.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1297" class="block_" lang="en">Trang 649# 1
Chương 1298: Tây vực Long Thần giới
Ầm ầm ầm ù ù...
Nơi khởi điểm của thái sơ thần cảnh, cát bụi trắng xám tràn ngập thiên địa, không gian bị xé rách, vặn vẹo như sóng biển mãnh liệt, bất cứ một góc nhỏ bé nào trong đó đều đầy rẫy lực lượng hủy diệt người thường không cách nào tưởng tượng.
Mạt Lỵ với Thải Chi hợp lực chiến Thiên Diệp Ảnh Nhi, thuộc tính lực lượng của hai người hoàn toàn khác nhau, trung tâm của Thiên Sát thần lực là khiến lực lượng áp súc đến cực độ, sau đó nháy mắt bùng nổ thuấn sát, còn Thiên Lang thần lực lại vô cùng mạnh mẽ, hủy diệt mở rộng tất cả. Nhưng vì người quan trọng nhất trong lòng, người thân cận nhất của nhau, tuy hai người là lần đầu tiên hợp lực lại phối hợp thân mật khăng khít.
Nhưng mà thực lực của Thiên Diệp Ảnh Nhi thật sự quá mức khủng bố. Mạt Lỵ với Thải Chi đều dốc hết toàn lực, nhưng không tạo thành áp chế gì đối với ả ta, trừ bỏ ban đầu Mạt Lỵ cắt đứt sợi tóc với một góc mặt nạ ra, trên thân thể ả ta không hề lưu lại bất cứ dấu vết bị thương nào, liền ngay cả một thân kim y của ả đều nhìn không thấy nửa chỗ gãy loạn.
- Thiên tinh đỗng!!
Thương lang rít gào, Thiên Lang thánh kiếm như sao băng rơi xuống, kiếm uy mênh mông khiến từng tầng không gian sụp đổ.
Đứng ở trung tâm thiên tinh kiếm vực, Thiên Diệp Ảnh Nhi tóc vàng bay lượn, thân thể lại vẫn không nhúc nhích, một vầng sáng màu vàng sáng không hề vĩ đại đột nhiên xuất hiện, chính là trực tiếp giam cầm kiếm uy ngập trời, không thể tiếp tục áp chế.
Xoẹt!
Mâu quang của Thiên Diệp Ảnh Nhi chợt lóe, bên trong vầng sáng lại chìa ra một bàn tay to màu vàng, trực tiếp xuyên phá thiên tinh kiếm vực, đánh thẳng vào ngực Thải Chi.
- Thải Chi!!
Mạt Lỵ vốn định tấn công về phía Thiên Diệp Ảnh Nhi chợt thay đổi ánh mắt, bóng dáng xoay ngược, một đường hồng ảnh lướt gấp, Tru Thần nhận theo thế công cưỡng ép chuyển thành thế thủ...
Rầm!!
Chống đỡ trong khoảnh khắc, Tru Thần nhận liền bị hung hăng đánh văng ra, một đường kim mang đánh thẳng vào ngực Mạt Lỵ, Mạt Lỵ phun ra một búng máu, như lá khô bay ngang mà đi.
- Tỷ tỷ!!
Thải Chi kêu lên một tiếng sợ hãi, sắc mặt thay đổi. Nàng không bổ nhào qua xem trạng thái của Mạt Lỵ, lệ khí luôn luôn bị nàng gắt gao áp chế ở chỗ sâu nhất trong nháy mắt điên cuồng theo máu toàn thân vụt lên đỉnh đầu... Một thương lang ảnh quỷ dị hiện lên ở sau lưng nàng, là đôi mắt sói đỏ như máu.
- Thiên Diệp...
Giọng nói của nàng đang phát run, cánh tay phải cầm lấy Thiên Lang thánh kiếm đang phát run, giọng nói vốn linh hoạt kỳ ảo như suối trong lại giống như rót vào tinh huyết địa ngục, trở nên vô cùng âm trầm thê lương:
- Ta... giết... ngươi!!
“...?” Thiên Diệp Ảnh Nhi vừa định tiến lên phía trước đột nhiên dừng thân hình lại, bởi vì một khắc này áp lực đến từ Thải Chi đột nhiên nhân lên.
Nhân lên không hề khoa trương!!
Khiến nàng vẫn luôn thong thả ung dung đột nhiên cảm nhận được một luồng cảm giác áp bách rõ ràng.
Thiên lang uy lăng đột nhiên hóa thành ma lang oán hận, đôi mắt sói màu máu giống như hai vầng trăng máu đỏ tươi lơ lửng trên không trung.
- Huyết... nguyệt... tru... tiên... kiếm!!!
Ong...
Trong nháy mắt đó, tất cả sáng rọi với âm thanh của thế gian quỷ dị biến mất, tất cả của nơi khởi điểm, từ mây bay đến mặt đất, từ cự thạch đến cát bụi, toàn bộ xuất hiện dừng hình ảnh trong khoảnh khắc, sau đó lại vào một khắc tiếp theo hoàn toàn chôn diệt, chỉ có bột mịn vô tận hỗn loạn phiêu tán trong trời đất đang sụp đổ...
Tru tiên kiếm trận?
Trên mặt Thiên Diệp Ảnh Nhi hiện lên vẻ ngạc nhiên, kim ảnh vội vàng rút lui, bàn tay nhẹ nhàng lướt đi, rút ra một nhuyễn kiếm màu vàng dài nhỏ bên hông... khi vung vẩy như kim xà xoay quanh, khi thẳng băng lại phóng xuất ra kim mang đủ để đâm phá thiên địa.
Kim kiếm vung vẩy, quỹ tích nhẹ nhàng, lại dễ dàng xé mở một khoảng trống của tru tiên kiếm trận đang che phủ trên không... Mà trong cùng một khoảnh khắc, bóng dáng của Mạt Lỵ đã bay nhanh về bên người Thải Chi, khóe môi nàng mang máu, hồng y rách nát, đưa tay chộp chặt vào trên cánh tay Thải Chi.
- Đi!
Rầm!!!!
Theo một tiếng nổ nuốt hết thiên địa, kiếm uy của tru tiên kiếm trận bùng nổ, toàn bộ nơi khởi điểm của thái sơ thần cảnh hoàn toàn lật chuyển, không gian giống như băng cứng bị phá hủy hoàn toàn, hiện ra sụp đổ vô cùng khủng bố... Phương xa, vô số mãnh thú bị kinh động phát ra âm thanh rít gào rung trời, thật lâu không thôi.
Trong lực hủy diệt lan khắp bầu trời, kim ảnh của Thiên Diệp Ảnh Nhi từ giữa chậm rãi đi ra. Mặc cho trời đất tan vỡ, trên thân thể nàng vẫn không hề lây dính một chút cát bụi. Mà bên trong tầm mắt với linh giác của nàng đã không còn sự tồn tại của Mạt Lỵ với Thải Chi.
- Hừ, ta ngược lại đã coi thường con sói non kia.
Nàng nói nhỏ một tiếng, sau đó lơ lửng lên, không nhanh không chậm bay về phía cửa ra của thái sơ thần cảnh.
Nàng không hề có tính toán đuổi theo Mạt Lỵ và Thải Chi... Năm đó, Mạt Lỵ thân trúng ma độc còn bỏ rơi đuổi giết hơn phân nửa nam thần vực, nếu Thiên Sát tinh thần muốn chạy, ai cũng không ngăn được.
Tuy rằng Thiên Sát tinh thần có chiến lực yếu nhất trong mười hai tinh thần, lại có lực ẩn nấp, linh giác, bùng nổ và tốc độ vô song thế gian. Một tinh thần có thể hoàn mỹ ẩn giấu trong âm thầm, thình lình cho ngươi một kích tuyệt mệnh, sau khi một kích không trúng còn có thể nháy mắt chạy xa, không cách nào đuổi kịp... Mạnh như Thiên Diệp Ảnh Nhi cũng không thể không kiêng kỵ.
Đây cũng là lý do vì sao năm đó nàng trăm phương ngàn kế, không tiếc vòng vèo đến nam thần vực cũng muốn trừ bỏ Mạt Lỵ.
Thiên Diệp Ảnh Nhi rời khỏi thái sơ thần cảnh, đi trong hư không vô tận bên ngoài thần cảnh, Cổ Chúc không tiếng động tới gần, đứng ở phía sau nàng, trên sợi tóc tái nhợt như cỏ khô còn phủ lên bông tuyết vỡ vụn.
- Tiểu thư, Thiên Sát và Thiên Lang đã bỏ chạy, có cần tiếp tục đuổi theo Vân Triệt và Hạ Khuynh Nguyệt không?
Cổ Chúc thong thả nói.
- Bọn họ đi đâu?
Thiên Diệp Ảnh Nhi hỏi.
- Phía nam.
Thiên Diệp Ảnh Nhi hừ lạnh một tiếng:
- Hừ, bọn họ không có lý do đi về phương hướng kia, thủ thuật che mắt thôi, nhất định đã sớm chuyển hướng, trốn về đông thần vực.
- Vậy tiểu thư...
Trong mắt Thiên Diệp Ảnh Nhi lóe lên chút kim mang âm u:
- Không cần đuổi theo. Ta hạ phạm hồn cầu tử ấn cho Vân Triệt, sẽ có người ngoan ngoãn mang hắn đến van cầu ta.
“...” Năm chữ “Phạm hồn cầu tử ấn” khiến trong mắt Cổ Chúc xuất hiện run rẩy dữ dội trong khoảnh khắc. Trong thời gian vài giây sau hắn mới nói:
- Nếu như hắn một lòng muốn chết, vậy nên như thế nào?
Thiên Diệp Ảnh Nhi nhàn nhạt cười lạnh:
- Chết thì chết đi. Mới vừa rồi Thiên Sát nói một câu: Thần lực của Tà thần không cách nào đoạt xá. Ta ngược lại có phần tin tưởng những lời này của nàng ta. Nếu Vân Triệt van cầu ta đương nhiên là tốt nhất, nếu như một lòng muốn chết, có tồn tại gì đối với ta đâu?
Cổ Chúc nói:
- Nhưng mà, lần này sau khi Vân Triệt và Hạ Khuynh Nguyệt quay về đông thần vực, rất nhanh, ba giới Trụ Thiên, Tinh Thần, Nguyệt Thần đều sẽ biết tiểu thư xuống tay với Vân Triệt, nhất là Trụ Thiên rõ ràng có ý tương hộ, nếu như bị hắn nhìn thấy phạm hồn cầu tử ấn ở trên người Vân Triệt, sợ rằng...
Thiên Diệp Ảnh Nhi không hề có một chút lo lắng, ngược lại cười lạnh một tiếng:
- Ha, ta sẽ e ngại hắn? Nếu như Vân Triệt là nhi tử hoặc là đệ tử thân truyền của hắn thì thôi. Vân Triệt hiện giờ mặc dù được hắn thưởng thứ, nhưng chính là thưởng thức thôi, trừ đó ra chẳng qua chỉ là người không liên quan đến hắn. Ngươi cảm thấy Trụ Thiên lão đầu sẽ vì một “Thiên tài” không hề có chút liên quan nào mà trở mặt với ta sao?
“...” Cổ Chúc trầm mặc, sau đó chậm rãi gật đầu:
- Là lão hủ quá lo lắng.
Thiên Diệp Ảnh Nhi xoay người lại, nhàn nhạt liếc nhìn Cổ Chúc, đột nhiên nói:
- Hàn khí? Trong tinh thần cũng không có ai dùng hàn khí, vừa rồi ngươi giao thủ với ai?
Cổ Chúc nói:
- Nàng không phải là tinh thần. Hàn khí vô cùng nặng của nàng mạnh mẽ phong kín dáng vẻ toàn thân và toàn bộ khí tức, khi giao thủ với lão hủ cũng chỉ sử dụng huyền lực hàn băng thuần túy, không động đến một chút huyền công.
- Hả? Nói như vậy, nàng ta đang cố hết sức che giấu thân phận của mình?
Thiên Diệp Ảnh Nhiu nhíu mày nguyệt lại, trong đầu cấp tốc tìm kiếm người nào trong đông thần vực có thể giao thủ với Cổ Chúc, vả lại tu luyện huyền lực băng hàn.
- Đúng là như thế. Nhưng mà, lão hủ đoán, nàng là Thanh Long đế của tây thần vực.
Cổ Chúc chậm rãi nói.
Thiên Diệp Ảnh Nhi lại quả quyết lắc đầu:
- Không có khả năng. Long tộc trời sinh tính tình kiêu ngạo, tuyệt đối không thèm làm cử chỉ giấu đầu giấu đuôi. Như Thanh Long đế, càng tuyệt đối không có khả năng.
- Hạ Khuynh Nguyệt và Vân Triệt trốn khỏi Nguyệt Thần giới cũng không hề có điềm báo trước, không ai biết được, chúng ta đuổi kịp cũng là lâm thời nảy sinh ý. Cho dù Vân Triệt thật sự có sâu xa rất lớn với long tộc, cũng không thể biết trước được để khéo như thế đến đây trước... Có thể một đường đuổi tới nơi này, chỉ có thể là người của đông thần vực!
Cổ Chúc than thở nói:
- Lão hủ tự nhiên hiểu được chuyện này. Nhưng mà, tiểu thư có điều không biết, người này là một nữ nhân, vả lại nàng không sử dụng huyền công, chỉ dựa vào huyền lực hàn băng liền giữ được lão hủ đến giờ. Nếu như nàng ứng phó toàn lực, rất có khả năng... ở trên lão hủ.
“...” Chân mày của Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ động, nàng đảo mắt qua, hỏi:
- Cổ bá, bên trong đông thần vực, xứng với bốn chữ “Ở phía trên ngươi” này, tổng cộng có bao nhiêu người.
Cổ Chúc nói:
- Trừ bỏ mấy vị “Lão tổ” lánh đời không ra, chỉ có bốn thần đế cùng với tiểu thư.
- Nói như vậy, đông thần vực chúng ta lại ra một nhân vật cấp thần đế... mà chúng ta hoàn toàn không biết gì cả?
Giọng điệu của Thiên Diệp Ảnh Nhi hơi quái dị.
“...” Cổ Chúc không nói gì, bởi vì đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng.
- Trong đông thần vực người mạnh nhất huyền công hệ thủy là Thủy Thiên Hành của Lưu Quang giới, hệ băng ngược lại ít có người tu luyện, người mạnh nhất chắc là Ngâm Tuyết giới nơi Vân Triệt xuất thân, Huyền Âm Giới Vương của Ngâm Tuyết giới tuy rằng là Giới Vương trung vị, nhưng tu vi lại cực cao, năm đó là Thần Chủ cấp bốn, cho tới bây giờ, căng xé trời nhiều nhất cũng là Thần Chủ trung kỳ...
Thiên Diệp Ảnh Nhi trong suy nghĩ lầm bầm lầu bầu, cuối cùng ánh mắt đông lạnh:
- Chẳng lẽ nói thật sự là Thanh Long đế?
Khi tất cả những khả năng khác đều không thể thành lập được, như vậy khả năng duy nhất còn thừa lại cho dù lại kỳ quái đi nữa cũng không thể nghi ngờ trở thành đáp án.
Cho dù Thiên Diệp Ảnh Nhi hay là Mạt Lỵ Thải Chi đều hoàn toàn không ngờ tới, Hạ Khuynh Nguyệt mang theo Vân Triệt chạy đi lại không phải về phía nam, cũng không phải phía đông, mà là phía tây.
Có thiên thần ngọc làm nguồn năng lượng, độn nguyệt tiên cung có thể bảo trì thời gian phi hành cực nhanh rất lâu.
Ở trong thời gian trôi đi vô cùng thong thả, độn nguyệt tiên cung cuối cùng đã đến thần vực lớn nhất, cũng mạnh nhất thần giới.
Tây thần vực!
Thần giới bốn vạn tinh giới, tây thần vực độc chiếm một vạn sáu ngàn giới.
Thần giới mười bảy Vương giới, tây thần vực độc chiếm sáu cái.
Chủng tộc cường đại nhất thế gian -- long tộc liền tập trung ở tây thần vực, Long Thần giới chỗ ở của hoàng long thần nhất tộc long tộc chính là đứng đầu sáu Vương giới tây vực, cũng là tồn tại tối cao đứng ở cao nhất toàn bộ thần giới, mười sáu Vương giới khác đều phải cúi đầu.
Giới Vương của sáu Vương giới tây thần vực, “Nhất hoàng ngũ đế” ngạo thị tây thần vực cũng có bốn người là long tộc.
Tiến vào tây thần vực, tốc độ của độn nguyệt tiên cung không hề chậm lại, ở dưới chỉ dẫn của Hạ Khuynh Nguyệt, toàn tốc độ bay về phía tồn tại tối cao đứng ở cao nhất thần giới -- Long Thần giới!
Hạ Khuynh Nguyệt chưa bao giờ đến tây thần vực, càng chưa bao giờ đi qua Long Thần giới, giải thích cho tất cả là chỉ dẫn đến từ mảnh nhỏ ký ức... Nàng chưa bao giờ cảm thấy may mắn như hôm nay, đã có được mảnh nhỏ ký ức đến từ Nguyệt Thần đế.
- Sắp đến, cũng sắp đến rồi, lại kiên trì một lát.
Hạ Khuynh Nguyệt nhìn về phía trước, thì thầm rất nhẹ.
Trong khoảng thời gian này, mỗi một giây Vân Triệt đều ở trong địa ngục, cũng đều là giày vò mỗi một giây đối với Hạ Khuynh Nguyệt.
Cuối cùng, theo thế giới trước mắt biến hóa, một luồng khí tức ẩn chứa long uy vô hình từ phía trước phủ tới...
Long Thần giới!
Long Thần giới vô cùng khổng lồ, không chỉ là Vương giới lớn nhất, cũng là tinh giới lớn nhất toàn bộ thần giới. Khí tức của nó đặc biệt cổ xưa rất nặng, gần bằng thái sơ thần cảnh. Mà nó khác với các Vương giới của đông thần vực, là một Vương giới hoàn toàn ở trạng thái mở, trừ bỏ trung tâm của Long Thần vực với một vài cấm địa, đều có thể tự do ra vào.
Cho nên hàng năm huyền giả đến Long Thần giới du lịch đều không hề thiếu.
Đi tới trên không Long Thần giới, Hạ Khuynh Nguyệt không có tâm tư đi cảm nhận khí tức và phong cảnh nơi này, trong lòng cũng không hề thả lỏng chút nào, ngược lại căng thẳng không tiếng động...
Nàng không cách nào tin tưởng “Người kia” có thể thật sự cứu được Vân Triệt hay không... Cho dù thật sự có thể, lại có khả năng cứu Vân Triệt hay không...
Liền ngay cả nhìn thấy nàng ấy đều là chuyện khó như lên trời.
Bởi vì chỗ nàng ấy ở là cấm địa lớn nhất Long Thần giới... một nơi ngay cả Long hoàng đều không thể tùy ý bước vào --
Luân hồi cấm địa!