.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1290" class="block_" lang="en">Trang 645# 2
Chương 1291: Cổ Chúc lão nhân
- Hả?
Phía sau xa xoi, nhìn lốc xoáy không gian màu trắng kia và hướng đi của độn nguyệt tiên cung, mắt vàng của Thiên Diệp Ảnh Nhi hơi lóe lên.
- Xem ra, bọn họ chuẩn bị trốn vào thái sơ thần cảnh.
Cổ Chúc nói.
Thiên Diệp Ảnh Nhi cười như không cười:
- Hồn nhiên. Nhưng mà, bọn họ lại vì ta lựa chọn một nơi tốt.
- Các nàng đã đuổi theo tới.
Cổ Chúc đột nhiên nói.
Câu nói này khiến Thiên Diệp Ảnh Nhi rõ ràng ngạc nhiên:
- Các nàng?
Cổ Chúc dùng hai chữ “Đuổi theo”, ý nghĩa, chẳng những có người đang đuổi theo bọn họ, hơn nữa tốc độ còn ở trên bọn họ!
- Thiên Sát và Thiên Lang.
Cổ Chúc chậm rãi trả lời.
“...” Đôi mày vàng của Thiên Diệp Ảnh Nhi hơi nhíu xuống:
- Thiên Sát thật sự quan tâm đầy đủ tiểu tử kia, lại vẫn đuổi theo tới tận đây.
Cổ Chúc nói:
- Không, nàng ta hẳn đã nhận ra hướng đi của tiểu thư, đoán được tiểu thư sẽ động thủ với hắn, mới có thể không tiếc đuổi theo tới tận đây.
- Giao hai người bọn họ cho ngươi.
Thiên Diệp Ảnh Nhi lạnh lùng nói, ánh mắt và thần thức vẫn khóa chặt trên độn nguyệt tiên cung như trước.
Cổ Chúc không nói gì, nhưng tốc độ đã bắt đầu chậm lại.
Cách gần đó mới có thể giật mình lốc xoáy không gian trắng xám này cực kỳ vĩ đại, thật ra có quy mô không hề thua một mảnh đại lục nào. Nhưng rõ ràng là lốc xoáy không gian, lại kỳ dị không hề có bất cứ lực xé rách nào, giống như chỉ là một quầng sáng trống rỗng tồn tại yên tĩnh.
Độn nguyệt tiên cung cấp tốc xông đến, vào khoảnh khắc đầu tiên khi đụng chạm đến lốc xoáy trắng xám liền hoàn toàn biến mất ở đó... Khí tức cũng vô ảnh vô tung biến mất, cho dù linh giác cực hạn nhất trên thế gian cũng cuối cùng không cảm giác đến, giống như hoàn toàn xóa đi trên đời.
Không quá bao lâu, bóng dáng của Thiên Diệp Ảnh Nhi cũng bay nhanh tới, vào bên trong lốc xoáy màu trắng xám.
Còn Cổ Chúc cũng vào lúc này dừng lại. Hắn đưa lưng về phía lốc xoáy trắng xám, yên lặng nhìn về phía hư không hắc ám vô tận, đôi mắt già nua lắng đọng vô số tang thương với phong trần hoàn toàn đục ngầu, không có dù chỉ một chút gợn sóng.
Không gian yên lặng không kéo dài lâu lắm, một tiếng xé rách như gió bão từ xa lại gần... Đó là hai bóng dáng nhỏ bé mềm mại giống nhau, một tóc đỏ như máu, một quần áo nhiều màu phấp phới.
Mạt Lỵ và Thải Chi.
Các nàng từ Tinh Thần giới đi thẳng đến Nguyệt Thần giới, lại từ Nguyệt Thần giới đuổi thẳng đến đây.
Trong mười hai tinh thần, tốc độ của Mạt Lỵ nhanh nhất, cho dù Thiên Lang thần lực của Thải Chi thức tỉnh hoàn toàn cũng thúc ngựa khó đạt đến, cho nên toàn bộ quá trình đều bị Mạt Lỵ túm trong tay.
Lại tiến tới trước, đó là chỗ của thái sơ thần cảnh, khí tức độn nguyệt tiên cung và Thiên Diệp Ảnh Nhi trước sau hoàn toàn biến mất trong cảm giác của nàng. Mà nguyên do hoàn toàn biến mất này cũng chỉ có một khả năng -- tiến vào thái sơ thần cảnh.
Vào lúc này Mạt Lỵ cũng mang theo Thải Chi cấp tốc dừng lại, hai tròng mắt lạnh lùng nhìn phía trước, chỗ sâu trong tròng mắt chiếu ra quang mang màu đỏ tươi.
Một lão giả áo xám lẳng lặng tồn tại ở đó, thân thể hắn thấp bé còng lưng, khuôn mặt khô héo, một thân áo xám không lớn lại có vẻ vô cùng rộng rãi ở trên người hắn, toàn bộ giống như chỉ còn da bọc xương, liền ngay cả đôi mắt hé mở cũng đục ngầu không khác gì người chết.
Nhưng sự tồn tại của hắn lại khiến cho Mạt Lỵ có cảm giác giống như một ngọn núi cao không thấy đỉnh chặn ngang phía trước, khó tiến thêm nữa.
- Ngươi là ai?
Mạt Lỵ lạnh giọng hỏi. Một người khí tức chưa hề phóng thích đã khủng bố như vậy, nàng thế mà lại không hề có ấn tượng.
Cổ Chúc chưa trả lời, trong miệng phát ra âm thanh tối nghĩa khó nghe đến cực điểm:
- Thiên Sát tinh thần, Thiên Lang tinh thần, hân hạnh gặp mặt.
Thải Chi tiến lên trước một bước, áp chế sốt ruột trong lòng, hùng hổ nói:
- Đã biết chúng ta là ai, còn không mau tránh ra.
Trong tay Mạt Lỵ, tru thần nhận phản xạ hàn quang màu máu:
- Thải Chi lui ra phía sau! Muội không phải là đối thủ của hắn.
- Hả?
Thải Chi sửng sốt, tỏ vẻ không dám tin tưởng. Nhưng nhìn vẻ mặt âm trầm vô cùng lạnh như băng kia của tỷ tỷ, tâm hồn nàng cũng triệt để ngưng trọng... Theo lam quang chợt lóe, Thiên Lang thánh kiếm đã được nàng chộp vào trong lòng bàn tay.
Cổ Chúc chưa động.
Mạt Lỵ và Thải Chi cũng thật lâu không động, không gian trở nên vô cùng đè nén, ngay cả mỗi một hạt bụi đều hoàn toàn ngừng di động.
Mạt Lỵ đột nhiên cúi đầu lên tiếng:
- Thì ra là thế, ngươi là Cổ Chúc!
Cái tên này, khiến ánh mắt Cổ Chúc cuối cùng xuất hiện một chút biến hóa:
- Ha ha, không hổ là Thiên Sát tinh thần, trực giác thật sự sâu sắc đến đáng sợ, khó trách tiểu thư kiêng kỵ ngươi như vậy.
Hắn giống như đang cười, nhưng trên mặt lại không hề nhìn thấy một chút dấu vết đang cười.
Mạt Lỵ cười lạnh một tiếng, giễu cợt nói:
- A, không nghĩ tới, Cổ Chúc lão nhân năm đó uy chấn thiên hạ, tự tại tiêu dao, ngay cả Vương giới đều thản nhiên không sợ, lại thành một con chó bên cạnh Thiên Diệp Ảnh nhi, không trách được rõ ràng còn trên đời, lại phải ẩn núp xấu hổ gặp người.
Cổ Chúc không hề giận, cho dù một chút cảm xúc dao động đều không có:
- Lão hủ có thể sống tạm đến hôm nay, là Phạm Đế thần giới ban tặng, làm chó của tiểu thư, có gì không được.
Mạt Lỵ: “...”
Thải Chi há hốc miệng:
- Cổ Chúc lão nhân? Không phải hắn đã chết rất nhiều... rất nhiều... rất nhiều năm rồi sao?
Nàng lục tìm trí nhớ, chính là trong mảnh nhỏ trí nhớ mà Thiên Lang tinh thần đời trước nhất lưu lại, mới tìm được cái tên “Cổ Chúc lão nhân” này.
Ánh mắt của Mạt Lỵ càng ngày càng lạnh, theo nàng phóng thích sát khí, Tru Thần nhận trong tay nàng lại ngầm tản mát ra khí tức tinh huyết gay mũi:
- Tuy rằng ta không biết ngươi sống như thế nào đến bây giờ, nhưng hôm nay nếu ngươi dám ngăn cản, bản công chúa nhất định phải khiến ngươi chết không toàn thây!
Hai tay Cổ Chúc chậm rãi chập lại đằng trước, hắn từ từ nói:
- Dưới lưỡi dao của Thiên Sát tinh thần chưa từng toàn thây. Lão hủ đã sớm là người đáng chết, nếu có thể chết dưới Tru Thần nhận của Thiên Sát tinh thần, cũng coi như không uổng công cuộc đời này.
Theo áo bào tro của hắn phồng lên, trên người không tiếng động phồng lên một luồng khí xoáy đạm bạc. Thoáng chốc, không gian vốn đè nén đột nhiên nặng nề thêm mấy lần.
- Thải Chi, ta sẽ thử áp chế lấy hắn lại, muội tìm cơ hội lập tức vào thái sơ thần cảnh!
Mạt Lỵ truyền âm nói.
Nàng nói ra bốn chữ “Thử áp chế lấy”, thật hiển nhiên, ở dưới uy áp không tiếng động kia của Cổ Chúc, nàng không hề tin tưởng.
- Ừ!
Thải Chi chỉ có thể đáp ứng. Thiên Diệp Ảnh Nhi đã đuổi vào thái sơ thần cảnh, hiện giờ đã vốn không chấp nhận cho các nàng có bất cứ do dự gì.
- Ngươi đã thừa nhận bản thân chính là một con chó bên người Thiên Diệp, vậy bản công chúa gọi ngươi là “Cổ Chúc lão cẩu”, chắc ngươi sẽ không để ý đi?
Đôi mắt của Mạt Lỵ híp thành một đường kẻ tinh tế, nhưng tròng mắt lại vào lúc này nguy hiểm đến cực hạn, khóe miệng nhếch lên một ý cười tàn nhẫn làm cho người ta nhìn thấy mà sợ.
Đại khái là bị Vân Triệt ảnh hưởng, nàng trở nên độc miệng hơn ban đầu, lại “Học xong” chọc giận đối thủ trước khi giao thủ.
Giọng nói lạnh như băng vừa dứt, Tru Thần nhận đột nhiên lóe lên hàn quang... Nhưng liền trong khoảnh khắc này, ánh mắt của nàng chợt liếc sang bên.
Bên kia, đôi mắt của Cổ Chúc cũng lóe lên, chuyển hướng sang cùng một phía với Mạt Lỵ.
- Hả? Sao vậy?
Thải Chi hỏi.
- Có người đến đây.
Mạt Lỵ thấp giọng nói, trong lòng lại trầm trọng xuống.
Ở phương hướng bọn họ đến, một khí tức đang lấy tốc độ cực kỳ nhanh từ xa tới gần.
Luồng khí tức này vô cùng lạnh như băng, mà lại mạnh mẽ tới cực điểm. Nhìn phản ứng của Cổ Chúc, hắn rõ ràng đã ngoài ý muốn vì sự xuất hiện của khí tức này.
Là địch hay là bạn!?
- là ai?
Thải Chi vội vàng hỏi.
“...” Mạt Lỵ lại chưa trả lời, chân mày càng nhíu chặt lại, vì nàng lại hoàn toàn xa lạ với khí tức này.
Cường giả có thể đến cấp bậc như của nàng, đều cực kỳ ít ở trên phạm vi toàn bộ thần giới. Mà có thể vượt trên nàng càng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mỗi một người đều có uy danh đủ để rung chuyển đất trời, nàng đều biết được rõ ràng mỗi một người.
Cổ Chúc trước mắt đã là người vượt qua lẽ thường, sớm không nên còn trên đời. Nhưng nàng vẫn căn cứ vào cảm giác với trực giác cực kỳ sâu sắc của mình mà phát hiện ra thân phận của hắn.
Mà hiện giờ nàng lại hoàn toàn xa lạ với khí tức đang nhanh chóng tới gần, hoàn toàn không thua gì Cổ Chúc!
Giống như một người chưa bao giờ tồn tại lại đột nhiên từ trong trống rỗng xuất hiện.
Rốt cuộc là ai? Tại sao lại sẽ đến nơi này?
Phạm Đế thần giới bí mật che giấu một Cổ Chúc đã sớm nên chết đi, chẳng lẽ, đây lại là người nào khác mà Phạm Đế thần giới “Bí mật che giấu” nữa sao?
Lúc tâm thần Mạt Lỵ thắt chặt, thế giới trống rỗng cuối cùng sáng lên một huyền quang, lại trong nháy mắt tiếp theo cấp tốc tới gần... Đó là một bóng dáng màu băng lam, trên dưới toàn thân đều bao phủ trong một luồng quang hoa băng lam, không nhìn thấy dung nhan, cũng không nhìn thấy thân hình.
Trong tay dường như cầm một thanh kiếm dài nhỏ, liền ngay cả chuôi kiếm này cũng bị lam quang che phủ, không cách nào nhìn thấy rõ hình dáng diện mạo.
Theo bóng dáng băng lam tới gần, một luồng hàn khí khoan tim đâm hồn đập vào mặt.
Huyền lực hàn băng? Chân mày Mạt Lỵ lại trầm xuống: Bên trong đông thần vực, tuyệt đối không có người nào có khả năng thi triển huyền lực hàn băng đến cảnh giới như thế, người này... không phải là người của đông thần vực!
Lam ảnh đã đến, nhưng không dừng thân hình lại, liền ngay cả tốc độ đều không giảm bớt, mà kéo một đường băng ảnh chợt lóe lên, kiếm trong tay đâm thẳng vào Cổ Chúc.
Trong nháy mắt đó, không gian yên lặng hoàn toàn hóa thành địa ngục băng hàn.
Một kích này quá mức bất ngờ, Cổ Chúc bị đẩy ngang hơn mười dặm. Dị quang chớp động lên trong mắt hắn, gió lốc thổi quét trên người, chụp xuống về phía bóng dáng băng lam.
Bóng dáng băng lam lại không ngự không tránh, ngược lại nhằm thẳng vào gió lốc... Theo một mảnh hào quang băng lam còn lộng lẫy hơn ánh sáng địa cực trăn ngàn lần, gió lốc đủ để phá nát tinh thần này lại cấp tốc ngưng kết, hóa thành hàn băng đầy trời.
Rầm!!
Gió bão ngưng tụ thành hàn băng phá nát, cuốn lấy vụn băng gió lốc che thẳng vạn dặm, bóng dáng băng lam kia xuyên qua từng tầng băng vụn, một đường hàn băng kiếm quang xuyên qua đánh vào phía trước Cổ Chúc, lại một lần nữa đẩy lui hắn cách trăm dặm.
- A?
Nhìn bóng dáng toàn thân bao phủ trong quang hoa băng lam kia, Thải Chi hơi sững sờ, phần môi phát ra một tiếng a nhẹ.
- Đi!
Mạt Lỵ vốn không quan tâm bóng dáng băng lam kia là ai, nàng đã nắm lấy cánh tay Thải Chi, trong nháy mắt tốc độ bùng nổ đến cực hạn, nhằm thẳng thái sơ thần cảnh, rất nhanh liền tiến vào trong lốc xoáy trắng xám mờ mịt vô tận.
Ong ----
Một tiếng trầm đục lay động vạn dặm không gian, Cổ Chúc và bóng dáng băng lam đều tự bị đánh văng ra xa xa.
Khí tức của Cổ Chúc vẫn trầm ổn như núi cao, nhưng đôi tay già nua khô héo của hắn lại phủ lên một tầng băng hàn lam quang khó có thể trừ bỏ, mười ngón tay lạnh đến phát run. Hắn nhìn bóng dáng hoàn toàn bao phủ trong băng mang, che giấu hoàn toàn, chậm rãi nói:
- Trong thiên hạ, người có thể tu luyện huyền lực hàn băng tới cảnh giới như thế này chỉ có “Thanh Long đế” và “Băng Lân Giới Vương”.
Bóng dáng băng lam: “...”
Trong mắt Cổ Chúc lóe lên dị quang:
- Mà ngươi không lấy huyền công, chỉ lấy huyền lực hàn băng có thể chống lại lão hủ, thêm nữa ngươi hẳn là một nữ tử. Ngươi là “Thanh Long đế” của tây thần vực!
Luận về lịch duyệt, hiểu biết rộng lớn, trong thần giới ít có ai có thể so sánh được với hắn.
Bóng dáng băng lam: “...”
Cổ Chúc khó có được phát ra một tiếng thở dài:
- Haizzz, Vân Triệt kẻ này, quả nhiên có sâu xa không giống tầm thường với Long tộc các ngươi. Xem ra lần này tiểu thư hơi nóng vội rồi.
Thật hiển nhiên, hắn đã nhận định bóng dáng băng lam này chính là “Thanh Long đế” không thể nghi ngờ. Bởi vì lấy nhận biết của hắn, thế gian này không có khả năng thứ hai.
Bóng dáng băng lam vẫn không tiếng động, kiếm trong tay chỉ về trước, lam quang chớp động lên, hiện ra một màn băng che trời, khí tức rét lạnh triệt tâm càng gắt gao tập trung vào Cổ Chúc...