.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1283" class="block_" lang="en">Trang 642# 1
Chương 1284: Nói dối như cuội
Tất cả phát sinh thật sự quá nhanh, quá đột ngột, Hạ Khuynh Nguyệt đột nhiên nắm tay Vân Triệt, khiến mọi người đều sửng sốt, nhưng còn chưa phản ứng kịp, hai người đã vào độn nguyệt tiên cung, đi xa xa.
Độn nguyệt tiên cung không thẹn với cái tên huyền hạm có tốc độ nhanh nhất đương thời, gần một khoảnh khắc đã ở chân trời xa xôi, ngay cả quang ảnh đều biến mất vô tung.
Hôn điển của Nguyệt Thần đế với thần hậu, thần hậu mang theo độn nguyệt tiên cung, mang theo Vân Triệt rời đi...
Đây là kết quả khó có khả năng phát sinh nhất trong nhận thức của mọi người, ngay cả nghĩ đều không nghĩ tới, trần trụi trình diễn ở trước mắt mọi người, như kinh lôi vạn trượng, sóng dữ che trời, chấn động tâm hồn của bọn họ long trời lở đất...
Một màn này đánh sâu vào đối với bọn họ tuyệt đối không hề thua gì chín tầng thiên kiếp trên phong thần đài!
Tất cả mọi người hoàn toàn sững sờ ở đó, huyền giả đông vực, Nguyệt Thần thần sử, Giới Vương chúng giới, thần đế Vương giới... Bao gồm Tinh Thần đế mong sao xảy ra rắc rối, thậm chí kể cả Thiên Diệp Ảnh Nhi vẫn luôn giấu mình ở trên tầng mây, tất cả đều kinh ngạc ngay tại chỗ.
Nguyệt Thần đế ngẩn người, dần dần khuôn mặt của hắn bắt đầu run rẩy, thân thể bắt đầu phát run, trên gương mặt vốn trong bình thản mang theo uy nghiêm nổi lên màu xanh đen đáng sợ, lại nhanh chóng vặn vẹo giống như ác quỷ dữ tợn.
Hắn chìa cánh tay đã run run đến sắp gãy, chỉ về phương hướng Hạ Khuynh Nguyệt rời đi, phát ra tiếng gầm lên có lẽ khàn khàn nhất cả đời này:
- Bắt... bọn họ... lại! Bắt bọn họ lại!!!!
Trong tiếng kêu khàn khàn này, trước mắt Nguyệt Thần đế đột nhiên tối sầm, toàn thân lắc lư, chính là suýt chút nữa ngã xuống đất.
Tiếng hô đáng sợ kia khiến cho mọi người giống như bừng tỉnh từ trong mộng, Thần Nguyệt thành nhất thời rối loạn, lượng lớn bóng người phóng lên cao, bay thẳng tới phương hướng độn nguyệt tiên cung bay đi.
Mà trong đó, có một bóng dáng màu vàng như sao băng chợt lóe lên, nháy mắt bỏ rơi tất cả bóng dáng khác... tốc độ, lại không hề kém hơn độn nguyệt tiên cung đang đi xa
Thần Nguyệt thành ồn ào lên, mọi người hai mặt nhìn nhau, mỗi người đều trong kinh hãi muốn chết, vẫn không thể tin nổi tất cả mới vừa phát sinh.
- Sao lại... sẽ... phát sinh chuyện như vậy?
Mộc Hoán Chi run rẩy nói.
- Nguy rồi...
Mộc Băng Vân khẽ lẩm bẩm một tiếng.
Tinh Thần đế thu hồi kinh ngạc, nhàn nhạt mà cười:
- Ha ha ha, phấn khích, thật sự phấn khích tuyệt luân.
Tinh Thần đế và Nguyệt Thần đế rất gần nhau, lời nói của hắn không thể nghi ngờ là lửa cháy thêm dầu. Hai mắt của Nguyệt Thần đế đỏ đậm, như nhiễm tinh huyết, hắn chỉ tay vào Tinh Thần đế, huyền khí bạo loạn trên đầu ngón tay:
- Ngươi cút cho ta... cút!!!
- Cút! Đều cút!!
- Tất cả đều cút cho ta!!
- Cút!!!!
Thần đế tức giận, đất rung trời kinh. Dưới tiếng gào thét phẫn nộ khàn cả giọng của hắn, tất cả bình ngọc ly ngọc ở bàn tiệc bên ngoài đều nứt vụn, không gian ngầm chấn động, lượng lớn huyền giả trẻ tuổi phun ra máu tươi, bị nội thương nặng, cũng có huyền giả trước mắt bỗng tối sầm chết ngất ngay tại chỗ.
Thần đế nổi giận, nào còn có ai dám lưu lại. Các đại tinh giới cố hết sức che chở cho huyền giả trẻ tuổi, hoảng loạn chạy về phía ngoài Thần Nguyệt thành, trong lúc nhất thời, Thần Nguyệt thành dưới trăng sáng chiếu rọi triệt để kinh loạn.
- Đi... đi mau!
Mộc Băng Vân nhanh chóng mang theo đệ tử Ngâm Tuyết, bằng tốc độ nhanh nhất đi ra ngoài thành... Nếu Nguyệt Thần đế giận chó đánh mèo lên Ngâm Tuyết giới, bọn họ muốn đi nữa đều sẽ không kịp.
Thần Nguyệt thành nhất thời như châu chấu bay qua, chung quanh đều là rối loạn với kinh hoàng, nguyệt vệ canh giữ ở các khu vực đều không lao tới duy trì trật tự, bởi vì ngay cả chính bọn họ cũng đều triệt để thất thố.
Trận hôn điển long trọng này, vốn là việc mừng rỡ của Nguyệt Thần giới, nó rửa sạch sỉ nhục năm đó của Nguyệt Thần đế, càng chiếu cáo thiên hạ Nguyệt Thần giới sau này sẽ giống như Trụ Thiên giới năm đó, được lưu ly chi nữ che chở.
Nhưng hôn điển chưa bắt đầu, lại bỗng nhiên biến thành dáng vẻ như thế...
Thần hậu muốn cưới đi rồi, chủ động mang theo một nam tử khác rời đi.
Chẳng những không thể rửa được chuyện nhục nhã Nguyệt Vô Cấu năm đó, ngược lại nhục càng thêm nhục...
Một trong bốn thần đế đông vực, Giới Vương Nguyệt Thần giới, nhưng lại hoàn toàn triệt để trở thành trò cười lớn nhất thiên hạ hiện giờ...
Nguyệt Thần đế dưới tức giận, giống như một đầu dã thú phát điên.
Sao hắn có thể không giận... cho dù hắn là thần đế, cũng càng vì hắn là thần đế.
- Chúng ta đi thôi.
Trên đám mây, Thiên Diệp Ảnh Nhi xoay người sang chỗ khác, tầm mắt hướng tới rõ ràng là phương hướng độn nguyệt tiên cung rời đi.
Cổ Chúc không trả lời, cũng không cần hỏi và đáp lại. Hai bóng dáng chậm rãi tiến vào trong mây, biến mất trên không Thần Nguyệt thành. Có lẽ cũng không có ai biết bọn họ đã từng tới đây.
- Nhưng lại sẽ phát sinh chuyện như vậy...
Trụ Thiên thần đế lắc đầu. Trên đời này chuyện có thể khiến cho hắn ngạc nhiên quá ít cực kỳ ít, nhưng chuyện trước mắt lại quá ra ngoài dự kiến, khiến cho hắn khiếp sợ không hiểu.
Phạm Thiên thần đế lại ngăn cản hắn, lắc đầu nói:
- Nguyệt Thần đế đang trong tức giận, khuyên giải an ủi gì đều vô dụng, ngược lại có khả năng càng khiến cho hắn không khống chế được. Vẫn che chở kỹ cho chúng huyền giả, chờ mấy ngày nữa hắn tỉnh táo lại, lại nói với hắn
Trụ Thiên thần đế dừng bước, sau đó tán thành gật đầu.
....
....
Vũ trụ mênh mông, độn nguyệt tiên cung đạt tới tốc độ cực hạn.
Không gian bên trong độn nguyệt tiên cung thật lớn, vả lại đẹp đẽ quý giá lạ thường. Không biết ánh sáng từ nơi nào đến chiếu rọi nơi này giống như Thần Nguyệt thành ở dưới thần nguyệt.
Nhưng Vân Triệt không hề có tâm tư thưởng thức độn nguyệt tiên cung thần kỳ này, hắn ngơ ngác nhìn Hạ Khuynh Nguyệt gần trong gang tấc, trong đầu hoàn toàn hỗn loạn.
Tay hắn vẫn nắm chặt lấy tay Hạ Khuynh Nguyệt, chính là ngọc thủ kia lại đặc biệt lạnh lẽo, lạnh tận tim.
Không chỉ lạnh, hơn nữa còn hơi run rẩy, toàn thân đều đang run rẩy... thêm vào đó càng ngày càng kịch liệt.
Hắn kinh ngạc nhìn Hạ Khuynh Nguyệt, đều giống với tất cả những người khác, hắn tuyệt đối không nghĩ đến nàng sẽ làm ra lựa chọn như vậy.
- Khuynh Nguyệt... nàng...
Hắn cuối cùng lên tiếng, lời vừa ra khỏi miệng, Hạ Khuynh Nguyệt đột nhiên toàn thân run rẩy dữ dội, một ngụm tinh huyết điên cuồng phun ra, bắn lên trên bạch y như vầng trăng của nàng, thân thể cũng chậm rãi mềm đi.
- Khuynh Nguyệt!!
Vân Triệt kinh hãi, cấp tốc đưa tay đỡ nàng.
Thân hình trong lòng hắn mềm mại lạ thường, lộ ra vẻ yếu đuối với bất lực làm cho người ta đau lòng, run rẩy giống như con mèo con ở dưới trời đông giá rét tuyết bay. Hắn nhìn lên vết máu đỏ tươi chói mắt trên nguyệt y... đó là máu trong tim.
Là dưới cực kỳ thống khổ, hoặc dưới phẫn nộ cực độ mới có thể nghịch lưu tâm huyết.
- Ta không sao.
Nàng nhẹ nhàng nói, nhưng không tránh khỏi vòng ôm của Vân Triệt, trán nàng dựa vào trước ngực Vân Triệt, mắt đẹp nhẹ nhàng khép lại, thân thể đang run run cuối cùng thả lỏng vài phần.
Mỗi một vết máu đỏ tươi trên nguyệt y đều đâm vào trong tâm hồn Vân Triệt, hắn không hỏi gì cả, lặng lẽ ôm chặt lấy Hạ Khuynh Nguyệt... trừ bỏ một lần ở thiên trì bí cảnh, bọn họ vẫn là lần đầu tiên gần như thế.
....
....
Thần đế nổi giận, ai dám tới gần.
Hắn không thể tưởng tượng được kết quả này, càng không cách nào tin tưởng, không cách nào tiếp nhận kết quả này, hắn mang theo một thân khí tức hỗn loạn, bước chân nghiêng ngả chao đảo, đến chỗ nào, sát khí làm cho người ta sợ hãi kia, kể cả nguyệt thần đều không dám tới gần.
Rầm!!
Cửa điện bị hắn đánh một chưởng mở ra, hắn bước một bước vào, thấy được một bóng dáng màu đỏ.
Đó là một nữ tử, trên người mặc giá y màu đỏ chót, đội châu ngọc đẹp đẽ quý giá, mặc dù trên mặt khắc họa một chút tang thương, nhưng vẫn xinh đẹp khuynh thành. Chính là trên ngọc dung này lại trắng bệch quá đáng, như sáp ong sắp cháy hết.
Nhìn thấy nàng, hai mắt của Nguyệt Thần đế giống như bị kim đâm, không khống chế được trong tức giận mang theo khá nhiều kinh hoảng:
- Nàng... sao nàng lại ở đây?
Khi nói chuyện, bàn tay của hắn cấp tốc vung lên, một kết giới ngăn cách trong nháy mắt phủ kín trước cửa điện sụp đổ, ngăn cách tất cả ánh sáng với âm thanh.
- Ta đều thấy được... khụ... khụ khụ...
Nữ tử nhẹ nhàng nói, vừa cất lời, lại ho khan một trận thống khổ, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Nguyệt Thần đế cấp tốc tiến lên trước, đỡ nữ tử vào trong ngực, một luồng bạch mang ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn, đặt lên trước ngực nàng.
Dần dần, sắc mặt của nàng thoáng chuyển biến tốt đẹp một chút. Nàng lẳng lặng dựa vào trong ngực Nguyệt Thần đế, bàn tay cũng đặt lên phía trên ngực hắn, nhẹ nhàng xoa xoa.
Cảm nhận được nhiệt độ trước ngực, trong lòng Nguyệt Thần đế đúng là dần bình tĩnh lại... Trong thiên hạ cũng chỉ có nàng mới có thể để cho hắn từ trong tức giận như thế nhanh chóng bình tĩnh lại như vậy.
Nguyệt Thần đế lắc lắc đầu, sắc mặt vẫn thống khổ:
- Khuynh Nguyệt con bé vì sao lại muốn làm như vậy... Rốt cuộc là vì sao... chẳng lẽ con bé không rõ hậu quả khi làm như vậy sao...
Quyết định này của Hạ Khuynh Nguyệt, không chỉ khiến cho hắn trở thành trò cười lớn nhất đông thần vực, kỳ vọng của hắn, còn có nguyện vọng cuối cùng của hắn và nàng đều thành dã tràng xe cát.
- Bởi vì... con bé không muốn phu quân của con bé... dẫm vào vết xe đổ của chàng năm đó...
Nữ tử áo đỏ ôn nhu lên tiếng.
Nguyệt Thần đế gầm nhẹ nói:
- Cho dù con bé vẫn có tình cảm với tiểu tử kia, con bé rõ ràng có thể truyền âm giải thích cho ta! Nói mấy câu ngắn ngủi, thì có thể để cho hắn biết... tại sao lại muốn như vậy!
Nữ tử áo đỏ nhẹ nhàng lắc đầu:
- Hắn có thể biết... người thiên hạ này... sẽ biết sao...
“...” Nguyệt Thần đế ngớ ra.
Giọng nói của nàng vô cùng mềm nhẹ, ánh mắt dần dần buồn bã:
- Không nghĩ tới, con bé thế mà lại lựa chọn giống với ta năm đó, sẽ đối mặt với thống khổ như thế. Chẳng lẽ... đây cũng là một kiểu... vận mệnh luân hồi sao...
- Con bé không sai, chàng trách con bé, thậm chí hận con bé, đều không sai, hài tử tên “Vân Triệt” kia, hắn cũng không sai... sai chính là vận mệnh.
Nàng nói xong, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười:
- Vô Nhai, những năm này chúng ta vẫn luôn cho rằng tính tình của con bé không trọn vẹn, vì vậy mà lo lắng. Hóa ra trong lòng con bé... lại vẫn có một người có thể khiến cho con bé cam nguyện như thế... chúng ta... không phải nên vì con bé mà cao hứng sao...
Nguyệt Thần đế: “...”
“Nghĩa phụ, Khuynh Nguyệt có một chuyện muốn nhờ... xin nghĩa phụ tặng độn nguyệt tiên cung cho Khuynh Nguyệt...”
“Nghĩa phụ, Khuynh Nguyệt có một câu, xin ngài nhất định phải nhớ được, tương lai, cho dù phát sinh cái gì, Khuynh Nguyệt... đều tuyệt đối sẽ không cô phụ Nguyệt Thần giới.”
“Khuynh Nguyệt chỉ muốn nghĩa phụ vĩnh viễn nhớ kỹ câu nói này... Tương lai cho dù xảy ra chuyện gì, đều xin nghĩa phụ nhớ câu nói này.”
....
“...” Theo lý trí dần dần hồi phục, trong đầu hắn vang lên lời nói lúc đó cảm thấy quái dị của Hạ Khuynh Nguyệt, trong lòng chợt động, sau đó lại chợt đau nhói.
Hóa ra... là thế...
Nguyệt Thần đế đưa tay ôm đầu, năm ngón tay siết chặt, chua xót nở nụ cười:
- A... a a... a a a... Tất cả, xét đến cùng đều là lỗi của ta... Nếu không phải vì mặt mũi của bản thân ta, sao lại khiến Khuynh Nguyệt đến thừa nhận tất cả... A... Ta đây cái gọi là Nguyệt Thần đế này... từ đầu đến cuối... đều chỉ là kẻ nhu nhược... kẻ nhu nhược...
Nữ tử áo đỏ nói:
- Con bé sẽ trở lại. Chờ chàng tỉnh táo lại, con bé sẽ trở lại.
Nguyệt Thần đế khẽ gật đầu, trong tay đã nhiều thêm một viên ngọc thạch chớp động lên bạch quang mỏng manh.
- Vô Cực... đừng đuổi theo nữa, lập tức quay lại.
....
....
Độn nguyệt tiên cung.
- Ngày đầu tiên đến thần giới ta liền gặp được Nguyệt Thần đế.
Tâm tình của Hạ Khuynh Nguyệt thoáng bình ổn xuống, trong mắt lại khôi phục lại vẻ bình thản như đầm sâu kia, dùng giọng nói bình tĩnh kể lại cho Vân Triệt:
- Ta đây khi đó không biết nơi này là một thế giới như thế nào. Mà lực lượng của ta lại vô cùng nhỏ bé ở thế giới này, giống như đột nhiên rơi vào trong lồng giam khôn cùng mặc người chém giết.
Vân Triệt có thể tưởng tượng ra được tình cảnh của Hạ Khuynh Nguyệt lúc đó. Khi ấy huyền lực của nàng mới vừa bước vào Bá Huyền cảnh, ở Thiên Huyền đại lục lực lượng như vậy là cường giả tuyệt đối, nhưng ở thần giới lại nhỏ yếu không chịu nổi, mà dung nhan như tiên của Hạ Khuynh Nguyệt lại sẽ đưa tới tai họa giống như ác mộng cho nàng... Khi đó nàng cô đơn một mình, đối mặt không thể nghi ngờ là tuyệt vọng tứ phía.
- Khi ta rơi vào tuyệt cảnh, định tự đoạn tâm mạch, là Nguyệt Thần đế đã cứu ta. Hắn dẫn ta đến Nguyệt Thần giới... nơi thần thánh nhất toàn bộ thần giới. Hắn quan tâm đầy đủ đến ta, khi đó ta còn cho rằng hắn định có mưu đồ gì với ta, cho đến... ta nhìn thấy nương ta.
Vân Triệt mở to hai mắt nhìn:
- Nương... nàng? Mẫu thân mà nàng vẫn luôn tìm kiếm... là người của Nguyệt Thần giới!?
- Dáng vẻ của ta rất giống nương ta, cũng có khí tức của nương. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy ta liền đoán được rằng ta là nữ nhi của nương ta, cho nên hắn cứu ta, cũng cho ta... cuối cùng gặp được nương của ta.
- Cho nên, nàng gả cho hắn, là vì báo ân cho hắn?
Vân Triệt nói.
“...” Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng xoay người, chỗ sâu trong tròng mắt không gợn sóng lóe lên chút tia sáng làm cho lòng người vỡ nát:
- Ngươi coi thường ta.
Đối mặt với nữ tử vì hắn mà ruồng bỏ Nguyệt Thần đế, vì hắn mà tâm huyết nghịch lưu, trái tim của Vân Triệt chợt căng thẳng, gấp giọng nói:
- Ta... ta không có ý tứ này... ta chỉ là...
- Hắn là nghĩa phụ của ta.
Hạ Khuynh Nguyệt nói nhỏ.
Nghĩa... nghĩa phụ...
Nguyệt Thần đế... là nghĩa phụ của Khuynh Nguyệt!?
Vậy... vậy sao có thể...
Vân Triệt tự nhiên nghĩ tới điều gì:
- Chẳng lẽ nói... hôn điển này, chỉ là hình thức cho người trong thiên hạ nhìn xem? Lấy “Lưu ly tâm” của nàng, đến vì hắn... cũng chính là nghĩa phụ của nàng tẩy đi chuyện nhục nhã năm đó?
Hạ Khuynh Nguyệt lại lắc đầu:
- Không... hắn là nghĩa phụ ta, là trưởng bối ta kính trọng lấy danh “Phụ”. Lập gia đình với hắn, cho dù chính là hình thứ cũng vi phạm thiên đạo nhân luân. Nghĩa phụ hắn sẽ không tiếp nhận, nương ta cũng sẽ không tiếp nhận, ta cũng không có khả năng tiếp nhận.
- Trận hôn điển này, vốn là một phen nói dối như cuội. Mà nói dối như cuội này không chỉ để cho người trong thiên hạ xem, càng nhiều hơn là để cho Nguyệt Thần giới xem.
- Cái gì??
Vân Triệt ngạc nhiên, cho Nguyệt Thần giới nhìn xem? Lời này lý giải như thế nào? Nguyệt Thần đế là đế vương của Nguyệt Thần giới, hắn còn có cái gì, cần lấy thế trận lớn như vậy để “Diễn” cho tinh giới mà mình khống chế xem?
- Còn hoàn thành nghi thức hôn điển cuối cùng với nghĩa phụ ta cũng không phải ta, mà là nương ta.
Bốn chữ cuối cùng, trong giọng nói của nàng mang theo thống khổ rõ ràng.
“...” Vân Triệt triệt để sững sờ ở đó:
- Nàng... nàng nói... nương của nàng? Nàng đang... Nàng rốt cuộc... đang nói... cái gì?
Mấy câu nói ngắn gọn của Hạ Khuynh Nguyệt vang lên hết lần này đến lần khác trong đầu hắn, nhưng cho dù hắn lật chuyển tất cả nhận thức của bản thân đều vốn không cách nào lý giải... cho dù rõ ràng hàm nghĩa trong câu nói này.
Hạ Khuynh Nguyệt nhắm mắt lại, giọng nói càng ngày càng nhẹ:
- Ngươi muốn nghe một câu chuyện xưa không? Một câu chuyện xưa rất dài... rất thê lương... rất tuyệt vọng.