.
._642__2" class="block_" lang="en">Trang 642# 2
Chương 1285: Vô cấu vô nhai
- Ở trong mắt người đời, nghĩa phụ hắn phong lưu thành tính, cơ thiếp vô số, nhưng lại chưa bao giờ lập hậu. Cho đến một năm kia, đại khái là vào trăm năm trước, khi hắn đi qua một tinh giới trung vị, gặp được một nữ tử vừa liếc mắt đã chạm vào trong tâm linh của hắn.
- Hắn giấu đi thân phận Nguyệt Thần đế của mình, lưu lại tinh giới kia. Hắn vốn tưởng rằng bản thân chỉ nhất thời hứng khởi, nhưng mà ở bên cạnh nữ tử kia càng gần, hắn càng bị hấp dẫn thật sâu, vài ngày đi qua... mười ngày đi qua... mấy tháng đi qua... hắn cũng không nguyện rời đi.
- Hắn là Nguyệt Thần đế, cho dù giấu đi thân phận, hắn không cách nào xóa đi được quý khí trời sinh của mình. Tất cả trên người hắn, nữ tử kia cũng bị hấp dẫn thật sâu, hai người ái mộ nhau, hơn nữa cùng hãm vào nhau rất sâu...
- Cũng từ sau khi đó, nghĩa phụ lại không hề nạp một cơ thiếp nào... cho tới bây giờ.
Độn nguyệt tiên cung cấp tốc tuyệt luân, nhưng bên trong lại vô cùng yên tĩnh, không nghe được dù chỉ một chút âm thanh không gian bị cắt nứt. Hắn nhìn mặt bên Hạ Khuynh Nguyệt đẹp đến làm cho người ta nín thở, lẳng lặng lắng nghe nàng thuật lại giống như nói mơ.
Hắn đoán được “Nữ tử” theo lời Hạ Khuynh Nguyệt là ai.
Sau đó, Nguyệt Thần đế lại chưa từng nạp cơ thiếp... Câu nói này, Vân Triệt cũng hoàn toàn tin tưởng. Bởi vì hai nhi tử nhỏ nhất của Nguyệt Thần đế -- Nguyệt Hoàn và Nguyệt Tiến Hi đều đã hơn một trăm tuổi. Nói cách khác, có lẽ Nguyệt Thần đế không chỉ chưa từng nạp cơ thiếp, rất có thể cũng chưa từng gặp mặt nữ tử khác...
- Hai người ở cùng nhau hơn mười năm, bọn họ mới biết được bí mật lớn nhất của đối phương... Nàng đã biết được nghĩa phụ là Nguyệt Thần đế, còn nghĩa phụ cũng mới giật mình, nàng thế mà lại có “Vô cấu thần thể” đủ để kinh thế.
Quả nhiên là Nguyệt Vô Cấu... Vân Triệt khẽ nhớ kỹ trong lòng.
Chính là... Hóa ra, Nguyệt Thần đế không phải vì nàng có được “Vô cấu thần thể” mà muốn lập nàng làm hậu, mà vì sau khi yêu nàng rồi, mới biết được nàng có vô cấu thần thể.
- Sau này, nghĩa phụ dẫn nàng về Nguyệt Thần giới, cũng chiếu cáo thiên hạ, muốn lập nàng làm Nguyệt Thần thần hậu.
- Chính là, thần đế lập hậu không giống với tầm thường, làm đế vương của Nguyệt Thần giới, cơ thiếp có thể tùy ý, nhưng thần hậu đã không chỉ thuộc về riêng cá nhân hắn, còn liên quan đến thể diện của Nguyệt Thần giới. Nếu chỉ đơn giản là một nữ tử bình thường của tinh giới trung vị, cố tình lập hậu, trên dưới toàn giới Nguyệt Thần giới chắc chắn phản đối, cho nên nghĩa phụ công khai chuyện nàng có vô cấu thần thể, cũng thay tên cho nàng thành “Nguyệt Vô Cấu”.
Vân Triệt kích động trong lòng... Hóa ra, năm đó Nguyệt Thần đế chiếu cáo thiên hạ muốn lập nữ tử có được “Vô cấu thần thể” làm hậu cũng không phải vì khoe ra, mà là... cần phải vậy.
Hắn không chỉ là thần đế của một mình hắn, mà là thần đế của toàn bộ Nguyệt Thần giới.
- Ngươi biết, vì sao nghĩa phụ lại đổi tên nàng thành “Nguyệt Vô Cấu” Không?
Hạ Khuynh Nguyệt đột nhiên khẽ hỏi.
Vân Triệt ngạc nhiên, suy nghĩ nói:
- Chẳng lẽ không chỉ bởi vì... vô cấu thần thể của nàng?
Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu:
- Thế nhân đều cho rằng, cái tên “Nguyệt Vô Cấu” là chỉ nàng thân vốn có vô cấu thần thể. Lại không biết rằng hai chữ “Vô cấu” là nghĩa phụ đang nói cho nàng biết rằng tình cảm của hắn đối với nàng không lợi không bẩn, không có bất kỳ tạp chất. Hắn muốn lập nàng làm hậu, chính vì nàng là nàng, mà không phải vô cấu thần thể của nàng.
Vân Triệt: “...”
- Tên thật của nghĩa phụ là “Nguyệt Vô Nhai”, tên của hai người hợp lại thành một, đó là “Vô Cấu Vô Nhai”, có ý chỉ tình cảm của bọn họ không hề có tạp chất, cũng vĩnh viễn không có tận cùng.
Vô cấu vô nhai... Trong lòng Vân Triệt lay động thật sâu. Hóa ra năm đó Nguyệt Thần đế với Nguyệt Vô Cấu yêu nhau sâu như vậy, kết hợp của bọn họ không hề liên quan đến “Thần đế”, không liên quan với “Vô cấu thần thể”.
Mà ở trong mắt người đời, Nguyệt Thần đế sẽ lập một nữ tử của tinh giới trung vị làm hậu, “Vô cấu thần thể” là nguyên nhân duy nhất.
Đây cũng không có gì đáng trách, dù sao, người đời đều chỉ nguyện tin tưởng nhận thức phù hợp với bản thân, và bản thân cho là vậy.
Nhưng mà nói như thế, “Bi kịch” sau này phát sinh, tổn thương đến Nguyệt Thần đế nhất định cũng vượt ra rất xa tưởng tượng.
- Chuyện sau này, có lẽ... ngươi đều đã nghe nói đến rồi.
Ngực Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng phập phồng. Năm đó, “Vụ tai tiếng” của Nguyệt Thần giới có thể nói thổi quét toàn bộ thần giới, mà sau lưng châm biếm trào phúng, nói chuyện say sưa, vui sướng khi người gặp họa của “Vụ tai tiếng” này, lại là thống khổ, thậm chí tuyệt vọng của người thân của nàng, cùng người nàng kính trọng nhất...
Vân Triệt gật đầu. Nhưng nghe đến hiện giờ, hắn vẫn không rõ ràng vì sao Hạ Khuynh Nguyệt lại kể lại chuyện này, với vì sao lại biết kỹ càng như vậy?
- Nghĩa phụ vì Nguyệt Vô Cấu sửa thần hậu điện, vì nàng mời khắp thiên hạ, cho nàng một nghi thức phong hậu long trọng nhất. Mà khi đó... cách bọn họ lập gia đình còn có mười ngày cuối cùng, Nguyệt Vô Cấu quay về tinh giới mình xuất thân, chuẩn bị tự mình đón phụ mẫu tới Nguyệt Thần giới, cũng lại trên đường gặp phải tập kích ti tiện.
- Khi đó, vì để bảo vệ tốt chu toàn của Nguyệt Vô Cấu, nghĩa phụ không chỉ phái lượng lớn nguyệt vệ đưa đi, còn có hai nguyệt thần sử cường đại ở bên... Nhưng mà người này quá mức đáng sợ, toàn bộ nguyệt vệ, còn có nguyệt thần sử đều chết hết.
Nguyệt thần sử, là tồn tại gần với nguyệt thần ở Nguyệt Thần giới. Muốn được đứng hàng nguyệt thần sử, tất phải thành Thần Chủ trước. Nguyệt Thần giới to lớn, trước mắt cũng chỉ có ba mươi sáu nguyệt thần sử mà thôi.
Đánh bại và đánh chết là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Có thể đánh chết hai nguyệt thần sử, chí ít là cường giả cấp bậc như tinh thần, nguyệt thần, người thủ họ, vả lại rất có thể không chỉ là một người.
Cho nên vụ này có thể là do Vương giới gây nên. Mà cực kỳ có lý do với động cơ, đó là Tinh Thần giới.
Sau đó Nguyệt Thần đế rõ ràng mất trí trả thù, cũng hướng về Tinh Thần giới.
Mẫu thân của Mạt Lỵ vì vậy mà chết...
- Vốn ý của bọn họ là bắt sống Nguyệt Vô Cấu, nhưng trên người Nguyệt Vô Cấu lại có được rất nhiều bảo khí họ thân cao cấp nhất của Nguyệt Thần giới, mấy lần thoát khỏi trong tay bọn họ, cũng suýt chút nữa trốn được. Cuối cùng bọn họ nổi lên sát tâm... Nhưng mà một kích vốn nên tuyệt mạng, lại được “Nguyệt tâm bàn” do Nguyệt Thần đế tự tay đeo trước ngực nàng chắn được, mà trong Nguyệt tâm bàn là một viên không huyễn thạch.
Lực lượng mà ngay cả nguyệt thần sử đều có thể đánh chết, lại bị “Nguyệt tâm bàn” đỡ được, có thể nghĩ đây là bảo khí hộ thân cường đại cỡ nào. Mà “Nguyệt tâm bàn” bị chấn vỡ, bên trong còn có không huyễn thạch.
Có thể thấy được, Nguyệt Thần đế thật sự bảo hộ Nguyệt Vô Cấu đến cực hạn.
- Vì đỡ một kích trí mạng cho Nguyệt Vô Cấu, nguyệt tâm bàn và không huyễn thạch bên trong đều đồng thời vỡ ra, mang theo Nguyệt Vô Cấu thoát đến một thế giới mà nàng hoàn toàn xa lạ.
Không huyễn thạch “Xuyên qua không gian” là hoàn toàn ngẫu nhiên, vả lại sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết không gian gì. Bằng không, nếu đổi lại là thứ nguyên thạch hoặc thứ nguyên huyền khí, chắc chắn dễ dàng bị truy tung.
- Nguyệt Vô Cấu bị truyền tống đến nơi nào?
Vân Triệt hỏi. Giống như chưa từng có người biết được đáp án vấn đề này, bao gồm cả Nguyệt Thần đế.
Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng nói:
- Thiên Huyền đại lục.
- Cái... cái gì!
Bốn chữ ngắn gọn này cả kinh Vân Triệt thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Nguyệt Vô Cấu năm đó đại nạn chưa chết, lại bị truyền tống đến Thiên Huyền đại lục?
Mở mở mở mở trò đùa gì vậy!?
Nguyệt Vô Cấu chính là huyền giả thần đạo! Một chưởng có thể chụp chết nhiều Thiên uy kiếm vực và Nhật Nguyệt thần cung. Sao cho tới bây giờ đều chưa từng nghe nói đến Thiên Huyền đại lục đã từng xuất hiện nhân vật như thế?
Hơn nữa năm đó nàng và Nguyệt Thần đế yêu nhau như thế, còn hứa “Vô cấu vô nhai” với nhau, tại sao lại trong đoạn thời kỳ này với nam nhân khác, còn sinh hài tử?
Hạ Khuynh Nguyệt tiếp tục nói:
- Tuy rằng nguyệt tâm bàn bảo vệ mạng của nàng, nhưng lực lượng của ác nhân này thật sự quá mạnh mẽ, bản thân nàng cũng nhận trọng thương, lúc được không huyễn thạch truyền tống đi đã hôn mê bất tỉnh... Hơn nữa mất đi tất cả huyền lực và trí nhớ.
Chân mày Vân Triệt giật giật... Thì ra là thế.
Đây rất giống với Mộc Băng Vân của ngàn năm trước. Khi đó Mộc Băng Vân cũng bị thương nặng với dưới kịch độc, lực lượng và trí nhớ hoàn toàn biến mất, sau này phục hồi từ từ, cũng trong giai đoạn này sáng lập Băng Vân tiên cung.
Huyền lực đánh sâu vào quá mức mãnh liệt, gần như đủ để trí mạng đúng là sẽ oanh kích huyền khí đến hoàn toàn hỗn loạn, đầu óc cũng sẽ bị chấn động đến trí nhớ hỗn loạn hoặc thiếu hụt... Cho dù Mộc Băng Vân hay Nguyệt Vô Cấu, năm đó nhận đến đều là trọng thương gần như trí mạng, sẽ mất đi huyền lực và trí nhớ ngắn ngủi, cũng không phải là ngẫu nhiên quá lớn.
Nhưng mà đều bị truyền tống đến Thiên Huyền đại lục, cái này tương đương với ngẫu nhiên.
- Nàng rơi xuống trong một núi hoang, hôn mê trong cơn tuyết lớn, không biết hôn mê bao lâu... Sau đó được một thương nhân đi ngang qua cứu mang về trong nhà.
Nghe đến đó, Vân Triệt đã đoán được, thương nhân nhặt được Nguyệt Vô Cấu, chắc là...
Bỗng dưng, ánh mắt của Vân Triệt đột nhiên trợn trừng.
Tuyết lớn... thương nhân... trí nhớ hoàn toàn biến mất... vĩnh viễn rời đi... thế giới chúng thần.
Từng đoạn ngắn ký ức liên tục va chạm trong đầu, sau đó dần phù hợp từng chút một với lời kể của Hạ Khuynh Nguyệt... Càng ngày càng phù hợp...
- Cái kia... thương nhân nhặt được Nguyệt Vô Cấu, chẳng lẽ chính là...
Vân Triệt nói chuyện trở nên hơi lắp bắp, vô cùng gian nan nói ra ba chữ:
- Hạ... thúc... thúc?
Hắn nhìn mặt bên Hạ Khuynh Nguyệt, lại phát hiện nàng vẫn trầm tĩnh như trước, hồi lâu đều không lắc đầu.
Miệng của Vân Triệt bỗng chốc há hốc đến lớn nhất, hai tay hắn đồng thời đặt trên cằm, gần như dùng hết khí lực toàn thân mới một lần nữa khép được cằm lại, sau đó hơi run run nói:
- Mẫu... mẫu thân của nàng và Nguyên Bá... chính là... Nguyệt Vô Cấu!?!?
- Đúng.
Hạ Khuynh Nguyệt cuối cùng gật đầu.
Ong --
Vân Triệt như bị người bất ngờ đánh lén, trong đầu vang lên ong ong, thê tử của Hạ Hoằng Nghĩa, nhạc mẫu đại nhân của hắn, mẹ đẻ của Hạ Khuynh Nguyệt và Hạ Nguyên Bá, lại là Nguyệt Vô Cấu đã từng chấn động toàn bộ đông thần vực, thiếu chút nữa là Nguyệt Thần thần hậu!!
Này... má... nó...
Khi ở Thiên Huyền đại lục, Vân Triệt đã biết mẫu thân của Hạ Khuynh Nguyệt và Hạ Nguyên Bá là người đến từ thần giới, sau khi trí nhớ và lực lượng khôi phục lại đã vĩnh viễn rời đi.
Nhưng mà...
Hạ Hoằng Nghĩa, một người thương nhân bình thường của Lưu Vân thành.
Nguyệt Vô Cấu, vô cấu thần nữ được Nguyệt Thần đế yêu thương...
Cho dù Vân Triệt mọc thêm một ngàn cái đầu cũng quả quyết không có khả năng liên hệ hai người bọn họ lại với nhau.
Nhưng cố ý... hai người bọn họ lại kết làm phu thê ở Lưu Vân thành, còn có hai hài tử.
Trách không được, cả đời Hạ Hoằng Nghĩa theo thương, không giỏi huyền đạo, thiên phú của Hạ Khuynh Nguyệt và Hạ Nguyên Bá lại cao đến kinh người, một người có được “Lưu ly tâm” với “Linh lung thể” kinh thế, một người có được “Bá Hoàng thần mạch”, hóa ra bọn họ chính là con cháu do “Vô cấu thần thể” sinh ra.