.
._648__2" class="block_" lang="en">Trang 648# 2
Chương 1297: Muốn chết
Ầm rầm!
Một tiếng vang thật lớn, Thiên Lang thánh kiếm bùng lên viêm quang, một “Man hoang nha” tập trung vào Thiên Diệp Ảnh Nhi, nặng nề nện xuống.
Mỗi một kiếm của Thiên lang ngục thần điển đều có uy lực vĩ đại, làm Thiên Lang kiếm thứ hai, khi Vân Triệt lấy tay làm kiếm thi triển man hoang nha liền đã làm trọng thương hai đế tử, mà một kiếm dưới kiếm của Thải Chi phóng thích chính là thiên uy mênh mông chân chính.
Sói gầm chấn không, trên trời cao hiện ra một bóng sói thương lam khổng lồ... So với trên người Vân Triệt chỉ thoáng hiện lên một bóng sói mơ hồ, phía sau Thải Chi lại là một thương lang vạn trượng, đôi mắt như huyết ngục, miệng muốn cắn trời, theo Thiên Lang thánh kiếm vung lên, thương lang vạn trượng mang theo kiếm uy diệt thế lao thẳng tới Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Thiên Diệp Ảnh Nhi không hề động, một tay giơ lên cao, một đường ánh sáng màu vàng kim đột nhiên xuất hiện, cũng ở trong nháy mắt ngăn cản được Thiên Lang kiếm uy... mà gần như trong cùng một khoảnh khắc, một vết đỏ xé rách không gian, như sao băng trong khoảnh khắc điểm thẳng vào cổ họng của nàng.
Tròng mắt Thiên Diệp Ảnh Nhi liền khựng lại, thân thể chói lên kim mang hơi chuyển.
Thoáng chốc, một mảng lớn không gian chung quanh bị vặn vẹo thành hình chữ “S” đáng sợ... nơi này không phải là không gian của hạ giới hay thần giới, mà là không gian của thái sơ thần cảnh! Có pháp tắc không gian cao cấp nhất thế gian. Muốn vặn vẹo trên biên độ lớn như thế, phải cần là lực lượng khủng bố cực đoan... Mà lực lượng xé rách mang theo, cũng không hề nghi ngờ là đáng sợ tới cực điểm.
Trong không gian vặn vẹo, lực lượng của Thải Chi và Mạt Lỵ bị tán loạn gần như trong nháy mắt, hai người cũng bị hất về hai phương hướng khác nhau.
- Sao ả ta có thể... lợi hại như vậy?
Trên khuôn mặt ngưng trọng của Thải Chi mang theo vẻ kinh hãi khó nén. Đây là lần đầu tiên nàng kiến thức đến sự đáng sợ của Thiên Diệp Ảnh Nhi, chưa dốc toàn lực, chưa lấy binh khí, nhưng một luồng uy áp vô hình cũng khiến cho nàng gần như không thở nổi... tuyệt đối còn hơn toàn bộ tinh thần ngoài Tinh Tuyệt Không!
- Ả ta chính là lợi hại như vậy.
Mạt Lỵ lạnh lùng nói. Tuy rằng sát ý, hận ý của nàng đối với Thiên Diệp Ảnh Nhi đã đạt tới cực hạn, nhưng lý trí lạnh như băng lúc nào cũng nói cho nàng rằng: Đừng nói nàng và Thải Chi, cho dù lại có hai tinh thần khác đến, muốn giết được Thiên Diệp Ảnh Nhi đều là người si nói mộng.
Việc duy nhất có thể làm hiện giờ của nàng và Thải Chi chính là dốc hết khả năng giữ chân ả ta, để Vân Triệt có thể trốn đi càng xa càng tốt.
Nàng hít thở một hơi, bóng dáng lay nhẹ, đã giống như quỷ mị biến mất trong không khí... Khi xuất hiện lần nữa đã hóa thành bảy tàn ảnh, mang theo bảy tàn quang tuyệt mệnh...
- Tinh thần hoàng diệt trảm!
Hai tỷ muội tâm niệm tương thông, Thiên Lang kiếm uy của Thải Chi đã trong cùng một thời gian chụp xuống. Trưởng công chúa với tiểu công chúa của Tinh Thần giới, hai tinh thần có số tuổi ít nhất, ở nơi đây lần đầu tiên toàn lực liên thủ vây giết Phạm Đế thần nữ -- nữ nhân đáng sợ nhất đông thần vực này.
Tốc độ của độn nguyệt tiên cung đã đạt tới cực hạn của huyền hạm đương thời, nhưng Hạ Khuynh Nguyệt vẫn cảm thấy quá chậm.
Nàng vẫn ôm Vân Triệt quỳ trên mặt đất, vẫn duy trì một động tác thật lâu, trong lòng bị lạnh như băng và sốt ruột hoàn toàn tràn ngập. Trong ngày thường nàng luôn lòng yên tĩnh như băng vào lúc này lại không thể yên tĩnh được dù chỉ một khoảnh khắc.
Trong những năm ở thần giới, trong lòng nàng thật sự rất bình tĩnh, kiểu bình tĩnh ngăn cách với thế giới, vô dục vô cầu. Vân Triệt vốn tưởng rằng đã sớm chết đi nhiều năm lại một lần nữa xuất hiện trước người nàng, nàng mang theo hắn rời đi... Lựa chọn này không xuất phát từ suy tư và lý trí, mà vốn theo bản năng.
Tuy rằng lựa chọn này khiến cho nàng cõng lấy cảm giác có tội rất nặng... nặng đến nàng muốn dùng cuộc đời của mình đi chuộc.
Có lẽ nàng cũng không chân chính hiểu rõ tại sao mình sẽ theo bản năng làm ra lựa chọn này, nhưng ít ra, nhìn Vân Triệt vốn cho rằng đã sớm trời người hai ngả lại rõ ràng đứng ở trước mặt mình, tâm hồn yên lặng đã lâu của nàng giống như một lần nữa có sinh mệnh mới... cảm giác này thật rõ ràng, còn rõ ràng hơn linh hồn cảm xúc của bất cứ lúc nào trong những năm này.
Nhưng mà, mới trôi qua một ngày ngắn ngủi lại rơi thẳng xuống vực sâu... Từ ảo mộng tốt đẹp bỗng chốc rơi vào ác mộng đáng sợ nhất.
Phạm hồn cầu tử ấn...
Ở trong mảnh nhỏ ký ức mà Nguyệt Thần đế cho nàng, ký ức về “Phạm hồn cầu tử ấn” mang theo dấu vết sợ hãi vô cùng mãnh liệt. Mà khiến Nguyệt Thần đế tồn tại ở cấp độ này còn sợ hãi như thế... có thể nghĩ, đó là nguyền rủa đáng sợ cỡ nào.
Mà nó lại rơi lên trên người Vân Triệt nàng mới vừa “Mất mà được lại”.
Vân Triệt luôn luôn ở trạng thái hôn mê, nhưng tái nhợt trên mặt không hề bớt đi chút nào, hàm răng càng thủy chung cắn chặt lại, từng khí quan, mỗi một cơ bắp trên mặt đều cau chặt thậm chí ở trạng thái vặn vẹo... đều đang hiển lộ rõ ràng hắn đang trải qua tra tấn tàn khốc như thế nào.
Lúc này, trên thân hắn đột nhiên chợt lóe kim mang, từng đường kim văn hiện ra.
Như một đầu ác thú tuyệt vọng bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, Vân Triệt kêu thảm thiết một tiếng khàn khàn, toàn thân chợt co rút lại, từ trong lòng Hạ Khuynh Nguyệt hung hăng ngã xuống, sau đó vô cùng thống khổ quay cuồng trên mặt đất, tru lên...
- Vân Triệt!
Hạ Khuynh Nguyệt cả kinh, vội vàng tiến lên, nhưng thân thể Vân Triệt đang quay cuồng trong cuồng loạn, tứ chi trong vặn vẹo vung lên giãy giụa, Hạ Khuynh Nguyệt vừa mới tới gần đã bị hắn gạt ra.
Người chưa từng trải qua vĩnh viễn không cách nào lý giải nổi giờ phút này Vân Triệt đang phải thừa nhận thống khổ như thế nào.
Hắn lúc thì toàn thân cuộn mình run run, như bị ném vào tầng thấp nhất của minh ngục hàn băng, toàn thân đâm đầy vô số băng thứ độc thương, nháy mắt tiếp theo lại như bị xé nát huyết nhục, đập nát xương cốt, bị đặt trên ngọn lửa luyện ngục tàn nhẫn đốt cháy...
Thống khổ với khổ hình mà toàn bộ người trên thế gian đều có thể tưởng tượng, không thể tưởng tượng cùng với ngay cả nghĩ đều không dám nghĩ, mỗi một giây, mỗi một nháy mắt, đều toàn bộ tàn nhẫn thêm vào trên người Vân Triệt...
- A a a a... A a a a a a!!
- Ưm a a a a a a a a a --
Tỉnh lại từ trong hôn mê mới trong vài giây ngắn ngủi, toàn thân Vân Triệt đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt nhẹp, tất cả mạch máu đều phồng lên, ngọ nguậy đến làm cho người ta sợ hãi, tứ chi giống như điên đấm lên mặt đất và tất cả chung quanh, sau đó lại không ngừng cào rách thân thể mình... Trong nháy mắt khắp cả người đều là vết máu, lại trong chớp mắt liền đã là huyết nhục mơ hồ.
- Vân Triệt... Vân Triệt!!
Trơ mắt nhìn Vân Triệt cào thân thể hắn ra từng vết máu, tâm hồn Hạ Khuynh Nguyệt phát run, cuối cùng bất chấp gì khác, cố chấp vận huyền khí, nhào tới trên người Vân Triệt... Dưới tình huống này trạng thái này, mặc dù Vân Triệt không cách nào sử dụng huyền lực, nhưng lực lượng thân thể hắn vốn rất lớn, hơn nữa giãy giụa dưới tuyệt vọng, khiến cho hai tay của hắn lại đột ngột thoát khỏi khống chế của Hạ Khuynh Nguyệt, điên cuồng cào xé thân thể nàng.
Hai tay cong đến vặn vẹo của hắn một tay nắm chặt trên cánh tay trái của nàng, một tay khác chộp lên trên lồng ngực của nàng, gắt gao chộp một bên mềm mại vào trong tay...
Trên mặt Hạ Khuynh Nguyệt lộ vẻ thống khổ, lại không tránh đi, ngược lại nhắm mắt lại, gắt gao ôm chặt lấy thân thể đang run run co rút của Vân Triệt.
Tích...
Tích...
Vài giọt bọt nước giống như lạnh như băng, lại ấm áp không biết từ đâu mà đến, không tiếng động dừng lên trên vết máu trước ngực bị chính Vân Triệt cào ra, dung hợp cùng với máu của hắn. Vào khoảnh khắc này, trong tròng mắt trải rộng tơ máu của Vân Triệt thoáng hiện chút tỉnh táo...
Ý thức với trong tầm mắt mơ hồ, hắn nhìn thấy trên cánh tay Hạ Khuynh Nguyệt bị tay trái của mình chộp vào, năm ngón tay hoàn toàn đâm vào trong thịt, cào ra năm lỗ máu chảy đầm đìa trên cánh tay ngọc hoàn mỹ không tỳ vết của nàng, nửa ống tay áo đều bị máu tươi nhuộm đỏ. Mà tay phải chộp vào trên ngực trái của nàng, dưới nguyệt y rách nát, tuyết cơ như nguyệt đầy đã bị nắm đến hoàn toàn biến hình, cũng ấn năm vết đỏ nhìn thấy mà ghê...
Nàng không tránh đi, cũng không lên tiếng, ôm hắn thật chặt.
Tròng mắt gắt gao phóng đại, hai tay càng thêm mãnh liệt run rẩy liều mạng thu hồi, hắn vừa mới mở miệng, phát ra âm thanh khàn khàn còn khó nghe hơn ác quỷ:
- Khuynh... Nguyệt...
- Giết... ta... đi...
Cả đời Vân Triệt vô số thương tổn, từng giẫm bên bờ sinh tử vô số lần, ngay cả đau xót cách hồn đều thản nhiên không sợ, ở dưới “Phạm hồn cầu tử ấn”, dùng ý thức còn sót lại, nói ra ba chữ muốn chết đi.
Hạ Khuynh Nguyệt lắc đầu:
- Vân Triệt... Đừng nói ba chữ kia, ta có biện pháp cứu ngươi, nhất định có thể...
- Giết...... ta... đi... a a a a a...
Lời nói lúc trước của Thiên Diệp Ảnh Nhi, hắn đang trong thống khổ lại nghe thấy rõ ràng, một chữ đều không mơ hồ. Thống khổ mà hắn phải thừa nhận, vượt xa đau xót do cách hồn của u minh bà la hoa... Ít nhất vế sau hắn còn có thể dùng ý chí vượt qua, nhưng hành hạ do cầu tử ấn lại làm hỏng mất tất cả ý chí và tín niệm của hắn, vốn không phải nhân loại, cũng không phải sinh linh gì có khả năng thừa nhận.
Nếu muốn vĩnh viễn sống dưới thống khổ như thế, tử vong là giải thoát lớn nhất.
Chỉ có Thiên Diệp Ảnh Nhi có thể giải, hắn thà rằng chết!
Theo lần thứ hai hắn nói ra ba chữ kia, tròng mắt của hắn lấy tốc độ rất nhanh trở nên ảm đạm... ánh mắt vốn đỏ tươi như máu, lại rõ ràng phủ kín một tầng vẩn đục u ám.
Tử chí!
Ngực Hạ Khuynh Nguyệt hít thở không thông, tay phải nàng đang ôm chặt Vân Triệt đột nhiên thả lỏng ra, hung hăng tát lên trên mặt Vân Triệt.
- Bốp!!
Một cái tát này cực kỳ vang dội, chính là, so với hành hạ của phạm hồn cầu tử ấn, cảm nhận sâu sắc do một cái tát này mang đến vốn nhỏ không thể kể đến... Lại hung hăng chạm lên trên tâm hồn Vân Triệt, khiến cho đôi mắt của hắn vào một khắc này ngưng trọng, liền ngay cả thân thể co rút cũng xuất hiện dừng lại trong khoảnh khắc.
Giọng Hạ Khuynh Nguyệt trong u lãnh hơi phát run:
- Vân Triệt, ngươi nghe đây... Ngươi là Vân Triệt, không phải là phế vật có thể tùy ý đánh tan! Năm đó, ở Thiên Kiếm sơn trang ngươi không chết, ở thái cổ huyền chu ngươi cũng không chết... ngươi có lý do gì bị chính là một nguyền rủa ấn đánh tan!
- Đừng quên, Thiên Huyền đại lục có bao nhiêu người đang đợi ngươi... Đừng quên ta vì ngươi mà ruồng bỏ mẫu thân và nghĩa phụ ta... lại đừng quên những thống khổ này do ai đưa tới cho ngươi, ngươi phải trả lại ngàn vạn lần... Cho nên, ngươi phải sống... vĩnh viễn không được nói lại ba chữ kia...
Hạ Khuynh Nguyệt hít sâu một hơi, liều chết không để cho mình rơi xuống nửa giọt lệ, lại cuối cùng lắc lắc đầu:
- Ngươi đau bao nhiêu, chỉ có chính ngươi biết, đây có lẽ là lời nói suông vô dụng đối với ngươi lúc này... nhưng mà, trên đời này không có chuyện gì là tuyệt đối, phạm hồn cầu tử ấn không phải chỉ có Thiên Diệp mới có thể giải. Có một người, nàng ấy có lực lượng đặc thù nhất trên đời này, nghĩa phụ từng nói lực lượng của nàng ấy có thể tinh lọc giải trừ tất cả nguyền rủa không sạch sẽ trên đời này... Cho nên, nàng ấy nhất định có thể giải trừ được phạm hồn cầu tử ấn trên người ngươi... nhất định có thể!
- Bây giờ chúng ta phải đi tìm nàng, lại thêm mấy canh giờ... lại thêm mấy canh giờ nữa là được rồi, cầu ngươi nhất định phải chịu đựng, nàng ấy nhất định có thể cứu ngươi...
Thân hình Vân Triệt vẫn đang run run rẩy rẩy điên cuồng, mồ hôi lạnh chảy xuống từ các nơi trên thân thể hắn. Nhưng u ám trong tròng mắt hắn lại tán đi một chút, liền ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng gắt gao áp chế, chỉ có hàm răng cắn chặt muốn vỡ nát...
Trong lòng cuối cùng thoáng thả lỏng xuống một chút, Hạ Khuynh Nguyệt ôm thân trên của Vân Triệt vào trong lòng, nhẹ nhàng nói:
- Đau thì kêu ra đi, nơi này chỉ có ta, không có người khác.
Tiếng kêu thảm thiết mà Vân Triệt vẫn luôn nhẫn nhịn nhất thời vỡ đê, vang vọng từng cái góc trong độn nguyệt tiên cung.