.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1293" class="block_" lang="en">Trang 647# 1
Chương 1294: Phạm hồn cầu tử ấn
Hạ Khuynh Nguyệt luôn nhạt như thu thủy, lạnh như đầm sâu, cực ít dao động tình cảm. Nhưng giờ phút này một đôi mắt đẹp lại lóe lên hàn quang đâm hồn... cùng với sát ý.
Mẫu thân sắp hết sinh mệnh, phụ thân và nghĩa phụ nửa đời bi ai...
Hóa ra tất cả đều do Thiên Diệp Ảnh Nhi ban tặng, mà không phải Tinh Thần giới!
Không trách được, vài năm nay khi Nguyệt Thần đế đề cập đến Tinh Thần giới lộ ra lại không phải là ý hận, ngược lại là phức tạp sâu ẩn... Hóa ra hắn đã biết là do Thiên Diệp Ảnh Nhi gây nên!
- Năm đó, ta vốn phái người đi bắt Nguyệt Vô Cấu đến, dù sao vô cấu thần thể của nàng ta là thứ tốt, nếu lãng phí trên người Nguyệt Vô Cấu thật đáng tiếc rồi. Ai biết hai phế vật kia lại làm việc bất lợi, cố tình bắt không thành còn nổi lên sát tâm, nhưng ngay cả giết người cũng giết không sạch.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nhìn Hạ Khuynh Nguyệt, hơi nghiền ngẫm nói:
- Vì sao lại dùng ánh mắt này nhìn ta chứ? Ta chính là ân nhân lớn nhất đời này của ngươi, nếu không phải bởi vì ta, ngươi đều sẽ không tồn tại ở trên cõi đời này.
Câu nói này, Thiên Diệp Ảnh Nhi nói lại là sự thật. Nếu không phải nàng, Nguyệt Vô Cấu sẽ không rơi xuống Thiên Huyền đại lục, cũng sẽ không thể gặp được Hạ Hoằng Nghĩa, tự nhiên cũng sẽ không có Hạ Khuynh Nguyệt được sinh ra.
Tay Thiên Diệp Ảnh Nhi hơi bóp chặt cổ Vân Triệt hơn:
- Còn ngươi cũng thế. Nếu không phải ta, Thiên Sát tinh thần sẽ không lấy được truyền thừa của Tà thần, càng không có khả năng dính vào với ngươi. Như vậy ngươi bây giờ chẳng qua chỉ là phế vật ti tiện của hạ giới, ngay cả tư cách đến đông thần vực đều không có. Sao lại trèo lên đỉnh “Một trong phong thần”, uy phong bát diện chứ.
- Cho nên, bây giờ là lúc hai người các ngươi báo đáp ta.
Khẽ nói xong, giọng nói và ánh mắt của Thiên Diệp Ảnh Nhi đồng thời lạnh đi, bàn tay đặt lên trên thiên linh của Vân Triệt đột nhiên phóng xuất ra hồn lực vô cùng mạnh mẽ.
- Dừng tay!
Hạ Khuynh Nguyệt kêu lên một tiếng bất lực.
Ong ------
Trong đầu Vân Triệt nhất thời ầm ầm lên.
Ở trước mặt Thiên Diệp Ảnh Nhi, tồn tại của Vân Triệt nhỏ bé như con kiến dưới biển cả... Huyền lực là thế, hồn lực cũng là thế.
Hậu quả bị sưu hồn, thành công, toàn bộ trí nhớ bị Thiên Diệp Ảnh Nhi cướp đoạt, bản thân hắn linh hồn tán loạn, biến thành si ngốc, thậm chí thành hoạt tử nhân.
Thất bại, ý chí của hắn bị hủy hết, cũng biến thành hoạt tử nhân.
Nhưng mà, khi hồn lực của Thiên Diệp Ảnh Nhi sắp hoàn toàn xâm nhập vào sâu trong linh hồn của Vân Triệt, một tiếng rồng ngâm đồng thời vang vọng trong tâm hồn của Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Grào --------
Hai tròng mắt của Thiên Diệp Ảnh Nhi đột nhiên mở ra, linh hồn run rẩy dữ dội, liền ngay cả thân thể cũng kịch liệt lay động, Vân Triệt ở trong tay ngã xuống đất.
- Ha... ha ha...
Vân Triệt quỳ rạp trên mặt đất, đầu đau như muốn nứt ra, lại cười lạnh ra tiếng:
- Muốn sưu hồn của ta? Đừng nói ngươi... cho dù là cha ngươi cũng đừng mong làm được!
Sau khi thành Thần Hồn cảnh, linh hồn của Vân Triệt đã phòng thủ kiên cố. Có sự tồn tại của linh hồn long thần, linh hồn của hắn có lẽ có thể bị áp chế thậm chí hủy diệt, nhưng tuyệt đối không có khả năng bị cưỡng ép đoạt lấy!
Nếu không phải Thiên Diệp Ảnh Nhi thật sự quá cường đại, đổi lại là người khác, phản chấn mới vừa rồi tuyệt đối có thể khiến cho linh hồn của đối phương bị thương nặng.
Chuyện cho tới bây giờ, hắn không cần ngụy trang cái gì ở trước mặt Thiên Diệp Ảnh Nhi, bởi vì vốn không hề có tác dụng.
Chính là hắn không rõ ràng, vì sao Thiên Diệp Ảnh Nhi lại biết quan hệ giữa Mạt Lỵ với hắn, lại vì sao biết được sự tồn tại của thần lực Tà thần trên người hắn... Rốt cuộc đã xuất hiện sơ hở từ đâu?
Đáng sợ nhất chính là, Thiên Diệp Ảnh Nhi cẩn thận kinh người. Rõ ràng đối mặt với hai người không có khả năng phản kháng lại nàng, lại chặt chẽ áp chế bọn họ, khiến cho bọn họ từ đầu đến cuối đều hoàn toàn không thể động đậy.
Kinh ngạc sau khoảnh khắc, cánh môi của Thiên Diệp Ảnh Nhi lại khẽ nhếch lên:
- Tốt lắm, rất tốt. Không hổ là linh hồn mà ngay cả “Vô cấu thần hồn” đều không thể áp chế, bây giờ ta càng ngày càng cảm thấy hứng thú với long hồn ở trên người ngươi.
- Vốn có thể kết thúc thống khoái...
Tay nàng một lần nữa chộp vào trên yết hầu của Vân Triệt, lần thứ ba túm hắn lên, hai ánh mắt nguy hiểm tới cực điểm xuyên thủng đến chỗ sâu trong đôi mắt của Vân Triệt:
- Đây chính là tự ngươi tìm!
Giọng nói vừa dứt, kim mang trong đôi mắt nàng chợt lóe. Sau đó, bàn tay túm lấy yết hầu của Vân Triệt lóng lánh lên kim mang nồng đậm, kim mang cấp tốc rời khỏi bàn tay của nàng, chuyển dời đến trên người Vân Triệt.
Nhất thời, lấy cổ Vân Triệt làm trung tâm, từng đường kim tuyến tinh tế cấp tốc lan đi chung quanh, trong thời gian vài giây, liền lan tràn đến toàn thân hắn, ấn lên ngàn vạn kim văn tinh tế lên toàn thân hắn.
Những kim văn này lưu quang chớp động, tuy rằng cách áo khoác cũng có htere thấy được khi kim văn lan tràn đến mỗi một góc toàn thân hắn, tất cả kim mang lại biến mất không thấy. Bàn tay Thiên Diệp Ảnh Nhi nới ra, khiến Vân Triệt ngã lại trên mặt đất.
- Khụ... khụ khụ... ngươi... làm gì với ta!?
Vân Triệt thống khổ ho khan mấy cái, khàn khàn quát.
Vừa rồi hắn cảm giác được có vô số luồng lạnh lẽo lan tràn toàn thân hắn, lan tràn đến mỗi một kinh mạch, mỗi một dây thần kinh... Nhưng theo kim văn cuối cùng biến mất, tất cả cảm giác lại biến mất toàn bộ, giống như cái gì cũng không xảy ra.
Hạ Khuynh Nguyệt nhìn chằm chằm, mới đầu mặt lộ vẻ nghi hoặc, trong khoảnh khắc khi kim văn biến mất, mắt đẹp của nàng như bị kim đâm, bỗng chốc co rụt lại đến mức tận cùng:
- Phạm hồn... cầu tử ấn...
Thiên Diệp Ảnh Nhi liếc nhìn Hạ Khuynh Nguyệt:
- Hả? Ngươi lại biết đến phạm hồn cầu tử ấn.
- Giải ra! Giải ra cho hắn!!
Giọng Hạ Khuynh Nguyệt dồn dập, ở trong hoảng sợ thật lớn xuất hiện khàn khàn nghiêm trọng, sắc mặt càng trắng bệch đến làm cho người ta sợ hãi.
Vân Triệt chưa từng nghe nói đến “Phạm hồn cầu tử ấn”, nhưng mà lần đầu tiên hắn nhìn thấy vẻ hoảng sợ như thế ở trên mặt Hạ Khuynh Nguyệt... Giống như gặp phải ma thần đáng sợ nhất, ác độc nhất trong truyền thuyết.
- Phạm hồn cầu tử ấn... là cái gì?
Vân Triệt cắn răng hỏi.
Cầu tử ấn...
Cầu... tử!?
- Ngươi sẽ nhanh chóng biết được.
Thiên Diệp Ảnh Nhi lại không liếc mắt nhìn Vân Triệt nữa, cứ ném hắn ở đó, nhằm về phía Hạ Khuynh Nguyệt cũng đang không cách nào hành động.
- Giải ra cho hắn!
Tròng mắt của Hạ Khuynh Nguyệt vẫn đang rung động, đôi mắt chuyển qua, nhưng lại không đành lòng nhìn về phía Vân Triệt nữa, giọng nói cũng hoàn toàn mềm đi vào lúc này:
- Coi như ta... cầu ngươi...
Lời Hạ Khuynh Nguyệt nói khiến Vân Triệt sửng sốt, khàn giọng nói
- Khuynh Nguyệt, nàng choáng váng sao... nàng cầu ả ta làm gì!
- Ngươi... không... biết...
Hạ Khuynh Nguyệt nhắm mắt lại, không để cho Vân Triệt nhìn thấy tròng mắt âm u đến gần như tuyệt vọng của nàng.
Vân Triệt mờ mịt không biết, nhưng Hạ Khuynh Nguyệt lại biết, “Phạm hồn cầu tử ấn”... đó là năm chữ đáng sợ nhất trên đời này, cho dù ai cường đại hơn nữa, lại hung hãn không sợ chết nữa nghe được năm chữ này đều sẽ giống như nghe được ma chú tàn khóc đến từ vực sâu địa ngục, ở trong sợ hãi run run.
- Cầu ta?
Thiên Diệp Ảnh Nhi đứng trước mặt Hạ Khuynh Nguyệt, một tiên nhan rõ ràng tuyệt mỹ đến mức tận cùng lại phủ lên vẻ tuyệt tình làm cho người ta hít thở không thông:
- Nữ nhi của Nguyệt Vô Cấu, trước khi cầu xin vì hắn, ngươi vẫn quan tâm bản thân trước đi.
Trong mắt Hạ Khuynh Nguyệt hoàn toàn u lãnh:
- Ta biết ngươi muốn cái gì. Giải phạm hồn cầu tử ấn cho hắn, tất cả ngươi muốn, ta cho ngươi toàn bộ.
Trước hôm qua, nàng chưa bao giờ rời khỏi Nguyệt Thần giới, người ngoài hoàn toàn không biết gì về nàng cả. Trên thân thể nàng, thứ có thể được nhân vật cấp bậc như Thiên Diệp Ảnh Nhi toan tính, cũng chỉ có cửu huyền linh lung thể của nàng.
Ở trong mảnh nhỏ ký ức Nguyệt Thần đế cho nàng, ghi lại cửu huyền linh lung thể có thể bị nữ tử khác đoạt xá, chính là điều kiện cực kỳ hà khắc, phương thức cũng rất đặc biệt.
Thiên Diệp Ảnh Nhi cười như không cười, ngón tay nàng điểm nhẹ lên trên ngực Hạ Khuynh Nguyệt, không nhẹ không chậm vòng vòng:
- Hả? Ngươi cảm thấy, ngươi có quyền cò kè mặc cả sao? Hiện giờ ngươi ở ngay trên tay ta, ta định đoạt tất cả của ngươi, mà không phải ngươi.
Tròng mắt của Hạ Khuynh Nguyệt càng lúc càng lạnh:
- Nếu ngươi không giải phạm hồn cầu tử ấn cho hắn, ta lập tức... tự hủy linh lung thế giới!
- Khuynh Nguyệt...
Câu nói này khiến Vân Triệt đã rõ ràng, mục đích của Thiên Diệp Ảnh Nhi rõ ràng là cửu huyền linh lung thể của Hạ Khuynh Nguyệt. Chính là hắn cũng không biết cửu huyền linh lung thể còn có thể bị đoạt xá, lại càng không biết đoạt xá như thế nào... cùng với hậu quả bị đoạt xá là gì.
Hiện giờ rót đầy toàn thân hắn chỉ có cảm giác vô lực thật sâu... Cảm giác vô lực ở dưới lực lượng tuyệt đối. Mà khi người ta ở dưới lực lượng tuyệt đối này vẫn không lộ ra sơ hở gì, đó chính là tuyệt vọng tuyệt đối.
Thiên Diệp Ảnh Nhi cười nhạt một tiếng trào phúng:
- Tự hủy? Vậy ngươi cứ việc thử xem.
“...” Hạ Khuynh Nguyệt cắn muốn nát răng, lại khó nói ra. Ở dưới lực lượng áp chế hoàn toàn không thể kháng cự của Thiên Diệp Ảnh Nhi, nàng không cách nào vận dụng một chút huyền lực, càng không có khả năng tự hủy linh lung thế giới ở trong huyền mạch. Nếu Thiên Diệp Ảnh Nhi nguyện ý, bọn họ vốn ngay cả nói chuyện cũng không thể nào làm được... Tất cả đều nắm trong tay nàng ta, chỉ có thể mặc cho nàng ta bài bố.
Cũng giống như theo lời Thiên Diệp Ảnh Nhi, cho dù Hạ Khuynh Nguyệt hay là Vân Triệt đều vốn không có tư cách cò kè mặc cả.
- Thứ ta muốn, ta sẽ tự mình lấy từ trên người ngươi, không cần ngươi đưa, hiểu chưa?
Cánh môi của Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ nhếch, bàn tay điểm trên ngực Hạ Khuynh Nguyệt phủ xuống, sau đó xé mạnh.
Roẹt!
Một tiếng rách vang, nguyệt y của Hạ Khuynh Nguyệt nháy mắt hóa thành mảnh nhỏ bay ra, thân trên nhất thời hoàn toàn lộ ra ngoài không khí. Bởi vì bình thường nàng có ý thức bó chặt bộ ngực, theo cái yếm hoàn toàn rách tung, trói buộc có thể nói là to lớn đối với ngực mềm đột nhiên biến mất, “Căng” bật nhảy ra, tuyết trắng mềm mại nõn nà giống như ngọc sữa đặc bắn ra lắc lư, chấn động không nghỉ.
Hai mắt của Vân Triệt lồi ra ngoài... lập gia đình với Hạ Khuynh Nguyệt mười hai năm, hắn còn chưa bao giờ nhìn thấy ngọc thể của nàng. Nếu là bình thường, đột nhiên nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, cho dù hắn từng ngắm cảnh đẹp vô số, cũng có thể kinh diễm đến tròng mắt trợn trừng ra. Nhưng giờ phút này, hắn hoa mắt sau khoảnh khắc lại trong lòng lạnh lẽo hãi hùng, khàn giọng nói:
- Thiên Diệp! Ngươi muốn làm cái gì!!
Yêu nữ này, chẳng lẽ còn là tên biến thái!?
Thiên Diệp Ảnh Nhi không hề để ý đến Vân Triệt gầm lên giận dữ, nàng nhìn thân thể quyến rũ xinh đẹp còn hơn họa thế yêu cơ trong truyền thuyết của Hạ Khuynh Nguyệt, trong mắt màu vàng sáng lên ánh sáng lạ cực kỳ hiếm thấy:
- Thật sự làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi, vẻ ngoài lạnh như băng vậy, lại cất giấu thân mình câu người thế này, cho dù ta thân là nữ nhân đều hơi động tâm.
Ngón tay nàng chậm rãi xẹt qua ngọc da tuyết cơ trước ngực Hạ Khuynh Nguyệt, động tác mềm nhẹ, giống như còn có vài phần hưởng thụ với say mê.
Nàng liếc mắt nhìn Vân Triệt:
- Thật sự kỳ lạ, thân hình dâm mỵ như vậy, cho đến nay lại vẫn còn là xử nữ, hay nam nhân cưới ngươi này, là thái giám vô dụng rồi?
Hai mắt Vân Triệt đỏ đậm như máu, tuy rằng Thiên Diệp Ảnh Nhi là một nữ nhân, nhưng như thế này là vô cùng nhục nhã chưa bao giờ có đối với Hạ Khuynh Nguyệt:
- Yêu nữ!! Không phải ngươi muốn biết trên người ta có bí mật gì sao? Có gan thì nhằm vào ta!
Tay của Thiên Diệp Ảnh Nhi đặt lên trên bụng Hạ Khuynh Nguyệt, độ cong khóe môi vô cùng khinh miệt với nghiền ngẫm, giống như nghe được câu chuyện cười buồn cười đến cực đoan:
- Ngươi? Ngươi không cần phải gấp. Rất nhanh, ngươi sẽ cầu nói tất cả cho ta.
Vân Triệt: “...?”