Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1284 - Chương 1286: Chân Tướng Hôn Điển

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1285" class="block_" lang="en">Trang 643# 1

 

 

 

Chương 1286: Chân tướng hôn điển



- Hai năm sau khi cha ta mang nương ta về, lập gia đình ở Lưu Vân thành. Tuy rằng cho tới bây giờ cha ta đều không biết lai lịch chân chính của nương ta, nhưng về tình cảm đối với nương ta lại chưa bao giờ có một chút tạp chất và giữ lại.

- Bọn họ ở cùng nhau đến năm thứ ba thì có ta, năm thứ tư có Nguyên Bá, năm thứ bảy... sau một đêm huyền lực và trí nhớ của nương ta đột nhiên khôi phục.

- Sau đó, nương ta đi rồi, bỏ lại cha ta, bỏ lại ta và Nguyên Bá, đi cực kỳ kiên quyết, hoàn toàn chặt đứt nhân duyên với cha ta, cũng không mang bất cứ thứ gì đi. Cũng muốn cha ta, muốn chúng ta vĩnh viễn quên nương ta, cũng vĩnh viễn đừng đi tìm nương ta...

Lúc này nói lên, Vân Triệt vẫn có thể cảm giác được đau thương của Hạ Khuynh Nguyệt. Hắn than nhẹ một tiếng, nói:

- Khuynh Nguyệt, nương nàng không phải tuyệt tình và nhẫn tâm, mà không thể không rời đi bằng không, một khi khí tức của nương nàng bị phát hiện sẽ mang đến cho mọi người tai họa vĩ đại.

Nữ tử mà bản thân yêu quý, vả lại chiếu cáo thiên hạ sắp phong làm thần hậu dưới mất trí nhớ mà trở thành thê tử của người khác, còn có tới hai hài tử... Không có nam nhân nào có thể bình tĩnh được khi đối mặt với kết quả này, hắn càng yêu Nguyệt Vô Cấu liền sẽ càng phát cuồng -- huống chi hắn còn là Nguyệt Thần đế.

Hậu quả bị hắn tìm tới được, gần như nhất định sẽ giết Hạ Hoằng Nghĩa, cùng với Hạ Khuynh Nguyệt và Hạ Nguyên Bá.

Cho nên Nguyệt Vô Cấu không đi không được, hơn nữa vĩnh viễn không cách nào trở về.

Hạ Khuynh Nguyệt khẽ nói:

- Ta biết. Trừ đó ra, còn có xấu hổ... với tình cảm của nghĩa phụ.

Vân Triệt: “...”

- Nương ta kể, trong bảy năm ở cùng với cha ta, nương ta quả thật rất an tâm, nương ta chưa bao giờ nghĩ tới muốn đi tìm trí nhớ đã mất đi, thậm chí sẽ vì vậy mà sợ hãi... sợ trí nhớ thức tỉnh sẽ phá vỡ hạnh phúc với bình tĩnh của nương ta. Nhưng mà... vào một khắc khi toàn bộ trí nhớ khôi phục, tất cả đều long trời lở đất.

“...” Vân Triệt chính là lẳng lặng nghe, đều cảm nhận được một luồng cảm giác hít thở không thông trầm trọng.

Nguyệt Thần đế yêu Nguyệt Vô Cấu vì nàng không nạp thiếp nữa, vì nàng xây dựng thần điện, vì nàng lấy tên “Nguyệt Vô Cấu”, muốn lập nàng làm Nguyệt Thần thần hậu, vì nàng chiếu cáo thiên hạ, vì nàng triệt để quyết liệt với Tinh Thần giới...

Hạ Hoằng Nghĩa cũng yêu sâu sắc Nguyệt Vô Cấu. Trong bảy năm Nguyệt Vô Cấu mất đi lực lượng và trí nhớ, là bảy năm nàng yếu đuối bất lực nhất cả đời, trong khoảng thời gian này, là Hạ Hoằng Nghĩa trôi qua bên cạnh nàng, nàng gả cho Hạ Hoằng Nghĩa làm vợ, sinh hạ hai hài tử cho hắn...

Nguyệt Vô Cấu không thể nghi ngờ là người may mắn, có hai nam tử rất yêu nàng... nhưng khi trí nhớ lộ ra, phần may mắn này liền hóa thành tàn khốc cắn tâm.

Nàng phải làm ra lựa chọn.

Lựa chọn Hạ Hoằng Nghĩa, sẽ vĩnh viễn thẹn với Nguyệt Vô Nhai, sẽ mang đến đại họa ngập trời cho Hạ Hoằng Nghĩa còn có hai hài tử của mình.

Rời khỏi Hạ Hoằng Nghĩa, nàng sẽ vĩnh viễn không có khả năng gặp lại trượng phu và hài tử của mình...

Thật sự là lựa chọn tàn khốc tới cực điểm...

Mà Nguyệt Vô Nhai, nàng tự biết đã mất đi tư cách lựa chọn, chỉ có xấu hổ với tội lỗi.

- Năm đó, sau khi rời khỏi chúng ta, thật ra nương ta vẫn chưa trở lại thần giới, mà là... tìm một nơi yên tĩnh, muốn tự kết thúc. Bởi vì nương ta cảm thấy sự tồn tại của mình chỉ mang đến tai họa cho một nhà chúng ta, còn nghĩa phụ... nương ta đã không còn mặt mũi để gặp lại.

Vân Triệt: “...”

Nàng rõ ràng không hề có sai gì, lại thành tội nhân lớn nhất... Trong lòng Vân Triệt thở dài một tiếng thật sâu.

- Nhưng mà, cuối cùng, nương ta bỏ tự mình kết liễu, về tới Nguyệt Thần giới. Bởi vì nương ta muốn cuối cùng lại nhìn thấy nghĩa phụ ta một lần, hoặc là... tốt nhất có thể chết ở trên tay nghĩa phụ.

- Mà cho dù nương ta không tự mình kết thúc, nghĩa phụ không giết nương ta, thật ra thời gian của nương ta đã không còn nhiều.

Vân Triệt hơi kinh hãi:

- Nàng đang nói, nương của nàng...

Hạ Khuynh Nguyệt khép hờ mắt, không để Vân Triệt nhìn thấy vẻ thống khổ trong mắt của nàng:

- Năm đó nương ta bị thương nặng, lại huyền lực hoàn toàn biến mất, mỗi một năm nguyên khí đều khô kiệt đi, bảy năm kia, nương ta sinh hạ ta và Nguyên Bá cũng mang đi gần như tất cả thần tức vô cấu trên người nương ta. Nương ta cuối cùng đột nhiên khôi phục huyền lực và trí nhớ, thật ra là một kiểu... hồi quang phản chiếu.

“...” Ánh mắt Vân Triệt ngơ ngác, không nói được gì.

Mẫu thân của Hạ Khuynh Nguyệt vẫn luôn thể chất yếu kém, một điểm này sợ rằng toàn bộ Lưu Vân thành đều biết. Năm đó, khi Hạ Hoằng Nghĩa nói đến cũng từng nói thân thể của nàng cực kỳ kém, nghiêm trọng đến ngay cả đi đều hơi khó khăn, lúc sinh Hạ Khuynh Nguyệt còn bị khó sinh, liền ngay cả Hạ Khuynh Nguyệt khi sinh ra cũng toàn thân lạnh như băng, hơi thở mỏng manh, nếu không phải Tiêu Ưng toàn lực cứu giúp, có lẽ vừa sinh ra liền đã mạng rơi xuống.

Đây cũng là nguyên nhân Hạ Khuynh Nguyệt vừa mới sinh ra đã được chỉ hôn cho “Tiêu Triệt”.

Cho đến cuối cùng, Nguyệt Vô Cấu rời đi, Hạ Hoằng Nghĩa tuyên bố lý do với bên ngoài cũng là do thể yếu kém bệnh nặng rồi qua đời... Một điểm này chưa từng có ai hoài nghi.

- Nương ta vốn lặng yên trở lại Nguyệt Thần giới, nhưng không biết vì sao lại bị người khác phát hiện, cũng lửa cháy thêm dầu khiến cho danh dự của nghĩa phụ ta nhận lấy tổn thương rất lớn. Nương ta vốn tưởng rằng nghĩa phụ sẽ càng oán nương ta hận nương ta, có lẽ sẽ tự tay giết nương ta, nhưng mà...

Nàng nhẹ nhàng thở ra một tiếng, nói:

- Nghĩa phụ nói với nương ta, “Vô cấu vô nhai” là lời thề cả đời nghĩa phụ, không vì nương ta là vô cấu thần thể, cũng không vì nương ta đã “Không sạch”, có thể lại trở về đã là trời cao ban ơn rất lớn cho nghĩa phụ.

Vân Triệt: “...”

Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ giọng kể tiếp:

- Kia đều không phải là lời nói suông dối trá, sau khi nương ta trở lại Nguyệt Thần giới, mọi người, bao gồm cả người của Nguyệt Thần giới đều cho rằng nương ta bị nghĩa phụ nhốt lại, mỗi ngày ở trong tối tăm mịt mù dưới sự phẫn nộ của nghĩa phụ, thậm chí có khả năng đã bị tra tấn đến chết... Nhưng mà thật ra những năm này, nương ta có tiểu thế giới của riêng mình, có rất nhiều thị nữ đặc biệt làm bạn chăm sóc cho nương ta, còn nghĩa phụ gần như mỗi một ngày đều sẽ đến thăm nương ta ở bên nương ta, thường cách một đoạn thời gian sẽ lấy lực lượng của chính mình kéo dài mạng cho nương ta, đan dược cao cấp nhất của Nguyệt Thần giới cũng được nghĩa phụ không hề keo kiệt chút nào dùng ở trên người nương ta.

- Nếu không như thế, nương ta đã sớm không còn ở trên đời, ta cũng quả quyết không có khả năng được gặp lại nương ta.

Trong lòng Vân Triệt rung động thật sâu.

Ấn tượng của hắn đối với Nguyệt Thần đế cũng vào một khắc này triệt để đổi mới.

Chuyện “Nguyệt Vô Cấu” năm đó khiến Nguyệt Thần đế thừa nhận khuất nhục bao lớn, ngay cả Vân Triệt mới tới đông thần vực không lâu đều biết được, kia thậm chí được gọi là tai tiếng lớn nhất trong lịch sử Nguyệt Thần giới.

Cho dù là nam nhân có sức thừa nhận cường thịnh hơn nữa cũng tuyệt đối khó có thể chịu được khuất nhục như vậy, huống chi là đế vương một giới. Hắn dốc tất cả phẫn nộ và oán hận lên trên người Nguyệt Vô Cấu, ở trong cái nhìn của tất cả mọi người hoàn toàn là chuyện theo lẽ thường phải làm... cho dù biết rõ kia không phải là lỗi của Nguyệt Vô Cấu.

Nhưng mà, Nguyệt Thần đế... lại vẫn đối xử với Nguyệt Vô Cấu như lúc ban đầu.

Vân Triệt để tay lên ngực tự hỏi, nếu như đổi lại là mình có năng lực làm được như vậy không...

- Nương ta đi rồi, cha ta một năm bệnh mấy lần, sẽ lặng lẽ rơi lệ, sẽ ngồi trước bức họa của nương ta chính là cả một ngày... Cho nên, từ nhỏ ta liền thề, một ngày nào đó ta phải tìm được nương ta, để cho cha ta sẽ không lại lấy nước mắt rửa mặt, cho một nhà chúng ta có thể đoàn tụ... Ta say mê huyền đạo, chính là vì mục tiêu này.

- Cuối cùng, ở Nguyệt Thần giới, ta tìm được nương ta, nhưng cũng không thể không đối mặt với nghĩa phụ. Ta đã từng bài xích nghĩa phụ, ghét nghĩa phụ, oán nghĩa phụ thậm chí hận nghĩa phụ, đều bởi vì nghĩa phụ khiến cha nương ta không thể không chia lìa, một nhà chúng ta vĩnh viễn không thể lại đoàn tụ... Nhưng sau này, từ trong miệng nương ta chậm rãi biết được tất cả, ta tận mắt nhìn thấy nghĩa phụ đối xử tốt từng ly từng tí với nương ta, ta cuối cùng không cách nào hận nghĩa phụ.

- Liền ngay cả nhận ông ấy làm “Nghĩa phụ”, ta đều cam tâm tình nguyện.

Nguyệt Thần đế cứu mạng của nàng, cứu mạng của Nguyệt Vô Cấu, cùng với dùng tôn nghiêm của mình để những năm cuối cùng của Nguyệt Vô cấu chân chính trôi qua trong “Vô cấu” (cấu - bẩn thỉu, nhục nhã), nàng hận như thế nào, sao nàng có thể hận?

- Nguyệt Thần đế... á, nghĩa phụ của nàng hắn biết Hạ thúc thúc ở Thiên Huyền đại lục chứ?

Vân Triệt dò hỏi.

Hạ Khuynh Nguyệt nói:

- Không biết. Nương ta không chịu đề cập, nghĩa phụ chỉ từng hỏi một lần, liền chưa hỏi lại nữa.

Các nàng vĩnh viễn sẽ không để Nguyệt Thần đế biết về Hạ Hoằng Nghĩa, mà tương lai nàng trở về Thiên Huyền đại lục cũng vĩnh viễn sẽ không đề cập đến Nguyệt Thần đế với phụ thân... có lẽ, để Hạ Hoằng Nghĩa vĩnh viễn sống trong tưởng niệm Nguyệt Vô Cấu mới là kết quả không tàn nhẫn nhất.

- Vậy nương nàng... hiện giờ còn tốt chứ?

Vân Triệt lại hỏi.

“...” Hạ Khuynh Nguyệt khẽ lắc đầu, không nói gì.

Trong lòng Vân Triệt hơi đau đớn. Năm đó đột nhiên khôi phục lại huyền lực và trí nhớ, đã là hồi quang phản chiếu, đến nay lại tiếp tròn hai mươi mấy năm... Nếu không có nội tình tài nguyên vô cùng khổng lồ của Nguyệt Thần giới cùng với Nguyệt Thần đế không hề giữ lại đưa cho, đổi lại là nơi khác, có lẽ Nguyệt Vô Cấu đều khó có khả năng chống đỡ được đến hiện giờ.

Nhưng dường như Nguyệt Vô Cấu đã triệt để dầu hết đèn tắt, kể cả Nguyệt Thần đế cũng đã mất lực xoay chuyển.

Nguyệt Vô Nhai, Giới Vương của Nguyệt Thần giới, một trong bốn thần đế đông vực, nam tử đứng ở cao nhất hỗn độn lại sẽ cuồng dại như thế, bi tình như thế... thậm chí hèn mọn yêu một nữ nhân.

- Như vậy, trận hôn điển này, chẳng lẽ là... vì hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của nương nàng sao?

“...Còn hoàn thành nghi thức hôn điển cuối cùng với nghĩa phụ ta cũng không phải ta, mà là nương ta...” Đến hiện giờ Vân Triệt đã bắt đầu rõ ràng và hiểu được câu nói này của Hạ Khuynh Nguyệt.

Nàng cho Hạ Hoằng Nghĩa bảy năm, cho hắn một đôi trai gái, điểm cuối của sinh mệnh, nàng muốn để lại cho Hạ Hoằng Nghĩa...

Thật không ngờ, Hạ Khuynh Nguyệt lại lắc lắc đầu.

- Có biết vì sao nghĩa phụ cố ý để cho ta lộ diện trước hôn điển không?

Hạ Khuynh Nguyệt nói.

Câu nói này khiến Vân Triệt hơi sững sờ.

Cho dù thần giới hay hạ giới, cho dù hôn điển ở cấp bậc nào, nhà gái đều sẽ toàn bộ quá trình che dung nhan, hoặc khăn voan đỏ thẫm, hoặc thúy ngọc rèm châu, vả lại cuối cùng sau khi vào động phòng mới do nhà trai tháo xuống.

Ít nhất ba lần hôn nghi chính thức của hắn, trừ bỏ lần tiểu Yêu Hậu là hắn “Ở rể” ra, hai lần khác đều là như thế.

(Thải Chi:???)

Còn Hạ Khuynh Nguyệt, lại lộ diện ra trước mặt mọi người trước khi hôn điển bắt đầu.

Lúc đó, dưới lời nói kích thích của Tinh Thần đế, Nguyệt Thần đế kêu Hạ Khuynh Nguyệt đi ra cho mọi người nhìn... lúc này nghĩ đến kia dường như là... cố tình thuận theo làm thế.

- Là cố ý?

Vân Triệt nói.

- Đúng. Là vì để mọi người nhớ kỹ khí tức của ta, nhất là khí tức lưu ly của ta. Mà kia vốn nên là một lần duy nhất ta lộ diện. Sau khi hôn điển bắt đầu, ta sẽ lấy phương pháp “Di tinh hoán nguyệt”, tạm thời dời phủ khí tức của ta lên trên người nương ta, sau đó để nương ta và nghĩa phụ hoàn thành hôn nghi.

Nguyệt Thần đế tự mình đến độn nguyệt tiên cung, nhắc nhở Hạ Khuynh Nguyệt làm tốt “Chuẩn bị”, đó là muốn nàng chuẩn bị tốt “Di tinh hoán nguyệt”.

Trong lòng Vân Triệt cảm khái ngàn vạn. Cho dù trong lòng Nguyệt Thần đế ngàn nguyện vạn mong nhưng cũng không cách nào công khai tái giá Nguyệt Vô Cấu... Bởi vì hắn vẫn là Giới Vương của Nguyệt Thần giới.

Chỉ có thể bất đắc dĩ mượn phương pháp lừa dối này để hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của Nguyệt Vô Cấu... Có lẽ cũng là nguyện vọng lớn nhất của hắn.

Đồng thời bởi vì Hạ Khuynh Nguyệt có được “Lưu ly tâm”, như thế còn có thể xóa đi chuyện nhục nhã năm đó của Nguyệt Thần đế, đồng thời chiếu cáo thiên hạ Nguyệt Thần giới sau này được thiên đạo che chở.

Chuyện nhục nhã năm đó Nguyệt Thần đế phải chịu là vì Nguyệt Vô Cấu, thân là nữ nhi của Nguyệt Vô Cấu, Hạ Khuynh Nguyệt nhất định vô cùng cam nguyện.

Nhưng mà, vừa rồi vì sao nàng lại lắc đầu chứ? Trước đó tại sao lại nói hôn điển này không chỉ muốn cho người trong thiên hạ nhìn xem, hơn nữa còn cho Nguyệt Thần giới xem?

- Đồng thời còn có thể vì “Lưu ly tâm” của ta xóa bỏ đi chuyện nhục nhã năm đó của nghĩa phụ, cũng khiến cho nương ta có thể tiêu tan khúc mắc lớn nhất.

Hạ Khuynh Nguyệt nói ra suy nghĩ trong lòng Vân Triệt, nhưng tiếp theo, lại nói một câu khiến Vân Triệt cực kỳ kinh ngạc:

- Nhưng chuyện này lại không phải là toàn bộ của hôn điển này.

- Một mục đích quan trọng khác, là vì để cho ta... có thể danh chính ngôn thuận... kế vị Nguyệt Thần đế.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment