.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1294" class="block_" lang="en">Trang 647# 2
Chương 1295: Nguyền rủa tàn khốc
Vân Triệt gần như cắn mỗi một chiếc răng đều rướm máu:
- Yêu nữ! Nếu ngươi dám tổn thương nàng, ta nhất định khiến ngươi... sống không bằng chết!!
Lúc hắn nói chuyện, môi với răng không ngừng truyền đến âm thanh “Ken két”. Đây mới là lần thứ hai hắn gặp Thiên Diệp Ảnh Nhi, nhưng lại chưa bao giờ oán hận một nữ nhân đến như thế, cũng chưa bao giờ vô lực như thế... Trong quá khứ cho dù là hoàn cảnh tuyệt vọng như thế nào, cho dù đối mặt với Thí nguyệt ma quân, hắn đều có thể liều lĩnh đánh cược. Nhưng mà, chênh lệch giữa hắn và Thiên Diệp Ảnh Nhi thật sự quá lớn, lấy cách biệt một trời đều không đủ để hình dung.
Ở trước mặt chênh lệch như vậy, lời nói, mưu lược, tính kế gì đều là trò cười.
- Sống không bằng chết?
Nghe được lời Vân Triệt nói, Thiên Diệp Ảnh Nhi dừng động tác, đôi mắt chậm rãi đảo qua, phần môi phát ra âm thanh chậm rãi:
- Vân Triệt, ngươi biết cái gì là sống... không... bằng... chết... chân chính không?
Theo giọng nói của nàng vừa dứt, trong tròng mắt đột nhiên lóe lên một chút kim mang yêu dị.
Đồng thời với nó, trên người Vân Triệt hiện lên từng đường kim văn li ti... toàn thân hắn chợt run lên, trong nháy mắt đó, thân thể của hắn như bị vạn tên xuyên suốt, linh hồn như có vô số cương châm vô tình đâm vào...
- A!!!!!
Nếu nói Vân Triệt không sợ cái gì nhất, có lẽ chính là đau nhức. Bởi vì cả đời hắn bị thương, tuyệt đối không phải người thường có khả năng tưởng tượng được. Cho dù hết lần này tới lần khác trọng thương tới chết, hắn đều sẽ không rên một tiếng.
Nhưng mà, ngay trong nháy mắt khi kim mang thoáng hiện trong mắt Thiên Diệp Ảnh Nhi, hắn thế mà lại phát ra tiếng kêu thảm thiết giống như ra máu, ngũ quan, tứ chi, thân thể càng hoàn toàn co rút, chỉ trong một nháy mắt, liền vặn vẹo không thành bộ dáng.
- A a a a a a...
- A a a a a a a a a --
Trên không nơi mảnh đất bắt đầu của thái sơ thần cảnh tràn ngập lên tiếng kêu thảm thiết giống như đến từ dưới đáy luyện ngục. Tiếng sau còn thê lương hơn tiếng trước, tiếng sau còn khàn khàn hơn tiếng trước, gần như không dừng lại dù chỉ khoảnh khắc... Tieengs kêu thảm như vậy, bất cứ kẻ nào nghe vào trong tai đều chắc chắn sợ hãi trong lòng, thậm chí không cách nào tưởng tượng rốt cuộc là phải thừa nhận thống khổ cực hạn cỡ nào mới có thể phát ra tiếng kêu thê thảm như thế.
Yết hầu của Vân Triệt hoàn toàn khàn khàn, sắc mặt tái nhợt đến không nhìn thấy một chút màu máu. Giống như có vô số gai độc, vô số đao nhọn đang hung hăng đâm vào và cắt thân thể linh hồn của hắn, cảm giác thống khổ này còn tàn nhẫn hơn lăng trì và ngũ mã phanh thây trăm lần ngàn lần...
Linh hồn của hắn ngã vào vực sâu, thân thể lại không cách nào nhúc nhích, toàn bộ thân thể như con trùng lạnh run sắp chết, mới trong thời gian vài giây, trên dưới thân thể đã bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp hoàn toàn... dưới thân, một bãi mồ hôi nhìn thấy ghê người đang cấp tốc lan tràn...
“...” Hạ Khuynh Nguyệt nhắm hai mắt lại, lông mi thống khổ run run.
Nhìn kim văn lóng lánh kia và Vân Triệt và đang kêu gào thảm thiết đến tê tâm liệt phế, trên mặt Thiên Diệp Ảnh Nhi không hề có vẻ khó chịu hay không đành lòng, cánh môi ôn nhu còn hơn hoa đẹp ngược lại nhếch lên một độ cong cảnh đẹp ý vui:
- Hiện giờ, biết cái gì gọi là “Sống không bằng chết” chưa?
- Yêu... nữ... hu a a a a...
Trong mắt hắn nổ tung vô số tơ máu, gần như toàn bộ răng trong miệng cắn chặt. Hai chữ ngắn ngủi, lại khàn khàn đến không cách nào nghe rõ, càng gần như cạn kiệt tất cả ý chí còn sót lại của hắn, khiến cho hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết càng thêm thống khổ thê lương.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nhíu mắt vàng lại:
- Hả? Lại còn có thể nói được ra lời, đáng ngợi khen. Như vậy... như vậy thì sao?
Bên trong đôi mắt nàng lại lóe lên kim mang, nhất thời kim văn phủ kín toàn thân Vân Triệt trở nên càng thêm rõ ràng chói mắt.
- A a a a a a a a a a -----
Trong chớp mắt tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế hơn gấp bội gần như truyền khắp mỗi mỗi góc của mảnh đất khởi đầu này, thê thảm đến khiến mây vụn trên bầu trời và cát bụi trên mặt đất đều hơi sợ run. Hắn cảm giác mỗi một dây thần kinh, mỗi một đường kinh mạch, mỗi một linh hồn của bản thân đều giống như bj vô số móc sắt lạnh như băng xuyên suốt, lôi kéo, vặn vẹo, xé rách...
Đó là thống khổ mà Vân Triệt chưa từng tưởng tượng và thừa nhận...
Cổ họng của hắn bị tiếng kêu thảm thiết xé rách, mỗi một lần rít đều sẽ mang theo bọt máu, trên dưới toàn thân, từng tế bào, từng lỗ chân lông đều đang điên cuồng sợ run, vô số huyết mạch gắt gao phồng lên, như ngàn vạn con giun đang co rút vặn vẹo ngoài thân thể hắn...
Phạm hồn cầu tử ấn... không có tự mình trải qua, vĩnh viễn sẽ không biết đây là nguyền rủa đáng sợ cỡ nào, vĩnh viễn sẽ không biết như thế nào là mười tám tầng luyện ngục chân chính.
Vân Triệt luôn luôn có ý chí kiên định vẫn lấy làm kiêu ngạo, thân thể và linh hồn của hắn đều đã từng trải qua vô số lần tôi luyện tàn khốc, cho dù năm đó hái u minh bà la hoa vì Mạt Lỵ, thống khổ dưới tách hồn vẫn chưa từng lui bước...
Nhưng giờ phút này, hắn chính là hận không thể lập tức chết đi, đến kết thúc hành hạ không thuộc về mìh.
- Bây giờ ngươi còn có thể nói được ra lời chứ?
Đối mặt với một người thống khổ đến tình cảnh như thế, cho dù người có tâm địa sắt đá đều sẽ sinh lòng không nỡ, nhưng Thiên Diệp Ảnh Nhi lại cười như không cười, vốn không hề vì nó mà có bất cứ xúc động nào:
- Đã biết, vì sao nó tên là “Phạm hồn cầu tử ấn” rồi chứ?
- Bởi vì nó sẽ khiến cho ngươi cảm thấy tử vong là một chuyện tuyệt vời cỡ nào, cho ngươi muốn vô cùng khát cầu nó.
- Thống khổ mà nó mang đến siêu thoát trên linh hồn, nói cách khác vốn không phải ý chí có khả năng chống lại. Đừng nói ngươi chỉ là một tiểu bối đáng thương mới vài chục tuổi, cho dù là Giới Vương, kể cả là trong đám thần đế Giới Vương đều sẽ quỳ gối xuống đất, hoặc cầu xin tha thứ, hoặc muốn chết!
- Ngươi bây giờ, nhất định rất muốn chết đi? Có phải đột nhiên cảm giác được tử vong là chuyện tốt đẹp nhất trên thế giới này không?
- A a a... a a a a... a a a a a a!
Trả lời nàng, chỉ có tiếng kêu thảm thiết mang theo máu. Ngũ quan của hắn dưới thống khổ cực hạn dồn nén thành một đoàn, năm ngón tay co rút lại vặn vẹo như hai móng thú khô héo.
Thiên Diệp Ảnh Nhi tự nhiên nói ra:
- Tiện thể nói cho ngươi biết, phạm hồn cầu tử ấn này là nguyền rủa ấn do hồn nguyên của ta đây gieo xuống, cho nên...
Nàng nở nụ cười:
- Hoặc ta chủ động giải, hoặc ta chết, bằng không, phạm hồn cầu tử ấn trên người ngươi vĩnh viễn đều đừng mong giải trừ. Kể cả là Long hoàng muốn thu ngươi làm nghĩa tử, cho dù là mười Long hoàng đều không thể!
- Nói cách khác, đời này của ngươi, hoặc ngoan ngoãn nghe lời, hoặc cầu người giết ngươi, hoặc là... vĩnh viễn sống dưới địa ngục tầng thấp nhất, sống không bằng chết!
Vân Triệt cắn chặt răng, máu chảy như suối, gắt gao trừng lớn tròng mắt sắp phá nát... Lời Thiên Diệp Ảnh Nhi giống như ma chú tàn khốc nhất, từng lời rõ ràng khắc bên trong tâm hồn hắn. Tất cả ý chí, tín niệm của hắn đều bị bao phủ trong vực sâu thống khổ, cho đến hóa thành một mảnh hôn ám tuyệt vọng...
Cuối cùng, hắn dừng kêu thảm, ngất đi. Nhưng khóe môi vẫn chậm rãi rướm máu.
Kim văn trên người Vân Triệt biến mất, Thiên Diệp Ảnh Nhi đảo mắt về:
- Ta liền lòng từ bi, để cho hắn tạm thời yên tĩnh một lát, cũng miễn cho quấy rầy đại sự của ta và ngươi.
“...” Đôi mắt Hạ Khuynh Nguyệt vẫn luôn khép chặt chậm rãi mở ra... trong đó không có lo sợ không yên, không có thống khổ, không có cầu xin, thậm chí không nhìn thấy sự tồn tại của tròng mắt.
Ánh mắt này khiến mày nguyệt của Thiên Diệp Ảnh Nhi hơi nhíu lại.
Nàng nhìn chăm chú vào Thiên Diệp Ảnh Nhi, từng chữ u hàn triệt tâm:
- Thiên Diệp... Hôm nay ngươi tốt nhất giết ta đi... bằng không... cuối cùng có một ngày... thù của mẫu thân ta... còn có tất cả của hôm nay...
- Ta nhất định phải để ngươi hoàn lại vạn lần!!
Đối mặt với đôi mắt đáng sợ này của Hạ Khuynh Nguyệt, Thiên Diệp Ảnh Nhi lại không hề tránh né, ngược lại chậm rãi tới gần, nhiều hứng thú nhìn nàng, hai tay phủ xuống, rất thương tiếc không ngừng vuốt ve trên thân thể trần trụi của nàng:
- Hả? Thật không? Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, thân thể mỹ diệu như vậy, nếu hủy diệt rồi, nên có bao nhiêu đáng tiếc đây.
Tay nàng nhẹ nhàng bâng quơ quẹt xuống, trong một tiếng lụa rách rất nhỏ, nguyệt y dưới thân Hạ Khuynh Nguyệt cũng bị vỡ vụn bay ra toàn bộ, một thân thể đẹp đến mức tận cùng không gì che lấp hiện ra trong không khí mênh mông rất nặng của thái sơ thần cảnh.
Ánh mắt của Thiên Diệp Ảnh Nhi nhìn xuống dưới, trong mắt vàng lại hiện lên sáng rọi khác thường, hai tay của nàng di chuyển xuống dưới, ngón tay thon dài lướt trên đường cong đùi ngọc hoàn mỹ không tỳ vết của Hạ Khuynh Nguyệt, trên môi ca ngợi nói:
- Một đôi chân hoàn mỹ cỡ nào, cho dù hao hết tất cả mỹ ngọc không tỳ vết trên đời này, sợ rằng đều không tạo hình ra được một đôi chân hoàn mỹ như vậy. Nếu nam nhân nào có thể gác đôi chân này lên vai, tùy ý đùa giỡn, cho dù ngày hôm sau hắn bị thiên đao vạn quả mà chết, nhất định cũng tình nguyện ngàn vạn lần.
Hạ Khuynh Nguyệt: “...”
- Nhưng mà, nam nhân đê tiện xứng đáng để lây dính chẳng qua chỉ là dong chi tục phấn đê tiện giống vậy, thân thể hoàn mỹ giống như chúng ta, nam nhân nào có tư cách hưởng dụng đây.
Lời của nàng thăm thẳm mà chọc người, đôi mắt của nàng như mê như ly. Nhưng mà lời nói này nàng không phải để bẻ gãy ý chí của Hạ Khuynh Nguyệt, mà là nhận thức cơ bản nhất thuộc về nàng.
Nàng khinh thường, thậm chí coi rẻ tất cả nam nhân, bắt đầu từ lúc nhỏ đã là như thế. Từ khi dung nhan thần nữ của nàng mới hoàn thành, chung quanh nàng liền vĩnh viễn đều là đủ loại ánh mắt kinh diễm, thèm nhỏ dãi, dục vọng, khi phong hoa của nàng còn thắng được tất cả thế gian... Thiên tài, kiêu tử, Giới Vương, đế tử, thậm chí thần đế trong mắt thế nhân vì có thể mua nụ cười của nàng, thậm chí chỉ vì liếc nhìn nàng một cái mà đủ loại vắt óc tìm mưu kế, thậm chí không để ý đến sinh mệnh và tôn nghiêm.
Lại không biết, ở trong mắt nàng, hành vi của bọn họ chỉ có rơi vào “Đê tiện”.
Ở trong thế giới của nàng, trừ bỏ cha đẻ của nàng Phạm Thiên thần đế ra, trên thế gian này không có bất cứ một nam nhân nào xứng để cho nàng liếc nhìn nhiều hơn một lần.
Mà thân thể của nàng, vẫn không để cho bất cứ nam nhân nào đụng chạm vào... cho dù là ngón út của nàng.
Những năm này, nàng đều che đậy dung nhan đi. Cũng không phải vì không để cho thêm nhiều người đắm chìm như trong dự đoán của thế nhân, mà là... nàng cảm thấy nam nhân của thế gian đã vốn không xứng nhìn thấy dung nhan chân thật của nàng.
Đây có lẽ là một tâm lý vặn vẹo, nhưng mà nàng lại cố tình có tư cách “Vặn vẹo” như vậy.
Bởi vì nàng là Phạm Đế thần nữ!
Những nữ nhân khác đều đang hoặc theo đuổi phu quân uy khuynh một phương, hoặc giúp chồng dạy con, hoặc thích quần áo trang sức, hoặc theo đuổi huyền đạo quyền thế... còn nàng, theo đuổi lại là thứ mà người thường nghĩ cũng không dám nghĩ.
Con đường chân thần!
Vì nó, nàng có thể bất chấp tất cả thủ đoạn. Toàn bộ thế gian, chỉ cần có thể hỗ trợ nàng tìm kiếm được con đường chân thần, tất cả đều có thể lợi dụng, cũng đều có thể phá hủy tất cả.
Ngón tay nàng lướt dọc theo hai chân thon dài tuyệt mỹ của Hạ Khuynh Nguyệt lên trên, cuối cùng một lần nữa dừng lại ở trên chỗ bụng Hạ Khuynh Nguyệt, hai tròng mắt cũng hơi nheo lại:
- Thân thể hoàn mỹ, càng hoàn mỹ chính là tấm thân xử nữ của ngươi, quả thật giống như đặc biệt lưu lại vì ta.
- Muốn tu luyện nghịch thế thiên thư, cần người có cửu huyền linh lung. Hiện giờ, cuối cùng có thể bắt đầu...
Chính trong nháy mắt này, trong mắt như mê ly như sương mù của Thiên Diệp Ảnh Nhi đột nhiên lóe lên chút quang mang kỳ lạ.
Xoẹt!!!!!
Một âm thanh đứt gãy, bén nhọn giống như vạch ra trời xanh.
Một vết rách màu máu, khắc ở phía trước tầm mắt Hạ Khuynh Nguyệt, giống như khảm chết ở trong không gian, thật lâu không tiêu tan.