.
._646__1" class="block_" lang="en">Trang 646# 1
Chương 1292: Tuyệt cảnh
Theo bạch quang trước mắt chợt lóe, thế giới đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Độn nguyệt tiên cung nhanh chóng bay xuống, sau đó nặng nề nện xuống. Tiếp đó, vân Triệt kéo Vân Triệt cấp tốc bay ra.
Thái sơ thần cảnh!
Khí tức này hoàn toàn khác biệt với thế giới bên ngoài, vô cùng xa xưa và trầm trọng. Liếc mắt một cái nhìn lại, bầu trời và mặt đất bao la nơi này đều hiện lên màu trắng xám ám trầm, luôn luôn kéo dài đến cuối tầm mắt, bày ra một mảnh tiêu điều với mênh mông khó diễn tả bằng lời.
Vân Triệt có một cảm giác vô cùng rõ rệt... Bản thân như xuyên qua đường hầm đi ngược chiều thời gian, đột nhiên về tới viễn cổ vô cùng xa xôi.
- Đây là thái sơ thần cảnh?
Vân Triệt nhìn chung quanh, cảm thán một tiếng.
Khu vực ở chỗ bọn họ rộng rãi mà yên tĩnh, lại lộ ra một luồng khí tức nghiêm trang trang trọng làm cho tiếng lòng người ta không tự chủ căng thẳng, không có dù chỉ nửa khắc thả lỏng.
- Đúng!
Hạ Khuynh Nguyệt cấp tốc trả lời, sau đó cánh tay vung lên, thu hồi độn nguyệt tiên cung.
Mảnh đất trắng xám nơi này hiển nhiên cực kỳ cứng rắn, độn nguyệt tiên cung lấy tốc độ cực hạn nện xuống lại chỉ nện ra một hố nông sâu không đến một trượng.
- Chúng ta đi mau!
Hạ Khuynh Nguyệt không dừng lại dù chỉ khoảnh khắc, nắm lấy Vân Triệt, tùy tiện chọn một phương hướng liền phi độn mà đi.
Khí tức và mục tiêu của độn nguyệt tiên cung đều quá lớn, đến nơi này, bọn họ phải lập tức tìm một chỗ ẩn nấp.
- Chúng ta đi đâu?
Vân Triệt hỏi.
Hạ Khuynh Nguyệt nói:
- Tìm một chỗ có thể ẩn nấp. “Mảnh đất khởi điểm” thái sơ thần cảnh này cực kỳ to lớn, bây giờ chúng ta chỉ có thể kỳ vọng người đuổi theo chúng ta bị đưa tới chỗ vô cùng xa chúng ta. Trước khi bọn họ một lần nữa tìm được chúng ta, phỉa dốc hết khả năng ẩn náu đi.
Chính là mấy người đuổi theo bọn họ lại là quái vật có khí thế đáng sợ nhất, muốn tránh thoát khỏi linh giác của bọn họ, cho dù ở thái sơ thần cảnh này cũng khó như lên trời.
- Trước kia nàng đã từng tới đây?
Vân Triệt lại hỏi.
- Không có.
- Vậy sao nàng biết vị trí của thái sơ thần cảnh, còn... dường như rất hiểu nơi này?
Độn nguyệt tiên cung bay thẳng đến chỗ của thái sơ thần cảnh cũng không ngẫu nhiên. Thật hiển nhiên, khi Thiên Diệp Ảnh Nhi và lão giả áo xám bắt đầu đuổi theo, Hạ khuynh Nguyệt đã có ý thức bay về phía này.
Hạ Khuynh Nguyệt nhíu mày nhìn về phía trước, tìm kiếm nơi có thể dùng để ẩn nấp:
- Nghĩa phụ từng cho ta một mảnh nhỏ ký ức đặc thù. Mảnh nhỏ ký ức này bao hàm cực kỳ nhiều tin tức quan trọng của đông thần vực.
-... Thì ra là thế.
Vân Triệt có điều hiểu rõ. Đồng thời trong lòng cảm thán một trận: Nguyệt Thần đế đây là sớm làm chuẩn bị vì để cho nàng kế vị Nguyệt Thần đế. Xem ra hắn thật tình muốn để cho Hạ Khuynh Nguyệt kế thừa lực lượng và vị trí thần đế của hắn mà không phải nhất thời ấm đầu. Lưu ly tâm thêm lung linh thể... Xem ra khái niệm của nó ở thần giới vượt quá xa nhận thức và tưởng tượng trước mắt của ta, có thể khiến một thần đế vì nó làm được đến mức độ như vậy.
- Ta cũng không cho rằng chúng ta có thể né tránh được linh giác của hai người kia.
Vân Triệt đột nhiên nói.
Đùa! Một cái nâng tay thay đổi quỹ đạo tinh thần, giơ một ngón tay diệt một vì sao nhỏ... Quái vật cấp bậc thần thoại này, cho dù hắn có đoạn nguyệt phất ảnh thêm huyễn quang lôi ẩn cũng không thể che giấu ở trước mặt bọn họ.
Hạ Khuynh Nguyệt giải thích:
- Khí tức của thái sơ thần cảnh thật đặc thù, sẽ áp chế linh giác của toàn bộ “Sinh linh ngoại lại” trên mức độ rất lớn. Hơn nữa, mỗi một cây mỗi một cổ ở nơi này, thậm chí mỗi một hạt cát đá đều sẽ phóng thích ra khí tức tương đương rất nặng, ẩn nấp trong đó cũng có thể xáo trộn cảm giác trên trình độ rất lớn của người khác.
Vân Triệt khẽ nhắm mắt, phóng thích linh giác... Nhanh chóng, hắn mở mắt ra, tỏ vẻ ngạc nhiên.
Bởi vì phạm vi cảm giác của hắn lại bị áp chế đến khó khăn lắm chỉ bằng một thành bình thường!
Khí tức nơi này cũng không đục ngầu, mà nặng đến kinh người. Không chỉ có thân thể, liền ngay cả cảm giác phóng ra ngoài đều sẽ như bị cự thạch thiên quân áp chế.
Hơn nữa theo linh giác áp chế, một luồng cảm giác hèn mọn vô cùng mãnh liệt đánh thẳng vào tâm hồ... Cảm giác này đang nói cho hắn biết, đây không phải là nơi hắn nên tới. Ở nơi thế giới “Thái sơ” này, hắn chính là tồn tại nhỏ bé có thể bị xóa đi trong nháy mắt.
- Nhưng mà cho dù như thế cũng khó tránh thoát khỏi linh giác của hai quái vật kia.
Vân Triệt nhíu mày nói. Cũng không phải hắn bi quan, mà là sự thật tàn khốc... Cho dù linh giác của quái vật bị áp chế đến còn một thành vẫn là quái vật
- Chỉ có thể nhìn thiên mệnh.
Hạ Khuynh Nguyệt nói nhỏ một tiếng, tròng mắt của nàng vẫn luôn quét nhìn phương xa, rù rì nói:
- Nếu như có thể may mắn tìm được ngọc năng lượng thì tốt rồi.
Trong thái sơ thần cảnh dị bảo khắp nơi, ngọc năng lượng có thể lèo lái độn nguyệt tiên cung lâu dài, thế giới bên ngoài vạn kim khó cầu, nhưng tìm được ở nơi này lại không phải chuyện khó... nhưng muốn đi lấy, lại khó như lên trời.
Cho dù chính là một mảnh nhỏ yếu nhất nơi này cũng hơn xa bọn họ có khả năng chống lại.
Trong lòng Vân Triệt nặng nề hơn xa Hạ Khuynh Nguyệt:
- Cũng đừng quá lo lắng. Thật sự không trốn thoát được, chúng ta còn có không huyễn thạch.
Lời Vân Triệt nói khiến Hạ Khuynh Nguyệt chợt ngẩn ra, mắt đẹp đảo qua:
- Ngươi có không huyễn thạch?
Không huyễn thạch là chí bảo chân chính trên ý nghĩa, hơn nữa dùng một viên thiếu một viên. Cho dù tồn tại giống như Nguyệt Thần giới cũng chỉ có ba viên.
Vân Triệt gật đầu:
- Ừm! Chính là không biết vật này sẽ đưa người ta tới đâu, cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, thật sự không muốn dùng.
- Luôn tốt hơn rơi vào trong tay bọn họ nhiều.
Hạ Khuynh Nguyệt nói nhỏ, trầm trọng trong lòng cũng vì ba chữ “Không huyễn thạch” mà thả lỏng tương đối.
Bọn họ cũng không biết Thiên Diệp Ảnh Nhi và lão giả áo xám kia đuổi theo bọn họ với mục đích là gì, mà thứ không biết, ngược lại càng thêm đáng sợ.
- Nguyệt Thần giới các nàng chắc cũng có không huyễn thạch đi? Nghĩa phụ của nàng coi trọng nàng như vậy, lại chưa từng cho nàng một viên dùng để bảo mệnh?
Ý thức của Vân Triệt lẻn vào trong thiên độc châu, thuận miệng hỏi.
- Ta cũng sẽ không rời khỏi Nguyệt Thần giới, cho nên cũng không cần.
Đây là lần đầu tiên nàng rời khỏi Nguyệt Thần giới.
“...”
Ngọc năng lượng... Vân Triệt vừa định lấy ra không huyễn thạch, đột nhiên trong đầu chợt lóe sáng rọi, hỏi:
- Khuynh Nguyệt, thiên thần ngọc có thể làm ngọc năng lượng cho độn nguyệt tiên cung không?
-... Ngươi có thiên thần ngọc?
Mắt đẹp của Hạ Khuynh Nguyệt lại chuyển qua, lần này rõ ràng chớp động lên ngạc nhiên còn mạnh mẽ hơn lúc nãy.
Vân Triệt vừa động ý niệm, tay vốn định lấy không huyễn thạch từ trong thiên độc châu ra lại cầm lấy một viên thiên thần ngọc ra:
- Đây là ban thưởng của bốn thứ hạng đầu trong cuộc chiến phong thần, ta nghe Băng Vân cung chủ nói nó có thể làm năng lượng.
“...” Hạ Khuynh Nguyệt bình tĩnh nhìn chằm chằm Vân Triệt hồi lâu, đó là ánh mắt thật sự không biết nói gì, thật bất đắc dĩ... hận không thể lập tức đánh cho hắn một trận.
- Vì sao ngươi không lấy ra sớm một chút.
- Vừa rồi ta không nhớ ra.
Vân Triệt trừng mắt nhìn, tỏ vẻ vô tội. Sau khi cuộc chiến phong thần kết thúc, cả đầu hắn đều nghĩ tới Tinh Thần giới và Mạt Lỵ, sau khi viên “Thiên thần ngọc” kia vào tay đã bị hắn trực tiếp thu hồi, ngay cả tâm tư liếc nhiều thêm một cái cũng không có.
Ngực Hạ Khuynh Nguyệt phập phồng, không biết là bị Vân Triệt chọc tức hay là thở phào nhẹ nhõm. Chính là dáng người nàng cúi xuống lúc phi hành, bộ ngực sữa lại quá mức đầy đặn, một hành động rất nhẹ lại tạo nên sóng ngực mãnh liệt đủ để cho bất cứ nam nhân nào trương hỏng huyết mạch.
Vân Triệt âm thầm nuốt từng ngụm nước bọt.
Hạ Khuynh Nguyệt nói:
- Thiên thần ngọc là một trong những ngọc năng lượng cao cấp nhất, cực kỳ khó tìm. Một viên thiên thần ngọc có thể để cho một huyền hạm bình thường phi hành trăm năm. Cho dù là độn nguyệt tiên cung cũng có thể phi hành lâu đến một tháng ở dưới tốc độ cực hạn.
- Hả... là thật!?
Vân Triệt kinh ngạc.
Thiên thần ngọc dù sao cũng là ban thưởng cuối cùng của đại hội huyền thần, đâu giống tầm thường!
- Còn không đưa nó cho ta.
Hạ Khuynh Nguyệt chìa tay tuyết, ngọc nhan tràn đầy bất đắc dĩ. Vân Triệt sớm lấy thiên thần ngọc ra, bọn họ liền vốn không cần mạo hiểm trốn vào thái sơ thần cảnh.
Thiên Diệp Ảnh Nhi và lão giả áo xám kia mạnh hơn nữa cũng tuyệt đối không có khả năng toàn tốc độ đuổi theo bọn họ hơn một tháng... mệt cũng có thể mệt chết bọn họ.
Thiên thần ngọc cũng không lớn, liền ngay cả huyền quang cũng không mãnh liệt, chính là phủ một tầng quang mang trăng sao mỏng manh mà tinh thuần. Lúc trước Vân Triệt thật sự khó tưởng tượng cứ một khối ngọc thạch như vậy lại sẽ ẩn chứa lực lượng kinh khủng như thế.
Đại hội huyền thần đợt này cực kỳ đặc thù, cho nên ban thưởng cuối cùng hơn xa quá khứ có thể sánh bằng. Bốn viên thiên thần ngọc này dùng để phụ trợ cho bốn phong thần hạng đầu của “Phong thần tứ tử” tu luyện trong Trụ Thiên thần cảnh, để cho bọn họ có thể nhanh chóng trở thành đại thụ che trời của đông thần vực.
Bốn viên thiên thần ngọc do bốn đại Vương giới ra một viên... Vì để cho ba Vương giới khác ra một viên, Trụ Thiên thần đế chính là tiêu hao không ít tâm tư.
Nếu như hắn biết được Vân Triệt thế mà lại lấy nó làm thành năng lượng cho huyền hạm, không biết có sờ sờ tức hộc máu không.
Hai tay Hạ Khuynh Nguyệt nâng thiên thần ngọc lên, theo ý niệm của nàng khẽ động, thiên thần ngọc liền biến mất trong tay nàng, dung nhập vào trong độn nguyệt tiên cung.
Hạ Khuynh Nguyệt nắm chặt tay Vân Triệt:
- Cứ như vậy, chỉ cần không bị bọn họ công kích, liền sẽ không có nguy hiểm gì lớn. Chúng ta đi thôi.
- Phải không? Đáng tiếc, các ngươi không đi được.
Hạ Khuynh Nguyệt vừa định gọi độn nguyệt tiên cung ra, một giọng nói nữ tử lạnh như băng đâm vào tim đột nhiên vang lên bên tai... Âm sắc của giọng nói này giống như tiên âm trong truyền thuyết lay động linh hồn, nhưng uy áp khủng bố súc tích trong đó lại khiến cho Vân Triệt và Hạ Khuynh Nguyệt giống như trong chớp mắt rơi xuống vực sâu.
Bọn họ như bị núi cao vạn trượng đè lên người, cùng từ trên không trung hung hăng rớt xuống, nện lên trên mảnh đất khởi điểm màu xám trắng.
Nhưng mà, ngọn “Núi cao vạn trượng” này vẫn không biến mất, gắt gao áp chế toàn thân bọn họ, khiến cho bọn họ đừng nói đứng dậy, liền ngay cả động ngón út một chút cũng là hy vọng xa vời... huyền lực lập tức bị phong kín hoàn toàn, muốn động một chút đều tuyệt đối không có khả năng.
Đây là một luồng áp chế mà bọn họ hoàn toàn không cách nào chống cự. Cho dù huyền lực của bọn họ cường thịnh trở lại hơn trăm lần ngàn lần, cũng quả quyết không có khả năng thoát khỏi dù chỉ trong nháy mắt.
Bởi vì áp chế khủng bố tuyệt luân này đến từ Phạm Đế thần nữ!
Nguy rồi... Trong lòng Vân Triệt mạnh mẽ trầm xuống. Hắn không hề nhận thấy được Thiên Diệp Ảnh Nhi đến đây. Mà thực lực của đối phương đáng sợ, cho dù linh giác của hắn không bị áp chế cũng tuyệt đối không có khả năng phát hiện ra được.
Thậm chí có khả năng Thiên Diệp Ảnh Nhi đã ở bên cạnh từ lâu, mặt hiện vẻ đùa cợt nghe bọn họ nói chuyện.
Hiện giờ toàn thân bị áp chế hoàn toàn, không thể động đậy, bọn họ đừng nói một lần nữa vào độn nguyệt tiên cung, muốn lấy không huyễn thạch ra để bỏ chạy đều là hy vọng xa vời.
Phía trước hai người, một bóng dáng màu vàng từ trên không trung chậm rãi đánh xuống.
Lúc trước ở trên phong thần đài Vân Triệt đã từng nhìn thấy Thiên Diệp Ảnh Nhi từ xa. Mà lúc này nàng ngay trước mắt hắn, cách hắn chỉ có vài bước ngắn ngủi.
Tóc dài màu vàng kim một nửa xõa trên vai, một nửa buông tới mông, mỗi một sợi tóc lưu chuyển quang hoa còn đẹp đẽ quý giá lóa mắt hơn hoàng kim tinh thuần nhất. Một thân nhuyễn giáp màu vàng đẹp đẽ quý giá che trên người, buộc vòng quanh bất cứ một vị trí nào trên thân thể đều có tỉ lệ hoàn mỹ đến làm cho người ta kinh thán, mông ngực vểnh lên cao cao, hình dạng đều là hình bán nguyệt hoàn mỹ nhất, vòng eo lại mảnh khảnh giống như liễu yếu.
Ánh sáng của thái sơ thần cảnh bụi trầm, nhưng da thịt lộ ra bên ngoài của nàng, cho dù cổ tay trắng nõn, cổ, hay chỉ có một nửa gò má đều thoáng phóng thích ra oánh quang giống như mỹ ngọc không tỳ vết, đẹp huyền ảo tuyệt diễm.
Một chiếc mặt nạ màu vàng hình dáng đôi cánh che hai tròng mắt và hơn phân nửa gò má khuôn mặt của nàng, cánh môi dưới mặt nạ thuần mỹ như cánh hoa, phát sáng mênh mông. Cằm khéo léo càng như ngọc tạo hình, tìm không thấy khuyết điểm gì.
Đây là nữ nhân mỗi một tấc, mỗi một chỗ đều hoàn mỹ đến mức tận cùng, cho dù che đậy dung nhan, vẫn có thể khiến cho bất cứ nam nhân nào đều vì vậy mà hít thở không thông và mất hồn. Liền ngay cả Vân Triệt vào giờ phút này, vào cái nhìn đầu tiên khi nhìn thấy nàng ở khoảng cách gần đều đột nhiên rõ ràng vì sao nàng được gọi là “Thần nữ”, tại sao có nhiều thiên kiêu chi tử vì nàng mà mê như vậy.
Nhưng trong lòng càng nhiều hơn là lạnh như băng không thể nghi ngờ lan tràn toàn thân.
Suy nghĩ của hắn nhanh chóng quay ngược lại, trên mặt cấp tốc lộ ra ý cười rất “Kinh hỉ”:
- Hóa ra là thần nữ điện hạ! Không nghĩ tới lại có thể ngẫu nhiên gặp được thần nữ điện hạ xinh đẹp ở đây, thật sự là trùng hợp.
Để cho hắn có chút yên tâm chính là Thiên Diệp Ảnh Nhi cũng không phải tới giết hắn và Hạ Khuynh Nguyệt. Bằng không nàng chỉ cần trong nháy mắt liền có thể giết bọn họ ngàn vạn lần.