Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1281 - Chương 1283: Độn Nguyệt

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1282" class="block_" lang="en">Trang 641# 2

 

 

 

Chương 1283: Độn nguyệt



Ong ----

Lời Vân Triệt nói cũng không nặng, nhưng lại giống như cự lôi kinh thiên nổ tung trong đầu tất cả mọi người... Hôm nay bọn họ tới tham dự hôn điển chấn thế của Nguyệt Thần đế, tuyệt đối không nghĩ đến hôn điển còn chưa bắt đầu, bọn họ đã bị kinh lôi liên tục kinh hãi đến thần hồn đều run rẩy.

Thần hậu mà Nguyệt Thần đế muốn cưới, là thê thất Vân Triệt đã cưới hỏi đàng hoàng!?

Này má nó...

Cho dù tất cả thiên tài trên đời này cùng đến nghĩ vỡ đầu, cũng tuyệt đối không viết ra được kịch bản như vậy.

Mọi người đều miệng há hốc, hai giới Ngâm Tuyết, Viêm Thần càng cả kinh đến mắt lồi ra ngoài, thần hồn đều bốc lên, nhất là Hỏa Như Liệt, miệng há to đủ để nhét vào một Hỏa Phá Vân.

Ánh mắt của Nguyệt Thần đế triệt để chấn động, hắn nhìn Vân Triệt hồi lâu, mới chậm rãi nói:

- Ngươi... quả nhiên là...

- Đúng, chính là ta.

Vân Triệt lạnh lùng đáp, sau đó nhìn về phía Tinh Thần đế:

- Nhưng mà có một việc ta phải nói rõ. Lời nói mới vừa rồi của Nguyệt Thần đế đều không phải lừa gạt và nói xạo, tám năm trước, ta thật sự đã “Chết”.

Nguyệt Thần đế: “...”

Tinh Thần đế cau chặt chân mày.

Vân Triệt không tỏ vẻ gì nói:

- Khi đó, tất cả mọi người đều cho rằng ta đã chết, cũng tự nhiên không biết ta còn sống. Nói cách khác, cho đến trước ngày hôm nay, Hạ Khuynh Nguyệt đều không biết rằng ta còn sống.

Hắn nói lời này cũng không phải vì giúp Nguyệt Thần đế. Vì liên quan đến Mạt Lỵ, hắn tuyệt đối không có ấn tượng tốt với Tinh Thần đế, mà Tinh Thần đế cầm hôn thư của hắn, chuyện này rõ ràng đang lợi dụng hắn, sao hắn cam nguyện cứ không công làm cây thương cho Tinh Thần đế sử dụng như vậy.

- Cho nên, ta còn sống, đây chẳng qua là ngoài ý muốn “Không nên có” đối với nàng mà thôi.

- Phần hôn thư này, ta đã giao cho tỳ nữ “Cẩn Nguyệt” của Hạ Khuynh Nguyệt, muốn Cẩn Nguyệt giao cho Hạ Khuynh Nguyệt, chính là vì để cho chính àng xóa đi “Ngoài ý muốn” này. Dù sao, mặc dù ta và nàng đã từng là phu thê, nhưng tình cảm luôn lạnh nhạt, lại “Sinh tử” cách xa nhau tám năm, a... Vốn lạnh nhạt đến sợ rằng đã sớm không dư thừa chút nào, phần hôn thư đã sớm nên hóa thành bụi bặm này đã miễn cưỡng xem như một điểm duy trì cuối cùng kia.

Giọng Vân Triệt rất lạnh, gần như không chút tình cảm nào, hắn nhìn Tinh Thần đế, mặc dù đối diện trực tiếp với một thần đế, nhưng ánh mắt của hắn vẫn lộ ra vẻ lạnh lẽo:

- Phải nói ta cũng đã nói rồi. Hiện giờ ta có một nghi vấn muốn thỉnh giáo Tinh Thần đế... Vì sao phần hôn thư này sẽ lại ở trong tay của ngươi!? Vì sao ngươi lại sẽ nhận định “Tiêu Triệt” trên hôn thư này chính là ta?

Nguyệt Thần đế nhìn Vân Triệt, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp người khác không cách nào lý giải.

Giải thích của Vân Triệt ngoài dự đoán của Tinh Thần đế, cũng rõ ràng làm rối loạn bàn tính của hắn. Sắc mặt của hắn trở nên hơi cứng ngắc, cười nhạt một tiếng:

- Bổn vương nói đây là nhặt được, ngươi tin chứ?

Vân Triệt gật đầu:

- Tin, đương nhiên tin. Đường đường thần đế một giới, đương nhiên không có khả năng làm ra hành động ti tiện âm thầm trộm đồ của người.

Mọi người đang bị chấn động đến đầu óc lờ mờ, bọn họ đều cảm thấy kinh hãi không gì bì kịp với chất vấn và ngầm trào phúng Tinh Thần đế lần này của Vân Triệt.

Thiên Diệp Ảnh Nhi hơi thất vọng:

- Hóa ra là tiên phu “Chết mà trở lại”, xem ra cái nón “Cố tình lấy” này không đội lên được. Hơn nữa khí tức nguyên âm của Hạ Khuynh Nguyệt còn đó, lần này Tinh Tuyệt Không không có biện pháp nào khiến Nguyệt Vô Nhai ngã dập mặt.

Những lời này, nghe ra không hề có chút liên quan nào đến nàng:

- Nhưng mà, có thể ghê tởm Nguyệt Vô Nhai một chút cũng không tệ. Nhưng mà Vân Triệt... Lần này chắc chắn phải khó coi.

- Càng thú vị hơn, không phải sao?

Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ cười.

Lúc này, một dòng khí cuốn động. Độn nguyệt tiên cung vẫn luôn yên tĩnh lơ lửng dưới thần nguyệt đột nhiên chớp động lên huyền quang, chậm rãi bay tới bên này, bay thẳng đến dừng lại ở trên không chỗ đám người Vân Triệt.

Quầng sáng mở ra, Hạ Khuynh Nguyệt đi ra từ giữa, chậm rãi hạ xuống, như tiên nữ trên cung trăng bay xuống phàm trần.

Xa xa thoáng nhìn đã là ngàn vạn kinh hồng, lúc này hiện thân ngay trước mặt, nhất thời một cảm giác hít thở không thông khôn kể đập vào mặt.

Hôm nay là hôn điển thành thần hậu của nàng, nhưng một thân váy dài màu xanh nhạt của nàng lại hết sức giản dị, còn không bằng nguyệt thần y của đế nữ Nguyệt Thần. Nhưng mà, chính là váy ngoài đơn giản như thế, lại vì nàng mà nở rộ ra chói mắt vô cùng tao nhã.

Đôi mắt của nàng vô cùng bình thản, như một đầm tối không hề có gợn sóng, lại giống như ngưng tụ tất cả thanh tú trên thế gian.

Nàng chỉ lẳng lặng đứng ở đó, không nhìn ngó nhíu mày cười, nhưng ánh mắt của mọi người đều ngưng lại ở trên người nàng, kể cả hai đại thần đế Tinh Thần Nguyệt Thần đã vô ý thức phai nhạt làm nền ở bên người nàng.

Vân Triệt nhìn nàng, sau đó chậm rãi dời ánh mắt đi. Nàng vẫn là Hạ Khuynh Nguyệt. Nhưng so với năm đó nàng đã triệt để thoát thai hoán cốt, rõ ràng gần ngay trước mắt, lại làm cho người ta có một cảm giác hư ảo kỳ dị, nàng giống như thần nữ từ trong cuộn tranh viễn cổ đi ra... mà không nên tồn tại ở nơi phàm trần dơ bẩn.

Trong lòng mọi người gần như đều yên lặng lóe lên một suy nghĩ: Có lẽ, chỉ dựa vào tiên tư của nàng, cho dù không có lưu ly tâm, nàng cũng đủ trở thành thần hậu. Thần vực cự hạn nhất, tươi đẹp nhất thế gian này, không chỉ cho long hậu thần nữ, vả lại còn cho cả nàng.

Nguyệt Thần đế nhìn nàng, ánh mắt phức tạp:

- Khuynh Nguyệt, Vân Triệt thật sự là “Tiên phu” mà ngươi đã từng đề cập với ta sao?

-... Dạ.

Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu.

Vân Triệt: “...”

Tiếng nuốt nước miếng liên tục nối tiếp. Toàn bộ lời nói của những người khác đều có thể coi là ước đoán, nhưng một chữ này của Hạ khuynh Nguyệt lại là thừa nhận không thể cãi lại nhất.

“...” Nguyệt Thần đế nhất thời không nói gì, liếc nhìn Vân Triệt thật sâu.

Hạ Khuynh Nguyệt khẽ chuyển mắt:

- Tinh Thần đế, có thể đưa hôn thư lại cho ta không?

- Ha ha, đây vốn là thứ của ngươi, nên vật quy nguyên chủ.

Tinh Thần đế cười nhẹ, ngón tay chìa ra.

Hôn thư nhẹ bổng bay tới, được Hạ Khuynh Nguyệt nhận vào trong tay.

- Đây là chuyện của ta, liền để cho ta giải quyết đi.

Hạ Khuynh Nguyệt khẽ nói.

Nguyệt Thần đế gật đầu, ánh mắt chia ra đảo qua trên người Hạ Khuynh Nguyệt và Vân Triệt, sau đó nói một câu hơi kỳ quái:

- Nếu là hắn, lại xứng trên ngươi.

Nói xong, hắn đã lui lại trước.

Theo tư thế của hắn, những người khác cũng đều vội vàng lui về phía sau, nhanh chóng liền lui ra một mảnh trống rỗng rất lớn. Trong thế giới trống rỗng chỉ có Vân Triệt và Hạ Khuynh Nguyệt đứng yên ở trung tâ... Cùng với độn nguyệt tiên cung lẳng lặng di chuyển ở trên không.

Trụ Thiên thần đế cảm thán một tiếng thật sâu:

- Thế mà lại sẽ phát sinh chuyện như vậy. Vân Triệt là “Thiên đạo chi tử”, còn Hạ Khuynh Nguyệt thân có lưu ly tâm này càng là “Thiên đạo chi nữ”, nếu bọn họ đã từng làm phu thê, cũng chính là đến từ cùng một chỗ.

Thương Phong Lưu Vân...

- Ha người này đều không phải sinh ra ở trên thần giới. Tinh cầu hạ giới tên “Hải Vương tinh” kia rốt cuộc là tồn tại như thế nào.

Phạm Thiên thần đế cười nhạt:

- Ha ha, trong khoảng thời gian này, Phạm Thiên đã từng sai người đi tìm hạ giới khắp nơi, để tìm được tinh cầu tên “Hải Vương tinh” này. Vốn tưởng rằng đại thế giới có tinh thần vô tận, tìm như mò kim đáy biển, ngàn khó vạn khó. Lại không nghĩ rằng, số mệnh của Phạm Thiên không tệ, lại thật sự tìm được tinh cầu này.

- Hả?

Trụ Thiên thần đế đảo ánh mắt qua, cũng không hề có quá nhiều vẻ chờ mong.

- Tất cả cũng như suy nghĩ của Trụ Thiên thần đế, “Hải Vương tinh” kia là hành tinh chết, không hề có sinh linh gì.

Trụ Thiên thần đế không hề ngoài ý muốn, ngược lại bình thản nở nụ cười:

- Ha ha ha ha, Vân Triệt là người rất thông minh, sao có thể thật sự tiết lộ nơi xuất thân của mình. Hắn lấy “Hải Vương tinh” làm màn che là hành động theo lẽ thường phải làm. Nhưng mà Phạm Thiên thần đế ngươi biết rõ là giả, nhưng lại vẫn không tiếc tiêu phí lượng lớn tâm lực tìm kiếm, xem ra ngươi thật sự cực kỳ “Trúng ý” Vân Triệt.

Phạm Thiên thần đế cười lớn một tiếng:

- Ha ha ha ha, nếu không có “Trúng ý” vừa đủ, sao sẽ cam nguyện gả Ảnh Nhi cho hắn.

Ánh mắt của Trụ Thiên thần đế sâu thẳm khó lường, ngày cuối cùng của cuộc chiến phong thần, hành động của Phạm Đế thần giới có thể giấu được người khác, nhưng sao có thể giấu giếm được hắn:

- Ý tứ của thần nữ, sợ rằng Phạm Thiên thần đế ngươi không thể can thiệp đi. Ngươi muốn nhận Vân Triệt làm đệ tử thân truyền là thật, nhưng cái gọi là “Gả cho”, chỉ có khả năng là ý nguyện của thần nữ. Vốn dĩ với một chút hiểu biết của lão hủ về thần nữ, nàng “Gả cho” cũng không có khả năng là thật tình, ngược lại là vì một lời này mà đưa tới ngàn vạn ghen ghét cho Vân Triệt, vả lại ghen ghét này lan đến toàn bộ thần giới.

- Vả lại bất cứ một cái nào, đều hơn xa Vân Triệt có khả năng thừa nhận.

- Trụ Thiên thần đế quá lo lắng.

Phạm Thiên thần đế mỉm cười nói.

Trụ Thiên thần đế chậm rãi nói, giọng nói bình thản, có điều ngụ ý:

- Vân Triệt không chịu nổi, nhưng lão hủ chịu được. Ít nhất trong vòng ba năm này, ai cũng đừng mong thương tổn được hắn một chút nào. Về phần ba năm sau, liền nhìn lựa chọn của chính hắn và tạo hóa nữa.

Trụ Thiên thần đế cực kỳ thưởng thức Vân Triệt. Cho nên mặc dù Vân Triệt cự tuyệt trở thành đệ tử thân truyền của hắn, nhưng hắn vẫn nguyện ý toàn lực tương hộ, dù sao, Vân Triệt là kỳ tích của đông thần vực.

Phạm Thiên thần đế cười mà không nói gì.

Ở trong cái nhìn soi mói ngừng thở của mọi người, Hạ Khuynh Nguyệt đi về phía Vân Triệt, khi nàng dừng bước lại, khoảng cách giữa hai người đã rất gần, chỉ cách có một bước ngắn.

Hai người cuối cùng bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt của bọn họ đều bình tĩnh, trên mặt cũng không hề có gợn sóng... nhưng rung chuyển trong tâm hồn chỉ có chính bọn họ mới biết được.

- Đã lâu không gặp.

Hạ Khuynh Nguyệt nói, giọng nói mơ màng như mộng.

- Đúng vậy, đã lâu không gặp.

Vân Triệt gật đầu.

- Ngươi gần như thay đổi không ít.

- Ngươi cũng thay đổi rất nhiều.

- Tông môn còn tốt chứ?

Nàng hỏi.

- Rất tốt.

- Vậy thì tốt.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy rất rõ ràng mỗi một lời, mỗi một câu, mỗi một vẻ mặt, từng ánh mắt của hai người. Bọn họ đã từng là phu thê, nhưng lời nói, tình cảm của bọn họ lại lạnh nhạt giống như hai người lạ vốn không hề có chung đụng gì.

Hạ Khuynh Nguyệt muốn làm cái gì, tiếp theo sẽ như thế nào, mỗi người đều rõ ràng.

Một bên là tiên phu chết mà sống lại, tình cảm vô cùng lạnh nhạt, là mũi nhọn mới lộ ra ở đông thần vực.

Một bên là Giới Vương Nguyệt Thần giới, một trong bốn thần đế của đông vực, là tồn tại ở cấp bậc cao nhât toàn bộ thần giới, toàn bộ thế gian.

Trên đời này đã không có lựa chọn nào đơn giản hơn.

Lui hàng tỷ bước mà nói, cho dù Hạ Khuynh Nguyệt thật sự còn tình cảm với Vân Triệt, vẫn là kiểu đến chết không đổi kia, tình cảnh này, hôn điển của thần đế, nàng cũng không thể làm ra lựa chọn thứ hai. Bởi vì nếu như nàng bỏ qua hôn điển này, không hề nghi ngờ sẽ khiến Nguyệt Thần đế mất hết mặt mũi, mất hết tôn nghiêm, khiến Nguyệt Thần đế vốn định rửa đi chuyện nhục nhã của Nguyệt Vô Cấu năm đó sẽ nhận lấy sỉ nhục lớn hơn nữa, thật sự trở thành đầu đề câu chuyện cười khắp thiên hạ.

Hậu quả, Nguyệt Thần đế dưới tức giận lôi đình, nàng sẽ chết, Vân Triệt càng sẽ chết.

Nàng sẽ không, không dám, càng không thể.

Cho nên, tiếp theo sẽ là Hạ Khuynh Nguyệt xóa bỏ gắn bó cuối cùng với Vân Triệt, hôn thư phá hủy đều là chuyện đương nhiên.

Không có bất cứ khả năng nào khác.

- Hai người này là kim đồng ngọc nữ, đáng tiếc.

Cổ Chúc khó có được thở dài một tiếng.

Khi tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào Vân Triệt và Hạ Khuynh Nguyệt, nhưng ánh mắt của Thiên Diệp Ảnh Nhi lại dừng lại ở trên người Nguyệt Thần đế:

- Cổ bá, ngươi không cảm thấy phản ứng của Nguyệt Vô Nhai có phần kỳ quái sao? Đối mặt với chuyện như vậy, lại có nam nhân nào có thể rộng lượng đến mức độ như vậy? Huống chi còn là Nguyệt Vô Nhai đã từng gặp chuyện nhục nhã của Nguyệt Vô Cấu.

Cổ Chúc: “...”

- Hơn tám năm, thật không ngờ gặp lại ngươi lần nữa sẽ ở trong này.

Vân Triệt nói.

- Ta cũng thật không ngờ.

Lời nói giữa hai người vẫn không sóng không gió, không vui không buồn.

- Ngươi vẫn luôn ở Nguyệt Thần giới sao?

- Ừm, chưa bao giờ rời đi. Còn ngươi? Tới nơi này khi nào?

- Ba năm trước, cơ bản đều ở Ngâm Tuyết giới.

- Thần giới rất lớn, đông thần vực chính là một phương thần vực trong đó. Có đi các thần vực khác nhìn xem chưa?

- Không có.

Vân Triệt trả lời.

- Ta cũng không có. Một khi đã như vậy...

Hạ Khuynh Nguyệt đột nhiên chìa tay ra, nắm tay Vân Triệt.

“...” Trong lúc Vân Triệt giật mình, bên tai truyền đến lời nói như mộng như huyền ảo của Hạ Khuynh Nguyệt:

- Vậy chúng ta cùng đi xem đi.

Tiên âm còn bên tai, Vân Triệt đã được Hạ Khuynh Nguyệt mang lên, hóa thành một vệt sáng lung linh đột nhiên lóe lên, biến mất trên quầng sáng của độn nguyệt tiên cung.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment