Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1273 - Chương 1275: Lưu Ly Khuynh Nguyệt

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1274" class="block_" lang="en">Trang 637# 2

 

 

 

Chương 1275: Lưu ly Khuynh Nguyệt



Thần Nguyệt thành nhất thời thấp giọng kêu, ánh mắt mọi người bỗng chốc trở nên vô cùng nóng rực.

Lời của Nguyệt Thần đế... thần hậu vô cùng thần bí kia, khiến Nguyệt Thần đế không tiếc thần nguyệt lên cao, kinh động thiên hạ tới cưới về, cuối cùng sắp hiện thân ở trước mắt bọn họ!

Trên không trung xa xôi, phượng mâu sau mặt nạ màu vàng của Thiên Diệp Ảnh Nhi cũng hơi nheo lại:

- Để cho ta nhìn thật kỹ xem, nữ nhân khiến Nguyệt Thần đế gần như lơ lửng trên trời là nhân vật như thế nào.

Liền ngay cả trong tròng mắt của Cổ Chúc vẫn luôn không quan tâm điều gì đều phóng xuất ra thần quang khác thường.

Khuynh... Nguyệt!?

Cái tên Nguyệt Thần đế gọi ra, khiến Vân Triệt và Mộc Băng Vân đều ngẩn ra.

Mộc Băng Vân liếc nhìn Vân Triệt, nói nhỏ:

- Thật khéo.

Vân Triệt khẽ gật đầu:

- Đúng vậy, thật khéo. Lại nói, đã lâu không nghe thấy cái tên này.

Hỏa Phá Vân nghe vào trong tai, hỏi:

- Khéo? Vân huynh đệ, chẳng lẽ ngươi quen biết thần hậu này?

Vân Triệt lắc đầu, thản nhiên nói cho hắn biết:

- Đương nhiên không phải. Thê tử đầu tiên của ta ở hạ giới cũng tên là “Khuynh Nguyệt”, cho nên đột nhiên nghe thấy hai chữ này, ít nhiều có chút cảm khái.

- À... thì ra là thế.

Hỏa Phá Vân gật đầu, nhưng hắn nhìn dáng vẻ của Vân Triệt, cũng không phải đơn giản là “Có chút cảm khái” như vậy.

Hai chữ “Khuynh Nguyệt” dậy lên từng gợn sóng ở trong lòng Vân Triệt.

Mười hai năm trước, ở trong thành nhỏ tên Lưu Vân đó, hắn cưới Hạ Khuynh Nguyệt -- đó là lúc hắn hèn mọn nhất, vô lực nhất, thiếu nữ này lại cho hắn tôn nghiêm.

Bọn họ là chỉ phúc vi hôn, cưới hỏi đàng hoàng, một đôi phu thê chân chính... tuy rằng chưa bao giờ có phu thê chi thực.

Cuộc chiến Thương Phong... Thiên trì bí cảnh... Tỉnh mộng Thương Vân... Đánh bại Kiếm Thánh... Cùng vào tiên cung... Quan hệ giữa hai người luôn lặng yên phát sinh biến hóa vi diệu, Vân Triệt cũng luôn âm thầm vui sướng cảm giác được băng tâm của Hạ Khuynh Nguyệt đang dần dần hòa tan từng chút một vì hắn....

Nhưng tất cả, lại dừng hẳn lại vào ngày hắn đi Thần Hoàng đế quốc.

Hắn “Táng thân” trong thái cổ huyền chu...

Băng Vân tiên cung gặp phải tai họa, Hạ Khuynh Nguyệt được coi là hy vọng sau cùng, truyền tống đến thế giới không biết.

Ba năm sau, hắn trở về đại lục Thiên Huyền, còn Hạ Khuynh Nguyệt, đến nay không hề có tin tức.

Bất tri bất giác, đã lâu đến tám năm.

Thế giới mờ mịt cực kỳ to lớn, thứ nguyên trận mà Mộc Băng Vân lưu lại ở Băng Vân tiên cung rốt cuộc đã truyền tống Hạ Khuynh Nguyệt tới phương nào, không ai biết được, cũng không tìm kiếm được. Chỉ có hy vọng một ngày nào đó Hạ Khuynh Nguyệt có thể tự mình quay về Lam cực tinh, trở lại Thiên Huyền đại lục.

Nhìn thấy Vân Triệt đột nhiên rơi vào trạng thái buồn bã, Mộc Băng Vân an ủi:

- Đừng lo lắng, nàng ấy tự có trời phù hộ.

Nàng đã từng về Thiên Huyền đại lục ba lần, sau này cũng dần dần biết được quan hệ giữa nàng ấy và Vân Triệt.

Vân Triệt mỉm cười:

- Nàng ấy cũng đã nói, Khuynh Nguyệt là người được trời phù hộ, đừng lo.

Nàng ấy, chỉ chính là Mạt Lỵ. Mạt Lỵ nhắc đến với Vân Triệt, Hạ Khuynh Nguyệt thân vốn có “Cửu huyền linh lung thể” và “Băng tuyết lưu ly tâm”. Vế trước, là lô đỉnh song tu tốt nhất thế gian, vế sau, là thân thể trời phù hộ.

Sinh linh thiên hạ hàng tỷ, tên tương tự hoặc hoàn toàn giống nhau là chuyện quá mức bình thường. Vân Triệt cũng nhanh chóng che giấu vẻ buồn bã, tràn đầy chờ mong nhìn về phía người bên cạnh Nguyệt Thần đế, cùng đợi thần hậu thần bí kia hiện thân.

Hành động khác lạ của Nguyệt Thần đế và thần hậu chưa bao giờ hiện thân gợi lên lòng hiếu kỳ thật sâu của người đông thần vực. Không để cho bọn họ chờ đợi quá lâu, ở dưới giọng nói ôn hòa của Nguyệt Thần đế, một bóng dáng chậm rãi đi ra từ trong độn nguyệt tiên cung, đi tới bên cạnh Nguyệt Thần đế.

Trong lúc nhất thời, Thần Nguyệt thành tụ tập vô số cường giả của đông thần vực lại đột nhiên trở thành kim rơi có thể nghe thấy, mọi người giống như bị thứ gì đó nặng nề va chạm vào trong trái tim và linh hồn, hoàn toàn nín thở.

Nàng một thân váy dài màu xanh nhạt, làn váy thật dài quét đất, như từ giữa trăng chậm rãi đi ra. Dáng người của nàng như tiên như mộng, da thịt như dương chi bạch ngọc không tì vết, giống như sương tuyết vào ngày đông được ánh mặt trời chiếu sáng lấp lánh. Dung nhan của nàng giống như dốc vào tất cả tâm huyết và chiếu cố của trời cao, cho dù dùng từ ngữ hoa lệ nhất thế gian để trau chuốt cũng không thể nói ra dù chỉ nửa phần thần vận.

Khoảnh khắc nàng đi ra, như có một ánh hào quang vô cùng tươi đẹp lóa mắt chiếu rọi lên trong mắt mọi người, khiến cho cả thế giới trở nên hết sức tươi sáng chói lọi.

Nguyệt Thần đế là nhân vật bậc nào, hắn là một trong bốn thần đế của đông thần vực, là nam tử tôn quý nhất cả thần giới. Nhưng mà, đứng yên bên cạnh người Nguyệt Thần đế, nàng lại gần như che phủ đi sự tồn tại của Nguyệt Thần đế, càng che phủ đi gần như tất cả sáng rọi của thế gian, cho dù thần nguyệt lên cao chiếu rọi thế gian đều trở nên mờ đi vài phần.

- Nàng... Đẹp quá đi...

Bàn tay nhỏ nhắn của Thủy Mị Âm đặt lên môi, kinh ngạc khẽ kêu.

“...” Đôi mắt của Thủy Ánh Nguyệt nhìn thẳng, không cách nào dời đi. Thân là thần nữ đông vực có dung nhan tuyệt mỹ, xuất thân tôn quý, nàng vào giờ phút này lại rõ ràng sinh ra một cảm giác hít thở không thông thật sâu, cùng với tự biết xấu hổ vốn từ linh hồn -- lần đầu tiên trong đời.

- Chỉ với khí chất và dung nhan, nàng đã xứng đôi với Nguyệt Thần đế.

Lưu Quang Giới Vương Thủy Thiên Hành nói như thế.

Người có thể ở nơi này đều không phải phàm nhân thế tục. Nhưng vô số người lòng say hồn mê, vô số người thất hồn lạc phách.

Hỏa Phá Vân thất thanh than nhẹ:

- Ôi... Tuy rằng ta chưa từng nhìn thấy long hậu thần nữ, nhưng mà... long hậu thần nữ trong truyền thuyết tối đa cũng chỉ như này thôi đi?

Hắn nói xong nhìn về phía Vân Triệt, chờ đợi tán thành của Vân Triệt, nhưng khoảnh khắc khi ánh mắt của hắn chuyển qua, lại chợt sửng sốt.

Vân Triệt gắt gao nhìn chằm chằm vào nữ tử đang hiện thân bên người Nguyệt Thần đế, hai mắt trừng đến lớn nhất, toàn thân vẫn không nhúc nhích, giống như đột nhiên bị kéo hồn phách ra.

Đầu tiên Hỏa Phá Vân vốn cho rằng Vân Triệt bị kinh diễm đến mất hồn, nhưng mà, hắn nhìn thấy trong đôi mắt dại ra của Vân Triệt khi thì tròng mắt kịch liệt phóng đại, khi lại kịch liệt co rút lại, dần dần, môi Vân Triệt đang khẽ nhếch đột nhiên bắt đầu sợ run, đến cuối cùng, toàn thân bắt đầu không ngừng run rẩy lên.

Cả gương mặt thậm chí bắt đầu cấp tốc hiện lên vẻ tái nhợt tuyệt đối không bình thường.

- Vân huynh đệ, ngươi làm sao vậy?

Hỏa Phá Vân vội vàng nói.

“...” Vân Triệt không hề phản ứng lại, nhưng lại đánh thức Mộc Băng Vân đang thừ người, nàng chợt ngoái đầu nhìn lại, trong băng mâu cũng hiện lên vẻ kinh sợ và hỗn loạn.

Bởi vì nàng đã từng nhìn thấy nữ tử xuất hiện bên người Nguyệt Thần đế, sắp trở thành Nguyệt Thần thần hậu kia, Vân Triệt càng đã từng thấy.

Hạ... Khuynh... Nguyệt!

- Ngược lại thật sự là đại mỹ nhân.

Trên đám mây xa xôi, Thiên Diệp Ảnh Nhi khen một tiếng không nghe ra sắc thái tình cảm gì.

Cổ Chúc cười tối nghĩa:

- Ha ha, người có thể được tiểu thư khen về dung nhan, vẫn là người đầu tiên.

Khóe môi Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ nhúc nhích, cười như không cười:

- Dung nhan như tiên vậy, nói là tuyệt diễm toàn đông thần vực cũng không quá, lại luôn yên lặng không nghe thấy, cũng kỳ quái. Nhưng mà... chỉ với như vậy, không đến mức khiến Nguyệt Vô Nhai bày ra tình huống lớn như thế đi?

Trong đôi mắt già nua đục ngầu của Cổ Chúc lóe lên ánh sao hơi kỳ dị, phần môi khô héo như vỏ cây chậm rãi nói ra ba chữ khàn khàn:

- Lưu... ly... tâm.

“...” Thân hình của Thiên Diệp Ảnh Nhi xuất hiện cứng ngắc trong khoảnh khắc, sau đó sắc mặt chợt thay đổi vô cùng kịch liệt, ánh mắt nhìn xuống phía dưới cũng hoàn toàn thay đổi.

Hồi lâu, nàng mới rốt cuộc thu hồi tầm mắt, thấp giọng tự nói:

- Thì ra là thế...

Cùng lúc đó, bên trong chủ điện, Trụ Thiên thần đế cũng vào lúc này chậm rãi đứng lên, chân mày hắn nhíu lại, mới đầu chính là nghi hoặc, sau đó theo ánh mắt của hắn khựng lại, nghi hoặc cấp tốc chuyển thành hoảng sợ càng ngày càng sâu.

- Trụ Thiên, sao thế?

Phạm Thiên thần đế nhíu nhíu mày. Có thể khiến cho Trụ Thiên thần đế xuất hiện biểu cảm như thế, tuyệt đối là phát hiện kinh phá thiên.

Trụ Thiên thần đế không hề phản ứng lại, cứ trợn mắt ra như vậy, giống như vốn không hề tin nổi chứng kiến của bản thân. Sau trọn vài giây, hắn mới lấy giọng nói hơi trầm thấp chậm rãi nói:

- Lưu... ly... tâm...

- Cái gì!?

Ba chữ kia khiến toàn bộ người của Vương giới ngồi trong chủ điện đều đồng loạt ngạc nhiên, sau đó sắc mặt của tất cả đột nhiên thay đổi.

Giọng nói của Trụ Thiên thần đế mang theo lực xuyên thấu giống như không khống chế được khiến toàn bộ huyền giả ngoài điện đều nghe thấy rõ ràng rành mạch. Trong lúc nhất thời như có ba đường kinh lôi đánh xuống bên tai, Thần Nguyệt thành nháy mắt trở nên huyên náo ầm ĩ.

- Lưu... lưu ly tâm!?

- Băng tuyết lưu ly tâm? Thật... thật hay giả vậy? Không phải nói trên đời này đã không có khả năng lại xuất hiện “Lưu ly tâm” sao?

- Đây chính là lời từ miệng Trụ Thiên thần đế, sao có thể giả được.

- Trách không được... Trách không được Nguyệt Thần đế sẽ sửa đổi quá khứ, trách không được Nguyệt Thần đế muốn bày ra tình thế lớn như vậy... Lưu ly tâm, lưu ly tâm được thiên đạo che chở!

- Nếu truyền thuyết là thật, Nguyệt Thần giới được nữ tử lưu ly này làm thần hậu, tương lai, chẳng phải là... chẳng phải là...

- Truyền thuyết đương nhiên là thật, Trụ Thiên thần giới không phải là chứng minh tốt nhất sao!

Vẻ kinh ngạc mãnh liệt tới cực điểm hiện lên trên mặt mỗi một người. Ở trong lịch sử của thần giới, rất nhiều người đều mang theo dị thể thiên phú sinh ra, có thể thân kiêm hai loại thần lực, có thân hòa với nguyên tố huyền lực nào đó, cũng có thân kiêm nhiều nguyên tố và nhiều thần lực giống như Lạc Trường Sinh, mà cao cấp nhất, cũng khó xuất hiện nhất, chính là “Vô cấu thân thể” như Nguyệt Vô Cấu và “Vô cấu thần hồn” giống như Thủy Mị Âm.

Nhưng mà, nếu như nói có một loại thần thể có thể dẫn phát toàn bộ thần giới chấn động mạnh, loại đó chính là “Lưu ly tâm”.

Ở trong viễn cổ ghi chép lại, cái gọi là “Lưu ly tâm là ở thời kỳ đầu của hỗn độn, sau khi bản thân thủy tổ thần mất mạng đã lưu lại mảnh nhỏ tâm hồn, có được “Lực lượng thủy tổ” cuối cùng trên thế gian. Toàn bộ sinh linh, lực lượng, quy tắc của thế gian đều vì thủy tổ thần mà sinh ra, mà lưu ly tâm chứa đầy lấy “Lực lượng thủy tổ” cuối cùng là tồn tại mà thiên đạo nhất định phải liều chết thủ hộ.

Có lẽ bởi vì do thủy tổ thần là nữ, có được lưu ly tâm đều là nữ tử, ở trong ghi chép lại được gọi là “Lưu ly chi nữ” hoặc “Thiên đạo chi nữ”.

Nhưng xưng hô hiện giờ của Vân Triệt là “Thiên đạo chi tử” lại vô cùng phù hợp.

Bên trong ghi chép lại, cho dù ở thời đại chư thần, người có được “Lưu ly tâm” đều cực kỳ ít, mà ở trong lịch sử thần giới từng chỉ xuất hiện một người!

Đó chính là Trụ Thiên thái tổ vào sáu mươi vạn năm trước!

Nếu như ở trên ghi chép lại từ thời thượng cổ rằng lưu ly chi nữ sẽ được trời phù hộ khó có thể khiến cho người ta tin, như vậy, Trụ Thiên thái tổ vào sáu mươi vạn năm trước có được “Lưu ly tâm” lại khiến cho người đời trong rung động rõ ràng nhìn thấy như thế nào là trời phù hộ.

Trụ Thiên châu là huyền thiên chí bảo duy nhất xuất hiện trên đời chủ động nhận nàng làm chủ, do nàng khống chế.

Trụ Thiên giới dưới sự dẫn dắt của nàng đã trong thời gian ngàn năm ngắn ngủi từ một tinh giới bình thường trở thành Vương giới nhìn xuống đông thần vực, cũng vượt qua Tinh Thần giới và Nguyệt Thần giới vẫn luôn ngạo thế đến nay.

Từ đó, không còn ai hoài nghi chuyện “Lưu ly tâm” sẽ nhận được che chở của thiên đạo. Chính là, bọn họ cũng vì vậy mà tin tưởng, sau khi thời đại chư thần kết thúc, thời đại mà hỗn độn càng ngày càng đục ngầu, khí tức hồng mông càng ngày càng mỏng manh, xuất hiện một Trụ Thiên thái tổ đã là thần tích cuối cùng, trên đời không còn khả năng xuất hiện lưu ly chi nữ nữa.

Nhưng mà...

Nữ tử trong tầm mắt đang đứng yên bên người Nguyệt Thần đế kia, khiến Nguyệt Thần đế không tiếc mời rộng khắp đông vực, thần nguyệt lên cao, nàng chẳng những có tư thế thần nữ, dung nhan khuynh thế, lại còn là “Lưu ly chi nữ” có “Lưu ly tâm”!

Thần tích thứ hai ngay sau Trụ Thiên thái tổ!

Một khắc này, bọn họ đã hoàn toàn rõ ràng vì sao Nguyệt Thần đế lại làm hôn điển này, vì thần hậu này làm được đến trình độ như vậy.

Không, có thể có được lưu ly chi nữ làm thần hậu, cho dù hắn lại làm khoa trương hơn gấp bội, gấp trăm lần cũng là theo lý thường phải làm!

Ngay khi mọi người hoặc mất hồn mất vía, hoặc hoảng sợ kinh hãi, chỉ có riêng Vân Triệt, cả người hắn giống như đột nhiên rơi vào vực sâu lạnh như băng, toàn thân kịch liệt run rẩy, trong mắt càng hỗn loạn đến dọa người.

Dần dần liền ngay cả khí tức bắt đầu cũng xuất hiện không khống chế được.

- Vân Triệt...

Mộc Băng Vân nhíu băng mi lại, giọng nói mang theo dồn dập.

Choang...

Ly ngọc được Vân Triệt nắm trong tay đã vỡ vụn dưới huyền khí mà hắn không khống chế được.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment