.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1295" class="block_" lang="en">Trang 648# 1
Chương 1296: Hy vọng cuối cùng
Dưới vết đỏ, mười mấy sợi tóc màu vàng chậm rãi bay xuống, mà bóng dáng của Thiên Diệp Ảnh Nhi lại thong thả hư hóa, cho đến hoàn toàn biến mất.
Đôi mắt vốn tăm tối của Hạ Khuynh Nguyệt cuối cùng khôi phục một chút thần thái, cũng vào một khắc này nàng đột nhiên cảm thấy sự tồn tại của huyền khí... Một đường vệt đỏ này không chỉ đứt gãy tàn ảnh với tóc vàng của Thiên Diệp Ảnh Nhi, còn cắt đứt phong tỏa huyền lực của nàng với Vân Triệt.
Trước thân nàng, một bóng dáng màu đỏ không tiếng động xuất hiện trong không khí, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thiên Diệp Ảnh Nhi đã nháy mắt trốn thoát ra ngoài vài dặm, lưỡi dao găm màu đỏ trong tay phóng thích ra ánh sáng lạnh khủng bố... nhưng vẫn không bằng sát ý lạnh như băng ở trong mắt nàng.
Một thiếu nữ quần áo sặc sỡ cũng vào lúc này từ trên trời hạ xuống, đứng ở bên người nàng, trong tay rõ ràng là một thanh cự kiếm màu xanh biếc còn lớn hơn thân thể bé bỏng của nàng rất nhiều.
Mạt Lỵ và Thải Chi!
Rắc...
Một tiếng động rất nhỏ truyền đến, theo một vết nứt thoáng hiện mặt nạ màu vàng của Thiên Diệp Ảnh Nhi bị gãy một góc phẳng phiu, rơi xuống trên mặt đất màu xám trắng.
Nếu nàng chậm hơn chỉ một phần ngàn giây, gương mặt nàng, thậm chí là đầu nàng sẽ bị vết đỏ trực tiếp làm đứt lìa.
Bởi vì, đó là Tru Thần nhận của Thiên Sát tinh thần!
Nàng giơ tay lên nhẹ nhàng mơn trớn vết gãy vô cùng phẳng phiu kia, con mắt dưới mặt nạ đột nhiên lóe lên kim mang nguy hiểm đến mức tận cùng.
- Mau dẫn hắn đi!
Cho dù đôi mắt hay là khuôn mặt của Mạt Lỵ đều âm trầm đáng sợ. Khí tức tinh huyết mơ hồ hòa lẫn với sát khí càng gần như bao phủ nơi khởi đầu của thái sơ thần cảnh.
Hạ Khuynh Nguyệt lắc mình, đi tới bên người Vân Triệt. Nàng ôm Vân Triệt đã hôn mê vào trong ngực, lại không rời đi... Rõ ràng thoát khỏi nguy cơ, ngọc nhan của nàng vẫn hoàn toàn trắng bệch.
Bởi vì thoát khỏi nguy cơ chính là nàng. Phạm hồn cầu tử ấn của Vân Triệt...
- Ngươi còn ngẩn người làm gì? Còn không mau đi!!
Thấy Hạ Khuynh Nguyệt lại hồi lâu chưa động, giọng điệu của Mạt Lỵ nhất thời nghiêm khắc gấp gáp vài phần. Hạ Khuynh Nguyệt không biết nàng, nhưng nàng đã biết Hạ Khuynh Nguyệt từ mười hai năm trước.
Nàng và Thải Chi vừa mới đến, mà Vân Triệt lại trong hôn mê. Cho nên nàng cũng không biết Vân Triệt đã bị Thiên Diệp Ảnh Nhi hạ phạm hồn cầu tử ấn, bằng không, nàng ngược lại tuyệt đối không để cho Hạ Khuynh Nguyệt mang Vân Triệt đi.
Hạ Khuynh Nguyệt cắn chặt răng ngọc. Nhưng mà Thiên Diệp Ảnh Nhi ở bên cạnh, vốn không chấp nhận nàng có một chút do dự, nàng nhanh chóng gọi độn nguyệt tiên cung ra, ôm Vân Triệt tiến vào trong đó, nháy mắt chạy xa mà đi.
Thiên Diệp Ảnh Nhi không ngăn cản... giống như, cũng quá không cần thiết.
Tốc độ của độn nguyệt tiên cung cao đến cực hạn, bay về trên không xa xôi... Nơi đó, là một lốc xoáy trắng xám lượn vòng, cũng là cửa ra vào của thái sơ thần cảnh. Rất nhanh, ở dưới tốc độ khủng bố tuyệt luân của nó, nó vào trong lốc xoáy màu trắng, khí tức hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Mạt Lỵ thầm thả lỏng một hơi, khí tức mà nàng luôn tập trung trên người Thiên Diệp Ảnh Nhi càng thêm lạnh như băng, sát khí lẫm liệt.
Cho dù Hạ Khuynh Nguyệt và Vân Triệt trốn đi, hay là sát khí của Thiên Sát tinh thần đều không khiến Thiên Diệp Ảnh Nhi thay đổi chút sắc mặt nào, ngón tay nàng dời khỏi góc mặt nạ bị vỡ ra, chậm rãi đi lên, đến gần Mạt Lỵ và Thải Chi, tự nhiên nói ra:
- Dựa vào hai người các ngươi còn không có khả năng nhanh chóng thoát khỏi Cổ bá như vậy, xem ra các ngươi còn có một giúp đỡ khác... Hay là tinh thần thứ ba?
- Thiên... Diệp!!
Hai chữ ngắn ngủi, lại mang theo mối hận nghiến răng vô cùng vô tận. Cho dù đối với Mạt Lỵ hay Thải Chi, Thiên Diệp Ảnh Nhi đều là người hận nhất đời này.
Bởi vì nàng ta gián tiếp hại chết mẫu thân Mạt Lỵ, hại chết ca ca của các nàng, cũng thiếu chút nữa hại chết Mạt Lỵ.
Giọng Thiên Diệp Ảnh Nhi chợt lạnh xuống:
- Thiên Sát, nếu ngươi ẩn trong bóng tối, ta còn sẽ sợ ngươi ba phần. Ngươi chẳng những chủ động hiện hình ở trước mặt ta, bên người còn dẫn theo một con sói non chưa trưởng thành... tỷ muội các ngươi đặc biệt đi tìm chết hả?
Mạt Lỵ ngưng đọng sát khí, Tru Thần nhận chỉ về trước, lưỡi dao chớp động lên tia máu khiến cho không ai có thể nhìn thẳng:
- Hôm nay người phải chết, là ngươi!
Bước chân của Thiên Diệp Ảnh Nhi đi tới càng ngày càng gần, một mình đối mặt với hai đại tinh thần, giọng nói của nàng chuyển sang lạnh lẽo nhưng không hề có chút cảm giác khẩn trương nào:
- Nói đi nói lại, ngươi sẽ không định giải thích một chút mục đích phải truy đuổi đến tận đây sao? Thái sơ thần cảnh, mộ địa hoàn mỹ cỡ nào. Các ngươi sẽ không phải thật sự đặc biệt đi tìm chết chứ? Hay là nói, các ngươi chuẩn bị nói với ta rằng... là đặc biệt vì giết ta mà đến? Ta nghĩ, Thiên Sát ngươi vẫn còn không đến mức ngu xuẩn đến vậy đi?
- Ngươi đã sớm đáng chết!
Mạt Lỵ lạnh lùng nói. Nhưng trong lòng nàng lại rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào, dưới trạng thái như thế, nàng tuyệt đối không giết được Thiên Diệp Ảnh Nhi... nàng và Thải Chi cộng lại cũng tuyệt đối không thể.
Nàng mang theo Thải Chi dốc hết tốc độ chạy tới Nguyệt Thần giới, là vì sợ Vân Triệt sau khi nhìn thấy Hạ Khuynh Nguyệt sẽ không khống chế được cảm xúc, dẫn tới Nguyệt Thần giới tức giận... lấy tính nết của Vân Triệt, tuyệt đối có khả năng làm được.
Sau khi các nàng tới Nguyệt Thần giới, Hạ Khuynh Nguyệt đã mang Vân Triệt trốn đi... mà nàng lại đột nhiên nhận ra khí tức của Thiên Diệp Ảnh Nhi đi xa. Mà hướng đi, rõ ràng là phương hướng độn nguyệt tiên cung trốn đi.
Mạt Lỵ rõ ràng về sự đáng sợ của của Thiên Diệp Ảnh Nhi hơn bất cứ ai. Nàng đã bất chấp hậu quả, mang theo Thải Chi đuổi thẳng đến đây.
- Đã muốn giết ta như vậy, đã đuổi đến tận nơi đây, sao còn không ra tay vậy?
Thiên Diệp Ảnh Nhi càng ngày càng gần, đã trong vòng trăm trượng, khoảng cách này chẳng qua chính là trong chớp mắt đối với người ở cấp bậc của nàng.
Chân mày của Mạt Lỵ lại trầm xuống một phần, nàng hơi nghi hoặc, Hạ Khuynh Nguyệt mang theo Vân Triệt trốn đi, vì sao nàng ta lại không hề nóng nảy chút nào?
Cánh môi Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ cong lên, giống như có dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ
- A, ta đã biết. Hóa ra, các ngươi kéo dài thời gian cho bọn chúng đào tẩu.
Mạt Lỵ: “...”
- Chính là, ta rất hiếu kỳ. Ngươi không tiếc mang theo con sói non này, từ đông thần vực vẫn đuổi đến tận nơi đây, rốt cuộc vì bảo hộ thần lực Tà thần hay là vì... bảo vệ tiểu tình nhân của ngươi đây?
Sắc mặt của Mạt Lỵ đột nhiên thay đổi, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng đỏ đậm:
- Ngươi... nói... cái... gì!?
- Tỷ tỷ...
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thải Chi cũng biến sắc.
Nhìn phản ứng của Mạt Lỵ, Thiên Diệp Ảnh Nhi phá lên cười:
- Hả? Ha ha ha ha... lần trước tận mắt nhìn thấy ngươi vì Vân Triệt khóc lóc nức nở, ta còn vẫn không dám tin tưởng, hiện giờ xem ra tất cả cho dù không thể tin được cũng là sự thật. Đường đường trưởng công chúa Tinh Thần giới, tinh thần tuyệt tình thích giết chóc nhất trong mắt thế nhân lại sẽ thích một nam nhân, còn là một nam nhân của hạ giới, thú vị, thật sự rất thú vị.
Tận mắt thấy... khóc lóc nức nở?
Tròng mắt Mạt Lỵ trợn to, rồi đột nhiên phóng xạ ra ánh sáng đỏ hoảng sợ:
- Ngươi đã nghe được cái gì!
Thiên Diệp Ảnh Nhi cười tủm tỉm nói:
- Ha ha, lúc đó ngươi và con sói non này nói cái gì, ta liền nghe được cái đó. Thiên Sát tinh thần có thể nói linh giác nhạy bén nhất toàn bộ thần giới, lại sẽ bởi vì một nam nhân mà tâm thần đại loạn đến ngay cả thần thức của ta xuyên qua kết giới cách âm do ngươi thiết hạ đều không hề phát hiện. Hiện giờ ta hết sức tò mò, Vân Triệt rốt cuộc đã làm chuyện kinh thiên động địa gì mà lại khiến cho ngươi sát tinh tay đầy máu tươi, người người e ngại như quỷ thần đều bị hắn câu mất hồn đi rồi.
- Thiên... Diệp!!
Vẫn là hai chữ còn âm ngoan lạnh như băng hơn vừa rồi, trong lòng nàng đang kịch liệt trầm xuống... Ngày ấy chợt thấy Vân Triệt ở Trụ Thiên giới, tâm hồn nàng như bị thiên chùy nện vào, triệt để đại loạn, sau đó hung hăng mắng to Thải Chi một trận...
Đúng là không hề phát hiện ra Thiên Diệp Ảnh Nhi ở bên!
Còn bị ả ta nghe được lời nói với Thải Chi!
Vào lúc này nàng mới cuối cùng rõ ràng được, vì sao Thiên Diệp Ảnh Nhi lại đuổi theo Vân Triệt đến tận đây... đúng là bởi vì nàng sơ sẩy mà khiến Vân Triệt bị Thiên Diệp Ảnh Nhi để mắt đến!
Mà bị yêu nữ còn đáng sợ hơn ác ma này để ý đến, hơi không cẩn thận sẽ vạn kiếp bất phục!
Môi Thải Chi trắng bệch, giọng nói co rúm lại:
- Tỷ tỷ... đều... trách... muội... nếu không phải vì muội...
- Không liên quan đến muội!
Mạt Lỵ quát lạnh một tiếng. Nàng vốn chính xác muốn toàn lực chặn Thiên Diệp Ảnh Nhi, để tranh thủ đủ thời gian trốn đi cho Vân Triệt. Mà bây giờ, nàng đã sinh ra sát tâm còn mãnh liệt hơn bất cứ khoảnh khắc nào trong quá khứ đối với Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Bởi vì chỉ cần ả ta còn sống, Vân Triệt vĩnh viễn đừng mong an bình!
Mạt Lỵ nghiến răng nghiến lợi nói:
- Thiên Diệp, ta cho ngươi biết một sự kiện. Lực lượng của Tà thần không thể đoạt xá, cho dù ngươi có ngàn vạn thủ đoạn cũng không thể, ngươi vẫn hết hy vọng đi.
- Hả? Cho nên là?
“...” Mạt Lỵ rất rõ ràng, chỉ bằng một câu nói của mình không có khả năng khiến Thiên Diệp Ảnh Nhi mất đi “Hứng thú” đối với Vân Triệt, nàng tiến lên trước một bước, huyết quang lưu chuyển trên Trụ Thần nhận:
- Còn có, hôm nay ngươi... nhất... định... phải... chết!!
Khi một âm tiết cuối cùng vừa dứt, bóng dáng của Mạt Lỵ đã biến mất, hóa thành tàn ảnh khắp bầu trời, Trụ Thần nhận lướt trên vô số vết tích màu đỏ tươi, đâm thẳng vào Thiên Diệp Ảnh Nhi...
Bên ngoài thái sơ thần cảnh, đại chiến giữa Cổ Chúc với bóng dáng băng lam vẫn tiếp tục.
Thân hình khô gầy già nua của Cổ Chúc không giống như người sống, nhưng theo cánh tay của hắn vung lên, lại cuốn động lên tầng tầng lớp lớp gió lốc khủng bố trong không gian hỗn độn, áp chế từng bước bóng dáng băng lam.
Rầm --
Lực lượng va chạm một trận lâu dài, lam quang đầy trời bị gió dữ hoàn toàn xoắn diệt, bóng dáng băng lam bị đánh văng ra xa xa, thân hình rung động, dường như bị thương.
Cổ Chúc không thừa thắng xông lên, mà thản nhiên nói:
- Vẫn không chuẩn bị sử dụng toàn lực sao?
Bóng dáng băng lam vẫn không tiếng động, kiếm quang lại lên... nàng muốn chính là giữ hắn lại, vốn không cần sử dụng toàn lực, cũng không thể sử dụng toàn lực. Bằng không một khi huyền công của nàng bại lộ, tất bị lộ thân phận, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Đúng lúc này, một luồng sóng khí từ xa xa cuốn động, độn nguyệt tiên cung lộ ra từ trong lốc xoáy màu trắng xám, sau đó bay nhanh về hướng nam.
Nhìn thấy độn nguyệt tiên cung, dị quang chợt lóe lên trong mắt Cổ Chúc, hai tay đều lên, hắn vừa định chụp gió lốc về độn nguyệt tiên cung, lam ảnh phía trước chợt lóe lên, một tầng băng mang chắn ngang giữa khoảng không, chặt chẽ phong tỏa gió lốc của hắn...
Độn nguyệt tiên cung không hề nhận lấy chút ảnh hưởng nào, trong nháy mắt liền biến mất trong hư không phía nam. Lấy tốc độ nhanh chóng tuyệt luân của nó, có bóng dáng băng lam kiềm chế, Cổ Chúc quả quyết không có khả năng đuổi kịp.
Độn nguyệt tiên cung, ánh sáng ảm đạm.
Hạ Khuynh Nguyệt đã đổi một bộ nguyệt y giống như trước, nàng quỳ ở đó, trong lòng ôm chặt lấy Vân Triệt vẫn đang hôn mê, tóc dài hơi rối rơi trước ngực và trên khuôn mặt vô cùng tái nhợt của Vân Triệt...
Sắc mặt của hắn vẫn hiện ra vặn vẹo sau khi trải qua thống khổ cực độ, vết máu ở khóe miệng càng nhìn thấy mà ghê người... Nàng ôm Vân Triệt chặt hơn, như ôm một trẻ mới sinh bệnh nặng, trong lòng bi thương vô tận.
Phạm hồn cầu tử ấn... nguyền rủa đáng sợ nhất trên đời...
Vì sao hắn lại trúng thứ này...
Thiên Diệp Ảnh Nhi không có khả năng giải cho hắn, giết Thiên Diệp Ảnh Nhi... càng là chuyện ngàn lẻ một đêm.
Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ...
Trong yên tĩnh đè nén, độn nguyệt tiên cung bay ra rất xa, sau khi xác nhận hoàn toàn thoát khỏi phạm vi cảm giác của người khác, ý niệm của nàng vừa động, phương hướng phi hành của độn nguyệt tiên cung đã chuyển hướng, lập tức bay về phía tây.
Nơi đó, là chỗ của tây thần vực.
Người kia...
Nàng ấy có lẽ có khả năng cứu được hắn...
Không, là nhất định có thể cứu hắn!!
Nàng nhắm mắt lại, lần này đến lần khác, liều mạng nhớ kỹ cái tên tồn tại trong mảnh nhỏ ký ức... Cùng với, nơi cấm kỵ ai cũng không thể đến gần.
Nàng ấy nhất định có thể cứu hắn... nhất định có thể...
Nàng liên tục khuyên giải an ủi bản thân, dùng toàn bộ ý chí để cho mình tin tưởng vững chắc hy vọng mong manh kia...