Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1279 - Chương 1281: Tuyệt Đối Nghiền Áp

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1280" class="block_" lang="en">Trang 640# 2

 

 

 

Chương 1281: Tuyệt đối nghiền áp



- Thoạt nhìn Vân huynh đệ hiện giờ rất không thích hợp.

Hỏa Phá Vân nhỏ giọng nói, trong mắt mang theo lo lắng thật sâu.

-... Đừng nhiều lời.

Hỏa Như Liệt nói. Nhớ tới vài câu đối thoại trước đó giữa Vân Triệt và Mộc Băng Vân, đến bây giờ hắn vẫn còn hết hồn.

- Tiến Hi, đệ tới đi.

Nguyệt Hoàn vỗ vỗ vai Nguyệt Tiến Hi, lui về phía sau vài bước.

Chê cười, tuy rằng Vân Triệt cuồng vọng tự tìm đường chết muốn hai người bọn họ cùng nhau tiến lên, nhưng bọn họ thân là đế tử Nguyệt Thần, lại là hai Thần Vương cấp ba, sao lại thật sự ra tay đồng loạt đối phó với một huyền giả dưới Vương giới lại còn là Thần Linh cảnh cấp năm... Kia quả thật hạ thấp thân phận của mình, mất thể diện của mình.

Nguyệt Tiến Hi không chối từ, trong lòng hắn chứa một bụng tức giận, ước gì có thể hung hăng giáo huấn Vân Triệt một chút. Hắn chìa tay về phía Vân Triệt, ý bảo Vân Triệt ra tay trước:

- Ngươi đã muốn thỉnh giáo như vậy, thế đến đây đi.

Vân Triệt không lên tiếng, thân hình nhô lên, một quyền đánh thẳng vào đầu Nguyệt Tiến Hi.

Huyền khí Thần Linh cảnh trung kỳ, cho dù ngay mặt tới cũng không hề khiến cho Nguyệt Tiến Hi có một chút cảm giác áp bách nào, dưới chân hắn không nhúc nhích, chỉ có tay phải không nhanh không chậm đưa ra, trên mặt tràn đầy vẻ trầm tư.

Hiển nhiên định lấy tư thái qua loa hời hợt trực tiếp vặn thế công toàn lực này của Vân Triệt xuống.

Bên kia, Nguyệt Hoàn khoanh tay trước ngực, huyền khí trên người chưa động, vốn không có dáng vẻ định động thủ.

Tốc độ của Vân Triệt rất nhanh, đảo mắt đã tới trước mặt Nguyệt Tiến Hi. Tròng mắt của Nguyệt Tiến Hi hơi híp lại, bàn tay nhanh như tia chớp vươn ra đã chụp vào nắm tay của Vân Triệt...

Một tiếng vang nhỏ, hắn chính là đột nhiên bắt hụt, trước mắt chỉ có một tàn ảnh cấp tốc tiêu tán.

Mà bóng dáng của Vân Triệt đã vô cùng quỷ dị xông về phía Nguyệt Hoàn, cảnh quan “Oanh thiên” mở ra, huyền lực toàn thân chợt bùng nổ, tốc độ càng bạo tăng mấy lần, một quyền đánh thẳng vào ngực Nguyệt Hoàn.

- Cái... cái gì!?

Như có một ngọn núi lửa bùng nổ ngay mặt, huyền giả đông vực tiến tới gần khu vực chung quanh bị đánh văng ra xa xa, còn Nguyệt Tiến Hi và Nguyệt Hoàn đồng thời đột nhiên biến sắc... Hai người không phải chưa từng nhìn huyền ảnh của cuộc chiến phong thần, nhưng quan sát huyền ảnh với tự thân đối mặt với linh áp của Vân Triệt dưới bùng nổ hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau, thân là Thần Vương xuất thân từ Vương giới, hai người đều trong nháy mắt đạt tới trong hoảng sợ hít thở không thông tới cực hạn.

Nguyệt Hoàn dù sao cũng là Thần Vương cấp ba, đối mặt với Vân Triệt đột nhiên công kích tới, huyền khí trên người hắn gần như phóng thích theo bản năng, hai tay cũng miễn cưỡng để ngang trước ngực...

Rầm!!

Hai tay của Nguyệt Hoàn bị hung hăng đánh văng ra, một quyền của Vân Triệt thật sự đánh tới trước ngực Nguyệt Hoàn.

Sau lưng Nguyệt Hoàn chợt lồi ra, một ngụm máu tươi như tên rời cung bắn thẳng ra từ trong miệng hắn, cả người nháy mắt bay ngang ra ngoài tới vài dặm.

- Vương huynh!!

Nguyệt Tiến Hi xoay người lại, cả người hoàn toàn ngẩn ra, trong mắt hỗn loạn co rúm lại.

- A... a...

Hai cánh tay Nguyệt Hoàn chống đất, vừa định đứng lên lại quỳ xuống, máu tươi trong miệng không ngừng rơi xuống... Tầm mắt của hắn mơ hồ, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy màu máu của bản thân, trong cơ thể như có vô số ngọn núi lửa đang điên cuồng phá nát.

Toàn thân hắn run run, như thế nào đều không thể tin nổi thân thể Thần Vương của bản thân mới chỉ nhận một quyền của Vân Triệt mà đã bị thương đến mức độ như vậy... Hắn càng không cách nào tin tưởng Vân Triệt chính là Thần Linh cảnh trung kỳ sao lại có thể bộc phát ra lực lượng khủng bố như vậy.

Mà mãnh liệt hơn, đáng sợ hơn thương thế lại là sỉ nhục như ma quỷ gặm nhấm tâm hồn hắn!

Nguyệt Tiến Hi ngây người, Nguyệt Hoàn quỳ xuống đất không dậy nổi, mà toàn bộ nguyệt vệ với nguyệt thần sử ở chung quanh đều hoảng sợ thất sắc. Huyền ảnh dù sao chính là huyền ảnh, nếu không trực tiếp nhìn thấy, không có ai có khả năng nghĩ đến Vân Triệt với huyền lực Thần Linh cảnh thế mà lại có thể bộc phát ra lực lượng dữ dội khủng bố như thế.

Vân Triệt không nhân cơ hội công kích Nguyệt Tiến Hi còn trong ngu ngơ, giống như khinh thường, hắn lạnh lùng nói:

- Khinh thường huyền giả dưới Vương giới chúng ta như thế, ta còn tưởng rằng các ngươi có bao nhiêu lợi hại, hóa ra chỉ có chút năng lực như vậy thôi sao?

Vân Triệt làm đủ nhiều nền, dẫn tới hai đế tử tức giận, dẫn tới bọn họ nói lỡ miệng, dẫn tới bọn họ giận dữ ra tay, cũng cố ý làm cho mình bị thương... Nhưng cho dù như vậy, câu nói này của hắn vừa ra vẫn khiến trong lòng vô số huyền giả căng thẳng.

Nơi này dù sao cũng là Thần Nguyệt thành, còn đối mặt với hai người dù sao cũng là nhi tử của Nguyệt Thần đế... Sao có thể trào phúng như thế.

Nhưng mà sắc mặt của Nguyệt Thần đế lại không hề dao động, chỗ sâu trong đôi mắt ngược lại lóe lên chút dị quang.

Vào lúc này, Nguyệt Hoàn cuối cùng giãy giụa đứng lên, hắn thở hổn hển, trên người chói lên một tầng ánh sáng giống như ánh trăng.

- Thần nguyệt công!

Không ít huyền giả thấp giọng hô.

- Vân Triệt, ngươi...

Hắn muốn kêu Vân Triệt là ti tiện đánh lén, nhưng mới vừa định ra khỏi miệng lại cùng máu cứng rắn nuốt vào, bởi vì hắn biết mình gầm ra câu này chỉ khiến đưa tới càng nhiều hèn mọn.

Miễn cưỡng áp chế thương thế và huyền khí xao động, hắn gầm rú một tiếng hơi khàn khàn:

- Tiến Hi, toàn lực... cùng lên!

Hắn vừa dứt lời, trước mắt đột nhiên lóe lên một bóng trắng, Vân Triệt đã giống như tia chớp xông đến trước người hắn, huyền quang màu lam lạnh như băng trên người khiến cho Nguyệt Hoàn giống như rơi vào vực sâu băng hàn.

Tròng mắt Nguyệt Hoàn phóng đại, lần này cho dù hắn lại ngu xuẩn hơn gấp bội cũng tuyệt đối không dám coi thường. Hai tay hắn đều đưa ra, huyền khí không hề giữ lại phóng thích ra, nhưng dưới trọng thương và kinh hãi trong lòng, hắn theo bản năng thi triển ra lại hoàn toàn là tư thái phòng ngự.

Rầm rầm rầm rầm...

Ánh mắt của Vân Triệt lạnh lẽo, ở dưới lực lượng “Oanh thiên” thêm vào giống như mưa to oanh kích ở trên người Nguyệt Hoàn. Nguyệt Hoàn miễn cưỡng chống đỡ, từng bước một lui về phía sau. Mỗi khi lùi một bước, thương thế sẽ tăng lên một phần, dần dần, mũi, hai tai của hắn cũng bắt đầu chảy ra tơ máu...

Sắc mặt của Nguyệt Tiến Hi đỏ đậm, trong lúc Vân Triệt và Nguyệt Hoàn giao chiến, thần nguyệt công của hắn đã vận chuyển tới cực hạn, sau đó tất cả lực lượng thần nguyệt đều tập trung vào cánh tay phải, để cho toàn bộ cánh tay phải của hắn phóng xuất ra bạch quang sáng quắc giống như ngọc thạch.

Trong mắt lóe lên chút hung ác, tốc độ của hắn bùng nổ trong một nháy mắt, cánh tay phải tụ tập lên thần lực khủng bố hung hăng đánh về phía sau lưng Vân Triệt.

- Cẩn thận sau lưng!!

Hỏa Phá Vân lỡ lời kinh hô.

Nhưng mà tiếng la lên này của hắn đã hoàn toàn không kịp, tốc độ của Nguyệt Tiến Hi thật sự quá nhanh, vốn trong khoảnh khắc không đến một phần mười phút, cánh tay phải ngưng tụ thần quang đã nện thẳng vào sau lưng Vân Triệt...

Sau đó xuyên qua, hung hăng nện lên trên bụng Nguyệt Hoàn.

- A a a a!

Toàn thân Nguyệt Hoàn co rúm lại như một con tôm, lại một lần nữa bay ngược ra ngoài xa xa, hồi lâu không đứng lên lại.

Hắn vốn bị một quyền của Vân Triệt làm bị thương nặng, một kích toàn lực bất ngờ của Nguyệt Tiến Hi quả thật muốn một nửa cái mạng của hắn.

Nguyệt Tiến Hi lập tức sững sờ ở đó... mà trong ác chiến ở cấp bậc Thần Vương, thất thần ngắn ngủi đã đủ trí mạng.

Rầm!!

Bóng dáng của Vân Triệt hiện ra ở phía sau Nguyệt Tiến Hi, khuỷu tay nặng nề nện lên trên xương sống lưng của hắn.

- Xem ra đoạn nguyệt phất ảnh của Vân Triệt đã đến cảnh giới tùy tâm khống chế rồi.

Mộc Băng Vân thấp giọng than thở.

Trong phút giây này, Nguyệt Tiến Hi cảm giác mỗi một cục xương, mỗi một cơ bắp, mỗi một mạch máu trên thân thể mình đều giống như hoàn toàn nổ tung, hắn bỗng nhiên rõ ràng vì sao Nguyệt Hoàn trúng một quyền như vậy của Vân Triệt lại bị thương đến chật vật như thế.

Nguyệt Tiến Hi bay ra ngoài như bóng cao su, chờ đến khi ý thức của hắn một lần nữa tập trung lại thì đã ở ngoài vài dặm.

Nguyệt Hoàn quỳ rạp trên mặt đất, điên cuồng nôn ra vài ngụm máu lớn, tức giận mắng lớn một tiếng:

- Nguyệt Tiến Hi, ngươi má nó mù quáng à!!

Hắn vừa tức giận mắng ra khỏi miệng, lại đột nhiên phát hiện hai mắt lạnh như băng kia của Vân Triệt đã gần trong gang tấc khiến cho tất cả tóc gáy toàn thân hắn dựng thẳng lên.

Thần Vương cuối cùng là Thần vương, không đến mức dễ dàng bị đánh tan như thế, Nguyệt Hoàn cắn răng, bất chấp thương thế, hai tay đan nhau, một vòng ám nguyệt mở ra ở trước người, cứng rắn chạm vào thế công của Vân Triệt.

- Vân Triệt... Chết đi!!

Một tiếng gầm to hiển nhiên đã giận đến mất trí truyền đến, khóe miệng Nguyệt Tiến Hi rướm máu, nhưng lại giống như một đầu ác thú nổi giận, từ trên không trung hung hăng nện xuống... Lần này hắn học thông minh, không tấn công về phía sau lưng Vân Triệt mà từ mặt bên nện xuống.

Vân Triệt lại không liếc mắt, càng không cố tránh đi, lực lượng hoàn toàn tập trung ở trên người Nguyệt Hoàn, khiến ám nguyệt của hắn cấp tốc bị áp chế đến vặn vẹo.

Mà lúc lực lượng của Nguyệt Tiến Hi sắp đánh xuống, trước mắt đột nhiên chợt lóe kim mang.

Kim ô huyễn thần!

Mọi người đều biết tin đồn Vân Triệt có được huyễn thần đặc thù. Nhưng biết và tự mình đối mặt là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, lực lượng hoàn toàn siêu việt cấp bậc nhận thức này, cho dù Nguyệt Tiến Hi sống thêm trên ngàn năm nữa, khi lần đầu tiên đối mặt cũng tuyệt đối sẽ trở tay không kịp...

Rầm!!

Tiếng kêu sợ hãi của Nguyệt Tiến Hi còn chưa kịp phát ra đã bị kim ô huyễn thần trực tiếp đánh lên trên mặt.

Một trận kêu thảm thiết không ngớt, huyền lực mà Nguyệt Tiến Hi sắp phóng thích đã hoàn toàn tán loạn, toàn thân cháy lửa, đổ nhào xuống. Bên kia, phòng ngự ám nguyệt của Nguyệt Hoàn cũng cuối cùng hỏng mất, toàn thân chấn động mạnh, hiện lên tư thế quỳ trượt ra.

Thần Nguyệt thành lặng ngắt như tờ, kim rơi có thể nghe thấy.

Huyền giả của tinh giới hạ vị, trung vị, thượng vị của đông thần vực, thậm chí nguyệt vệ và nguyệt thần sử của Nguyệt Thần giới đều nghẹn họng nhìn trân trối. Vô số trái tim thắt chặt, vô số yết hầu giật giật... Vân Triệt, quái thai đã chấn động toàn bộ thần giới này lại một lần nữa khiến cho bọn họ khó có thể tin vào hai mắt của mình.

Lúc trước, gần như không có ai dám tin tưởng hắn có thể đánh bại hai đế tử... Ngay cả bại một người cũng khó có khả năng.

Nhưng mà, hắn đối mặt với hai đại đế tử Nguyệt Thần, hai Thần Vương cấp ba, chính là... xu thế nghiền áp!

Nghiền áp hoàn toàn, rõ đầu rõ đuôi!!

Nguyệt Hoàn và Nguyệt Tiến Hi, hai Thần Vương của Vương giới, không cần nói cũng biết, không thể nghi ngờ sự cường đại của bọn họ. Nhưng ở dưới tay Vân Triệt lại như hai con khỉ vừa mới học biết đi, chẳng những bại chật vật không chịu nổi, còn bị đùa giỡn xoay quanh, ở trong thời gian ngắn đến làm cho người ta gần như không cách nào phản ứng kịp đã liên tiếp bị Vân Triệt làm bị thương nặng.

Còn Vân Triệt, trên dưới toàn thân không hề bị thương, một thân băng hoàng tuyết y không hề có nếp nhăn, thậm chí ngay cả một chút tro bụi đều không có.

Cách Vân Triệt đánh bại Lạc Trường Sinh mới đi qua mười lăm ngày ngắn ngủi thôi.

Vào giờ phút này, bọn họ cuối cùng bắt đầu ý thức được, hóa ra, ngày cuối cùng của cuộc chiến phong thần, khi Vân Triệt với thực lực tuyệt đối nghiền áp Lạc Trường Sinh, thi triển ra vẫn không phải là toàn lực!

Vốn ngay cả một nửa thực lực đều chưa dùng đến!

Vân Triệt không tiếp tục công kích, hai tay hắn chắp sau lưng, lạnh lùng cười với hai đế tử Nguyệt Thần đang chật vật không chịu nổi ở xa xa:

-Đây là thực lực theo lời các ngươi nói, ta ngay cả khiêu chiến cũng không có tư cách?

Vân Triệt dưới toàn lực bùng nổ, lực chiến thật sự ở trên bất cứ người nào giữa Nguyệt Hoàn và Nguyệt Tiến Hi.

Nhưng hai đại Thần Vương đế tử liên thủ, lại tuyệt đối đủ để tạo thành phiền toái không nhỏ cho hắn.

Nhưng đáng tiếc, bọn họ kém Vân Triệt không chỉ là chiến lực.

Thực lực của Vân Triệt, là hắn bước qua vô số xác chết, giẫm qua vô số lần bên bờ sinh tử đổi lấy. Mà hai đại đế tử Nguyệt Thần, lấy địa vị xuất thân tôn quý của bọn họ, chưa từng trải qua bất cứ sinh tử chiến nào.

Tuổi của bọn họ gấp mấy lần Vân Triệt, huyền đạo siêu việt hơn Vân Triệt một đại cảnh giới, nhưng luận về ý thức chiến đấu, bọn họ cộng lại ngay cả xách giày cho Vân Triệt cũng không xứng.

Trọng thương... thảm bại... mất hết mặt mũi... lại nghe thấy lời nói lạnh lẽo thời khắc đó của Vân Triệt, tròng mắt của Nguyệt Hoàn và Nguyệt Tiến Hi đồng thời sung huyết, sau đó đồng loạt xông lên, như hai đầu dã thú phát cuồng đánh về phía Vân Triệt.

Thân là đế tử của Vương giới, bọn họ chưa từng chịu thất bại như thế, khuất nhục như thế... Lại còn ở trước mắt bao người!

Ánh mắt Vân Triệt lạnh lùng, chậm rãi tiến lên trước một bước

Mà một bước bâng quơ nhẹ nhàng như vậy lại làm cho mọi người hoa mắt, trong tầm mắt chính là đột nhiên nhiều thêm ba Vân Triệt... mỗi một cái đều là bóng dáng hoàn chỉnh, khí tức hoàn chỉnh.

- Hả? Tinh thần toái ảnh?

Trên đám mây, Thiên Diệp Ảnh Nhi thì thầm một tiếng.

Rầm! Rầm!

Hai tiếng nổ mạnh, hai luồng huyền lực bùng nổ, đã nổ nát hai hư ảnh, Nguyệt Hoàn và Nguyệt Tiến Hi đều cùng bị dư ba lực lượng của đối phương chấn động đến, suýt chút nữa hộc máu.

Mà chân thân của Vân Triệt đang ở ngay trên không bọn họ cách không đến hai mươi trượng, cánh tay hắn vung xuống, chưởng nhận làm kiếm, một luồng thần uy mênh mông lật úp xuống, kèm theo một tiếng sói gào trong khoảnh khắc.

Man hoang nha!

Rầm ---------

Uy lăng của một kích này, còn có chấn động thiên địa mà nó mang lên đều như trời cao sụp đổ, Nguyệt Hoàn và Nguyệt Tiến Hi như hai nhánh cỏ bị trói vào trong cơn lốc tận thế, ở trong tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê lương phun máu văng ra...

Rầm!!

Lại là một tiếng vang thật lớn, mặt đất do nguyệt quang thạch trải thành dưới chân đột nhiên sụp đổ xuống, nứt ra một đường rãnh sâu không thấy đáy.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment