Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1277 - Chương 1279: Đụng Lên Họng Súng

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1278" class="block_" lang="en">Trang 639# 2

 

 

 

Chương 1279: Đụng lên họng súng



Lời Vân Triệt làm cả kinh Hỏa Như Liệt chòm râu run rẩy dữ dội, chung quanh càng có vô số cái cằm nện lên trên mặt đất.

Hỏa Như Liệt mồ hôi đầy đầu, vội vàng truyền âm nói:

- Vân Triệt! Bọn họ là... Nhi tử của Nguyệt Thần đế!

Hắn vốn tưởng rằng Vân Triệt cực hiếm khi tiếp xúc với Nguyệt Thần giới nên không biết Nguyệt Thần y của hai đế tử này vì vậy mới dám nói như thế. Nhưng ngoài dự đoán của hắn, nghe xong truyền âm của hắn, chân mày và sắc mặt của Vân Triệt chính là động cũng không động.

Mà một câu nói sáu chữ ngắn ngủi kia, đối với Ngâm Tuyết, Viêm Thần cùng với mọi người chung quanh mà nói đều là kinh hãi vĩ đại, khiến cả một khu vực bàn tiệc phía ngoài này thoáng chốc đều trở nên hoàn toàn yên tĩnh.

Nhi tử của Nguyệt Thần đế là nhân vật như thế nào, cho dù tinh giới thượng vị và Vương giới đều tuyệt đối sẽ không nói chuyện như vậy với bọn họ. Sắc mặt của Nguyệt Hoàn và Nguyệt Tiến Hi đồng thời âm u, Nguyệt Tiến Hi tiến lên trước một bước, vẻ nổi giận vừa mới hiện lên trên mặt lại nhanh chóng trôi đi, hóa thành cười lạnh trào phúng:

- Vân Triệt, ngươi biết mình đang nói chuyện với ai không

Vân Triệt lắc lắc ly ngọc trong tay:

- Biết chứ. Hai kẻ ngốc mất mặt xấu hổ.

Ầm...

Cái cằm mà mọi người khó khăn lắm mới thu lại được lại một lần nữa hung hăng nện lên trên mặt đất.

- Vân Triệt, bọn họ là...

Mộc Hoán Chi vừa mới lên tiếng, Mộc Băng Vân lại lấy ánh mắt ngăn lại, lắc lắc đầu với hắn.

Nàng biết sâu sắc, dưới vẻ ngoài bình tĩnh của Vân Triệt lại là vô số núi lửa đang phun trào trong lồng ngực.

Hai người kia lấy tư thái miệt thị từ trên cao nhìn xuống đi đến phía sau Vân Triệt đã đánh vào họng súng... Huống chi bọn họ lại còn là nhi tử của Nguyệt Thần đế!

Thôi, để cho hắn phát tiết đi... dù cho trong lòng có thể thoải mái một chút.

Hai câu nói hết sức nhục nhã khiến Nguyệt Tiến Hi không còn cách nào chống đỡ cái gọi là uy nghi của đế tử, triệt để giận tím mặt:

- Ngươi! Vân Triệt! Ngươi có tin rằng với hai câu này của ngươi, bổn vương có một vạn biện pháp khiến cho ngươi hôm nay không có cách nào còn sống rời khỏi Nguyệt Thần giới không!

Ánh mắt Vân Triệt liếc xéo sang, bất cứ kẻ nào đều có thể nhìn ra được, kia rõ ràng là ánh mắt đang nhìn kẻ ngốc:

- Nếu hôm nay ta đây còn sống rời đi thì sao?

Nguyệt Tiến Hi híp mắt, tay phải chậm rãi nắm lên:

- Xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa rơi lệ. Vậy hiện giờ bổn vương liền khiến ngươi không đi ra khỏi Nguyệt Thần giới được!

Trong lòng bàn tay của Nguyệt Tiến Hi nhất thời chiếu rọi lên huyền quang màu xanh nhạt, phóng xuất ra uy áp Thần Vương kinh người, chính là vì nổi giận mà định ra tay.

Nguyệt Hoàn đưa tay đặt lên trên bờ vai của Nguyệt Tiến Hi, trầm giọng nói:

- Tiến Hi! Hôm nay là ngày đại hôn của phụ hoàng, đệ động thủ vào lúc này là muốn chọc giận phụ vương sao!

Lời Nguyệt Hoàn giống như một chậu nước lạnh dội xuống, trong nháy mắt Nguyệt Tiến Hi tỉnh táo lại, huyền quang trong tay cũng mau chóng biến mất, nhưng hai mắt vẫn hung tợn nhìn Vân Triệt như trước:

- Là hắn muốn chết! Nhục nhã bổn vương chính là nhục nhã Nguyệt Thần giới ta!

Nguyệt Hoàn tiến lên trước, ánh mắt trong bình thản mang theo uy lăng khiếp người:

- Vân Triệt, bổn vương là Nguyệt Hoàn đế tử thứ ba trăm sáu mươi mốt của Nguyệt Thần giới, đây là vương đệ Nguyệt Tiến Hi của bổn vương. Đến đây là có một câu nói thay các đại ca ta báo lại cho ngươi.

Hai chữ “Đại ca” trong miệng Nguyệt Hoàn khiến mọi người chấn động trong lòng.

Có thể được đế tử Nguyệt Thần xưng là đại ca, tự nhiên chỉ có một người!

Thái tử Nguyệt Thần Nguyệt Huyền Ca!

Hắn là trưởng tử của Nguyệt Thần đế, thái tử của Nguyệt Thần giới, cũng là một người duy nhất tu luyện tới Thần Chủ trong toàn bộ tử tôn của Nguyệt Thần đế, trước mắt đứng hàng nguyệt thần sử!

Vì thân phận thái tử Nguyệt Thần của hắn, cho nên hắn cũng là một người duy nhất trong toàn bộ nguyệt thần sử tổng hợp lại địa vị có thể so sánh với mười hai nguyệt thần.

- Nguyệt Huyền Ca là thái tử Nguyệt Thần, cũng là một trong ba mươi sáu nguyệt thần sử của Nguyệt Thần giới.

Mộc Băng Vân truyền âm cho Vân Triệt.

Nguyệt Hoàn nói xong, không hề nhìn thấy phản ứng mà hắn muốn xem từ trên mặt Vân Triệt, ngược lại cười lạnh lùng:

- Nếu hắn có chuyện muốn nói với ta, vì sao không đích thân đến đây? Chẳng lẽ là người câm?

Dưới chân Mộc Hoán Chi mềm nhũn, suýt chút nữa cắm đầu ngã xuống dưới bàn.

- Vân Triệt!

Sắc mặt Viêm Tuyệt Hải đột nhiên thay đổi, gấp giọng nói. Trong mắt hắn, tuy rằng tính tình Vân Triệt cương liệt, nhưng cũng không phải người dễ dàng mất trí. Vân Triệt và Nguyệt Huyền Ca nhất định ngay cả mặt đều chưa từng gặp, đoán chừng hôm nay vẫn là lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, lại trực tiếp nói ra lời châm chọc.

Chân mày Nguyệt Hoàn chợt trầm xuống, mà bên cạnh người, Nguyệt Tiến Hi đã giận quá hóa cười:

- A, ha ha, ha ha ha ha! Thấy không, tiểu tử này cái được gọi là “Hạng nhất phong thần”, đã triệt để coi mình là thứ gì, thậm chí ngay cả đại ca của chúng ta cũng dám vũ nhục, ha ha ha ha ha!

Hai mắt vốn hẹp dài của Nguyệt Hoàn híp lại thành một đường chỉ rất nhỏ, chậm rãi nói:

- Đại ca kêu bổn vương báo lại cho ngươi, hắn rất tán thưởng chuyện ngươi cự tuyệt thần nữ điện hạ. Về sau, ngươi tốt nhất vĩnh viễn quên chuyện này đi, cách thần nữ điện hạ càng xa càng tốt. Bởi vì thần nữ điện hạ không phải mặt hàng gì cũng xứng lây dính.

Chung quanh càng ngày càng không yên tĩnh.

Lời Nguyệt Hoàn nói ra khiến cho người ta chấn động trong lòng, không hề cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.

Làm người đã từng thấy Thiên Diệp Ảnh Nhi, Nguyệt Huyền Ca mê luyến Thiên Diệp Ảnh Nhi, đã sớm không phải là bí mật gì ở đông thần vực.

Thiên Diệp Ảnh Nhi là nữ nhi của Phạm Thiên thần đế, còn Nguyệt Huyền Ca là nhi tử của Nguyệt Thần đế, lại còn là thái tử Nguyệt Thần! Ở trong mắt Nguyệt Huyền Ca, hắn và Thiên Diệp Ảnh Nhi môn đăng hộ đối, là một trong vài người hiếm có trên đời xứng được với thần nữ.

Cuộc chiến phong thần cuối cùng, Phạm Thiên thần đế đột nhiên đưa ra muốn gả thần nữ cho Vân Triệt... Chuyện này gây nên sóng to gió lớn ở toàn bộ thần giới, càng dẫn cháy lên vô số ngọn lửa ghen ghét, tự nhiên cũng bao gồm Nguyệt Huyền Ca!

Phía trên đám mây, Cổ Chúc nhìn chăm chú vào tất cả tối nghĩa lên tiếng:

- Tiểu thư từ trước đến giờ đã nhiều năm giấu giếm mặt thật, hôm nay lại vẫn cam chịu rối loạn vì tiểu thư.

Thiên Diệp Ảnh Nhi lạnh lùng nói:

- Nam nhân thật sự là sinh vật đáng buồn.

- Nhưng mà, đây cũng là cơ hội không tệ.

Ngón tay nhỏ nhắn của Thiên Diệp Ảnh Nhi chìa ra, ngón tay mang theo phần hôn thư kia, ánh mắt dần dần hướng về phía chủ điện -- nơi đó, là chỗ của khách quý Vương giới.

Vân Triệt vẫn không hề có phản ứng rõ ràng, mà sắc mặt ghét bỏ kia giống như đang đối mặt vơi shai con ruồi bọ ghê tởm:

- Nói xong rồi? Nói hết lời rồi, cút ngay đi!

- Đồ hỗn trướng!!

Nếu hôm nay không phải là tình huống đặc thù thì Nguyệt Tiến Hi đã sớm bùng nổ. Tới hiện giờ, cho dù hàm dưỡng của hắn nhiều hơn gấp bội đã không thể có khả năng tiếp tục khống chế lửa giận của bản thân, hắn nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, giống như đế vương phẫn nộ đối mặt với một kẻ dân đen không biết trời cao đất dày:

- Hôm nay bổn vương thật sự mở rộng tầm mắt, trên đời này lại có thứ không biết chết sống như vậy!

Nguyệt Tiến Hi cười lạnh:

- Được gọi là “Hạng nhất phong thần” liền dám có gan ngông cuồng đến ngay cả Nguyệt Thần giới ta cũng dám coi rẻ! A đúng rồi, bổn vương dường như nghe nói ngươi xuất thân hạ giới đê tiện, mới đến thần giới không được mấy năm, cũng khó trách sẽ ngu xuẩn đến mức không biết vì sao Nguyệt Thần giới ta là tồn tại như thế nào.

- A...

Khóe miệng Vân Triệt khẽ a, trong mắt chớp động lên quang mang kỳ lạ nguy hiểm.

Lửa giận của Nguyệt Tiến Hi dần dần tắt đi, giống như cảm thấy tức giận với Vân Triệt như vậy là một hành vi thật hạ thấp bản thân:

- Biết vì sao Vương giới chúng ta chưa bao giờ tham gia đại hội huyền thần không? Bởi vì chúng ta khinh thường. Ngươi được đến “Hạng nhất phong thần” này, ở các tinh giới khác đúng là có thể uy phong, nhưng ở trong mắt bổn vương, ở trong mắt Nguyệt Thần giới ta nó chỉ là cái rắm, hiểu chưa?

Ánh mắt chuyển hướng sang nơi này người càng ngày càng nhiều, mà lời ấy của Nguyệt Tiến Hi khiến trên mặt phần đông huyền giả đều biến thành tức giận.

Hạng nhất phong thần, người mạnh nhất một thế hệ này của đông thần vực, trong mắt hắn chỉ là cái rắm...

Câu nói này của hắn quy mô nhỏ là nhục nhã Vân Triệt, ở quy mô lớn... cũng là nhục nhã toàn bộ tinh giới dưới Vương giới.

Nhất là Vân Triệt vẫn là người đầu tiên trong lịch sử lấy thân phận đệ tử tinh giới trung vị lấy được “Hạng nhất phong thần”, là kiêu ngạo của tất cả tinh giới trung vị và tinh giới hạ vị. Lời ấy của Nguyệt Tiến Hi, cho dù nghe vào trong tai người âm thầm đố kỵ và khó chịu đối với Vân Triệt cũng đều nổi giận.

Chính là, thân phận đế tử Nguyệt Thần còn đó, bọn họ đều giận mà không dám nói gì.

Nhận thấy được câu nói này của Nguyệt Tiến Hi có phần không ổn, Nguyệt Hoàn vỗ vỗ hắn:

- Thôi, hôm nay là đại hôn của phụ vương, không nên sinh sự. Hắn cũng không xứng.

- Hừ, vương huynh nói đúng.

Nguyệt Tiến Hi châm biếm:

- Vân Triệt, nếu ngươi quả thật trở thành nghĩa tử của Long hoàng, mặc dù chỉ là “Nghĩa tử”, cũng coi như miễn cưỡng có tư cách để cho bổn vương liếc nhiều hai lần. Đáng tiếc, ngươi không phải. A, đúng rồi đúng rồi...

Giống như đột nhiên nghĩ đến điều gì, Nguyệt Tiến Hi cười lạnh càng trở nên ái muội:

- Nghe nói, ngươi vẫn còn là “Thiên đạo chi tử” gì đó? Chậc chậc chậc chậc...

- Ngươi biết, bổn vương muốn bóp chết ngươi thiên đạo chi tử này cần khí tức bao lớn không?

Hắn chậm rãi giơ một đoạn ngón út lên, sau đó điên cuồng nở nụ cười:

- Ha ha ha ha ha ha!

- Chúng ta đi thôi

Nguyệt Hoàn nói, sau đó lạnh lùng liếc Vân Triệt:

- Vân Triệt, ngươi nên may mắn hôm nay là ngày đại hôn của phụ vương chúng ta, bằng không, cho dù ngươi không chết, cũng đừng mong hoàn chỉnh đi ra khỏi nơi này. Nhưng mà nói đi nói lại...

Quét qua huyền khí trên người Vân Triệt, hắn cười nhẹ:

- Cho dù hôm nay không phải là đại hôn của phụ vương, chúng ta cũng không thể tự mình ra tay làm gì ngươi, bởi vì ngươi còn xa mới xứng.

Thân thể Vân Triệt lần nữa nghiêng tới, không chút biểu tình nhìn hắn:

- Phải không? Vậy phải đến khi nào mới xứng đây?

Nguyệt Hoàn khinh thường cười lạnh một tiếng:

- A, một trăm năm sau đi. Chỉ mong ngươi có thể sống đến khi đó. Nếu khi đó ngươi còn sống, bổn vương sẽ có thể ban thưởng cho ngươi một cơ hội khiêu chiến bổn vương.

Vào lúc này Vân Triệt đứng dậy, trực tiếp nâng bước đi về phía hai đế tử kia:

- Một khi đã như vậy, thế không cần chờ đến sau trăm tuổi, hiện giờ ta liền khiêu chiến các ngươi.

Lời vừa nói ra, toàn trường phải sợ hãi.

- Vân Triệt, không nên vọng động!

Vốn nhìn thấy hai đế tử chuẩn bị rời đi, đám người Hỏa Như Liệt đã thở phào nhẹ nhõm. Nhưng không ngờ Vân Triệt lại đứng lên chủ động muốn “Khiêu chiến”!

Đừng nói đến nơi này là Thần Nguyệt thành, là ngày đại hôn của Nguyệt Thần đế, hai người này cũng không phải là bao cỏ đội lấy vầng hào quang của đế tử gì mà là hai Thần Vương cấp ba! Bất cứ người nào đều vượt xa toàn bộ phong thần chi tử.

- Khiêu chiến vương huynh ta? Dựa vào ngươi? Ha ha ha ha...

Nguyệt Tiến Hi như nghe được chuyện cười nực cười nhất trên đời, cười không ngừng ngửa tới ngửa lui:

- Vương huynh, huynh nghe được hắn nói gì không? Ha ha ha ha...

Sắc mặt Nguyệt Hoàn không thay đổi, thản nhiên nói:

- A! Nghe nói ngươi lấy huyền lực Thần Linh cảnh, đánh bại Lạc Trường Sinh mới thành Thần Vương, đúng là có chút năng lực. Nhưng mà ngươi sẽ không phải hồn nhiên cho rằng bổn vương giống như mặt hàng Lạc Trường Sinh kia chứ? Ha ha... Bổn vương thưởng cho ngươi một cơ hội, thu lại lời nói mới vừa rồi.

- Nói như vậy, ngươi không dám?

Vân Triệt nhếch miệng nở nụ cười.

- Là ngươi không xứng.

Nguyệt Hoàn cười nhạt.

Lần này đến lượt Vân Triệt cười lạnh, độ cong nơi đuôi chân mày và khóe miệng ddeuf lộ ra hèn mọn và trào phúng thật sâu:

- Ha ha ha ha, nghe các ngươi có khẩu khí lớn như vậy, ta còn tưởng rằng là đại nhân vật nào. Hóa ra chính là hai trái trứng mềm đội lấy cái danh đế tử Nguyệt Thần, chỉ biết nói ẩu nói tả, cũng không dám động thủ!

- Ngươi...

Hai hàng chân mày của Nguyệt Hoàn nhíu lại gần như chạm vào nhau, bàn tay cũng đột ngột nắm chặt lại.

Lời Vân Triệt ói khiến mọi người vốn nhận lấy kinh hãi càng hoảng sợ thất sắc. Đối mặt với hai đại đế tử sắc mặt chợt xanh mét, Vân Triệt lại nhất quyết không tha, ngón cái chìa ra, đầu ngón tay tay chỉ xuống dưới:

- Miệt thị danh “Hạng nhất phong thần” của ta, lại không dám nhận khiêu chiến của ta. Hóa ra đường đường là Nguyệt Thần giới cũng có bao cỏ rác buồn cười như vậy, lại còn được gọi là đế tử. Ha ha... ta thật sự cảm thấy mất mặt thay cho Nguyệt Thần giới các ngươi.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment