.
._636__2" class="block_" lang="en">Trang 636# 2
Chương 1273: Hiền tế, hiền tế
Chủ điện, đó chính là bàn tốt nhất mà Vương giới mới có tư cách tiến vào, ngay cả Đại Giới Vương của tinh giới thượng vị cũng không có tư cách đi vào.
Người của Ngâm Tuyết kinh hãi ngây ngốc, nhưng sau đó, trong lòng bọn họ lại không nổi lên kinh ngạc quá mức mãnh liệt, ngược lại có cảm giác “Đương nhiên”.
Bởi vì Vân Triệt hiện giờ đã quả quyết không còn là đệ tử bình thường của Ngâm Tuyết giới, vầng hào quang lóng lánh trong cuộc chiến phong thần của hắn đã hung hăng đâm vào toàn bộ thần giới, khiến các đại thần đế, thậm chí Long hoàng đều phía sau tiếp phía trước muốn mượn sức tới bên người.
Vân Triệt như vậy, nhận đến ưu đãi khoa trương của Nguyệt Thần giới đúng thật đều tuyệt đối không quá đáng!
Nhưng mà, ngoài dự đoán của mọi người chính là Vân Triệt lại dứt khoát lắc đầu, xin lỗi nói:
- Đa tạ ý tốt của Nguyệt Thần đế và hai vị, tại hạ đã là đệ tử Ngâm Tuyết, đương nhiên cùng bàn với tông môn.
Trong mắt hai nguyệt vệ lộ vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn không cưỡng cầu:
- Như thế, liền theo mong muốn của Vân công tử, nếu như Vân công tử có bất cứ phân phó gì xin đừng khách khí.
- Mời!
Biến hóa trong tư thái cùng với cung kính về ngôn ngữ khiến tất cả mọi người của Ngâm Tuyết giới có cùng vinh quang, bọn họ nhìn về phía Vân Triệt đang đi bên cạnh Mộc Băng Vân ở phía trước, trong lòng đều cảm khái thật sâu... Ba năm trước, lúc Vân Triệt mới vừa nhập môn có thể nói không hề thu hút chút nào, nhưng hiện giờ, độ cao của hắn đã vượt qua toàn bộ đồng môn, thậm chí vượt qua toàn bộ Ngâm Tuyết giới...
Một mình hắn, trở thành vinh quang lớn nhất của Ngâm Tuyết giới.
- Vân huynh đệ, ở đây!
Mới vừa vào chỗ, liền nghe được tiếng la vui sướng của Hỏa Phá Vân.
Viêm Thần giới đã ngồi xuống, trên bàn tiệc chỉ có ba người Hỏa Như Liệt, Viêm Tuyệt Hải, Hỏa Phá Vân, trải qua cuộc chiến phong thần, vì Vân Triệt thân mang nguyên lực kim ô, phượng hoàng khiến quan hệ giữa hai giới Ngâm Tuyết và Viêm Thần đã xảy ra biến hóa hơi vi diệu.
Vân Triệt cũng không khách khí, cùng Mộc Băng Vân, Mộc Hoán Chi tiến lên trước, vào cùng một bàn tiệc. Liếc mắt một cái nhìn lại, bàn tịch bên ngoài đã đông đúc mấy trăm vạn người.
Chào hỏi nhau xong, Hỏa Phá Vân đã khẩn cấp hỏi:
- Vân huynh đệ, Tinh Thần giới là nơi như thế nào? Có phải như ảo cảnh giống với Nguyệt Thần giới không?
Vân Triệt gật đầu:
- Nguyệt Thần giới này tràn đầy nguyệt quang, còn bên chỗ Tinh Thần giới kia lại vì sao đầy trời, nghe ngươi nói như vậy, đúng là có một chút cảm giác ảo cảnh.
- Vậy... Ngươi đã học xong tinh thần toái ảnh chưa?
- Ừm, xem như có chút thành tựu.
- Thật sự do Thiên Sát tinh thần tự mình dạy? Thiên Sát tinh thần có dáng vẻ như thế nào? Truyền thuyết nàng siêu cấp đáng sợ, ngươi ở bên đó... Ờ, chắc không sao chứ?
-... Thiên Sát tinh thần cũng không đáng sợ giống như lời đồn.
- Nhưng mà, ta nghe thấy vào năm thứ hai sau khi Thiên Sát tinh thần kế thừa thần lực, liền đã tàn sát mấy vạn ngời của một tinh vực trong Nguyệt Thần giới, sau đó còn...
Hỏa Như Liệt thấp giọng cắt ngang lời Hỏa Phá Vân:
- Khụ khụ, đừng bàn luận bừa ân oán giữa các Vương giới. Nơi này chính là Nguyệt Thần giới.
-... Dạ.
Hỏa Phá Vân đành phải im tiếng.
Nghe Vân Triệt và Hỏa Phá Vân một hỏi một đáp, khóe môi Mộc Băng Vân khẽ động. Không có ai biết, cũng không có ai tin tưởng, giữa Thiên Sát tinh thần với Vân Triệt có ràng buộc sâu đậm, càng sẽ không tin tưởng, lúc Vân Triệt ở hạ giới, khi còn là một thiếu niên mười mấy tuổi đã từng ngày đêm làm bạn với tinh thần đáng sợ mà thần giới nghe thấy đều sợ hãi.
Viêm Tuyệt Hải mở miệng, giọng nói rất thấp nhưng giọng điệu trịnh trọng:
- Vân Triệt, ta có một chuyện vẫn luôn luôn không rõ.
- Tuy rằng “Thần nữ” đẹp tuyệt dưới vòm trời này, nhưng nếu ngươi gần nàng, tất nhiên sẽ đưa tới vô số ghen ghét, cho nên, ngươi cự tuyệt Phạm Đế thần giới có lẽ là lựa chọn chính xác. Nhưng mà, vì sao ngươi lại cự tuyệt Long hoàng và Trụ Thiên thần đế?
- Vãn bối tự nhiên có tính toán của mình.
Vân Triệt cũng trịnh trọng đáp lại.
Bởi vì liên quan đến phượng hoàng viêm, Viêm Tuyệt Hải đã vô hình trung kéo gần khoảng cách với Vân Triệt, hắn nhìn Vân Triệt nói:
- Mặc dù không biết ngươi có tính toán gì không. Nhưng mà ngươi ngàn vạn lần không thể đánh giá thấp chấn động mà ngươi dẫn tới ở cuộc chiến phong thần này, cũng không thể xem nhẹ ưu ái của những thần đế này có ý vị như thế nào. Ngươi có thể không biết, nhìn chung toàn bộ lịch sử thần giới, chưa bao giờ có người trẻ tuổi nào có vầng hào quang lóng lánh chói mắt giống như ngươi.
Câu nói này của Viêm Tuyệt Hải không thể nói là không khoa trương, nhưng không ai lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì bọn họ đều biết đến đây là sự thật không hơn không kém.
- Nói một câu sẽ khiến cho các ngươi khó chịu, Vân Triệt hiện giờ đã vốn không phải Ngâm Tuyết giới có thể có được. Vân Triệt, ở trong mắt rất nhiều người, ngươi tương đương với là vô chủ, một viên minh châu vô chủ lại chói mắt đến từ trước đến nay chưa từng có sẽ đưa tới điều gì, tin tưởng trong lòng ngươi biết rõ. Mà Ngâm Tuyết giới không bảo vệ được cho ngươi, ngươi càng không có khả năng bảo vệ được chính mình... Một chỗ dựa vững chắc cũng đủ cường đại, hoặc nói là nơi thuộc về mới là điều ngươi cần nhất bây giờ.
Lời Viêm Tuyệt Hải nói có một chút tương tự với lời Mạt Lỵ nhắc nhở hắn.
Hỏa Như Liệt cũng chậm rãi gật đầu:
- Trở thành đệ tử thân truyền của Trụ Thiên thần đế, hoặc làm nghĩa tử của Long hoàng đều là lựa chọn tuyệt hảo của ngươi.
Người của Ngâm Tuyết giới không có một ai hé răng phản bác. Cái gọi là hoài bích có tội, mà Vân Triệt vốn đã oanh động ra tội lớn ngập trời toàn bộ thần giới.
Vân Triệt gật đầu, rất bình tĩnh nói:
- Đa tạ hai vị tông chủ nhắc nhở, trước mắt vãn bối vào Trụ Thiên thần cảnh, sau khi rời khỏi Trụ Thiên châu, sẽ làm tính toán tiếp.
- Ừm.
Nói đã đến nước này, Hỏa Như Liệt và Viêm Tuyệt Hải cũng không nhiều lời nữa.
Haizzz... Nhìn Vân Triệt, lại nhìn Hỏa Phá Vân, Hỏa Như Liệt thở dài thật sâu trong lòng. Hai người tuổi tác tương đương, nhưng một trận thảm bại trên phong thần đài lại suýt chút nữa khiến Hỏa Phá Vân sụp đổ tín niệm chưa gượng dậy nổi. Còn Vân Triệt, vinh quang vô tận sau lưng lại đè lên áp lực nặng nề, nhưng hắn lại lạnh nhạt giống như lão tăng.
Nếu không bàn luận về thực lực, chênh lệch trên tâm tình giữa hai người, thật sự cách biệt một trời.
Khách mời càng ngày càng nhiều, bàn tịch bên ngoài khổng lồ tiếp nhận toàn bộ khách từ tinh giới trung vị và tinh giới hạ vị đến. Mà trong đó nhận chú mục lớn nhất, không thể nghi ngờ là chỗ của Ngâm Tuyết giới và Viêm Thần giới.
Bởi vì Vân Triệt, hiện giờ đông thần vực đã không ai không biết cái tên “Ngâm Tuyết giới”.
Bởi vì Hỏa Phá Vân, càng bởi vì Vân Triệt, thanh danh của Viêm Thần giới cũng lan truyền rộng. Nhất là kim ô viêm với phượng hoàng viêm, một lần nữa thiêu đốt lên uy danh của thần viêm ở trên phong thần đài... Ngược lại chu tước viêm đứng đầu ba thần viêm lại ít người nhớ đến.
Mà Ngâm Tuyết giới với Viêm Thần giới là hai tinh giới trung vị chỉ có hai đệ tử tiến vào cuộc chiến phong thần, nhất là Vân Triệt, càng trở thành kiêu ngạo của toàn bộ huyền giả trẻ tuổi tinh giới trung vị, hạ vị, bởi vì hắn hoàn toàn triệt để phá vỡ “Lũng đoạn” đối với cuộc chiến phong thần của tinh giới thượng vị, hãnh diện trước nay chưa từng có.
Vô số ánh mắt hoặc mịt mờ hoặc nóng rực ném về phía hai giới Ngâm Tuyết Viêm Thần, cực kỳ hâm mộ, kính sợ, kinh thán, đương nhiên còn có ghen tỵ, đương nhiên nhiều nhất trong đó không thể nghi ngờ dừng lại ở trên người Vân Triệt.
- Phi Tinh giới đến!
....
- Thần Vũ giới đến!
....
- Nguyên Linh Đại Thế giới đến!
....
- Lưu Quang giới đến!
Nơi có thể được nguyệt vệ tuyên đọc, chỉ có Vương giới và tinh giới thượng vị. Trong tiếng tuyên đọc chấn không của nguyệt vệ, một nhóm Lưu Quang giới nhanh chóng đến, đến đâu liền thoáng tràn đầy lam quang đến đó.
Đứng đầu tự nhiên là Lưu Quang Giới Vương Thủy Thiên Hành, phía sau hắn, Vân Triệt liếc nhìn thấy Thủy Ánh Nguyệt, Thủy Ánh Ngấn, cùng với Thủy Mị Âm một thân váy đen, đôi mắt đen chớp động lên yêu dị.
Gần như trong khoảnh khắc khi Vân Triệt nhìn đến bọn họ, hai tròng mắt của Thủy Mị Âm vô cùng chính xác đụng chạm vào ánh mắt của Vân Triệt, đuôi chân mày của nàng khẽ cong, giòn tan hô lên:
- Vân Triệt ca ca!
Một tiếng gọi yêu kiều, khiến toàn bộ người nghe vào trong tai đều xương cốt toàn thân nháy mắt tê dại hơn phân nửa.
Thủy Thiên Hành chuyển mắt, sau đó trực tiếp sải bước sang bên chỗ Vân Triệt.
Thủy Thiên Hành có thân phận như thế nào, một trong ba đầu lớn của tinh giới thượng vị, là tồn tại siêu nhiên mà một đám tinh giới trung vị, hạ vị ngay cả tư cách gọi cha đều không có, hắn đi đến đâu, huyền giả đang ngồi đều cuống quýt đứng dậy chào, nhưng hắn lại nhìn cũng không nhìn, cất bước lớn vài lần rút ngắn không gian liền đã đi tới trước mặt Vân Triệt, không đợi Vân Triệt phản ứng kịp, bàn tay to của hắn đã vỗ lên trên vai Vân Triệt:
- Ha ha, hiền tế, hóa ra ngươi đã qua đây rồi, làm hại ta tìm kiếm một phen ở Trụ Thiên giới.
Vân Triệt vừa định hành lễ vãn bối, đã bị một trận cười to như bị thần kinh của hắn chấn đến hai tai ong ong, xưng hô sau đó càng khiến cho Vân Triệt suýt chút nữa phun nước miếng đầy mặt Thủy Thiên Hành.
Hiền... hiền tế??
Đám người Viêm Tuyệt Hải, Mộc Hoán Chi đồng loạt đứng lên cũng đều tỏ vẻ ngơ ngác.
- A... Thủy tiền bối.
Vân Triệt miễn cưỡng chào một tiếng.
Chân mày Thủy Thiên Hành giật giật, bất mãn nói:
- Haizzz! Cái gì mà Thủy tiền bối, xa lạ như vậy, gọi nhạc phụ là được.
Vân Triệt: “~!@#$%...”
Trên mặt Thủy Mị Âm hiện đỏ, thẹn thùng e lệ nói:
- Phụ thân, người ta còn chưa gả cho Vân Triệt ca ca đâu.
Thủy Thiên Hành vung bàn tay to lên:
-Dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn, gọi sớm hay gọi trễ còn không phải đều giống nhau. Lão tử ngay cả thái sơ thần thủy còn bỏ ra được, chẳng lẽ còn không nhận nổi con rể tốt này sao.
Thủy Thiên Hành nói tương đối nhấn mạnh bốn chữ “Thái sơ thần thủy”, giống như sợ người chung quanh không nghe thấy.
Trên trán người của Ngâm Tuyết giới đều hiện lên ba vạch đen... Bọn họ đều nhớ được ro ràng cảnh tượng ngày đó Thủy Thiên Hành vì chuyện của Thủy Mị Âm mà nổi giận đến hận không thể một chưởng chụp chết Vân Triệt, biến hóa này, cũng quá lớn đi!
Hơn nữa thái sơ thần thủy này có quan hệ cái lông với Thủy Thiên Hành ngươi! Đó là Thủy Mị Âm lòng treo Vân Triệt, không để ý đến hậu quả trộm đến, sau đó là Thủy Ánh Ngấn run như cầy sấy vụng trộm đưa qua.
Nếu lúc đó bị Thủy Thiên Hành phát hiện ra... Ừm, cho dù Thủy Mị Âm lỗi lớn bằng trời đều không có chuyện gì, nhưng Thủy Ánh Ngấn... bị đánh gẫy chân đều là nhẹ.
Hàm răng Thủy Ánh Ngấn phát run, khóe miệng rút gân, thấp giọng nói với Thủy Ánh Nguyệt:
- Phụ vương ta vẫn luôn không biết xấu hổ như vậy sao?
Thủy Ánh Nguyệt gật đầu.
Có thể làm con rể của Thủy Thiên Hành, đối với người khác mà nói, đó là hy vọng xa vời tám trăm đời cũng không dám mong. Nhưng hiện giờ mọi người đều nhìn ra được, Thủy Thiên Hành đây là không để ý đến mặt già chủ động dán lên trên người Vân Triệt, nhìn tư thế này của hắn, đừng nói là tiểu nữ nhi sủng ái nhất, nếu Vân Triệt đòi cả hai nữ nhi của hắn, hắn cũng tuyệt đối sẽ không nhíu nửa chân mày, nói không chừng còn có thể cười đến rụng răng.
Bởi vì đó là Vân Triệt... “Thiên đạo chi tử” mà Phạm Thiên thần đế đều muốn thu làm con rể.
Vân Triệt đáp lại cũng không được, không đáp lại cũng không được, chỉ có thể cười khan.
Giọng Thủy Thiên Hành khá cao, không hề để ý tới bị người khác nghe được:
- Hiền tế, tham gia xong hôn điển này, nên chuẩn bị chuyện vào Trụ Thiên châu. Tuy rằng sau khi tiến vào đều có tiểu thế giới thuộc riêng về bản thân, nhưng mà, chỉ cần đối phương cho phép, cũng có thể tiến vào thế giới của người khác. Ngươi và Mị Âm hai người ở bên trong cần phải chăm sóc lẫn nhau, cùng hỗ trợ lẫn nhau, trưởng thành khẳng định càng nhanh hơn nhiều lắm, càng có thể làm sâu cảm tình thêm.
- Đợi ba năm sau các ngươi đi ra khỏi Trụ Thiên thần cảnh, bổn vương lập tức cho các ngươi thành hôn! Về hình thức cũng càng lớn càng tốt, ha ha ha ha.
- Hì hì, cha thật là.
Mi nguyệt của Thủy Mị Âm như mảnh trăng non cong lên.
- A... ha... ha ha.
Vân Triệt tiếp tục cười gượng.
Thủy Ánh Ngấn xòe năm ngón tay ra, dùng sức che lên mặt mình.
- Hôm nay là đại sự của Nguyệt Thần giới, liền không nói nhiều. Ngày mai, ta ngươi cha vợ con rể hai người đi uống một chén, ha ha ha ha!
Lại là một tiếng cười to, Thủy Thiên Hành cuối cùng buông Vân Triệt ra, nhanh chóng rời đi.
- Vân Triệt ca ca...
Thủy Mị Âm khẽ gọi một tiếng, vẫy vẫy tay nhỏ bé với hắn, lại hoạt bát lè lưỡi, đi theo phía sau Thủy Thiên Hành.
Thủy Ánh Ngấn lại giống như xấu hổ gặp người, không chào hỏi Vân Triệt đã chạy trối chết.
- Phù...
Vân Triệt thở phào một hơi nhẹ nhõm, vừa mới ngồi xuống, bên tai đột nhiên vang lên truyền âm của Thủy Thiên Hành:
- Trước khi tiến vào Trụ Thiên châu, ngươi phải ở lại Trụ Thiên thần giới, nơi nào cũng không được đi. Ta cũng sẽ ở lại Trụ Thiên thần giới, cho đến khi ngươi và Thủy Mị Âm vào Trụ Thiên châu mới thôi... Chắc chắn có người không hy vọng nhìn thấy ngươi vào Trụ Thiên châu, nhất định cẩn thận... Càng cẩn thận Phạm Đế thần nữ!
Vân Triệt quay đầu nhìn về phía Thủy Thiên Hành, phát hiện hắn đã sớm đi xa không nhìn thấy bóng dáng.