.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1279" class="block_" lang="en">Trang 640# 1
Chương 1280: Mưu kế của Thiên Diệp
Thân là đế tử Nguyệt Thần giới, cho tới bây giờ chỉ có bọn họ nhìn xuống miệt thị chúng sinh, chưa từng nhận lấy mạo phạm nhục nhã như thế.
Nguyệt Hoàn vẫn luôn tự nhận là người đủ ổn trọng, vào lúc này cả người phát run, theo huyền khí lên đến đỉnh, sắc mặt xanh mét của hắn cấp tốc chuyển thành đỏ đậm:
- Ngươi đã thành tâm muốn chết... vậy bổn vương sẽ thành toàn cho ngươi!
Hắn đột nhiên bùng nổ huyền khí, đánh ra một quyền.
Nguyệt Hoàn nổi giận ra tay, một quyền này vô cùng bất ngờ, hơn nữa hai người cách nhau chỉ hai bước, Vân Triệt giống như hoàn toàn không phản ứng kịp, bị một quyền này đánh thẳng vào giữa ngực.
Rầm!!
Lực lượng Thần Vương dưới nổi giận khủng bố dữ dội, âm thanh khí bạo trong nháy mắt kia có thể nói kinh động thiên địa. Vân Triệt trong nháy mắt bị bay ngược mấy trăm trượng, đến chỗ nào, vô số ghế bị xung kích dập nát, kinh hô liên tiếp, ngọc vỡ bay loạn.
Âm thanh khí bạo đột nhiên bùng lên khiến cho cả Thần Nguyệt thành bỗng chốc trở nên lặng ngắt như tờ. Bàn tiệc bên ngoài, ngoại điện, thậm chí toàn bộ tinh giới ở chủ điện, toàn bộ ánh mắt trong nháy mắt tập trung hết đến nơi này.
Nơi này là trung tâm của Nguyệt Thần giới, hôm nay là ngày đại hôn của Nguyệt Thần đế, lại có người dám vào lúc này động thủ ở đây!?
Vân Triệt bị đánh bay chậm rãi đứng dậy trong một đống phế tích, khóe miệng dính một vết máu đỏ tươi... Hắn không đưa tay lau vết máu này đi, càng không giận mà phản kích, ngược lại hơi nhếch lên ý cười lành lạnh.
Một quyền đánh ra, Nguyệt Hoàn đã hối hận, hắn cảm giác được chung quanh bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, vô số ánh mắt giống như lưỡi đao đâm tới, khiến cho sau lưng hắn đột nhiên chợt lạnh. Nhưng nghĩ đến điệu bộ giọng nói mới vừa rồi của Vân Triệt, sắc mặt của hắn lại một lần nữa âm trầm, trong miệng hừ lạnh một tiếng.
Toàn bộ lực chú ý của nguyệt vệ và nguyệt thần sử ở gần đó đều chuyển sang bên này, bọn họ vừa định nhằm tới, đột nhiên vang lên một quát khẽ khiến cho toàn thân bọn họ chấn động mạnh, gắt gao khựng lại ở đó.
- Sao lại thế này!?
Tiếng quát khẽ này mang theo uy áp khiến cho mọi người hít thở không thông trong nháy mắt, kể cả Nguyệt Hoàn và Nguyệt Tiến Hi đang nghiêm mặt đều toàn thân run lên, sắc mặt đột nhiên thay đổi...
Bởi vì âm thanh quát khẽ này rõ ràng đến từ Nguyệt Thần đế!
Tiếng quát bên tai chưa dừng, một luồng thiên uy cũng ngay đầu mà đến. Hai người theo bản năng ngẩng đầu, liếc nhìn Nguyệt Thần đế lại đang ở ngay trên không bọn họ, vẻ mặt nén giận.
Hắn liếc nhìn hai người, lại liếc nhìn Vân Triệt đang vừa mới đứng lên ở xa xa, khóe miệng rướm máu, sắc mặt trở nên vô cùng âm trầm:
- Nguyệt Hoàn, Tiến Hi, đại sự hôm nay không chỉ là chuyện liên quan đến bổn vương, càng là chuyện liên quan đến tương lai của Nguyệt Thần giới! Các ngươi dám làm càn như thế, còn đánh thương tổn khách quý... Ai cho các ngươi lá gan như vậy!
Thần đế tức giận đâu phải bình thường. Nguyệt Hoàn dưới giận dữ ra tay đã hối hận, nằm mộng cũng không nghĩ đến chính là trực tiếp trêu chọc đến Nguyệt Thần đế. Hai đế tử cuống quýt vái lạy:
- Phụ... phụ vương bớt giận. Là... Vân Triệt... là Vân Triệt hắn nói mạo phạm trước, con mới nhất thời không thể tự kiềm chế... phụ vương bớt giận, con biết sai.
Ở trong nghe vào tai của bọn họ, hai chữ “Khách quý” trong miệng Nguyệt Thần đế chẳng qua là lời nói khách sáo trước mặt mọi người, lại không biết rằng ở trong mắt Nguyệt Thần đế, Vân Triệt hoàn toàn xứng đáng với “Khách quý”. Ở cấp bậc thần đế, bọn họ đều rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào về tiên đoán của Thiên Cơ giới có ý vị như thế nào.
Hôm nay hắn còn cố ý dặn dò muốn dẫn Vân Triệt vào chủ điện.
Sau cuộc chiến phong thần, các đại Vương giới đều vắt óc tìm kế mượn sức Vân Triệt, ngay cả Long hoàng đều muốn thu hắn làm nghĩa tử. Mà Nguyệt Hoàn và Nguyệt Tiến Hi, hai nhi tử nhỏ nhất của hắn này lại một quyền đánh thương tổn Vân Triệt ở trước mặt mọi người... Lại còn dưới tình huống hôm nay.
Thật sự khiến cho hắn suýt tức nổ phổi.
Nguyệt Thần đế quá tức giận:
- Còn dám nói xạo! Các ngươi không để phụ vương ta đây vào trong mắt!
Nguyệt Hoàn lo lắng nói, hắn chỉ tay về phía Vân Triệt:
- Con... con không dám nói xạo. Vân Triệt chẳng những nói lời mạo phạm con, còn làm nhục đại ca và Nguyệt Thần giới, nếu không như thế, con... cho dù cho con lá gan lớn như trời, cũng dám ra tay vào hôn điển của phụ vương.
Nguyệt Thần đế giật giật chân mày, chuyển mắt về phía Vân Triệt. Nguyệt Hoàn và Nguyệt Tiến Hi là một trong những đứa con đáng chú ý của hắn, Nguyệt Tiến Hi hơi kiêu căng, nhưng Nguyệt Hoàn lại luôn luôn trầm ổn, nếu không phải giận dữ mất trí, đúng là se không, cũng không có lá gan động thủ ở đây.
Vân Triệt che ngực, chậm rãi đứng thẳng, chậm rãi nói:
- Ta với hai vị đế tử điện hạ không oán không thù, càng chưa từng thấy mặt mũi của vị “Đại ca” ở trong miệng bọn họ, bọn họ lại đột nhiên tìm tới cửa, tự xưng “Đại ca” của bọn họ cảnh cáo ta rời xa thần nữ điện hạ. Vậy thì cũng thôi đi, sau đó không ngờ trào phúng “Hạng nhất phong thần” của ta chỉ là cái rắm ở trong mắt Nguyệt Thần giới bọn họ.
Nửa câu nói trước khiến Nguyệt Thần đế nhướng mày, nhưng một câu cuối cùng lại khiến cho tức giận mà hắn mới vừa áp chế nháy mắt bốc lên.
Mà toàn bộ huyền giả đến từ tinh giới hạ vị đến tinh giới thượng vị đều trên mặt lộ vẻ tức giận.
- Ta chẳng qua chỉ phản bác mấy câu, bọn họ liền trực tiếp ra tay. Không hổ là đế tử Nguyệt Thần, quả nhiên rất uy phong, sự tồn tại của dưới Vương giới chúng ta vốn không lọt vào mắt của đế tử điện hạ.
Vân Triệt lạnh lùng nói.
Vân Triệt trào phúng từng chữ, nhưng quần hùng đông vực đều ở đây, vả lại toàn bộ trợn mắt nhìn, Nguyệt Thần đế nào có thể trách mắng Vân Triệt, ánh mắt của hắn âm u, quát lên:
- Hai người các ngươi, có thật sự đã nói như thế không?
Nguyệt Hoàn cắn chặt răng, toàn thân rét run, hắn đã mơ hồ cảm giác được bản thân giống như bị Vân Triệt chơi xỏ. Toàn thân Nguyệt Tiến Hi phát run, lắp bắp nói:
- Hài... hài nhi nhất thời lỡ lời...
- Đồ hỗn trướng!
Nguyệt Tiến Hi đã nói lời thừa nhận, Nguyệt Thần đế giận tím mặt, thân là Vương giới, đúng là có tư cách ngạo thị thiên hạ, nhưng nói ra, lại còn bị quần hùng đông vực nghe vào trong tai, vậy hoàn toàn là một chuyện khác.
Nguyệt Thần đế nói từng chữ trấn hồn:
- Tuy rằng Vân Triệt không có xuất thân Vương giới, nhưng danh “Hạng nhất phong thần” của hắn vẫn là do bổn vương thấy tận mắt chứng nhận, cũng hoàn toàn xứng đáng là kiêu ngạo một thế hệ này của đông thần vực chúng ta, sao để cho các ngươi nhục nhã được! Lời ấy của các ngươi đúng là làm nhục toàn bộ đông thần vực! Còn không lập tức bồi tội với Vân Triệt!
Nguyệt Hoàn và Nguyệt Tiến Hi ngẩng đầu, nhất thời ngẩn người, vốn không thể tin nổi vào hai lỗ tai của mình... bọn họ đường đường là đế tử Nguyệt Thần, nhưng lại phải ngay mặt bồi tội với một huyền giả tinh giới trung vị!?
Vân Triệt lại lên tiếng vào đúng lúc này:
- Bồi tội thì không cần. Vân Triệt ta một huyền giả nho nhỏ xuất thân hạ giới không chịu nổi đế tử điện hạ bồi tội. Nhưng mà có một chuyện, mong rằng Nguyệt Thần đế thành toàn.
- Hả?
Nguyệt Thần đế giật giật chân mày. Nhưng hắn đã nhìn toàn bộ quá trình Vân Triệt từng bước một từ “Gian lận” đến hạng nhất phong thần như thế nào, đây là quái thai không hơn không kém, cũng có được tính cách tương tự.
Khóe mắt Vân Triệt hơi nheo lại:
- Hai vị đế tử điện hạ đầu tiên tự xưng là “Hạng nhất phong thần” chỉ là cái rắm ở trong mắt bọn họ, sau đó còn nói ta không xứng giao thủ với bọn họ, xem ra, tu vi của hai vị đế tử điện hạ nhất định cao đến kinh người, ta đây “Hạng nhất phong thần” này ngay cả tư cách đập vào mắt cũng không có.
- Khó có được có thể vào Nguyệt Thần giới, còn gặp được hai vị đế tử điện hạ, sao Vân Triệt có thể lãng phí cơ hội trân quý như vậy. Liền lãnh giáo một phen với hai vị đế tử điện hạ, tiện đo thử xem chênh lệch giữa ta với hai vị đế tử. Đồng thời cũng coi như trợ hứng cho đại hôn của Nguyệt Thần đế.
- Vân Triệt!
Đám người Mộc Hoán Chi đều có vẻ khẩn trương. Khác với mới vừa rồi, bây giờ Vân Triệt đang ở trước mặt mọi người muốn khiêu chiến đế tử, chỉ cần Nguyệt Thần đế gật đầu, chính là nước đổ khó hốt.
Đó chính là đế tử, Thần Vương cấp ba!
Nguyệt Thần đế liếc nhìn Vân Triệt, chậm rãi gật đầu, nói thẳng:
- Được! Nguyệt Hoàn, ngươi liền luận bàn một phen với Vân Triệt ở đây Nếu như bại, trừng phạt nặng, nếu như thắng, tội lỗi hôm nay liền bỏ qua.
Nghe được lời ấy, đầu tiên Nguyệt Hoàn sửng sốt, sau đó vui mừng quá đỗi, vội vàng đáp:
- Vâng! Con cẩn tuân mệnh lệnh của phụ vương.
Sợ hãi trong lòng hắn như thủy triều rút đi, trong lòng khẽ thì thầm: Chính là Thần Linh cảnh cấp năm, sao ta có thể bị thua, phụ vương quả nhiên vẫn hướng về phía ta.
Nguyệt Thần đế trực tiếp đáp ứng, thật sự khiến Vân Triệt hơi ngoài ý muốn, sau đó nói:
- Hình như Nguyệt Thần đế hiểu lầm. Ta mới vừa nói chính là... Thỉnh giáo hai vị đế tử điện hạ.
Trong ánh mắt đột nhiên kinh hãi trợn to mấy lần của tất cả mọi người, Vân Triệt chậm rãi nâng tay, chỉ về phía Nguyệt Hoàn với Nguyệt Tiến Hi;
- Hai người các ngươi, cùng lên đi.
- Cái này...
- Vân Triệt hắn bị tức điên rồi sao?
- Hai đế tử... đó chính là hai Thần Vương cấp ba!
- Đâu chỉ là hai Thần Vương cấp ba. “Thần Nguyệt công” với “Toái ngọc thiên quyết” của Nguyệt Thần giới đều là huyền công cao cấp nhất đông thần vực... Mặc dù Vân Triệt có thể nghiền áp Lạc Trường Sinh, nhưng gần như không thể chiến thắng được bất cứ người nào trong hai đại đế tử.
Lần này, ngay cả Mộc Băng Vân cũng tròng mắt rung động, mấy lần muốn nói lời khuyên can.
Vân Triệt lấy Thần Linh cảnh cấp năm đánh bại Lạc Trường Sinh Thần Vương cảnh cấp một, chuyện này đông vực đều biết.
Tuy rằng Lạc Trường Sinh là Thần Vương trẻ tuổi nhất đông thần vực, nhưng mà khi Vân Triệt đánh bại hắn, hắn chung quy chính là mới bước vào Thần Vương cảnh, cả căn cơ đều chưa nhất định củng cố. Còn hai đế tử này đều đã dừng lại ở Thần Vương cảnh gần năm mươi năm, tu thành huyền công Vương giới cao cấp nhất đông thần vực, hơn xa Lạc Trường Sinh có thể sánh bằng!
Chống lại một người trong số đó đã khó có người tin tưởng Vân Triệt có thể thắng lợi được... Huống chi đồng thời chống hai người!
Phần lớn người ở đây đều từng có mặt ở hiện trường chứng kiến cuộc chiến phong thần, lại vẫn cảm thấy Vân Triệt quả thật điên rồi.
Nguyệt Hoàn và Nguyệt Tiến Hi vốn lòng tràn đầy căm giận bực tức, nghe được lời ấy của Vân Triệt cũng thiếu chút nữa cười ra tiếng. Bọn họ đột nhiên bắt đầu nghĩ đến có phải đầu óc của Vân Triệt có vấn đề rồi không?
Hồi tưởng lại lời nói hành động lúc trước của hắn, bọn họ càng cảm thấy như thế.
Nếu không phải đầu óc có vấn đề, một huyền giả tinh giới trung vị nho nhỏ sao dám chống đối sỉ nhục đế tử Nguyệt Thần bọn họ.
Nguyệt Thần đế liếc nhìn Vân Triệt, lại chậm rãi gật đầu:
- Một khi đã như vậy liền theo lời ngươi nói. Nhưng mà, chỉ vì “Trợ hứng”, không cần binh khí.
- Được.
Vân Triệt lạnh lùng gật đầu.
Nguyệt Thần đế nhàn nhạt lên tiếng:
- Nguyệt Hoàn, Tiến Hi, chuyện này đều do các ngươi dựng lên, các ngươi cứ theo ý nguyện của Vân Triệt, luận bàn một phen với hắn để tỏ ý bồi tội. Nhưng vẫn là câu nói kia, nếu như bại, trừng phạt nặng, nếu như thắng, tội lỗi hôm nay liền bỏ qua.
- Vâng, phụ vương.
Nguyệt Hoàn và Nguyệt Tiến Hi đồng thời lên tiếng trả lời, mắt hiện dị quang... Ít nhất, không còn vẻ lo sợ không yên.
Ở trên đám mây, Thiên Diệp Ảnh Nhi hừ lạnh một tiếng:
- Thật sự là hai kẻ ngu xuẩn.
Ngón tay nàng cầm lấy hôn thư, lấy huyền khí phóng lên, sau đó ngón tay nhỏ nhắn khẽ múa, cấp tốc ấn xuống mấy hàng văn tự màu vàng ở bên ngoài huyền khí.
Tròng mắt của nàng nhìn về phía chủ điện:
- Lực chú ý đều bị dẫn đi, chính là thời cơ tuyệt hảo. Tặng nó cho Tinh Tuyệt Không, lấy “Trí thông minh” của Tinh Tuyệt Không, tự nhiên nên biết làm như thế nào.
Cổ Chúc cười một tiếng, trong giọng nói mang theo cảm thán ngân nga:
- Ha ha, mượn nam thần vực độc sát Thiên Sát tinh thần; mượn Thiên Lang tinh thần lấy Nghịch thế thiên thư; mượn Nguyệt Vô Cấu khiến Tinh Thần Nguyệt Thần hai giới lưỡng bại câu thương; mượn miệng của thần đế lấy danh nghĩa gả cho Vân Triệt dẫn tới vô số kẻ địch ép hắn tương lai vào Phạm Đế thần giới; hiện giờ, Tinh Thần đế cũng cam chịu lời lẽ của tiểu thư...
- Huyền đạo của tiểu thư rõ ràng đã là chí cảnh đương thời, lại trước giờ không đánh mà thắng, liền khiến phong vân thiên hạ thay đổi. Kể cả lão hủ cũng không thể không khen ngợi.
Thiên Diệp Ảnh Nhi cười như không cười:
- Không phải vạn bất đắc dĩ, vĩnh viễn không được lộ ra lá bài tẩy của mình. Năm đó đây là một câu nói mà ngươi dạy ta nhiều nhất.
Ngọc thủ như phủ băng tuyết của nàng nhẹ nhàng đẩy, nhất thời, hôn thư bao phủ văn tự màu vàng kỳ dị chậm rãi bay xuống, như được gió nhẹ thổi đi, lại vô cùng chuẩn xác bay vào bên trong chủ điện, rơi xuống trước mặt Tinh Thần đế.
Lúc hạ xuống, huyền khí lưu lại trên đó đã hoàn toàn biến mất, cho dù lấy khả năng của thần đế cũng tuyệt đối không thể nào truy tìm.
Một bàn tay chìa ra, cầm lên trên hôn thư.
Nhìn văn tự màu vàng lơ lửng bên trên, hai mắt của Tinh Thần đế nheo lại, phóng xạ ra dị quang nguy hiểm, sau đó chậm rãi mở hôn thư ra...