.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1289" class="block_" lang="en">Trang 645# 1
Chương 1290: Đoạn diệt tinh thần
Vì giảm bớt năng lượng tiêu hao của độn nguyệt tiên cung, Hạ Khuynh Nguyệt đã hạ tốc độ phi hành xuống thấp nhất, nhưng vẫn cấp tốc tuyệt luân. Nhưng kim mang lóe lên trong quầng sáng kia lại chẳng những ở kề bên, còn vẫn lấy tốc độ tương đương với kinh người kéo gần khoảng cách với độn nguyệt tiên cung hơn.
Huyền quang chợt lóe lên trên tay Hạ Khuynh Nguyệt, hình chiếu trên quầng sáng nhất thời gần hơn trên phạm vi lớn, hiện ra một bóng người mơ hồ. Vân Triệt cũng tiến lên phía trước vào lúc này... bóng hình trong quầng sáng càng lúc càng rõ ràng, dần dần, có thể thấy được đó là một nữ tử mặc kim y đẹp đẽ quý giá, trên mặt, rõ ràng là một mặt nạ màu vàng hình cái cánh.
Một thân kim y, thân thể đường cong cực đẹp, còn có mặt nạ màu vàng che khuất hơn phân nửa dung nhan...
Chân mày Vân Triệt chợt động:
- Thiên Diệp Ảnh Nhi!?
Hạ Khuynh Nguyệt khẽ nhíu mày:
-... Ngươi nói, Phạm Đế thần nữ? Vì sao nàng ta lại ở đây?
Thần giới không ai không biết cái tên Phạm Đế thần nữ. Nhưng nơi này đã rời khỏi đông thần vực, tại sao nàng ta lại xuất hiện ở đây? Chính là trùng hợp sao?
- Không đúng, là hai người!
Vân Triệt đột nhiên nói, theo bọn họ càng ngày càng gần, phía sau Thiên Diệp Ảnh Nhi còn có một bóng dáng màu xám. Hắn một thân áo xám, vô cùng khô héo nhỏ gầy, cả người gần như dung hợp với không gian chung quanh, cảm giác tồn tại cực kỳ yếu ớt, mới vừa rồi Vân Triệt và Hạ Khuynh Nguyệt đều không chú ý tới sự hiện hữu của hắn.
Trong đầu đột nhiên lóe lên câu nói cảnh cáo mà Thủy Thiên Hành cố ý truyền âm cho hắn, sắc mặt của Vân Triệt đột nhiên thay đổi, gấp giọng nói:
- Nàng ta hướng về chúng ta, đi mau!!
Tròng mắt Hạ Khuynh Nguyệt khựng lại, thế tay đột nhiên thay đổi, tốc độ của độn nguyệt tiên cung đột nhiên tăng lên... Mà gần như trong cùng một nháy mắt, lão giả áo xám kia chìa cánh tay ra, nhẹ nhàng bâng quơ đẩy ra.
Ong --
Không gian mênh mông đột nhiên vang lên nổ vang khủng bố, một luồng gió lốc cuốn lấy, như cơn lốc vũ trụ trong truyền thuyết, mang lên mấy ngàn dặm không gian kịch liệt chấn động.
Thoáng chốc, độn nguyệt tiên cung như lá khô bị cuốn vào gió bão, không gian bên trong càng xao động, dòng khí đại loạn, chun quanh vang lên động tĩnh chói tai gần như rên rỉ, sau trọn vẹn mười mấy giây mới cuối cùng một lần nữa khôi phục cân bằng, bằng tốc độ cực hạn trốn tới phía trước.
Vân Triệt thở hổn hển, nhìn về quầng sáng phía sau... Một cảnh tượng vô cùng khủng bố cũng hiện ra ở trước mắt hắn.
Đó là gió lốc lớn nhất, đáng sợ nhất mà đời này hắn từng thấy, trong gió lốc, không gian bị cắn nát từng tầng, xé mở vô số lỗ đen, mà một tinh thần cỡ nhỏ dưới gió lốc đột ngột chếch đi quỹ đạo vốn có.
Lực nhấc tay dời tinh thần... Một màn trong thần thoại rõ ràng hiện ra ở trong tầm mắt của Vân Triệt và Hạ Khuynh Nguyệt, trong lòng rung động tột đỉnh.
Nếu trong nháy mắt trước khi hắn ta ra tay mà Hạ Khuynh Nguyệt không tăng tốc độ của độn nguyệt tiên cung lên cực hạn, độn nguyệt tiên cung vô cùng có khả năng sẽ bị cuốn vào trong gió lốc, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Tuy rằng nhận đến kinh hãi khá lớn, nhưng cuối cùng hữu kinh vô hiểm. Độn nguyệt tiên cung cũng không có dấu hiệu bị hao tổn... Mà nếu như không phải là độn nguyệt tiên cung, đổi thành huyền hạm khác, cho dù là Thần Vũ thiên cung của Thần Vũ giới, đoán chừng cũng đã bị xé thành mảnh nhỏ.
Vân Triệt cắn chặt răng, toàn thân tràn ra khí lạnh... lão nhân này là nhân vật nào? Lực lượng thần đế chẳng qua cũng chỉ như thế đi!?
Nếu nói trước đó vẫn chỉ là dự đoán, như vậy hiện giờ đã hoàn toàn có thể xác định, Thiên Diệp Ảnh Nhi hướng về phía bọn họ mà đến!
- Bọn họ định làm gì?
Hạ Khuynh Nguyệt cau mày, đã vốn không rảnh so đo chuyện Vân Triệt khinh nhờn nàng.
- Bọn họ nhằm vào ta!
Vân Triệt nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng mà lần này hắn nghĩ lầm rồi. Thiên Diệp Ảnh Nhi không chỉ vì một mình hắn, mà hướng về phía cả hai người bọn họ!
- Vì sao?
- Đương nhiên là muốn cướp ta về làm nam nhân của nàng ta! Hiện giờ toàn bộ thần giới đều biết đến chuyện nàng ta chủ động cầu gả cho ta! Đại khái sau khi bị ta cự tuyệt thẹn quá thành giận, định bá vương ngạnh thượng cung đi! Shhh!
“...”
Hạ Khuynh Nguyệt không có tâm tư đùa giỡn với hắn ở dưới tình huống này, theo nàng tăng tốc độ của độn nguyệt tiên cung lên đến cực hạn... Phía trên quầng quáng, bóng dáng màu vàng với màu xám cuối cùng không tới gần, nhưng cũng không kéo xa.
Tốc độ của hai bên xuất hiện ngang hàng kỳ dị.
Một màn này khiến trong lòng Vân Triệt và Hạ Khuynh Nguyệt đều chấn động mạnh.
Tốc độ của độn nguyệt tiên cung dưới cực hạn, ngay cả Hoàng Kim nguyệt thần Nguyệt Vô Cực có tốc độ gần với Nguyệt Thần đế của Nguyệt Thần giới đều sẽ bị thong thả bỏ rơi, nhưng lại không cách nào kéo xa hai người này.
Thực lực của bọn họ, lại còn ở trên nguyệt thần!?
Hạ Khuynh Nguyệt nói:
- Cái tên “Thần nữ” của Thiên Diệp Ảnh Nhi, năm đầu tiên ta đến thần giới đã như sấm nổ bên tai. Tu vi của nàng ta, lại cũng cao đến cảnh giới như thế?
Làm chủ nhân mới của độn nguyệt tiên cung, nàng có thể rõ ràng hơn Vân Triệt xa xa chuyện có thể đuổi kịp được độn nguyệt tiên cung là khái niệm khủng bố hạng nào.
Toàn bộ đông thần vực cộng lại, tuyệt đối không vượt qua mười người.
Mà bọn họ lại gặp được, còn một lần gặp hai người.
- Ta từng nghe sư tôn nói, tu vi của Thiên Diệp Ảnh Nhi rất có thể đã gần bằng phụ thân của nàng ta... Lúc đó ta còn cho rằng đó chỉ là “Tin đồn”, không nghĩ tới là thật sự!
Ánh mắt của Vân Triệt gắt gao nhìn chằm chằm vào quầng sáng, toàn thân cứng đờ.
- Người áo xám kia là ai?
- Không biết! Nhưng ở sau lưng Thiên Diệp Ảnh Nhi, nhất định là người của Phạm Đế thần giới!
Làm bốn Vương giới đứng đầu đông thần vực, Phạm Đế thần giới quả nhiên là tồn tại khủng bố cực đoan.
Thời gian đang trôi qua, không gian đang nhanh chóng lùi lại phía sau. Độn nguyệt tiên cung dưới tốc độ cực hạn, không gian bên trong vẫn vô cùng vững vàng yên tĩnh, nhưng tiếng lòng của Vân Triệt và Hạ Khuynh Nguyệt lại không hề trầm tĩnh lại dù chỉ một khắc.
Bởi vì hai bóng người phía sau thủy chung tồn tại, như bóng với hình.
- Thật sự không thể nhanh hơn một chút sao?
Vân Triệt lại hỏi nữa. Chỉ cần nhanh hơn dù chỉ một chút, là có thể dần dần bỏ rơi Thiên Diệp Ảnh Nhi...
- Đã là cực hạn.
Hạ Khuynh Nguyệt trả lời
Một canh giờ... hai canh giờ... ở dưới tốc độ như vậy, bọn họ đã xuyên qua tinh vực rất xa, lại càng không biết đã thân ở chỗ nào.
- Nguy rồi...
Vào lúc này Hạ Khuynh Nguyệt than nhẹ một tiếng.
- Sao vậy?
Vân Triệt liếc nhìn.
Hạ Khuynh Nguyệt khẽ thở dài:
- Dưới tốc độ cực hạn, năng lượng của độn nguyệt tiên cung tiêu hao quá lớn. Đã kiên trì không được bao lâu.
“...” Da đầu Vân Triệt nhất thời run lên. Hắn đã sớm nghĩ tới một điểm này, nhưng thủy chung không mở miệng hỏi.
- Hiện giờ chỉ có thể hy vọng bọn họ không chống đỡ được trước, bỏ qua đuổi theo.
Hạ Khuynh Nguyệt nói khẽ, nhưng trong lòng lại vô lực thở dài. Đến cảnh giới như bọn họ, huyền lực hùng hậu đã không phải người bình thường có khả năng tưởng tượng được, khả năng này cực kỳ bé nhỏ.
Đúng lúc này, trên quầng sáng đột nhiên lóe lên một kim mang không tầm thường trong nháy mắt.
Vân Triệt theo bản năng quay đầu liếc nhìn, một ánh sao màu vàng sáng đang ngưng tụ trên đầu ngón tay Thiên Diệp Ảnh Nhi... Ánh sao sáng kia thật nhỏ, giống như chỉ có một điểm mỏng manh, nhưng lại gần như trong nháy mắt xuyên thủng hoàn toàn tròng mắt và tâm hồn hắn...
Mà còn gần như chính là hình chiếu!
Tròng mắt Vân Triệt đột nhiên co rút lại, bật thốt lên quát:
- Mau tránh ra!!
Tiếng gầm to này rõ ràng hù sợ Hạ Khuynh Nguyệt, nhưng cũng khiến cho thế tay của nàng biến đổi theo bản năng, kéo độn nguyệt tiên cung chợt lật về phía trước.
Xoẹt ------
Đây tuyệt đối là tiếng cắt nứt khủng bố nhất mà đời này Vân Triệt từng nghe thấy.
Ngay trong khoảnh khắc độn nguyệt tiên cung lật chuyển, một đường kim mang rất nhỏ đảo qua phía dưới nó... Sau đó cắt ngang qua một vì sao ở phía trước chỗ không biết cách đó rất xa.
Trên vì sao này nhất thời in lên một đường kim mang thật dài, sau đó, cả vì sao chậm rãi tách ra theo kim mang, nứt... kèm theo tiếng gió lốc vũ trụ nuốt trời cắn đất.
Đoạn diệt tinh thần!
Vân Triệt há hốc miệng, trong thời gian vài giây đều không phục hồi tinh thần lại.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới mình lại có một ngày có thể nhìn thấy một màn kinh khủng như thế.
Đây là cực hạn của huyền đạo? Đây là lực lượng mà người có thể có được?
Đây đều là một đám quái vật gì!!
Vào lúc này Vân Triệt thế mà lại toát ra một ý tưởng hơi hoang đường... Ta má nó có đức có tài gì, lại bị hai quái vật như vậy đuổi giết!
- Hóa ra, lực lượng của người thật sự có thể đoạn diệt tinh thần.
Bên tai Vân Triệt truyền đến tiếng cảm thán thất thần của Hạ Khuynh Nguyệt. Không phải nàng từng nghe nói tới, nhưng nghe thấy với tận mắt nhìn thấy, tự nhiên không thể so sánh nổi.
Vừa rồi nếu bị đánh trúng, cho dù là độn nguyệt tiên cung cũng sẽ bị cắt thành hai nửa.
- Tốc độ này, còn có thể kéo dài bao lâu?
Vân Triệt cuối cùng vẫn phải hỏi.
- Nhiều nhất... còn một khắc thời gian.
Hạ Khuynh Nguyệt nói.
- Cái... gì?
Câu trả lời này cả kinh Vân Triệt trực tiếp nhảy dựng lên.
Thiên Diệp Ảnh Nhi quá mức đáng sợ, nếu rơi vào trong tay nàng ta, một vạn hắn và Hạ Khuynh Nguyệt đều không thể có một chút sức phản kháng nào.
Chứ đừng nói chi là bên người nàng ta còn có một lão quái vật áo bào tro!
Tốc độ cực hạn của độn nguyệt tiên cung nhiều nhất còn có thể chống đỡ một khắc đồng hồ, nói cách khác, cho tới bây giờ, độn nguyệt tiên cung đã triệt để không trông cậy vào được.
Vừa nghĩ đến đây, Vân Triệt cấp tốc tỉnh táo lại. Hắn nhìn chằm chằm vào quầng sáng, ánh mắt khẽ nheo lại...
Tuy rằng không biết Thiên Diệp Ảnh Nhi có mục đích gì, nhưng mà... nàng ta cực kỳ ít hiện thân lần này chẳng những tự mình đuổi theo lại còn không tiếc đuổi tới ra ngoài đông thần vực, chính là có mưu đồ không bình thường.
Nhất định không thể rơi vào tay nàng ta.
Xem ra, lựa chọn duy nhất trước mắt, chính là không huyễn thạch này mang theo Hạ Khuynh Nguyệt cùng nhau trốn đi... Về phần sẽ bị truyền tống đến nơi nào, vậy xem thiên mệnh đi.
Luôn mạnh hơn bị rơi vào trong tay hai quái vật không rõ mục đích này nhiều!
Hắn nhìn về phía Hạ Khuynh Nguyệt, phát hiện mày nguyệt của nàng cau chặt, ánh mắt đông lạnh, giống như đang suy tư cái gì, nhưng không hoảng loạn.
- Khuynh Nguyệt, có phải nàng có biện pháp gì không?
Vân Triệt hỏi dò.
- Nhanh đến chỗ kia.
Hạ Khuynh Nguyệt đột nhiên nói.
- Chỗ kia?
Vân Triệt hơi kinh ngạc, lúc này hắn chợt thấy, trên quầng sáng phía trước xuất hiện một bóng dáng màu trắng.
Theo độn nguyệt tiên cung đến gần, Vân Triệt dần dần thấy rõ, đó là một lốc xoáy màu trắng... lốc xoáy không gian.
Đây là một khu vực lớn, không có bất cứ tinh thần gì, nhìn không ra mọi thứ sự vật khác, chỉ có một lốc xoáy không gian màu trắng cô đơn mà yên tĩnh tồn tại ở nơi đó, nhìn nó, Vân Triệt đột nhiên không hiểu sao có một cảm giác kỳ diệu... nó giống như là trung tâm của cả thế giới, là trung tâm của tất cả.
- Đây là cái gì?
Vân Triệt hỏi.
- Thái... sơ... thần... cảnh!
Hạ Khuynh Nguyệt chậm rãi trả lời.
Chân mày Vân Triệt chợt động:
- Đó là... thái sơ thần cảnh trong truyền thuyết!?
Vân Triệt đã từng nghe rất nhiều về cái tên thái sơ thần cảnh này.
Nó ở trung tâm bốn thần vực, cũng là trung tâm của toàn bộ hỗn độn. Nó là bí cảnh viễn cổ cổ xưa nhất tồn tại ở đương thời, cũng khổng lồ nhất, cũng có nghe đồn, nó là bí cảnh từ thời hỗn độn, nơi thủy tổ thần cư trú.
Trong thái sơ thần cảnh có vô số thượng cổ dị bảo, giọt thái sơ thần thủy mà Vân Triệt sử dụng đến từ chính nơi này, vẫn còn tồn tại phần lớn chân thần còn để lại chưa bị phát hiện. Mà đồng thời kèm theo đó còn có nguy hiểm thật lớn.
Du đãng chung quanh thái sơ thần cảnh là mãnh thú với dị thú thượng cổ mà bên ngoài tuyệt đối không tồn tại. Thiên tài dị bảo càng cường đại, linh khí phát ra càng hấp dẫn mãnh thú cường đại lưu lại. Cho nên muốn lấy đi dị bảo đã phát hiện ra được ở trong thái sơ thần cảnh, có đôi khi mạnh như Thần Quân Thần Chủ đều phải làm xong giác ngộ cửu tử nhất sinh.
Thái sơ thần cảnh không thuộc về bất cứ thần vực nào, lại càng không thuộc về tinh giới nào. Nó có thể tiến vào, không hề có quy tắc trói buộc gì. Nhưng mà nó khiến vô số cường giả hướng tới thèm nhỏ giãi, đồng thời nhiều lần chùn bước.
Đối với huyền giả trẻ tuổi, thái sơ thần cảnh tuyệt đối là cấm địa không thể tới gần, bằng không vốn không khác tìm chết.
Nhưng trước mắt lại là lựa chọn duy nhất.
- Chúng ta đi vào!
Ánh mắt Hạ Khuynh Nguyệt lạnh lùng nghiêm nghị, quỹ tích của độn nguyệt tiên cung hơi thay đổi, bay thẳng tới lốc xoáy màu trắng ở trung tâm hỗn độn.