.
._651__1" class="block_" lang="en">Trang 651# 1
Chương 1302: Ân đoạn tình tuyệt
Vân Triệt gắt gao cắn răng:
- Không... đi! Ta nói rồi... chuyện này... ta phải... cùng đi... với ngươi...
Ngực Hạ Khuynh Nguyệt phập phồng kịch liệt, hồi lâu mới lạnh giọng nói:
- Bọn họ, một người là nghĩa phụ ân trọng như núi với ta, một người là mẹ đẻ sắp mất tính mạng của ta, ta phụ bọn họ, bọn họ đối xử với ta như thế nào đều là nên, cho dù cần lấy mạng chuộc tội ta cũng cam tâm tình nguyện... Lại có liên quan gì với ngươi chứ
- Ta và nàng là phu thê một phen, nhưng mười hai năm có tiếng mà không có thực, gần thì ít mà xa cách thì nhiều. Tuy là phu thê, nhưng tình lại như băng mỏng.
“...” Vân Triệt dừng hô hấp lại, không rõ vì sao Hạ Khuynh Nguyệt lại muốn nói như vậy.
Nàng cuối cùng xoay người lại, lại đối mặt với Vân Triệt, nhưng mặt mũi và đôi mắt của nàng lại hoàn toàn lạnh như băng, không hề có tình cảm, nàng ngồi xổm xuống, trong tay rõ ràng là hôn thư thuộc về bọn họ.
- Ta vì bảo vệ tôn nghiêm của ngươi mà ruồng bỏ nghĩa phụ mẹ đẻ, vì cứu tính mạng của ngươi mà đi xa đến đây... Đến nước này, đã không làm thất vọng danh phận phu thê của chúng ta rồi, không hề thua thiệt ngươi nữa. Từ nay về sau, ngươi thuộc tây vực Long Thần giới, ta thuộc đông vực Nguyệt Thần giới, có chân trời riêng của mình, không ân không oán!
- Phu thê chúng ta, bắt đầu từ hôm nay... Ân đoạn nghĩa tuyệt!
Xoẹt...
Một tiếng vang nhỏ, hôn thư trong tay Hạ Khuynh Nguyệt nhất thời hóa thành còn nhỏ bé hơn bụi bặm... Cho đến khi hoàn toàn hóa thành hư vô, không còn một chút ít dấu vết với lưu lại.
Thần Hi: “...”
- A?
Hòa Lăng trợn to mắt đẹp, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt. Nàng không cách nào lý giải được, rõ ràng một khắc trước còn quỳ xuống đất cầu xin hắn, không tiếc lấy mạng bảo vệ, vì sao đột nhiên lại sẽ trở nên tuyệt tình như thế.
Máu toàn thân đều đang điên cuồng tràn lên đỉnh đầu, Vân Triệt đã triệt để không cách nào hô hấp:
- Khuynh... Nguyệt... Nàng...
Nàng đứng lên xoay người, lại không nhìn hắn, lạnh lùng nói:
- Ngươi phải biết sự đáng sợ của Thiên Diệp Ảnh Nhi, nếu không muốn chết, trước khi cánh chim của ngươi đủ đầy đặn, đừng rời khỏi Long Thần giới! Năm mươi năm sau, Hạ Khuynh Nguyệt ta sống hay chết, là phúc hay họa cũng đã không hề liên quan đến ngươi!
“...” Vân Triệt không ngừng há mồm, hắn định nói điều gì, nhưng huyết khí tràn lên đầu, đầu óc hắn hoàn toàn hỗn độn, không thể nào phát ra một chút âm thanh.
Tra tấn đáng kể khiến cho ý thức của hắn vốn suy yếu không chịu nổi, hiện giờ khí huyết tràn lên đỉnh đầu, nghịch huyết công tâm, trước mắt hắn đột nhiên đen thui, ngất đi.
Nhưng tay chộp vào trên góc váy nàng lại vẫn túm lấy cực chặt... gần như dùng hết tất cả lực lượng và ý chí của hắn.
Hạ Khuynh Nguyệt ngửa đầu, hít một hơi thật sâu rồi mới cúi người xuống, từng chút một nới tay Vân Triệt ra khỏi váy của nàng.
Không nói gì thêm, nàng chậm rãi tiến lên trước, đi mỗi một bước, sắc mặt sẽ trở nên bình tĩnh thêm một phần, khi ngoài mười bước, trên mặt của nàng đã hoàn toàn lạnh như băng, không nhìn thấy một chút nhu hòa với quyến luyến.
- Thần Hi tiền bối, Khuynh Nguyệt cáo từ.
Nói xong, nàng chuẩn bị phi thân rời đi... Mà đúng lúc này, thân thể của nàng đột nhiên run lên, một ngụm máu tươi chợt bắn ra từ trong miệng nàng, phun lên một đường đỏ tươi chói mắt trên mặt đất tinh thuần phía trước.
Đường máu tươi này giống như mang theo tất cả khí lực của nàng, nàng chậm rãi quỳ xuống đất, bả vai không ngừng run run, mái tóc buông rơi, từng giọt nước mắt không tiếng động rơi xuống, cho dù nàng cố gắng như thế nào, đều không thể dừng lại.
Trong trời đất truyền đến một tiếng thở dài:
- Haizzz... sao ngươi lại phải khổ như thế?
Bả vai nhỏ của Hạ Khuynh Nguyệt run run vô cùng kịch liệt, lại gắt gao không chịu phát ra một chút âm thanh... qua hồi lâu, nàng mới cuối cùng đứng dậy, nhẹ nhàng nói:
- Ta đã... không có tư cách sống vì mình...
- Trừ bỏ bản thân ngươi ra, không ai có thể ép ngươi như thế.
Thần Hi mềm nhẹ nói.
Hạ Khuynh Nguyệt khẽ lắc đầu, nàng vung cánh tay ngọc lên, độn nguyệt tiên cung hiện lên trên không trung. Nàng lại không lập tức tiến vào trong độn nguyệt tiên cung, mà đột nhiên xoay người, một luồng huyền quang thoáng hiện trên thân thể nàng, sau đó theo ý chí của nàng hướng đến, bay về phía Vân Triệt đang trong hôn mê.
Nhất thời, huyền quang lóe lên kia bám vào trên người Vân Triệt, biến mất trong thân thể hắn. Độn nguyệt tiên cung cũng vào lúc này lóe lên một bạch quang sáng ngời trong chớp mắt.
Độn nguyệt tiên cung, cứ đổi chủ như vậy.
- Thần Hi tiền bối, năm mươi năm sau, nếu như Khuynh Nguyệt còn sống, chắc chắn báo đáp đại ân hôm nay của ngài. Nếu như Khuynh Nguyệt đã không còn trên đời này... Liền kiếp sau báo đáp.
Thần Hi: “...”
Nàng phi thân lên, đi về phương đông xa xa, nhanh chóng, bóng dáng và khí tức đã biến mất ở tận cùng phương đông, chỉ để lại cô đơn tịch liêu trầm trọng cùng với vết máu thật dài kia... vẫn màu đỏ tươi chói mắt như trước.
Một ánh mắt chuyển hướng sang phía nàng rời đi, thật lâu mới thu hồi, than nhẹ một tiếng:
- Chí tình chí nghĩa, lại cương liệt quật cường như thế, kỳ nữ tử như vậy thật sự hiếm thấy. Cầu trời phù hộ cho nàng đi.
Hòa Lăng vẫn luôn quỳ bên người Vân Triệt, một đôi mắt màu xanh biếc luôn thủy chung nhìn hắn. Nàng và nam nhân này lần đầu tiên gặp nhau, trước kia chưa từng qua lại gì... lại thành gửi gắm tâm linh lớn nhất cũng là cuối cùng trên đời này của nàng.
- Chủ nhân, hắn... không sai chứ?
Hòa Lăng lo lắng hỏi, trên mặt vẫn treo vài giọt nước mắt trong suốt. Hòa Lâm mất đi đã là đả kích thật sự to lớn, nếu không phải có Vân Triệt ký thác tâm linh này ở trước mặt, có lẽ nàng đã hỏng mất.
- Dẫn hắn vào đi.
- Dạ.
Hòa Lăng vội vàng lau nước mắt trên mặt, dè dặt cẩn trọng ôm lấy Vân Triệt, bước vào trong kết giới.
Vừa vào kết giới, sương mù đã nhìn thấy từ ngoài kết giới đã tiêu tán toàn bộ trong nháy mắt, hiện ra ngay trước mắt là một thế giới tuyệt mỹ muôn hồng ngàn tía.
Hoa cỏ dày đặc nơi này, muôn hoa đua thắm khoe hồng, nhiều màu rực rỡ, kỳ hoa không đếm được nở rộ đẹp đẽ gần như mê hoặc, cùng với hoa cỏ màu xanh quấn quanh chúng nó đã tạo thành một vùng hải dương hoa với cỏ. Ngoài hoa cỏ, không khí, đất đai, cây cối, dòng chảy, bầu trời... đều tinh thuần đến giống như đến từ cảnh trong mơ hư ảo.
Bất cứ người nào lần đầu tiên đến đây đều sẽ tin tưởng sâu sắc rằng mình đã đi vào một thế giới thần thoại... không có một chút bụi bặm dơ bẩn, không có tội ác, không có phân tranh.
Theo Hòa Lăng cất bước, toàn bộ hoa cỏ bên người nàng nhẹ nhàng lay động về phía nàng, một ít ong mật bướm sặc sỡ cũng vui thích bay tới, nhẹ nhàng bay lượn vây quanh nàng.
Bước qua thế giới hoa cỏ, phía trước là một gian phòng trúc rất đơn giản, trên phòng trúc bò đầy dây mây xanh biếc, che phòng trúc là một cửa trúc xanh biếc giống vậy, trừ đó ra, toàn bộ phòng trúc không hề có đồ trang trí nào khác, toàn bộ thế giới cũng không nhìn thấy đồ vật gì khác.
Không có cung điện xa hoa, không có huyền quang rực rỡ... Chỉ có một gian phòng trúc nhỏ hòa hợp thành một khối với toàn bộ thế giới.
Trước phòng trúc là một bóng dáng nữ tử đắm chìm trong sương mù.
Không, đến gần sẽ phát hiện ra kia không phải là sương mù, mà rõ ràng là một luồng bạch quang. Bạch quang hơi nồng đậm, lại đặc biệt tự nhiên với nhu hòa, lặng yên che lấp bóng dáng kia, không thấy rõ được dung nhan của nàng, chỉ có thể mơ hồ bắt giữ được một dáng người vô cùng duyên dáng.
Luồng bạch quang này cũng không phải nàng cố hết sức phóng thích, mà tự nhiên vờn quanh thân thể nàng, giống như vốn là thuộc về thân thể nàng.
Theo Hòa Lăng đến gần, nữ tử trong bạch quang chậm rãi xoay người lại, cùng lúc đó, một khí tức thánh khiết đập vào mặt... Không sai, là thánh khiết, một thánh khiết chân chính trên ý nghĩa -- thậm chí có thể nói là thần thánh, khiến cho người ta cảm thấy được rõ ràng dơ bẩn trong thân thể với linh hồn mình, làm cho người ta muốn quỳ xuống đất cúng bái, mang đến cho người ta cảm giác mình chỉ cần tới gần một bước, ngay cả liếc mắt nhìn nàng nhiều hơn một lần đều là khinh nhờn không thể tha thứ.
Đây khác với khí chất thánh khiết bồi dưỡng lên trong hoàn cảnh trưởng thành, thần thánh của nàng vốn từ sâu trong linh hồn, cũng có thể đánh sâu vào trong linh hồn.
Hòa Lăng nhẹ nhàng đặt hắn trên đất, sau đó bái xuống thật sâu:
- Chủ nhân, là Lăng nhi đưa ra yêu cầu quá đáng, Lăng nhi...
Nàng nhẹ nhàng nói, giọng nói hết sức mềm nhẹ:
- Đừng nói nữa. Đây là hứa hẹn mà năm đó ta đã ưng thuận với ngươi, hiện giờ chính là thực hiện nó
“...” Hòa Lăng cắn chặt môi, trong lòng đang rung động, đã không cách nào nói gì.
Nàng đã không gì báo đáp ơn cứu mạng của Thần Hi năm đó đối với nàng. Mà hôm nay lưu Vân Triệt lại có ý vị như thế nào đối với Thần Hi, trong lòng Hòa Lăng rất rõ ràng... Phần đại ân này, thật sự mười đời mười kiếp đều không thể trả lại.
Tuy rằng vận mệnh vô cùng tàn khốc đối với nàng, nhưng có thể gặp được chủ nhân như vậy, nàng vô cùng cảm ơn trời cao.
Vân Triệt lại rơi vào trạng thái hôn mê, nhưng thân thể căng chặt, trên mặt vẫn tràn đầy thống khổ. Thần Hi thoáng cúi người, bàn tay phủ bạch mang thánh khiết nhẹ nhàng phù xuống, nhất thời, một tầng bạch quang càng thêm nồng đậm che phủ lên trên người Vân Triệt, thật lâu không tiêu tan.
Ở dưới tầng bạch quang này, thân thể và vẻ mặt của Vân Triệt thoáng thả lỏng, liền ngay cả hô hấp cũng dần dần gần như vững vàng, không gian nan nữa.
- “Phạm hồn cầu tử ấn” mà hắn trúng, nó đồng thời gieo vào hồn, máu, gân cốt, thân thể, là nguyền rủa ác độc nhất trên đời hiện giờ, người gieo cầu tử ấn này cho hắn, là Phạm Đế thần nữ Thiên Diệp Ảnh Nhi của Phạm Đế thần giới đứng đầu bốn Vương giới đông thần vực.
Mặc dù không chạm vào thân thể hắn, nhưng nàng đã biết được rõ ràng thân phận của đối phương từ khí tức linh hồn phạm hồn cầu tử ấn mang đến.
- Phạm Đế... thần nữ...
Hòa Lăng nhẹ nhàng lẩm bẩm. Tuy rằng nàng cực ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nhưng cái tên “Phạm Đế thần nữ” này vẫn như sấm bên tai.
- Phạm Đế thần nữ có tâm cơ rất nặng, hiếm khi lộ diện, càng cực ít khi ra tay, lại không tiếc lấy thương tổn hồn nguyên của bản thân làm giá cao, gieo xuống phạm hồn cầu tử ấn cho hắn. Xem ra trên người kẻ này nhất định có thứ mà nàng ta muốn.
Thần Hi ôn nhu nói, mỗi một câu, mỗi một chữ đều mềm nhẹ giống như đám mây lơ lửng.
- Có phải... có phải vì mộc linh châu trên người hắn không? Mộc linh châu của Hòa Lâm!
Vừa nói đến đây, nỗi lòng của Hòa Lăng lại loạn. Vương tộc mộc linh châu... là thứ trên đời này hiếm có, có thể khiến cho Vương giới đều có phần điên cuồng.
Thần Hi khẽ lắc đầu:
- Không, mặc dù vương tộc mộc linh châu là thánh vật có thể khiến vạn linh thèm nhỏ dãi, nhưng không tới mức khiến Phạm Đế thần nữ như thế.
- Nửa tháng tiếp theo, ta sẽ toàn lực áp chế cầu tử ấn của hắn, như thế, sau nửa tháng, mỗi lần phát tác sẽ không đến mức quá thống khổ. Mà nửa tháng, ta sẽ khiến hắn luôn rơi vào trong trạng thái ngủ mê. Cho nên, ngươi yên tâm đi.
Hòa Lăng liên tục dập đầu:
- Chủ nhân, Lăng nhi... Lăng nhi... hắn... liền xin nhờ chủ nhân.
- Đi đi.
Thần Hi khẽ cười.
- Dạ.
Hòa Lăng nhu thuận đứng dậy, lại liếc nhìn Vân Triệt, sau đó thả nhẹ bước chân rời đi, để tránh quấy rầy đến nàng.
Đi ra rất xa, nàng ôm bả vai của mình chậm rãi ngồi xổm xuống, toàn bộ bóng dáng gần như hòa hợp thành một khối với hoa cỏ chung quanh.. cuối cùng, nàng không cách nào khống chế, bả vai run run, bàn tay nhỏ nhắn liều mạng che môi, nước mắt vỡ đê mà ra, lã chã rơi xuống...
- Bộ tộc mộc linh vốn nên được thiên nhiên che chở, lại gặp nhiều đau khổ như vậy. Nếu như Lê Sa đại nhân có linh, chắc chắn vì vậy mà đau lòng.
Thần Hi khẽ than thở, cánh tay phải nâng lên, ngón tay ngọc nhẹ điểm, một điểm bạch mang nhất thời chậm rãi bay xuống, phủ lên trên mi tâm của Vân Triệt... chuẩn bị tạm thời phong tỏa ký ức của hắn.
Nàng đã nói với Hạ Khuynh Nguyệt, thời kỳ Vân Triệt ở luân hồi cấm địa sẽ bị phong tỏa ký ức, không nhớ rõ bất cứ chuyện gì trước kia. Sau khi rời khỏi đây cũng sẽ không thể nhớ được chuyện từng phát sinh nơi này... Đây là điểm mấu chốt không thể đạp rách đối với Thần Hi.
Bạch mang bay xuống, điểm vào mi tâm Vân Triệt... Nhưng mà, khoảnh khắc tiếp theo, bạch mang phủ xuống kia đột nhiên băng tán, kèm theo một tiếng rồng ngâm chấn hồn.
Grào --------
Ở nơi thế giới chỉ có bướm bay côn trùng kêu này, âm thanh rồng ngâm vô cùng kinh hãi, nó kinh hãi đến thiếu nữ mộc linh đang trong nỉ non, càng khiến cho tiên ảnh trong bạch mang chấn động mạnh toàn thân.
- Chủ nhân!
Thiếu nữ mộc linh lau nước mắt đi bằng tốc độ nhanh nhất, sốt ruột chạy về bên này:
- Đã xảy ra chuyện gì? Âm thanh mới vừa rồi...
Lời còn chưa dứt, mắt đẹp của nàng đã liền ngưng lại... Bởi vì nàng thấy rõ ràng, tiên ảnh của Thần Hi ở trong bạch mang đang kịch liệt phát run, mà ngón tay ngọc Thần Hi điểm ra cũng khựng lại giữa không trung, hồi lâu đều không thu hồi.
Giống như đột nhiên bị kéo tâm hồn ra.