Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1272 - Chương 1274: Thần Hậu Hiện Thân

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1273" class="block_" lang="en">Trang 637# 1

 

 

 

Chương 1274: Thần hậu hiện thân



- Ngươi ngược lại thật sự mạng phạm đào hoa, ở hạ giới là thế, đến nơi này vẫn như thế.

Mộc Băng Vân nhẹ nhàng lắc đầu.

Trong đầu lóe lên bóng dáng Mộc Huyền Âm, nàng âm thầm thở dài bên trong băng tâm hoàn toàn hỗn loạn.

- Ta cũng không biết vì sao nàng ấy đột nhiên có ý với ta, quả thật có phần không nghĩ ra được.

Vân Triệt đưa tay sờ đầu, vẻ mặt u sầu.

Ở trên phong thần đài, hắn chính là dùng thủ đoạn ti tiện hung hăng khi dễ Thủy Mị Âm một lần, Thủy Mị Âm vì vậy mà chán ghét khinh bỉ hắn mới là phản ứng bình thường nhất, nhưng kết quả lại hoàn toàn ngược lại!

Cho đến bây giờ hắn cũng chưa suy nghĩ cẩn thận là vì cái gì.

Tâm tư của tiểu nữ sinh... thật sự là thứ lạt nhất trên đời này.

Mộc Băng Vân ngược lại nói:

- Nhưng mà, đây cũng không phải là chuyện xấu. Ngươi nhận được ái mộ của Lưu Quang tiểu công chúa và tán thành của Lưu Quang Giới Vương, cũng nhận được che chở của Lưu Quang giới. Làm một trong ba đại tinh giới thượng vị mạnh nhất đông thần vực, ngay cả Vương giới đều sẽ không khinh thường thực lực của Lưu Quang giới.

Vân Triệt lắc lắc đầu:

- Chuyện lợi dụng tình cảm này, ta ngược lại không làm được. Thôi, vẫn để nói sau đi.

Trong đầu hắn quanh quẩn lời truyền âm của Thủy Thiên Hành, nhất là một câu cuối cùng.

Cẩn thận... Phạm Đế thần nữ...

Khách mời càng ngày càng nhiều, tinh giới nhận được lời mời đều đến đúng giờ, tuyệt đối không dám chậm trễ. Làm một nơi thần thánh nhất trong đông thần vực, có lẽ Thần Nguyệt thành chưa bao giờ náo nhiệt giống như ngày hôm nay.

Thời gian dần dần đến thời khắc diễn ra hôn điển.

Trận hôn điển này lớn chưa từng có, trên đời đều biết, cũng nghe đồn chuẩn bị lâu mấy năm, ghi tạc vào sử sách đông thần vực.

Nhưng mà, cho dù nơi này là Thần Nguyệt thành, cũng không phải toàn bộ người tới đều vào trong bàn tiệc.

Trên không xa xôi, sau từng tầng mây mù, Thiên Diệp Ảnh Nhi đứng yên trong không trung, một thân kim y phác họa đường cong hoàn mỹ đến tận cùng.

Nàng đứng dưới thần nguyệt, đắm chìm trong nguyệt mang, chưa lộ ra dung nhan nhưng tao nhã vô hình kia lại đủ để cho thần nữ trên cung trăng chân chính cũng đều ảm đạm xấu hổ.

Cạnh nàng vẫn là lão giả nhăn nheo còng lưng.

Cổ Chúc.

- Khụ... khụ khụ...

Lão giả nhăn nheo phát ra từng trận ho nhẹ khàn khàn, giống như đang biểu thị ngọn lửa sinh mệnh của hắn sắp tắt. Nhưng mà trong đôi mắt nhìn như đục ngầu của hắn lại ẩn sâu thần mang có thể xuyên thủng tất cả.

Thiên Diệp Ảnh Nhi chậm rãi nói:

- Mời khắp đông vực, thần nguyệt lên cao. Nguyệt Vô Nhai thật sự gợi lên lòng hiếu kỳ của ta, ta nóng lòng không kịp đợi muốn nhìn xem, thần hậu mới này rốt cuộc là nhân vật nào.

- Tiểu thư, không vào chủ điện sao?

Cổ Chúc nói.

- Không cần. Dù sao, một mục tiêu khác cũng không ở trong chủ điện.

Dưới mặt nạ màu vàng, nơi tầm mắt của nàng nhìn về rõ ràng là vị trí của Vân Triệt.

Cổ Chúc cười nhẹ:

- Ha ha, so sánh với Nguyệt Thần thần hậu kẻ này mới là mục đích chân chính khiến tiểu thư đến đây đi.

Thiên Diệp Ảnh Nhi không phủ nhận, cánh môi như bôi lên một lớp phấn mềm hơi nhếch lên một độ cong nguy hiểm:

- Những kẻ ngu dốt này đều cho rằng hắn có thể bình yên vượt qua chín tầng lôi kiếp là vì nhận được thiên đạo che chở, lại không biết... Hừ, ta thật sự nên cẩn thận cám ơn đám Thiên Cơ giới ngu xuẩn tự cho là đúng, bằng không, sợ rằng ta phải tốn không ít khí lực.

- Là thần lực của Tà thần sao?

Cổ Chúc chậm rãi nói.

“...” Thiên Diệp Ảnh Nhi đảo mắt qua, như dừng lại ở trên người Cổ Chúc, vào một khắc này thế giới bỗng nhiên triệt để đông lạnh.

Trọn vẹn năm giây, Thiên Diệp Ảnh Nhi quay mắt lại, cười như không cười:

- Xem ra, tất cả đều không thể gạt được tuệ nhãn của Cổ bá.

Hai mắt của Cổ Chúc vẫn đục ngầu như trước, nhìn không hề thấy một chút sáng sủa:

- Không, đây là đáp án mà tiểu thư nói cho lão nô. Hóa ra, năm đó tin đồn nam thần vực xuất hiện truyền thừa của Tà thần là thật sự, tin đồn Thiên Sát tinh thần được đến truyền thừa của Tà thần cũng là thật.

Kiến thức của hắn vốn uyên bác tới cực điểm, thường làm bạn ở bên người Thiên Diệp Ảnh Nhi, một vài hành động, ngôn ngữ lơ đãng gần đây, cùng với hứng thú mãnh liệt đến lạ thường của nàng đối với Vân Triệt, quan trọng nhất là câu nói kia “Đây là Thiên Sát tinh thần chính miệng nói với ta”, khiến cho hắn sau khi cẩn thận thăm dò từng tầng dần dần suy đoán về phía hai chữ “Tà thần”.

Dù sao, có thể khiến cho nàng sinh ra hứng thú không thua kém gì “Nghịch thế thiên thư”, đại khái cũng chỉ có thứ thuộc về cấp bậc sáng thế thần. Mà bên trong tứ đại sáng thế thần, có một lực lượng nguyên tố cực đoan. Lại vừa khéo, hơn hai mươi năm trước mới xuất hiện tin đồn thuộc về truyền thừa sáng thế thần, vả lại có liên quan với Thiên Sát tinh thần.

- Chuyện này, không được nói cho bất cứ kẻ nào, kể cả phụ vương ta.

- Mạng của lão nô chỉ thuộc về tiểu thư.

Cổ Chúc trả lời. Trên dưới toàn thân hắn từ đầu đến cuối đều không hề gợn sóng, như một chiếc giếng cũ hoàn toàn khô cạn.

Thiên Diệp Ảnh Nhi lạnh lùng nói:

- Ta sẽ không hoàn toàn tin tưởng bất cứ kẻ nào trên đời này, kể cả ngươi. Câu nói này cũng là ngươi dạy cho ta.

Cổ Chúc cười khan:

- Ha ha, tiểu thư có thể nghĩ như vậy, trong lòng lão nô rất an ủi.

Cổ Chúc hơi ngước mắt, ánh mắt lại một lần nữa đảo qua bóng dáng Vân Triệt. Tang thương như hắn, ở trước mặt ba chữ “Sáng thế thần” cũng nhất định không cách nào lạnh nhạt:

- Truyền thừa của sáng thế thần... khó trách, khó trách.

- Chính là, lão hủ có một chuyện khó giải, Thiên Sát tinh thần vì một tin đồn mà không tiếc một mình đi tới nam thần vực, khát vọng đối với lực lượng không thể không nói không mãnh liệt. Nhưng lực lượng của Tà thần nàng đã thành công lấy vào tay, vì sao lại đưa cho Vân Triệt?

Mắt đẹp của Thiên Diệp Ảnh Nhi thoáng nheo lại, trong một chút thần quang băng hàn lộ ra nguy hiểm cực độ:

- Hỏi rất hay. Nguyên nhân ở trong đó nên đi hỏi bản thân Vân Triệt. Cho nên, trước mắt phải làm chính là không để cho hắn vào Trụ Thiên thần cảnh.

- Tiểu thư định âm thầm bắt lấy hắn, đoạt xá thần lực sáng thế của hắn sao?

Cổ Chúc nói.

Thiên Diệp Ảnh Nhi lại lắc đầu:

- Thần lực sáng thế có đoạt xá được hay không còn không biết. Có thể đoạt xá là tốt nhất, nếu không thể đoạt xá, cũng phải để cho hắn do ta khống chế.

- Hắn Thần Kiếp cảnh có thể thắng Thần Linh cảnh, Thần Linh cảnh có thể thắng Thần Vương. Cảnh giới ngang nhau, thực lực của hắn còn hơn xa huyền giả khác. Như vậy, tương lai xa xôi, nếu như hắn tới cực hạn của nhân loại, trở thành chí cảnh Thần Chủ, thực lực cũng chắc chắn còn hơn xa chí cảnh Thần Chủ, nói cách khác... Sẽ vô địch trên đời!

- Kể từ đó, cho dù hắn không thành chân thần, cũng gần như chân thần.

Những lời nói này của Thiên Diệp Ảnh Nhi gần như giống như đúc với lời nói lúc trước Mạt Lỵ đã nói với Vân Triệt.

- Một người như vậy, nếu có thể để cho mình khống chế tự nhiên là chuyện tốt. Nếu không thể, vậy phải sớm hủy đi.

Thiên Diệp Ảnh Nhi hơi ngừng lại, tiếp tục nói:

- Mặt khác... ta luôn cảm thấy, bí mật trên người hắn còn xa không chỉ đơn giản là thần lực sáng thế vậy.

- Cách vào Trụ Thiên thần cảnh chỉ còn lại mười lăm ngày ngắn ngủi. Trong mười lăm ngày này, hắn luôn luôn ở dưới sự che chở của Trụ Thiên giới, sợ rằng khó có cơ hội.

Cổ Chúc thong thả nói, truyền vào trong tai, từng chữ lại giống như từng chiếc chuông lớn vang lên ở trong sâu trong tâm hồn, muốn bắt được Vân Triệt dễ dàng, nhưng muốn giấu giếm được mọi người âm thầm bắt lấy hắn, lại rất khó.

Tóc vàng của Thiên Diệp Ảnh Nhi không gió mà bay múa, một luồng thần tức kỳ dị không tiếng động lơ lửng trên thân thể nàng, mà kể cả quang mang thần nguyệt phủ kín trên người nàng đều mờ đi:

- Khó có cơ hội, vậy thì liền sáng tạo cơ hội, Trụ Thiên giới lại có thể như thế nào!

Phía dưới xa xôi, một tiếng hô to truyền đến:

- Trụ Thiên giới đến!

Làm người khống chế thứ nguyên huyền trận, Trụ Thiên thần giới là người cuối cùng vào bàn tiệc. Mà theo người của Trụ Thiên thần giới ngồi xuống chủ điện, cách thời điểm chính thức mở ra hôn điển của thần đế rung chuyển toàn bộ đông thần vực này chỉ còn không đến nửa canh giờ cuối cùng.

Đúng lúc này, một chùm ánh sáng đột nhiên chiếu rọi lên, khiến thần nguyệt chiếu khắp thế gian thêm vào một chút sáng rọi kỳ dị. Mọi người theo bản năng ngẩng đầu liếc nhìn, trên không chủ điện lại có một tòa cung điện hoa lệ đang chậm rãi nhô lên.

Ở nơi trung tâm của Thần Nguyệt thành, cung điện này có thể nói hơi “Nhỏ bé”, chỉ cao không đến mười trượng, chu vi hơn mười trượng. Nhưng khí tức mà cung điện cỡ nhỏ này phóng thích ra lại khiến cho một đám cường giả đông thần vực đều rung động trong lòng.

Mà quang mang kỳ dị kia cũng từ cung điện thần bí này chiếu xuống. Quang mang kỳ lạ chiếu xuống cũng không mãnh liệt, nhưng lại dễ dàng đâm xuyên qua quang mang thần nguyệt lên cao, chiếm cứ tầm mắt của mọi người.

- Đây là...

Hỏa Như Liệt đột nhiên nghĩ đến điều gì, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

- Là độn nguyệt tiên cung!

Viêm Tuyệt Hải nói. Lúc hắn nói chuyện hai mắt nhìn chằm chằm vào cung điện đang chậm rãi lên không, ánh mắt nóng bỏng tới cực điểm trong nháy mắt kia như đang ngưỡng vọng cung điện trên trời thần thánh.

- Độn nguyệt tiên cung!

- Là... là độn nguyệt tiên cung!!

Bên tai nhất thời truyền đến một loạt tiếng kinh hô, khi bốn chữ “Độn nguyệt tiên cung” truyền ra, cấp tốc phát ra tiếng gầm kéo dài không thôi.

- “Độn nguyệt tiên cung” này có chỗ kỳ dị gì.

Vân Triệt hỏi. Người có thể tới nơi này đều là tồn tại cao nhất ở đông thần vực, lại ở dưới bốn chữ “Độn nguyệt tiên cung” mà tất cả đều thay đổi sắc mặt. Có thể nghĩ, cung điện đang bay lên không này cũng không tầm thường.

- Độn nguyệt tiên cung, là huyền hạm cao cấp nhất đương thời, cũng là một trong chí bảo mạnh nhất của Nguyệt Thần giới.

Mộc Băng Vân giải thích cho Vân Triệt.

- Huyền hạm?

Vân Triệt hơi giật mình, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía cung điện phóng thích ra thần mang kỳ dị này. Quy mô lớn nhỏ này nhiều lắm chính là huyền chu, cũng kém quá xa so với huyền hạm thoáng cái đã hơn ngàn dặm đi.

- Ghi chép lại về độn nguyệt tiên cung, có nói nó là do mười hai nguyệt thần ban đầu của Nguyệt Thần giới sáng tạo nên, cũng có ghi chép nói nó là thần vật lưu lại từ thời đại chư thần viễn cổ. Không gian bên trong của nó còn lớn hơn nhiều những gì ngươi thấy. Mà chỗ kinh người nhất của nó là tốc độ phi hành...

- Đặt ở toàn bộ thần giới, tốc độ phi hành của nó có thể nói là thiên hạ vô song. Nghe nói, tốc độ cực hạn của nó, cho dù là thần đế đều khó đuổi kịp được!

- Thần đế... cũng khó đuổi kịp được

Câu nói này của Mộc Băng Vân thật sự làm kinh hãi Vân Triệt. Thần đế là tồn tại cường đại nhất trên đời, nếu thần đế cũng khó mà đuổi kịp được nó, chẳng phải có ý nghĩa... dưới tốc độ cực hạn, không có bất cứ thứ gì có thể đuổi kịp được độn nguyệt tiên cung này!?

Cũng có ý nghĩa, nếu như có thể có được độn nguyệt tiên cung này, cho dù đối mặt với kẻ địch như thế nào, cho dù ở trước mặt thần đế đều có thể bình yên trốn thoát đi -- à, nhưng mà điều kiện đầu tiên là có thể thành công tiến vào độn nguyệt tiên cung. Nếu như thật sự đối mặt với kẻ địch cấp bậc Thần Chủ, sở rằng cũng vốn không có cơ hội tiến vào độn nguyệt tiên cung.

Hỏa Như Liệt cảm thán một tiếng:

- Huyền hạm cao cấp nhất đương thời, trong huyền hạm hoàn toàn xứng đáng làm đế vương. Không nghĩ tới hôm nay có thể có may mắn nhìn thấy... Hả? Kỳ quái, tại sao vào lúc này lại đột nhiên xuất hiện độn nguyệt tiên cung?

Bên trong độn nguyệt tiên cung, một bóng người từ trong ánh sáng lạ chậm rãi đi ra.

Rõ ràng là Nguyệt Thần đế.

Hắn đứng ở trên độn nguyệt tiên cung, mặt mỉm cười, cánh tay nâng lên, ở trong ngưỡng mộ của tất cả mọi người, giọng nói thần đế mênh mông phủ xuống:

- Các vị khách quý không ngại vất vả đến Thần Nguyệt thành ta, bổn vương vô cùng hoan nghênh, vinh quang không thôi.

Hôn điển còn gần nửa canh giờ, Nguyệt Thần đế đã hiện thân lên tiếng. Có vẻ tâm tình của hắn vô cùng tốt, liền ngay cả uy áp của thần đế đều ít đi vài phần nghiêm nghị làm cho người ta hít thở không thông, nhiều thêm vài phần thần tức coi “Như tẩm gió xuân”:

- Bổn vương thân là Giới Vương Nguyệt Thần đã lâu, đã có ba trăm bảy mươi mốt cơ thiếp, con cháu ngàn ngàn, nhưng lại chưa bao giờ lập hậu, luôn luôn là chuyện đáng tiếc nhất đối với bổn vương.

“Chưa bao giờ lập hậu” đúng là sự thật. Năm đó mặc dù chiêu cáo thiên hạ lập Nguyệt Vô Cấu làm hậu, nhưng chưa chính thức phong hậu liền đã phát sinh biến cố.

- Nhưng mà hôm nay, bổn vương mời quần hùng khắp đông vực, đó là muốn dưới chứng kiến của các vị, cưới thần hậu của bổn vương, cũng là thần hậu của Nguyệt Thần giới!

Dưới giọng nói thần đế, quần hùng đều hoàn toàn yên tĩnh, không ai dám tự tiện đáp lại. Lúc này, một giọng nói cực kỳ không hợp thời vang lên:

- Nếu hôm nay muốn lập hậu, vậy vì sao còn luôn luôn che đậy, chẳng lẽ thần hậu của Nguyệt Vô Nhai ngươi cứ xấu hổ không được người như vậy sao?

Lời vừa nói ra, toàn trường thoáng chốc hoàn toàn yên tĩnh.

Mọi người không cần nhìn, thậm chí không cần dùng đầu óc, dùng mông cũng có thể nghĩ ra được, có thê ở chỗ này, ở dưới tình huống này nói ra lời nói như vậy cũng chỉ có khả năng là một người...

Tinh Thần đế!

Chuyện Tinh Thần Nguyệt Thần hai giới bất hòa thiên hạ đều biết. Mà vài năm gần đây càng kịch liệt trở mặt, nguyên nhân là chuyện Nguyệt Vô Cấu năm đó. Tinh Thần đế sẽ vào lúc này nói lời ghê tởm Nguyệt Thần đế, cho dù là ai đều sẽ run như cầy sấy, nhưng cũng không quá khiến người khác ngoài ý muốn.

Nhưng làm cho người ta rất ngạc nhiên chính là Nguyệt Thần đế chẳng những không hề tức giận, ngược lại nở nụ cười to.

Nguyệt Thần đế cười to một tiếng rất bình thản. Âm thanh cười to này đúng là làm cho người ta không hề cảm giác được đang che giấu tức giận, trên mặt cũng tràn đầy ý cười giãn ra:

- Ha ha ha ha, Tinh Thần đế nói không sai, đây đúng là tội lỗi của bổn vương.

- Nhưng mà, nguyên nhân bổn vương làm như thế, nói vậy phần lớn các vị đều có điều biết được. Hơn ba mươi năm trước, bổn vương muốn cưới Nguyệt Vô Cấu làm thần hậu, lại vào đêm trước hôn điển bị tiểu nhân ám toán. Chẳng những không che chơ được cho Nguyệt Vô Cấu, liền ngay cả bổn vương cũng bởi vì vậy mà thành đầu đề chuyện cười.

Trên mặt mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc.

Chuyện về Nguyệt Vô Cấu là sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời Nguyệt Thần đế. Cũng cho nên quả quyết không có ai dám nói đến ba chữ “Nguyệt Vô Cấu” ở trước mặt Nguyệt Thần đế, bằng không chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ. Nhưng bây giờ Nguyệt Thần đế lại chủ động đề cập đến ở trước mặt mọi người...

Trước mặt mọi người vạch trần vết sẹo sỉ nhục nhất của mình!

Hơn nữa khi nói những lời này, Nguyệt Thần đế chính là không hề có một chút miễn cưỡng và tối tăm nào, ngược lại cười hề hề, giống như đang đề cập đến một chuyện nhỏ râu ria.

- Cho nên, vì đề phòng hạng người đạo chích, bảo hộ thần hậu của bổn vương, lần này bổn vương không thể không cẩn thận một chút, mong rằng các vị chớ trách.

Bên trong chủ điện, toàn bộ người của Phạm Đế thần giới, Trụ Thiên thần giới, Tinh Thần giới đều lộ vẻ kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ tới đối mặt với lời nói mát của Tinh Thần đế, Nguyệt Thần đế chẳng những không hề tức giận cút nào, ngược lại nhẫn nại giải thích, còn vô cùng thản nhiên tự vạch trần vết thương ra.

Nguyệt Thần đế mà bọn họ biết cũng không phải người độ lượng lớn như thế.

Nhìn dáng vẻ cười tủm tỉm kia của Nguyệt Thần đế, chân mày Tinh Thần đế giật giật, hắn giống như một quyền toàn lực nện vào trên bông, toàn thân khó chịu nói không nên lời.

- Nhưng mà cho đến hôm nay, bổn vương tự nhiên đã không cần phải cố ý làm ra vẻ huyền bí nữa. Tuy rằng chưa đến thời gian hôn điển, nhưng nếu Tinh Thần đế đã có ý nguyện đó, vậy bổn vương cũng chỉ đành tuân theo.

Giọng Nguyệt Thần đế đột nhiên thay đổi, trên mặt lộ ra nụ cười nhu hòa.

- Khuynh Nguyệt, ngươi liền hiện thân, đến gặp mặt các vị đi.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment