.
._641__1" class="block_" lang="en">Trang 641# 1
Chương 1282: Long trời lở đất
- Đây... đây là...
- Thiên lang ngục thần điển của Tinh Thần giới!?
- Sao Vân Triệt lại có thể sử dụng Thiên lang ngục thần điển?
....
Một chiêu man hoang nha triệt để đánh bại Nguyệt Hoàn và Nguyệt Tiến Hi, lại nổ lên vô số tiếng kinh hô.
- Hả? Chiêu kiếm của Thiên Lang?
Trên đám mây, Cổ Chúc hơi nghi hoặc.
- Hừ, Tinh Tuyệt Không vì lung lạc Vân Triệt, lại...
Chân mày của Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ động, ngược lại nói nhỏ:
- Không, đây có lẽ cũng không phải là ý của Tinh Tuyệt Không.
Vô số ánh mắt ném về phía Tinh Thần đế, lại phát hiện trên mặt hắn không hề có vẻ kinh ngạc, ngược lại mơ hồ mang theo chút mỉm cười hơi quái dị. Liền ngay cả Thiên Nguyên tinh thần cùng với bốn thần vệ đi theo cũng không có vẻ mặt kinh ngạc quá mức nồng liệt.
Trong lòng mọi người có điều hiểu rõ.
Nguyệt Thần đế đưa tay, một trảo trong hư không, nhất thời Nguyệt Hoàn và Nguyệt Tiến Hi bay trở về ở dưới một lực hút vô hình, nện xuống đất.
Toàn thân hai người nhuốm máu, thân thể run rẩy, không còn cách nào đứng lên. Nhất là Nguyệt Tiến Hi đã tóc bị cháy rụng hơn phân nửa, cả gương mặt cũng hoàn toàn cháy đen, có thể nói chật vật tới cực điểm.
Thảm trạng của hai đại đế tử thật sự làm cho người ta run như cầy sấy, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Vân Triệt đều mang theo lo lắng thật sâu... đánh hai đế tử thành dáng vẻ như thế ở Thần Nguyệt thành, cho dù hắn chiếm lý nhiều hơn nữa cũng nhất định khó có thể tốt được.
Dù sao, đây chính là hung hăng đánh mặt Nguyệt Thần giới!
Ngoài dự đoán của mọi người, hai nhi tử của mình bị đánh thảm không nói nổi ở trên chính địa bàn của mình, mất hết tôn nghiêm, Nguyệt Thần đế lại không hề tức giận, trên mặt cũng không hề có một chút vẻ khó coi, ngược lại chậm rãi gật đầu:
- Tốt, rất tốt. Nguyệt Hoàn, Tiến Hi, hiện giờ các ngươi đã biết vì sao Vân Triệt là “Hạng nhất phong thần” rồi chứ?
Nguyệt Hoàn và Nguyệt Tiến Hi run rẩy toàn thân, trên mặt tràn đầy thống khổ... Bọn họ vốn tưởng rằng Vân Triệt dám can đảm đánh bọn họ thành như vậy, nhất định khiến cho Nguyệt Thần đế lôi đình nổi giận, phế bỏ Vân Triệt đều là nhẹ.
Nhưng mà, lời nói đến từ phụ vương bọn họ vang lên bên tai lại đang là... Khen ngợi Vân Triệt!?
“...?” Vân Triệt giật giật chân mày.
- Nhớ kỹ sỉ nhục và thảm bại ngày hôm nay, nếu có một ngày các ngươi có thể tự mình lượm về thể diện đã vứt bỏ, vậy hôm nay cũng không phí công một lần này!
Không an ủi, cũng không trừng phạt Vân Triệt, ngược lại tiến hành răn dạy bọn họ. Nguyệt Hoàn định nói điều gì, nhưng yết hầu lại thống khổ vặn vẹo một trận, cũng khó có thể phát ra âm thanh, sau đó lại toàn thân co giật, chết ngất như vậy.
Nhìn thấy Nguyệt Hoàn hôn mê, Nguyệt Tiến Hi cũng trợn mắt lên, ngất đi... Không biết là thật sự hay giả vờ
- Dẫn chúng đi xuống đi.
Nguyệt Thần đế than nhẹ một tiếng, vẫy vẫy tay, sau đó chuyển mắt về phía Vân Triệt:
- Bổn vương rất đông con cháu, thiên tư đều không giống nhau, nhưng ở dưới cánh của bổn vương khó tránh khỏi đều tự cho mình quá cao, coi rẻ dưới Vương giới, Nguyệt Hoàn và Tiến Hi chính là như thế, đây là một giáo huấn rất tốt đối với bọn họ.
Vân Triệt: “...”
- Vân Triệt, về sau nếu có nhàn hạ, đến Nguyệt Thần giới làm khách nhiều chút, thay bổn vương gõ đám con cháu không nên thân này, để cho bọn chúng biết cái gì là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Lời Nguyệt Thần đế nói, mọi người nghe được mà sửng sốt.
- Nguyệt Thần đế nói quá lời.
Vân Triệt nói. Hắn lại cảm giác được Nguyệt Thần đế nói lời thật lòng.
Chẳng biết vì sao, Nguyệt Thần đế chính là thở dài thật dài, hắn liếc nhìn Vân Triệt sâu sắc:
- Haizzz. Bổn vương rất đông con cháu, nhưng nếu như có đứa nào có thể bằng một nửa ngươi, bổn vương... chết cũng không tiếc.
Câu nói đánh giá cao này khiến huyền giả đông vực, thậm chí người của Nguyệt Thần giới đều nghẹn họng nhìn trân trối.
“...” Vân Triệt rõ ràng cũng sửng sốt, không biết nên trả lời như thế nào.
Hắn vừa rồi gây nên, cần có, chính là khiến Nguyệt Thần giới lúng túng.
Nhưng kết quả lại hoàn toàn không giống với dự tính của hắn.
Nguyệt Thần đế không hề lúng túng, cũng không hề có phẫn nộ. Một tiếng thở dài kia còn có một câu “Chết cũng không tiếc” kia lại ngầm lộ ra một chút bất đắc dĩ và... bi thương?
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, Tinh Thần đế vừa vỗ tay vừa không nhanh không chậm đi tới, trên mặt treo đầy ý cười:
- Tốt! Thật sự rất tốt. Vốn là một chuyện cực kỳ mất mặt, mà Nguyệt Thần đế chẳng qua nói hai ba câu lại không những không mất mặt, ngược lại lộ hết lòng dạ rộng lượng của Nguyệt Thần đế ngươi, thật không hổ là đế vương Nguyệt Thần, bổn vương bội phục, bội phục.
Nguyệt Thần đế quay đầu qua, cười hề hề nói:
- Xem ra, Tinh Thần đế có chuyện chỉ giáo?
Tinh Thần đế nhàn nhạt mà cười:
- Chỉ giáo thì không dám nhận. Chính là có mấy nghi vấn, kính xin Nguyệt Thần đế vui lòng giải thích nghi hoặc.
- Hả?
Nguyệt Thần đế híp đôi mắt lại. Hôm nay hắn đại hôn, được lưu ly chi nữ làm hậu, Tinh Thần đế tự nhiên sẽ cực kỳ khó chịu, lúc trước sắc mặt của Tinh Thần đế vẫn âm u. Nhưng hiện giờ Tinh Thần đế lại mắt đầy dị quang, mặt hiện cười nhạt khiến cho hắn nảy sinh cảnh giác trong lòng.
- Bổn vương muốn hỏi, thần hậu hôm nay Nguyệt Thần đế sắp cưới, chính là họ “Hạ”?
Tinh Thần đế hỏi.
“...?” Chân mày Vân Triệt chợt động.
Ánh mắt Nguyệt Thần đế lơ đãng, lại vô cùng bình tĩnh cười:
-Không sai. Không biết Tinh Thần đế biết được từ đâu?
Tinh Thần đế lại không trả lời, nụ cười trên mặt càng thêm thần bí khó lường:
- Như vậy, ngày sinh tháng đẻ của vị “Hạ Khuynh Nguyệt” này, chính là “Ất Hợi, Mậu Tý, Đinh Hợi, Ất Tị”?
Lời vừa nói ra, trong mắt Vân Triệt hiện kinh sợ, chân mày chợt trầm xuống.
Bởi vì tám chữ mà Tinh Thần đế nói ra đúng là ngày sinh tháng đẻ của Hạ Khuynh Nguyệt... không sai chút nào!
Sao lại thế này!?
Nguyệt Thần đế chấn động mạnh trong lòng.
Từ sự bảo hộ đối với Hạ Khuynh Nguyệt, sự tồn tại của nàng ở Nguyệt Thần giới vẫn luôn luôn cực kỳ đặc thù, mặc dù nàng đã ở Nguyệt Thần giới nhiều năm, nhưng người có thể tiếp xúc với nàng lại cực kỳ ít. Mà ngày sinh tháng đẻ của nàng, ở toàn bộ Nguyệt Thần giới, bao gồm Nguyệt Thần đế hắn và bản thân Hạ Khuynh Nguyệt ra, chỉ có ba người biết.
Tại sao Tinh Thần đế lại biết được?
Nguyệt Thần đế không trả lời thẳng, khóe miệng lại nở nụ cười, ánh mắt dần dần trở nên nguy hiểm:
- Tinh Thần đế rốt cuộc muốn nói cái gì?
Đối thoại giữa hai đại thần đế, chung quanh trở nên lặng ngắt như tờ, không khí cũng đột nhiên trở nên nặng nề. Bởi vì bọn họ đều rõ ràng ngửi được một luồng khí tức bất thường.
Tinh Thần đế phá lên cười
- Ha ha ha ha, bổn vương vốn trong lòng đang có nghi hoặc, không dám tin, nhưng nhìn phản ứng của Nguyệt Thần đế, lại thật sự là như thế, thật đúng khiến bổn vương mở rộng tầm mắt!
-... Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?
Tinh Thần đế dần dần thu hồi ý cười, gương mặt dần lạnh đi:
- Nguyệt Thần đế, ngươi thân là Giới Vương Nguyệt Thần giới, lại cưới một nữ tử đã có gia thất làm hậu, chuyện này không tuân tình không tuân lý càng không tuân thiên đạo nhân luân! Làm hành vi ti tiện cố tình lấy thê tử của người khác, chính ngươi thì thôi đi, sẽ không sợ liên lụy đến toàn bộ Nguyệt Thần giới thành trò cười trong thiên hạ sao!
Lời Tinh Thần đế nói giống như vạn lôi cùng đánh xuống, chấn động mọi người ngây ra như phỗng.
Thần hậu... đã có gia thất?
Nguyệt Thần đế... cố tình lấy thê tử của người khác?
Mỗi một câu nói theo lời Tinh Thần đế, từng lời có thể nói kinh thiên động địa, cả kinh toàn bộ huyền gia giống như nổ tung vô số kinh lôi trong đầu. Mà trên dưới Nguyệt Thần giới, nguyệt thần, nguyệt thần sử, nguyệt vệ... toàn bộ đã trợn mắt mà nhìn. Nếu kia không phải là Tinh Thần đế, bọn họ đã sớm bắt lại, thậm chí đánh giết ngay tại chỗ.
Nguyệt Thần đế lại không giận, ngược lại nở nụ cười, giọng nói cũng lạnh đi:
- Ha ha ha, Tinh Tuyệt Không, bổn vương sớm biết ngươi tự mình đến đây, nhất định không có ý tốt. Nhưng mà không nghĩ tới ngươi lại sẽ trong miệng phun ra lời chửi bới ác độc như vậy, thật sự khiến bổn vương đau lòng lại thất vọng. Hóa ra đường đường Tinh Thần đế trở nên ghen ghét cũng sẽ biến thành chó điên mất suy nghĩ.
Xưng hô của Nguyệt Thần đế đã từ “Thần đế” chuyển thành gọi thẳng tên, vả lại cao giọng càng không chút lưu tình, hiển nhiên biểu cảm nhìn như bình tĩnh, nhưng thật ra đã thật sự nổi giận.
Tinh Thần đế lại không hề tức giận, ngược lại cười cười:
- Chửi bới? Vậy không biết câu nào của bổn vương là chửi bới?
Nguyệt Thần đế lạnh lùng cười:
- A! Ngươi nói thần hậu của bổn vương đã có gia thất. Chẳng lẽ nói, thần thức của Tinh Tuyệt Không ngươi đã thoái hóa đến ngay cả khí tức nguyên âm đều không cảm giác được sao?
Câu nói này nhất thời nhắc nhở tất cả mọi người đang trong khiếp sợ.
Không sai! Tuy Hạ Khuynh Nguyệt chỉ kinh hồng vừa hiện, nhưng nàng không hề thu liễm khí tức, khí tức nguyên âm, khí tức lưu ly đều đặc biệt rõ ràng. Mà có được khí tức nguyên âm, chứng tỏ nàng rõ ràng vẫn còn là tấm thân xử nữ.
Tinh Thần đế lại cười to:
- Ha ha ha ha, có được khí tức nguyên âm hay không và đã có gia thất hay không có liên quan gì? Nguyệt Vô Nhai, ngươi tới giải thích xem đây là có chuyện gì!
Bàn tay của Tinh Thần đế vừa lật, đã nhiều thêm một phần hôn thư đã mở ra. Theo tinh quang chiếu rọi trong tay hắn, văn tự khắc rõ ràng trên hôn thư nhất thời được chiếu lên bầu trời, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Trên hôn thư, khắc ấn tên Tiêu Triệt với Hạ Khuynh Nguyệt, khắc ấn ngày sinh tháng đẻ của bọn họ, khắc ấn Thương Phong Lưu Vân...
- Vân Triệt, đây là có chuyện gì?
Mộc Băng Vân đứng ở bên cạnh hắn, nhíu mày thấp giọng nói.
- Ta không biết.
Vân Triệt lắc đầu, nhưng hỗn loạn rất nhiều, đã ngầm đoán được điều gì... Thật hiển nhiên mấy lời giữa hắn và Mộc Băng Vân đã bị người khác nghe trộm, bằng không chỉ bằng hai chữ “Khuynh Nguyệt” trên hôn thư, tuyệt đối không thể khiến Tinh Thần đế khẳng định chỉ thẳng vào Hạ Khuynh Nguyệt như thế. Mà phần hôn thư hắn kêu tỳ nữ tên Cẩn Nguyệt kia đưa cho Hạ Khuynh Nguyệt cũng chính là bị người cướp đi giữa đường!
Là Tinh Thần đế, hay còn có người khác!?
- Họ Hạ tên Khuynh Nguyệt, ngày sinh tháng đẻ cũng hoàn toàn phù hợp, Nguyệt Thần đế định phủ nhận sao? Hay là, Nguyệt Thần đế định nói nó chỉ là trùng hợp? Cũng hoặc là nói phần hôn thư này là giả sao?
Tinh Thần đế nheo hai mắt lại, mỗi một câu nói như chủ động lót đường cho Nguyệt Thần đế.
Ánh mắt Nguyệt Thần đế một lần nữa âm u, chân mày cũng không bị khống chế rung động mấy lần, hắn liếc mắt nhìn về phía độn nguyệt tiên cung, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Hạ Khuynh Nguyệt.
Hắn đã cảm giác được, hôn thư trong tay Tinh Thần đế vô cùng có khả năng là thật, hơn nữa Tinh Thần đế nhất định còn biết điều gì, bằng không sẽ không khẳng định và chắc chắn như thế.
Thầm than một tiếng, ánh mắt của Nguyệt Thần đế lại một lần nữa khôi phục lại bình tĩnh, lạnh nhạt nói:
- Khuynh Nguyệt đúng là họ Hạ, ngày sinh tháng đẻ, cũng hoàn toàn chính xác như trên phần hôn thư này. Phần hôn thư trên tay ngươi chính xác có thể là thật.
Xôn xao --
Nguyệt Thần đế vừa nói ra, Thần Nguyệt thành hoàn toàn kinh sợ.
Ánh mắt Tinh Thần đế chợt lóe:
- Ha ha, nói như vậy, Nguyệt Thần đế đang thừa nhận?
- Thừa nhận?
Nguyệt Thần đế cười lạnh:
- Tinh Tuyệt Không, hình như ngươi quá thiếu kiên nhẫn đi. Một khi đã như vậy, thế bổn vương cũng không ngại nói cho ngươi biết, Khuynh Nguyệt xuất thân hạ giới, vào năm nàng mười sáu tuổi đúng là đã từng gả cho người, gả cho cũng đúng là một nam tử tên “Tiêu Triệt”. Mặc dù hai người không có phu thê chi thực, nhưng lại có danh phu thê cưới hỏi đàng hoàng. Chuyện này, bổn vương đã sớm biết rồi.
Vân Triệt: “...”
- Cho nên, phần hôn thư không biết từ đâu mà đến trong tay ngươi ngược lại chính xác có thể là Khuynh Nguyệt. Nhưng mà...
Lời nói của Nguyệt Thần đế vừa chuyển:
- Tuy rằng hôn thư còn đây, nhưng mà, từ tám năm trước, tiên phu của Khuynh Nguyệt đã qua đời, phần hôn thư này đã nên vào bụi bặm từ lâu rồi. Tinh Tuyệt Không, sợ rằng khiến cho ngươi thất vọng rồi!
Tinh thần đế lại không hề hoảng hốt:
- Ha ha, phải không? Nguyệt Thần đế, ngươi nhất định muốn biết bổn vương lấy được phần hôn thư này từ chỗ nào đi?
Không đợi Nguyệt Thần đế nói tiếp, ánh mắt của Tinh Thần đế đã nhìn thẳng vào Vân Triệt, hơi cười:
- Vân Triệt, tin tưởng ngươi nhất định biết được phần hôn thư này, càng biết được “Tiêu Triệt” ở trên đó là nhân vật nào. Bởi vì đây chính là phần đại lễ mà ngươi dâng lên cho Nguyệt Thần thần hậu tương lai mà.
Theo lời nói của Tinh Thần đế, mọi ánh mắt “Xoẹt” tập trung vào trên người Vân Triệt. Nguyệt Thần đế càng lập tức xoay người, chỗ sâu trong mắt lóe lên kinh sợ và khó có thể tin.
Tinh Thần đế âm u nói:
- Ngươi sở dĩ khơi mào hai đế tử Nguyệt Thần kia tranh giành, cũng hung hăng đánh bại chúng là muốn để cho hôn điển này thêm phần lúng túng đi? Dù sao, Nguyệt Thần đế thiên uy lăng nhiên lại là người đoạt thê thất của ngươi! Đổi lại là nam nhân nào sao có thể không hận chứ?
....
Vào một khắc này thế giới giống như hoàn toàn bị đóng băng lại, yên tĩnh đến đáng sợ, không nghe được dù chỉ một chút âm thanh hít thở với trái tim nhảy lên.
Ánh mắt của mọi người đều trợn thẳng dừng ở trên người Vân Triệt, bọn họ cùng đợi câu trả lời của Vân Triệt, lại không dám nghĩ câu trả lời của Vân Triệt sẽ mang đến cái gì...
Vân Triệt chậm rãi nâng mắt, bốn mắt nhìn nhau với Nguyệt Thần đế, mặt không biểu cảm nói:
- Không sai, phần hôn thư kia là của ta. “Tiêu Triệt” trên hôn thư chính là ta.