.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1292" class="block_" lang="en">Trang 646# 2
Chương 1293: Ma trảo sau lưng
Nghe ân cần thăm hỏi mang theo đầy “Kinh hỉ” kia của Vân Triệt, cánh môi mênh mông mị quang của Thiên Diệp Ảnh Nhi hơi nhếch lên:
- Vân Triệt, trước khi gặp được ngươi, ta ngược lại thật sự không ngờ tới sẽ có một người có tư cách để cho ta đuổi một đường từ đông thần vực đến thái sơ thần cảnh.
Vân Triệt nhất thời tỏ vẻ “Thụ sủng nhược kinh”:
- Ta cũng không nghĩ tới, thần nữ điện hạ thế mà lại sẽ si tình với ta đến mức này. Thật ra nửa tháng trước ta cự tuyệt thần nữ điện hạ “Gả cho” cũng không phải vì ta không muốn, mà thần nữ điện hạ là trích tiên trên trời, còn ta chỉ là một phàm phu xuất thân hèn mọn, ở trước mặt thần nữ điện hạ chỉ có tự biết xấu hổ, thật sự không dám trèo cao.
Mắt vàng của Thiên Diệp Ảnh Nhi híp lại:
- Hả? Thật sao? Vậy thật đáng tiếc.
Vân Triệt lập tức nói:
- Không không, không đáng tiếc. Thần nữ điện hạ si tình như thế, vì nhìn ta nhiều thêm mà vẫn từ đông thần vực đến tận đây, tuy rằng ta luôn không thích nữ sắc, nhưng lại không thể không động dung cảm hoài thật sâu. Thần nữ điện hạ thật tình như thế, nếu như ta vẫn cô phụ, vậy rất sát phong cảnh... A không, là rất không biết điều.
Hạ Khuynh Nguyệt: “...”
Thiên Diệp Ảnh Nhi: “...”
Vân Triệt nói lời son sắt, sau đó thử giãy giụa, cười ngây ngô nói:
- Cái kia, dáng vẻ này của ta nói chuyện với ngươi thật sự quá không lịch sự, ngươi có thể cởi cho ta trước một chút không? Ngươi ở đây, cho dù ta muốn chạy cũng chạy không được có đúng không?
Chỉ cần có thể thoáng khôi phục hành động, sau đó nắm lấy tay Hạ Khuynh Nguyệt, hắn có thể lấy ra không huyễn thạch trong nháy mắt bỏ chạy.
- Được.
Thiên Diệp Ảnh Nhi chính là trực tiếp đồng ý, nàng chậm rãi tiến lên trước, đi tới bên người Vân Triệt, bàn tay chìa về phía ngực Vân Triệt... Cũng trong nháy mắt chạm vào trước ngực hắn lập tức tiến lên trước, chộp vào trên cổ hắn.
- A...
Giọng nói sắp ra khỏi miệng Vân Triệt bị cứng rắn ngăn cản lại. Tay chộp vào trên cỏ hắn oánh nhuận như mỹ ngọc, lại như lưỡi liềm thần chết khủng bố nhất, gắt gao khóa chặt trên yết hầu của hắn, chậm rãi túm hắn lên từ trên mặt đất.
Chiều cao của Thiên Diệp Ảnh Nhi xấp xỉ Vân Triệt, theo cánh tay nàng nâng lên, đã Vân Triệt chân không chạm đất xách ở giữa không trung.
- Ngươi...
Hai mắt Vân Triệt trợn to, yết hầu chỉ khó khăn nặn ra được một chữ rồi không phát ra được bất cứ âm thanh gì nữa.
Ánh mắt Thiên Diệp Ảnh Nhi lạnh như băng, khóe môi toàn là đùa cợt:
- Ngươi sẽ không phải dùng lời lẽ vụng về như thế khiến Thiên Sát tinh thần khăng khăng một mực với ngươi như thế chứ?
Tròng mắt Vân Triệt chợt co rút lại.
Nhưng trên mặt hắn không hề biến hóa, thống khổ nói:
- Thiên Sát tinh thần... khăng khăng một mực... với ta? Ngươi đang nói... nói cái gì vậy?
Bàn tay Thiên Diệp Ảnh Nhi chậm rãi thu chặt lại, khiến cho xương cổ của Vân Triệt xảy ra vặn vẹo kịch liệt:
- Nha... ngươi nghe không hiểu? Vậy ngươi nói cho ta, thần lực Tà thần ở trên người ngươi là ai cho đây?
Một lần này, trong lòng Vân Triệt hoàn toàn hoảng sợ.
Truyền thừa Tà thần, bí mật lớn nhất trên người hắn... vì sao nàng ta lại biết!?
Hơn nữa giống như còn biết quan hệ giữa hắn và Mạt Lỵ!
- Ngươi... đang... nói cái gì... ta... một chữ... đều nghe không hiểu...
Giọng nói của hắn càng thêm khô ráp.
Độ cong nơi khóe môi Thiên Diệp Ảnh Nhi càng thêm trào phúng:
- Tuy rằng môi lưỡi của ngươi vụng về, nhưng miệng lại cực kỳ cứng rắn. Nhưng mà, ngươi không cần thừa nhận, ngươi thừa nhận hay không cũng không hề quan hệ đến ta.
Bàn tay của nàng vào lúc này chậm rãi thả lỏng ra, nhất thời, Vân Triệt ngã xuống dưới, như bùn nhão tê liệt ngã xuống trên mặt đất, trên dưới toàn thân vẫn không nhúc nhích được, chỉ có thỉnh thoảng co rút.
- Ta... thật sự không biết... ngươi đang nói cái gì!
Vân Triệt thở hổn hển, trong lòng không ngừng trầm xuống.
Hắn cuối cùng đã bắt đầu ý thức được Thiên Diệp Ảnh Nhi muốn làm cái gì, nhưng hắn làm sao cũng không rõ ràng được, tại sao nàng ta lại biết chuyện này...
- Ngươi biết, năm đó vì sao Thiên Sát tinh thần lại có thể thu được truyền thừa của Tà thần không?
Thiên Diệp Ảnh Nhi đột nhiên lạnh lùng nói.
Vân Triệt: “...”
Thiên Diệp Ảnh Nhi lạnh nhạt thuật lại:
- Mười hai năm trước, ta ngẫu nhiên biết được tin tức, Nam Minh thần giới của nam thần vực phát hiện di tích của Tà thần, trong đó rất có thể sẽ có lưu lại truyền thừa hoặc chí bảo của Tà thần. Vì thế, ta liền dùng phương pháp đặc thù, truyền tin tức này đến trong tai Thiên Sát tinh thần.
Phát hiện di tích của sáng thế thần, phát hiện kinh người như thế chắc chắn tuyệt đối không thể tiết lộ bí mật trọng đại. Mà Thiên Diệp Ảnh Nhi không ở nam thần vực lại sẽ biết...
Nam Minh...
Vân Triệt chợt nhớ tới đã nghe thấy cái tên này ở đâu..
Nam Minh thần đế, một trong bốn thần đế nam thần vực... không đúng, là đứng đầu!
Hắn biết cái tên này, là sau khi Phạm Thiên thần đế tuyên bố trước mặt mọi người muốn gả Thiên Diệp Ảnh Nhi cho mình... mà Nam Minh thần đế kia cực kỳ mê luyến Thiên Diệp Ảnh Nhi, mỗi lần đến đông thần vực gần như đều bởi vì nàng. Đây là chuyện mà toàn bộ thần giới gần như mọi người đều biết.
Là hắn báo cho Thiên Diệp Ảnh Nhi!?
- Ngươi biết, vì sao ta lại báo chuyện này cho Thiên Sát tinh thần không?
- Ngươi... là vì... ám toán nàng?
Vân Triệt âm thầm cắn răng.
Thiên Diệp Ảnh Nhi cười khẽ một tiếng không hề có tình cảm:
- Xem ra ngươi còn chưa ngu xuẩn đến vậy. Sau khi Thiên Lang tinh thần Khê Tô chết, Thiên Sát tinh thần của ngươi nằm mơ cũng muốn giết ta. Trên đời này có thể khiến cho ta kiêng kỵ, Thiên Sát tinh thần còn coi như được tính là một người. Nàng muốn giết ta như vậy, ta cũng đành phải để cho nàng biến mất khỏi trên thế giới này.
- Ngươi nói, một người theo đuổi lực lượng giống như điên muốn giết ta, có thể từ chối hấp dẫn của “Sáng thế thần lưu lại” không?
Vân Triệt: “...”
- Không, nàng đương nhiên không kháng cự được. Nàng giấu giếm mọi người, một mình đi tới nam thần vực. Đáng tiếc, nàng lại không biết, chỗ di tích của Tà thần kia đã sớm bị người của Nam Minh giới tìm kiếm mấy lần, không tìm được gì cả. Lưu lại cho Thiên Sát tinh thần chỉ có “Ma độc” tên là “Thí thần”.
Thí thần tuyệt thương độc!
“...” Vân Triệt cắn chặt răng muốn bể, giữa hàm răng chảy máu ròng ròng.
Đến lúc này, cũng đến hôm nay hắn mới hiểu được, năm đó Mạt Lỵ gặp phải ám toán, lại đều bởi vì Thiên Diệp Ảnh Nhi!
Nếu không phải gặp được Vân Triệt, từ mười hai năm trước mạng của Mạt Lỵ đã mất đi.
Khó trách, khi Mạt Lỵ ngẫu nhiên nhắc tới bốn chữ “Người nữ nhân kia”, đều sẽ toát ra oán hận với hận ý không cách nào kiềm chế.
- Chẳng qua, để cho ta thật sự không ngờ, Nam Minh giới càng không nghĩ đến được, khi tất cả mọi người cho rằng di tích Tà thần không có thứ gì cả, Thiên Sát tinh thần lại thật sự tìm được một món đồ hình giọt máu, vả lại khi vật kia hiện ra, khí tức vô cùng kinh người... Thật không hổ là Thiên Sát tinh thần, linh giác cường đại, rõ ràng đánh mặt toàn bộ Nam Minh giới, nhưng đồng thời, nàng cũng trúng ma độc đặc biệt lưu lại cho nàng.
- Nếu là bái phỏng thì thôi. Nhưng lén vào vực của hắn, lấy đi thần lưu lại, đây chính là tối kỵ giữa các thần vực, cho dù là tinh thần cũng có thể thỏa đáng giết đi. Nam Minh giới kia vẻn vẹn truy sát Thiên Sát tinh thần hơn phân nửa Nam Thần vực, cuối cùng vẫn bị Thiên Sát tinh thần bỏ chạy mất về đông thần vực... cái gọi là Vương giới hạng nhất nam thần vực, xem ra chẳng qua chỉ là một đám phế vật.
Vân Triệt nghiến răng nghiến lợi, lồng ngực sắp phá nát dưới cực giận:
- Cái gì mà “Thỏa đáng giết đi’... Không có ai sẽ nguyện ý đắc tội một Vương giới! Rõ ràng là gợi ý của ngươi, Nam Minh thần đế kia ra sức vì đòi niềm vui của ngươi mới có thể như thế! Đều bởi vì ngươi!
Khóe môi Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ nhúc nhích, dùng giọng điệu gần như thương hại nói:
- Hả? Có gì không thể chứ? Nam nhân các ngươi, không phải đều đê tiện như vậy sao.
- Ngươi!
Trong lòng Vân Triệt phẫn nộ, nhưng thân thể không thể nhúc nhích chút nào. Hắn cắn chặt răng hết lần này đến lần khác, cố gắng để cho mình tỉnh táo lại... Hắn không thể thua ở nơi này, càng không thể thua trên tay Thiên Diệp Ảnh Nhi, tuyệt đối không thể!
Thiên Diệp Ảnh Nhi hừ lạnh một tiếng khinh thường:
- Nghe nói Thiên Sát tinh thần có thể sống sót là bỏ qua thân thể... nói như vậy, ngươi là vật dẫn linh hồn khi đó của nàng? Truy sát hơn phân nửa nam thần vực, đều không ăn mòn được linh hồn của nàng, xem ra cái gọi là thí thần ma độc, cũng chẳng qua như thế. Thần đế hạng nhất nam thần vực, bản sự lớn nhất hóa ra là nói mạnh miệng.
“...” Vân Triệt trợn mắt không tiếng động, năm đó, thí thần tuyệt thương độc không chỉ ăn mòn linh hồn của Mạt Lỵ, còn là “Hoàn toàn ăn mòn” cực kỳ đáng sợ, nếu không phải gặp được hắn, cho dù Mạt Lỵ có mười cái mạng cũng đã chết.
Nàng nhìn Vân Triệt, sâu xa nói:
- Thiên Sát tinh thần bỏ chạy về đông thần vực lại không trở về Tinh Thần giới, ngược lại đi tới một hạ giới, đây thật đúng là ý vị sâu xa. Đáp án của vấn đề này, ngươi nhất định có thể nói cho ta, đúng không?
Ánh mắt Vân Triệt nhíu lại, tuyệt đối không thừa nhận:
- Ta nói lại một lần nữa, ta hoàn toàn nghe không hiểu lời ngươi nói, một chữ đều nghe không hiểu! Ta không biết cái gì là “Tà thần truyền thừa”. Hơn nữa nếu Thiên Sát tinh thần thật sự chiếm được thứ này, vì sao nàng không dùng trên người mình, ngược lại đưa cho ta một phàm nhân hạ giới!?
Thiên Diệp Ảnh Nhi giống như đang mỉm cười, cánh tay nàng chìa ra, chộp lên trên cổ Vân Triệt, nâng nửa người của hắn lên:
- Nói rất hay. Đây cũng là vấn đề mà ta nghi hoặc nhất.
“...” Yết hầu lại bị khóa chặt, Vân Triệt không cách nào hô hấp, càng không cách nào lên tiếng.
Mặt của Thiên Diệp Ảnh Nhi chậm rãi tới gần, Vân Triệt gần như có thể cảm giác được hô hấp lạnh như băng tuyệt tình của nàng:
- Trừ bỏ lực lượng của Tà thần, trên người ngươi còn có rất nhiều thứ mà ta cảm thấy hứng thú. Ví dụ như, long hồn của ngươi từ đâu mà đến? Hơn nữa ta còn tin tưởng, trừ bỏ thứ này, ngươi nhất định còn có bí mật khác mà ta không biết... Nhưng ngàn vạn đừng để cho ta quá thất vọng.
Giọng nói vừa dứt, tay kia của nàng chìa ra, đặt trên thiên linh của Vân Triệt.
Hành động này khiến mắt đẹp của Hạ Khuynh Nguyệt co rụt lại:
- Dừng tay!
Hành động của Thiên Diệp Ảnh Nhi rõ ràng chính là định cưỡng ép sưu hồn!
Thiên Diệp Ảnh Nhi liếc mắt nhìn Hạ Khuynh Nguyệt.
- Lập tức dừng tay... Nếu ngươi dám tổn thương hắn, Nguyệt Thần giới nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Ánh mắt Hạ Khuynh Nguyệt lạnh lẽo, từng chữ lạnh như băng.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nở nụ cười lạnh:
- Nguyệt Thần giới? A... Hạ Khuynh Nguyệt, ngươi khiến Nguyệt Thần giới mất hết mặt mũi, khiến Nguyệt Vô Nhai trở thành trò cười lớn nhất khắp thiên hạ, hiện giờ, Nguyệt Thần giới muốn giết nhất chính là ngươi đi?
Hạ Khuynh Nguyệt: “...”
Giọng Thiên Diệp Ảnh Nhi hơi đổi, từng chữ trào phúng:
- Nếu ta giết ngươi và Vân Triệt, nói không chừng Nguyệt Thần giới còn có thể cảm kích ta... chẳng lẽ không đúng không? Đừng nói ngươi là người đắc tội Nguyệt Thần giới, cho dù ngươi thật sự trở thành thần hậu của Nguyệt Thần giới thì như thế nào?
- Nguyệt Vô Cấu năm đó là do ta phái người gây nên. Sau khi Nguyệt Vô Nhai biết chẳng những ngay cả cái rắm cũng không dám thả, còn phải làm bộ như người hoàn toàn không biết. Bây giờ ta giết ngươi, ngươi cảm thấy hắn sẽ lại như thế nào?
“...” Tròng mắt của Vân Triệt chợt phóng đại.
“...” Hạ Khuynh Nguyệt giật mình ở đó, trong mắt của nàng hoàn toàn đại loạn, thân thể cũng bắt đầu sợ run vô cùng kịch liệt
- Là... ngươi... năm đó hại nương ta... hóa ra là ngươi!!
- Hả?
Phản ứng của Hạ Khuynh Nguyệt khiến đôi mắt Thiên Diệp Ảnh Nhi hơi nheo lại, hai tròng mắt màu vàng một lần nữa đảo qua trên người Hạ Khuynh Nguyệt, sau đó nàng nhàn nhạt nở nụ cười:
- Thì ra là thế, ngươi là nữ nhi của Nguyệt Vô Cấu!
- Trách không được thân mang cả “Lưu ly tâm” và “Linh lung thể”, hóa ra là hậu đại của “Vô cấu thần thể”!