.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1287" class="block_" lang="en">Trang 644# 1
Chương 1288: Tiên cung vân nguyệt
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Vân Triệt trầm trọng, hắn nói khẽ:
- Khuynh Nguyệt, xin lỗi, nếu không phải ta...
Hạ Khuynh Nguyệt khẽ lắc đầu:
- Không phải là lỗi của ngươi. Đây là sự lựa chọn của ta.
- Nhưng mà, vì sao nàng không nói cho ta một chút. Khi đó nàng chỉ cần truyền âm cho ta, có lẽ... có lẽ...
Có lẽ cái gì, Vân Triệt lại không nói tiếp.
- Có lẽ, ngươi sẽ tiếp nhận sao?
Hạ Khuynh Nguyệt nói.
- Ít nhất, ta sẽ biết, nàng không phải thật sự gả cho Nguyệt Thần đế.
Vân Triệt ngửa đầu nhắm mắt, trong lòng tràn đầy lo lắng.
Hạ Khuynh Nguyệt nói một câu giống với mẫu thân nàng như đúc:
- Ngươi sẽ biết, nhưng người trong thiên hạ sẽ biết sao? Từ đó về sau, thiên hạ đều biết ta là thần hậu của Nguyệt Thần giới, cho dù chỉ là hư danh, cho dù Tinh Thần đế không vạch trần chuyện ta và ngươi là phu thê ở trước mặt mọi người, cho dù chuyện này vĩnh viễn sẽ không bị vạch trần, ngươi... thật sự có thể tiếp nhận sao?
“...” Vân Triệt không cách nào trả lời.
Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu:
- Ngươi là một người kiêu ngạo đến cực điểm, từ ngày đầu tiên gả cho ngươi, ta đã biết. Hôm nay, ngươi ở ngay trước mặt nghĩa phụ hành hung hai nhi tử của nghĩa phụ, vì cái gì, còn không phải để cho ta xem căm hận giận dữ trong lòng ngươi sao?
- Khuynh Nguyệt... ta...
- Ngươi đừng cảm thấy áy náy, càng đừng cảm thấy thua thiệt ta cái gì. Nếu ngươi không ở đây, đối với ta mà nói, “Thần hậu” chỉ là hư danh có thể thực hiện kỳ vọng của nghĩa phụ và nguyện vọng của bản thân thôi. Nhưng ngươi còn đây, ta là thê tử của ngươi...
Một bên là nghĩa phụ và mẫu thân, một bên là Vân Triệt đột nhiên hiện thân...
Vốn có thể thuận lợi thực hiện tất cả, nhưng cũng giống như Nguyệt Vô Cấu năm đó đột nhiên khôi phục trí nhớ, không biết trên trời đang mở ra trò đùa có ý tốt hay ác ý đối với nàng, khiến cho Vân Triệt mà nàng cho rằng đã vĩnh viễn mất đi lại xuất hiện ở trước mặt nàng.
Nàng lựa chọn Vân Triệt... Không trải qua suy xét, bởi vì khi đó ở trong đầu nàng chỉ có hỗn loạn vô tận, vốn không cách nào suy xét cái gì.
Cho tới bây giờ nàng vẫn không biết vì sao mình lại lựa chọn Vân Triệt.
Đông vực đều tới, hôn điển này đã không có khả năng đổi ý và bỏ dở. Sau khi nàng muốn độn nguyệt tiên cung từ chỗ Nguyệt Thần đế, vốn định một mình rời đi, trốn khỏi cái danh “Thần hậu”, đợi sau khi Nguyệt Thần đế bớt giận lại trở về giải thích và tạ tội.
Nhưng mà hôn thư bị Tinh Thần đế vạch trần trước mặt mọi người, Vân Triệt cũng thừa nhận ở trước mặt mọi người, như vậy nàng chỉ có thể mang theo Vân Triệt cùng đi, bằng không, Nguyệt Thần đế dưới cơn thịnh nộ không khống chế được, chắc chắn giết Vân Triệt -- cho dù hắn là ai.
Trong lòng Vân Triệt kịch liệt chấn động... Vừa rồi hắn yên lặng hỏi bản thân, Hạ Khuynh Nguyệt cũng không phải chân chính gả cho ai, một danh hiệu và thân phận hoàn toàn giả dối, hắn thật sự không đến mức hoàn toàn không tiếp thu được. Nhưng mà, bên kia là tôn nghiêm của nghĩa phụ với kỳ vọng quan trọng nhất, cùng với tâm nguyện cuối cùng trong sinh mệnh của mẹ đẻ...
Nàng lại lựa chọn hắn... ruồng bỏ nghĩa phụ có đại ân đối với nàng, ruồng bỏ mẹ đẻ, cũng ruồng bỏ Nguyệt Thần giới.
Trên nguyệt y của nàng dính tâm huyết nàng vừa phun ra, càng thêm khoan tim chói mắt hơn vừa rồi.
Bọn họ là phu thê, từ năm mười sáu tuổi đã là vậy...
Nhưng hồi tưởng lại những năm này, bản thân đã làm gì vì nàng?
Hắn có hồng nhan tri kỷ hết người này đến người khác, thậm chí sau này cưới Thương Nguyệt, cưới tiểu Yêu Hậu... nhưng đã từng hỏi nàng người chính thê này, đã từng nghĩ đến cảm thụ của nàng chút nào chưa?
Hắn vẫn cho rằng Hạ Khuynh Nguyệt chỉ say mê huyền đạo, do đó cố hết sức giữ khoảng cách với hắn, coi thường mối quan hệ phu thê giữa hai người.
Cho đến hôm nay, hắn mới biết được, hóa ra người chân chính coi thường... lại là bản thân.
Trước ngực hít thở không thông một trận, Vân Triệt tiến lên trước, nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Khuynh Nguyệt từ phía sau.
Hạ Khuynh Nguyệt khẽ run lên... nhưng không tránh đi.
Thân thể của nàng vẫn lạnh như băng giống trước, tra tấn phệ tâm vì phản bội nghĩa phụ mẹ đẻ mang đến khiến cho nàng thống khổ không chịu nổi. Nhưng mà cảm nhận được sự tồn tại chân thật của Vân Triệt, lòng của nàng vào lúc này lại từng chút từng chút một chậm rãi bình thản lại, nàng nhắm đôi mắt, phát ra giọng nói giống như từ trong mộng:
- Những năm này, ta vẫn cho rằng bản thân sống trong mộng hư ảo, cho đến... lại gặp được ngươi...
Tông môn thảm biến, thoáng chớp mắt, nàng đi tới một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Cô lẻ một mình, mỗi một người, mỗi một sự vật, mỗi một luồng không khí, mỗi một hạt cát bụi chung quanh đều xa lạ... nàng không biết ai, không ai làm bạn với nàng, trợ giúp nàng... tất cả ở Thiên Huyền đại lục giống như trí nhớ vĩnh viễn không có khả năng trở lại.
Một câu nói nhẹ nhàng, nói ra cô tịch và bi thương vô tận. Cho dù nàng tìm được mẫu thân ở đây, làm bạn với nàng vẫn là cô tịch như trước.
Cho đến khi Vân Triệt xuất hiện, nàng mới cảm giác mình từ trong “Mộng” mới tỉnh lại. Thậm chí cảm giác mình “Còn sống”.
Vân Triệt lặng yên ôm nàng chặt hơn:
- Khuynh Nguyệt, về sau... Có ta cùng nàng. Chuyện lần này, ta sẽ cùng trở về với nàng, bồi tội với Nguyệt Thần đế và mẫu thân nàng.
Hạ Khuynh Nguyệt lắc đầu:
- Không, ta nói rồi, không phải là lỗi của ngươi. Ta sẽ tự mình bồi tội với bọn họ.
- Nàng vẫn còn nhận ta là phu quân của nàng, như vậy muốn thứ tội đương nhiên phải phu thê cùng nhau.
Vân Triệt mỉm cười nói.
Hạ Khuynh Nguyệt vẫn lắc đầu:
- Nghĩa phụ có thể tha thứ cho ta, có thể sẽ không giận lây sang ngươi, nhưng mà... vĩnh viễn không có khả năng tha thứ cho ngươi. Sự xuất hiện của ngươi ngược lại chỉ khiến hắn nổi giận.
Lời Hạ Khuynh Nguyệt nói khiến Vân Triệt ngẩn ra, sau đó trầm mặc đi.
Hạ Khuynh Nguyệt là nữ nhi của Nguyệt Vô Cấu, là nghĩa nữ của hắn, dù lỗi lớn bằng trời, có lẽ Nguyệt Thần đế đều có thể tha thứ. Nhưng Vân Triệt hắn là cái gì của Nguyệt Thần đế?
Giống như là “Đầu sỏ gây nên” tất cả, không khiến toàn bộ đông thần vực đuổi giết hắn đã là cực hạn, lại dựa vào cái gì mà tha thứ cho hắn?
Tuy rằng từ đầu hắn thật sự không làm...
Giọng Hạ Khuynh Nguyệt hơi mềm, trong lòng thở dài một tiếng mà Vân Triệt không cách nào nghe được:
- Hai mươi bốn canh giờ, cũng đủ để cho nghĩa phụ bình ổn phẫn nộ. Hai mươi bốn canh giờ sau, ta sẽ đưa ngươi đi Trụ Thiên giới, sau đó, ta sẽ về Nguyệt Thần giới bồi tội với nghĩa phụ... ngươi đừng lo lắng cho ta, nghĩa phụ đối xử với ta như thân sinh, sẽ không quá trách cứ ta.
- Ngươi yên tâm ở lại Trụ Thiên thần cảnh tu luyện... kia thật sự là thời cơ vạn năm khó gặp được.
Cho dù nàng không chú ý đến đại hội huyền thần, nhưng biết được chuyện một ngàn thiên tuyển chi tử sẽ vào Trụ Thiên châu.
Vân Triệt vừa định trả lời, đột nhiên, độn nguyệt tiên cung chấn động mạnh, liền ngay cả minh quang cũng xuất hiện lóe lên trong khoảnh khắc.
Chân mày Vân Triệt trầm xuống, nhanh chóng buông Hạ Khuynh Nguyệt ra:
- Sao lại thế này?
Vừa nói xong, hắn liếc nhìn, ngay ở trên quầng sáng vĩ đại ở trước mặt, không gian vũ trụ mờ mịt, một bóng dáng toàn thân màu vàng rực rỡ đang nhằm thẳng tới.
Tốc độ của độn nguyệt tiên cung nhanh dữ dội, mà bóng dáng màu vàng lại liên tục kéo gần khoảng cách với độn nguyệt tiên cung.
Chấn động vừa rồi rõ ràng là công kích huyền khí của hắn!
Hạ Khuynh Nguyệt nhìn quầng sáng, trên ngọc nhan lại không hề hoảng loạn:
- Là “Hoàng kim nguyệt thần” Nguyệt Vô Cực. Hắn là một trong mười hai nguyệt thần, trừ nghĩa phụ ra là người có tốc độ nhanh nhất.
- Nhưng mà, hắn đuổi không kịp.
Vừa nói nhỏ, tay tuyết của Hạ Khuynh Nguyệt vung lên, theo một chút ánh nguyệt lóe sáng, độn nguyệt tiên cung vốn tốc độ cực nhanh không ngờ lại thoáng tăng nhanh một phần.
Nhất thời, khoảng cách không bị gần hơn, giây lát, ngược lại dần dần bắt đầu kéo xa trên biên độ nhỏ.
Nhận thấy được một điểm này, bóng dáng màu vàng kia giống như nóng nảy lên, một huyền cương màu vàng che lấp mặt trời đột nhiên đánh ra, trùm lên độn nguyệt tiên cung.
Độn nguyệt tiên cung dù sao cũng là một trong huyền hạm cao cấp nhất của toàn bộ thần giới, cho dù đối mặt với lực lượng cấp bậc nguyệt thần vẫn có lực chống đỡ rất mạnh. Ở dưới hoàng kim huyền quang, độn nguyệt tiên cung run lên, phương hướng phi hành cũng chếch đi, nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi liền lại một lần nữa khôi phục thăng bằng, tốc độ cũng gần như không nhận đến ảnh hưởng gì.
Mà dưới lực phản chấn, bóng dáng màu vàng kia lại một lần nữa bị kéo xa.
- Hy vọng hắn sẽ không đuổi theo lâu.
Hạ Khuynh Nguyệt vừa nói xong liền nhìn thấy bóng dáng màu vàng kia đột nhiên dừng lại... chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn biến mất khỏi trong tầm mắt.
Hạ Khuynh Nguyệt hơi giật mình, ngực phập phồng, thất thần thì thầm:
- Nghĩa phụ đã nguôi phẫn nộ rồi sao?
Trên tay nàng, một chút huyền quang lại chớp động, tốc độ của độn nguyệt tiên cung thoáng chậm đi. Tốc độ cực hạn sẽ gia tăng tiêu hao năng lượng trên phạm vi lớn, hoàng kim nguyệt thần đột nhiên không đuổi theo nữa, chỉ có thể là do mệnh lệnh của Nguyệt Thần đế, cũng ý nghĩa “Nguy cơ” có lẽ đã giải trừ rồi, cũng không cần thiết giữ tốc độ phi hành cực hạn, đến có năng lượng ít nhất có thể phi hành hai mươi bốn canh giờ.
Không khí khẩn trương mới kéo dài không đến mười giây liền hoàn toàn tiêu tán, hai người bốn mắt nhìn nhau, lại nhất thời nhìn nhau không nói gì.
Vân Triệt là “Cố nhân” đầu tiên mà Hạ Khuynh Nguyệt gặp được ở thần giới, còn Hạ Khuynh Nguyệt lại không phải là “Cố nhân” đầu tiên Vân Triệt gặp được ở thần giới.
Bọn họ là phu thê thành hôn mười hai năm, lại luôn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, giống như gần giống như xa. Mỗi một lần gặp mặt đều vội vàng mà qua, mà mỗi một lần chia xa lại sẽ liên tục mấy tháng thậm chí mấy năm, đến nỗi còn từng có chia cách sinh tử.
Nếu không phải có hôn nghi kia, hôn thư kia, có lẽ cũng không có gì chứng minh bọn họ lại là một đôi phu thê.
Nhưng mà, kỳ diệu chính là bọn họ lại luôn sẽ dung nhập vào trong tính mạng của đối phương. Thiên Kiếm sơn trang, cuối cùng là trận chiến phu thê của bọn họ; nàng thân ở Băng Vân tiên cung, Vân Triệt lại trở thành nam đệ tử đầu tiên trong lịch sử Băng Vân tiên cung; nàng được đưa tới thần giới, bọn họ “Chia cách sinh tử” sau lại một lần nữa gặp lại ở thần giới to lớn này.
Giống như luôn luôn bị một sợi tơ vô hình nào đó thắt lại một chỗ, hơn nữa chặt chẽ và phức tạp.
Hạ Khuynh Nguyệt mở miệng trước:
- Năm đó ngươi sống sót trong thái cổ huyền chu như thế nào? Với tại sao lại đến thần giới?
- Lúc đó, ta cũng cho rằng mình nhất định phải chết không thể nghi ngờ...
Chuyện trên thái cổ huyền chu đã hơi xa xôi đối với Vân Triệt, nhưng trí nhớ vô cùng rõ ràng. Hắn bắt đầu kể lại tất cả khi đó cho Hạ Khuynh Nguyệt, hắn nói cho Hạ Khuynh Nguyệt sự tồn tại cua Mạt Lỵ, nói cho bản thân hắn theo thái cổ huyền chu rơi vào Huyễn Yêu giới, tìm được phụ mẫu thân sinh, cũng gặp được tiểu Yêu Hậu... Sau đó trở lại Thiên Huyền đại lục, giải cứu Băng Vân nguy nan...
Từ bản thân, đến Băng Vân tiên cung, đến trưởng thành của Hạ Nguyên Bá, đến kiếp nạn Hiên Viên Vấn Thiên, đến thay đổi kết cục của Thiên Huyền đại lục... Mãi cho đến mình đi theo Mộc Băng Vân đến thần giới, bái nhập Băng Hoàng thần tông.
Lần đầu tiên hắn mở rộng lòng như thế với Hạ Khuynh Nguyệt, có lẽ là vì “Lựa chọn” của nàng, gây ra xúc động thật sự quá lớn cho hắn.
- Không nghĩ tới, tổ tiên Băng Vân vẫn còn ở trên đời. Băng Vân tiên cung lại còn có sâu xa với Ngâm Tuyết giới như vậy.
Hạ Khuynh Nguyệt cảm thán một tiếng.
Năm đầu tiên sau khi đến thần giới, Hạ Khuynh Nguyệt đã từ trong miệng Nguyệt Thần đế biết được băng di thần công mà mình thi triển ra rõ ràng là băng hoàng phong thần điển của Ngâm Tuyết giới.
Nhưng mà tự nhiên không cách nào nghĩ đến sâu xa này lại thần kỳ như thế.
Nghĩ đến Mộc Băng Vân, trong lòng Vân Triệt không tự chủ ấm áp:
- Về sau có cơ hội, ta dẫn nàng đi gặp Băng Vân cung chủ. Lúc ban đầu, ta cho rằng Băng Vân cung chủ là một người lạnh tâm lạnh tình đến cực điểm. Sau này ta mới phát hiện ra, nàng không phải không hề có tình, ngược lại là người tinh thuần nhất, ôn nhu nhất mà ta từng gặp. Một lần này, khẳng định lại khiến nàng lo lắng cho ta.
Bất tri bất giác, độn nguyệt tiên cung đã bay ra khỏi khu vực đông thần vực, đi tới biển không gian vô tận chưa biết.