.
._638__1" class="block_" lang="en">Trang 638# 1
Chương 1276: Hạ lễ
Tiếng ly ngọc bị vỡ vụ khiến đám người Hỏa Như Liệt, Mộc Hoán Chi nhất tề chuyển ánh mắt sang, bọn họ đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ của Vân Triệt lúc này, toàn bộ cả kinh trong lòng:
- Sao lại thế này?
Rắc!
Một tiếng nứt vang, tiếp sau ly ngọc, bàn ngọc chỗ bọn họ ngồi xuống cũng nứt ra một vết nứt thật dài.
Mộc Băng Vân cấp tốc đưa tay đặt lên trên cánh tay của Vân Triệt, một luồng hàn khí nháy mắt áp chế khí tức đang xao động của hắn:
- Vân Triệt, tỉnh táo lại, kia không nhất định là nàng.
Đại thế giới mênh mông vô tận, tên với tướng mạo tương tự thậm chí giống nhau cũng không phải là chuyện hiếm thấy gì.
Huống chi, “Thần hậu” trước mắt với Hạ Khuynh Nguyệt ở trong trí nhớ của Vân Triệt và Mộc Băng Vân có khác biệt tương đương với to lớn. Mà thân phận của hai người lại càng cách biệt vô số lần một trời một vực.
Một người là thiếu cung chủ của tông môn hạ giới, một người lại sắp trở thành thần hậu của Vương giới.
Nhưng mà Vân Triệt lại biết đó là nàng!
Không có lý do gì, ngay từ lần đầu tiên Vân Triệt nhìn thấy nàng, hắn liền vô cùng xác định đó chính là Hạ Khuynh Nguyệt.... nhất định là vậy.
Cho dù một chút do dự đều không có.
Năm mười sáu tuổi ấy, nàng là một thiếu nữ vẫn mang theo vẻ non nớt mà đã có tao nhã tuyệt thế.
Mười bảy tuổi rưỡi, ở trên chiến trường Thương Phong bài vị chiến, khoảnh khắc khi tuyết sa trên mặt nàng rơi xuống, toàn bộ Thiên Kiếm sơn trang đều rơi vào nín thở.
Năm mười chín tuổi ấy, nàng đã là thiếu cung chủ Băng Vân tiên cung, băng tuyết vĩnh hằng của băng cực tuyết vực cũng không bằng một nụ cười nhẹ yếu ớt trong chớp mắt của nàng.
Hiện giờ gặp lại, nàng đã như thần nữ trên cung trăng chân chính, tao nhã của nàng khiến thần nguyệt trên bầu trời đều ảm đạm xấu hổ.
Nàng là Hạ Khuynh Nguyệt...
Tám năm không chút tin tức, hắn cuối cùng gặp được nàng... ở nơi hắn tuyệt đối không nghĩ tới, dưới tình hình hắn tuyệt đối không nghĩ tới, cùng với, thân phận tuyệt đối không ngờ tới...
Gặp lại nàng, hắn vốn nên như trút được gánh nặng, mừng rỡ như điên. Nhưng mà vì sao nàng lại sẽ là thần hậu mà Nguyệt Thần đế sắp cưới!
Khí tức bị Mộc Huyền Âm áp chế, nhưng nỗi lòng của Vân Triệt vẫn vô cùng hỗn loạn như trước, hắn muốn để cho mình bình tĩnh trở lại, nhưng máu toàn thân đều đang điên cuồng tuôn lên trên đỉnh đầu, cho dù như thế nào đều không thể áp chế được.
- Vân huynh đệ, ngươi...
Hỏa Phá Vân vừa định hỏi, cánh tay hắn liền bị Hỏa Như Liệt mạnh mẽ đè lại, sau đó chậm rãi lắc đầu với hắn.
Đám người Hoa Như Liệt, Viêm Tuyệt Hải, Mộc Hoán Chi không nói gì, chỉ có trong lòng chấn động thật sâu. Vân Triệt cũng không phải người dễ dàng không khống chế được cảm xúc, ngược lại, hắn có thể đối mặt với uy lăng của Khư Uế tôn giả mà mặt không đổi sắc, thậm chí lớn tiếng phản bác lại; trên phong thần đài cho dù bị thương tổn nặng như thế nào đều bình tĩnh như yêu quái; đối mặt với cành ô liu của Vương giới đều sẽ vô cùng bình thản nhẹ nhàng nói lời cự tuyệt.
Vân Triệt như vậy, lại vào lúc này giống như bị ác ma bóp chặt linh hồn, thân thể đang phát run, khuôn mặt đang vặn vẹo.
Bọn họ đều không thể tưởng tượng được, Vân Triệt ngay cả Vương giới đều có thể cự tuyệt rốt cuộc là kích thích như thế nào mới có thể khiến cho hắn không thể khống chế đến mức độ như vậy.
Không chỉ có Vân Triệt, ngay cả Mộc Băng Vân ở bên người hắn cũng rõ ràng khí tức hơi loạn.
Mà tất cả đều phát sinh sau khi Nguyệt Thần thần hậu hiện thân.
Bọn họ không dám xằng bậy tự suy đoán cái gì, nhưng ít ra có một việc có thể tin tưởng: Đây cũng không phải người ngoài có thể ngắt lời hay can thiệp.
- Vân Triệt, không nên vọng động!
Mộc Băng Vân lại thấp giọng nói, trong giọng nói lộ ra vô lực thật sâu. Người khác vì lưu ly tâm của thần hậu mà rung động, còn nàng lại đang khiếp sợ thật sâu, thậm chí cho dù như thế nào đều không dám tin tưởng nàng ấy lại sẽ là Hạ Khuynh Nguyệt.
Tay nàng luôn chặt chẽ đặt lên trên cánh tay Vân Triệt, đề phòng hắn có bất cứ dị động gì.
Nơi này là Nguyệt Thần giới, là Vương giới cao nhất, lại có ai dám lỗ mãng ở trong này?
Nhưng Mộc Băng Vân biết, Vân Triệt tuyệt đối dám...
Cũng không phải hắn cả gan làm loạn, không biết nặng nhẹ, mà là ngạo khí với tôn nghiêm khắc sâu trong xương hắn!
Hắn có thể nhường mọi chuyện, có thể có chỗ lạnh nhạt với mọi chuyện, nhưng cho tới bây giờ đều sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào chạm đến điểm mấu chốt trong tôn nghiêm của hắn. Một điểm này, ngày đầu tiên khi Mộc Băng Vân dẫn hắn về Ngâm Tuyết giới đã nhìn thấy rõ ràng.
Mới tới Ngâm Tuyết, hắn đã không hề lưu tình chút nào đánh trọng thương cháu của Mộc Phượng Thù điện chủ Hàn Tuyết điện; minh hàn thiên trì, hắn vì bất công mà chống đối lại Mộc Huyền Âm, đến đại hội huyền thần hắn càng thi triển điểm này ra đến cực hạn...
Đây là thứ khắc ở trong lòng hắn, cả đời đều khó có khả năng thay đổi.
Hạ Khuynh Nguyệt không phải là hồng nhan tri kỷ của hắn, cũng không phải là người thương ưng thuận tương lai, mà là thê thất cưới hỏi đàng hoàng!
Lại sắp trở thành Nguyệt Thần thần hậu.
Đây không thể nghi ngờ là chuyện nhục nhã đoạt vợ!
Chuyện nhục nhã đoạt vợ, cho dù với nam nhân bình thường gì đều là chuyện nhục nhã cực lớn không có khả năng tiếp nhận, thậm chí là sỉ nhục lớn nhất...
Huống chi là Vân Triệt!!
Mộc Băng Vân thầm than một tiếng trong lòng, ngón tay ngọc nhẹ phẩy, một khí tức băng hoàng phủ tới toàn thân Vân Triệt. Thoáng chốc, Vân Triệt như bị nước lạnh dội lên, toàn thân run rẩy, tròng mắt hỗn loạn cuối cùng khôi phục một chút tỉnh táo.
Lực chú ý của mọi người đều ở trên người thần hậu vừa hiện thân, không có ai khác nhận thấy được Vân Triệt khác thường... Nhưng ngoại trừ có một người.
Thiên Diệp Ảnh Nhi!
Trên đám mây, tròng mắt của nàng dừng lại trên người Vân Triệt hồi lâu, khóe môi hơi nhếch lên:
- Ngay cả ta mà hắn cũng không hề có hứng thú, nhưng lại sẽ có phản ứng thú vị như vậy với nàng ta. Xem ra, Vân Triệt và vị Nguyệt Thần thần hậu này lại có sâu xa kỳ diệu nào đó.
Cổ Chúc nói:
- Tiểu thư, nàng ta không chỉ có thân mang lưu ly tâm, trên thân thể nàng ta, còn có thứ mà tiểu thư vẫn luôn luôn tìm kiếm.
Thiên Diệp Ảnh Nhi liếc mắt, sau đó tròng mắt hơi đổi:
- Hả? Ngươi đang nói...
- Cửu huyền linh lung thể.
Cổ Chúc chậm rãi nói.
“...” Thiên Diệp Ảnh Nhi trầm mặc, hơn nữa vẫn trầm mặc thật lâu.
Cửu huyền linh lung thể, trong huyền mạch tự thành tiểu thế giới, có thể đột phá giới hạn, siêu thoát pháp tắc. Được nhận thức là lô đỉnh song tu tốt nhất thế gian. Theo huyền lực tăng cường, sự tòn tại của thế giới linh lung càng ngày càng khó bị người khác phát hiện, nhưng vẫn không cách nào né tránh được ánh mắt đục ngầu đáng sợ này của Cổ Chúc.
Cổ Chúc cảm thán phát ra từ sâu thẳm:
- Băng tuyết lưu ly tâm với cửu huyền linh lung thể, bất cứ một thứ nào đều là trời ban, nàng ta lại thân kiêm hai thứ, từ xưa đến nay chưa hề có. Một thế hệ đông thần vực này đã xuất hiện rất nhiều quái tài không tầm thường, chẳng lẽ thật sự ứng kiếp mà sinh sao?
“...” Thiên Diệp Ảnh Nhi không trả lời, ánh mắt đã không còn ở trên người Vân Triệt mà gắt gao nhìn chằm chằm vào Hạ Khuynh Nguyệt. Hồi lâu, mới đột nhiên lạnh lùng nói:
- Khí tức nguyên âm của nàng ta vẫn còn tồn tại?
Cổ Chúc khẽ gật đầu, hắn biết Thiên Diệp Ảnh Nhi tất nhiên sẽ hỏi điều này.
Thiên Diệp Ảnh Nhi híp mắt lại:
- Vậy thật kỳ lạ. Mỹ nhân như thế, thêm thân vốn có lưu ly thân thể, lại vẫn còn là xử nữ. Nguyệt Vô Nhai này tu thành thánh nhân rồi hay đã biến thành thái giám. Khí tức nguyên âm vẫn còn, cũng có ý nghĩa... lưu ly thế giới của nàng ta có thể bị đoạt xá.
Cổ Chúc chậm rãi nói:
- Lưu ly chi nữ được thiên đạo che chở, đây cũng không phải lời nói vô căn cứ. Cưỡng đoạt lưu ly thể của nàng ta, có lẽ cũng không phải là lựa chọn cấp cao.
Thiên Diệp Ảnh Nhi cười lạnh một tiếng rất nhẹ:
- Ta lại không tin tưởng cái gọi là thiên đạo. Cho dù thiên đạo thật sự tồn tại, vậy lật nó ra là được!
Cổ Chúc trầm mặc không nói.
- Khuynh Nguyệt, đi nghỉ ngơi đi.
Trên độn nguyệt tiên cung, Nguyệt Thần đế quét mắt toàn trường, hắn đều không hề ngoài ý muốn một chút nào đối với phản ứng của mỗi một người.
Hạ Khuynh Nguyệt xoay người trở lại bên trong độn nguyệt tiên cung, từ đầu đến cuối đều không nói một lời, liền ngay cả vẻ mặt và đôi mắt cũng chưa từng rung chuyển dù chỉ một chút.
Nhưng mà nàng chỉ cần hiện thân trong khoảnh khắc đã đủ rồi.
- Tinh Thần đế, như vậy, ngươi có vừa lòng chứ?
Giọng Nguyệt Thần đế chỉ thẳng Tinh Thần đế, cười hề hề nói.
So với chuyện Tinh Thần đế nói mát ngay tại chỗ, phản kích này của hắn cực kỳ “Ôn nhu”, cũng không hề nghi ngờ là toàn thắng.
Tinh Thần đế hừ lạnh một tiếng, hai tay nắm chặt, sắc mặt xanh mét, sắc mặt của hắn đã rất lâu rồi chưa từng khó coi như thế.
Những năm này, Tinh Thần giới có thể nói là năm hạn bất lợi, mạnh như tinh thần, trước kia đều sống thọ và chết ở nhà, nhưng vài năm gần đây lại liên tục bị biến cố. Trong mười mấy năm ngắn ngủi, Thiên Lang tinh thần và Thiên Sát tinh thần liên tiếp ngã xuống, cũng may sau này Thiên Sát tinh thần trở về, Thiên Lang lại có kẻ kế thừa mới... Thiên Độc lại bị Thiên Sát một đao miểu sát.
Chuyện Thiên Độc ngã xuống, hắn đã che giấu chặt chẽ, trong Tinh Thần giới đều không thể biết được chứ đừng nói chi là người ngoài.
Mà trái lại Nguyệt Thần giới, lại được một lưu ly chi nữ làm thần hậu!
Nguyệt Thần đế cười tủm tỉm nói một câu, hắn cảm giác tim gan phèo phổi của mình đều tức giận muốn nứt ra... Trong lòng càng dấy lên ghen ghét mãnh liệt.
Trong Thần Nguyệt thành nhất thời vang lên vô số âm thanh ca ngợi, kinh thán, càng nổi lên âm thanh vuốt mông ngựa như sóng triều có thể nói là mênh mông. Bên trong chủ điện, Phạm Thiên thần đế nói:
- Trách không được hôn điển lần này của Nguyệt Thần đế lại cao điều như thế, còn tự mình đề cập đến chuyện năm đó ở trước mặt mọi người... thì ra là thế.
- Chuyện nhục nhã năm đó, đã không còn tồn tại nữa.
Trụ Thiên thần đế nói. Cái tên trời phù hộ của “Lưu ly tâm”, hắn tin tưởng nhất.
Chỉ bằng ba chữ “Lưu ly tâm”, cho dù xấu như heo mẹ, tồn tại như thần đế đều sẽ cướp lập làm hậu, để bảo hộ mình và Vương giới nơi đó. Huống chi, dung mạo của nàng còn hơn xa Nguyệt Vô Cấu năm đó...
Chỉ bằng dung mạo liền có thể xứng đôi với Nguyệt Thần đế, không chỉ là suy nghĩ của một mình Thủy Thiên Hành.
Chuyện nhục nhã năm đó, lúc này đến xem lại thành chuyện may mắn.
Sau này, đối với Nguyệt Thần giới, không còn có ai có tư cách âm thầm cười nhạo, cho dù Vương giới cũng chỉ có cực kỳ hâm mộ.
Theo Hạ Khuynh Nguyệt rời đi, thân thể Vân Triệt rung động cũng dần dần chậm lại, cho đến hoàn toàn dừng hẳn.
Âm thanh như sóng triều bên tai bao phủ thính giác của hắn, từ rất sớm trước kia, Mạt Lỵ đã từng nhắc đến với hắn rằng Hạ Khuynh Nguyệt có “Băng tuyết lưu ly tâm”, có thể được trời phù hộ. Ở Ngâm Tuyết giới, Mộc Huyền Âm cũng đã từng đề cập đến “Lưu ly tâm” với hắn. Nhưng hắn dù sao cũng không lớn lên ở thần giới, chỉ bằng đôi câu mà Mạt Lỵ và Mộc Huyền Âm nói ra, hắn vốn không có khả năng chân chính rõ ràng được “Lưu ly tâm” là khái niệm hạng nào.
Nhưng hôm nay, phản ứng của những cường giả đông vực này, tư thái cười nhìn thiên hạ của Nguyệt Thần đế đều nói cho hắn biết “Lưu ly tâm” có ý vị như thế nào.
Nhưng mà, chuyện này cũng không quan trọng.
Quan trọng là, nàng là Hạ Khuynh Nguyệt.
Nhìn thấy Vân Triệt giống như đã bình tĩnh lại, hơn nữa không có dấu hiệu hành động quá khích, Mộc Băng Vân thoáng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này nàng nhìn thấy Vân Triệt chuyển ánh mắt lại, hỏi nàng một câu;
- Băng Vân cung chủ, ngươi nói... Nàng biết ta còn sống chứ/
Nhìn vào ánh mắt của Vân Triệt, trong lòng Mộc Băng Vân chợt “Lộp bộp”.
Bởi vì ánh mắt này đúng là vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ, còn mơ hồ bao phủ một tầng tối tăm vô hình.
Giống như ẩn núp hai đầu mãnh thú bất cứ lúc nào có khả năng bạo tẩu.
Mộc Băng Vân không cách nào trả lời, chỉ có lắc đầu.
Năm đó, khi Hạ Khuynh Nguyệt được đưa đi khỏi Băng Vân tiên cung, Thiên Huyền đai lục đều biết Vân Triệt đã “Táng thân” trong thái cổ huyền chu. Ở trong nhận thức của Hạ Khuynh Nguyệt khi đó, Vân Triệt đã chết.
Mãi cho đến năm nay, trước đại hội huyền thần, Hạ Khuynh Nguyệt đều nên cho rằng trên đời này đã không còn Vân Triệt.
Nhưng mà...
Cuộc chiến phong thần, cái tên của Vân Triệt đã vang vọng toàn bộ thần giới, chỉ cần đang ở đông thần vực không có khả năng chưa từng nghe nói tới cái tên “Vân Triệt” này, huống chi nàng còn ở vị diện như Nguyệt Thần giới này.
Nghe thấy cái tên như thế, chỉ cần liếc nhìn huyền ảnh của cuộc chiến phong thần một lần, nàng nên biết Vân Triệt vẫn còn tồn tại ở trên đời.
Vấn đề này, Mộc Băng Vân thật sự không cách nào trả lời.
Bởi vì cho rằng Vân Triệt đã chết hay chưa, đây đối với Hạ Khuynh Nguyệt, đối với Vân Triệt, đều là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.
Vân Triệt trầm mặc đi, Mộc Băng Vân cũng không nói nữa. Đám người Hỏa Phá Vân, Viêm Tuyệt Hải cảm nhận được một cảm giác đè nén vô hình, lại thủy chung không lên tiếng, chỉ có trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.
Ở trong Thần Nguyệt thành khắp nơi vang lên tiếng động lớn, chỉ có chỗ ngồi của bọn họ hiện ra vẻ trầm mặc quỷ dị.
Lúc này, một thiếu nữ mặc váy dài màu xanh nhạt nhẹ nhàng đi tới.
Dáng người nàng lả lướt, xinh đẹp động lòng người, khí tức sinh mệnh không đủ hai mươi nhưng mang theo một luồng thanh tú với quý khí bức người, khiến một đám cường giả đông thần vực liên tiếp liếc mắt, lại không dám nói lời mạo phạm.
Bởi vì váy dài màu xanh nhạt mà nàng mặc thêu đồ văn thần nguyệt của Nguyệt Thần giới.
Nàng xuyên qua từng bàn tiệc phía ngoài, sau đó tiến tới vị trí của Ngâm Tuyết với Viêm Thần, cuối cùng dừng lại ở bên cạnh người Vân Triệt ở trong ánh mắt kinh dị của đám người Hỏa Như Liệt.
- Xin hỏi... Là Vân Triệt công tử đúng không?
Thiếu nữ mang theo vài phần bất an hỏi.
Vân Triệt liếc mắt nhìn nàng:
- Ngươi là?
Đối phương ngầm thừa nhận thân phận, thiếu nữ nhất thời nhẹ nhàng thi lễ, nói:
- Nô tỳ tên Cẩn Nguyệt, là tỳ nữ cận thân hầu hạ thần hậu nương nương.
Nghe được bốn chữ “Thần hậu nương nương”, ánh mắt Vân Triệt chợt ngưng lại. Sắc mặt của đám người Mộc Băng Vân cũng xuất hiện biến hóa khác nhau.
Ánh mắt của Vân Triệt đột nhiên thay đổi khiến trong lòng Cẩn Nguyệt chợt nhảy dựng lên, nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an. Nàng vội vàng lấy ra một hộp ngọc, lời nói ra khỏi miệng cũng mang theo vài phần khẩn trương:
- Thần hậu nương nương nói bản thân chịu ơn của Ngâm Tuyết giới, đặc biệt dùng... đặc biệt dùng lễ này tặng cho... Vân công tử...
Ở trong ánh nhìn soi mói của Vân Triệt, vào lúc này Cẩn Nguyệt chợt rùng mình một cái, câu nói tiếp theo cuối cùng không cách nào nói tiếp.
Vân Triệt đưa tay tiếp nhận hộp ngọc, trên mặt không hề có biểu tình.
Cẩn Nguyệt thở phào một hơi nhẹ nhõm trong lòng, nàng không biết cảm giác không yên tĩnh đột nhiên nổi lên trong lòng này rốt cuộc đến từ đâu, thầm định lập tức rời đi. Nàng khẽ khom người nói:
- Cẩn Nguyệt cáo lui.
- Đợi chút.
Ngón tay Vân Triệt nhẹ nhàng vuốt ve trên hộ ngọc, sau đó mở ra, nhìn một viên đan dược màu trắng như ngọc phóng thích ra khí tức thần bí trong hộp ngọc, hỏi:
- Ta có thể hỏi một vấn đề không.
- Vân công tử... Xin hỏi.
Thân thể Cẩn Nguyệt hơi căng cứng.
- Thần hậu của các ngươi đã biết ta, vậy có từng nhìn hình chiếu của cuộc chiến phong thần không?
Vân Triệt vừa nói, cầm lấy đan dược trắng như ngọc, nhìn cũng không nhìn trực tiếp thu vào trong Thiên độc châu, trong tay chỉ còn lại một chiếc hộp ngọc không.
Cẩn Nguyệt bị vẻ khẩn trương khó hiểu thắt chặt, vốn không rảnh nghĩ vì sao Vân Triệt lại hỏi vấn đề này, nói chi tiết:
- Nương nương tính tình lạnh nhạt, vẫn chưa chú ý tới cuộc chiến phong thần.
- Vậy sao?
Vân Triệt nhàn nhạt nói, trên mặt vẫn không hề có biểu tình gì. Trong tay hắn nhiều thêm một tờ giấy cuộn lại, sau đó để vào trong hộp ngọc, lại nhẹ nhàng đóng hộp ngọc lại.
- Thần hậu nương nương thịnh tình như vậy, tại sao sao có thể không đáp lễ.
Vân Triệt nâng hộp ngọc lên, đưa tới trước mặt Cẩn Nguyệt:
- Làm phiền Cẩn Nguyệt cô nương giao quà đáp lễ của tại hạ cho thần hậu nương nương... Nhất định phải để nàng ấy tự tay mở ra.
Cẩn Nguyệt vô thức tiếp nhận lấy, hơi do dự, sau đó có ý tốt nói:
- Vân công tử, tính tình của thần hậu nương nương rất lạnh nhạt, hạ lễ vô số, nương nương cũng không chạm vào.
Hai mắt Vân Triệt híp lại:
- Vậy làm phiền Cẩn Nguyệt cô nương nói thêm một câu, đây là “Lưu Vân Tiêu Triệt” đưa hạ lễ đại hôn cho nàng”.