Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1299 - Chương 1301: Hòa Lâm, Hòa Lăng

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1300" class="block_" lang="en">Trang 650# 2

 

 

 

Chương 1301: Hòa Lâm, Hòa Lăng



- Hòa Lâm... muốn ta... tìm được... ngươi... cuối cùng... a... a a a a a!!

Mấy chữ ngắn ngủi, lại tiêu hao hết vài phần ý thức khó khăn lắm mới thức tỉnh của Vân Triệt, sau đó lại rơi vào trong vực sâu ác mộng, trừ bỏ tiếng kêu thảm thiết khàn khàn và giãy giụa cuồng loạn ra, lại không nói ra được một chữ hoàn chỉnh.

- Lâm nhi... Lâm nhi!!

Lúc Hòa Lăng đại loạn tâm thần, trong đầu toàn là bóng dáng của Hòa Lâm, trước mắt giống như Hòa Lâm đang thống khổ giãy giụa, khiến cho nàng trong nháy mắt đau tận nội tâm, nàng chợt xoay người, nức nở nói:

- Chủ nhân, cầu ngài cứu hắn... hắn là Lâm nhi... là Lâm nhi đệ đệ của Lăng nhi... cầu ngài cứu hắn, cầu ngài cứu hắn!!

“...” Hạ Khuynh Nguyệt giật mình nhìn thiếu nữ mộc linh đang nỉ non, thiếu nữ mộc linh đang cầu xin vì Vân Triệt, cầu xin giống như nàng.

Giọng Thần Hi mang theo than nhẹ:

- Lăng nhi, hắn không phải là đệ đệ của ngươi, chính là người thân mang mộc linh châu của đệ đệ ngươi.

Thiếu nữ mộc linh từng chữ mang nước mắt:

- Lăng nhi biết, nhưng mà... hắn là ân nhân của Lâm nhi, là người mà Lâm nhi phó thác tất cả, cũng là kéo dài sinh mệnh cho Lâm nhi...

“Phịch” một tiếng nàng nặng nề quỳ xuống trên đất:

- Cầu chủ nhân cứu hắn, cầu chủ nhân cứu hắn!

Mất đi mộc linh châu, mộc linh chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Cướp đoạt mộc linh châu của mộc linh, là tội lớn tội ác tày trời, cũng là tử địch của bộ tộc mộc linh.

Nhưng mà, vương tộc mộc linh châu lại khác. Vương tộc mộc linh châu trên người Vân Triệt nó có khí tức hoàn chỉnh, là vương tộc mộc linh châu hoàn hảo, hoàn mỹ. Mà trên người một con người xuất hiện vương tộc mộc linh châu hoàn chỉnh, khả năng duy nhất chính là vương tộc một linh cam tâm tình nguyện phó thác.

Làm sinh linh tinh thuần nhất thế gian, mộc linh có năng lực cảm giác thiện ác. Thân là vương tộc mộc linh, nguyện ý bỏ qua sinh mệnh giao mộc linh tộc của bản thân cho một con người, hoặc là có đại ân đối với hắn không có gì báo đáp, hoặc là người mà hắn cam tâm tình nguyện phó thác tất cả.

Đều là hậu duệ của vương tộc mộc linh, Hòa Lăng còn rõ ràng một điểm này hơn bất cứ sinh linh nào.

“...” Đáp lại cầu xin của Hòa Lăng, là im lặng khá lâu.

Nàng có thể cảm nhận được bi thương với thống khổ trong lòng Hòa Lăng. Bởi vì khát vọng lớn nhất của Hòa Lăng, thậm chí có thể nói là động lực để cho Hòa Lăng kiên cường còn sống, đó là tìm được Hòa Lâm đệ đệ của Hòa Lăng... Cũng như Hòa Lâm khát vọng tìm được Hòa Lăng vậy. Bởi vì đó là thân nhân cuối cùng của Hòa Lăng, cũng là hy vọng cuối cùng của vương tộc mộc linh.

Hiện giờ mộc linh châu của Hòa Lâm xuất hiện trên một con người, cũng ý nghĩa Hòa Lâm đã chết.

Càng ý nghĩa... vương tộc mộc linh đoạn tuyệt như vậy.

Đả kích này đối với Hòa Lâm không thể nghi ngờ là trời sụp đất sụt.

Mà Vân Triệt thân mang mộc linh châu của Hòa Lâm, giống như là lúc Hòa Lăng tuyệt vọng nhất... một cọng rơm cuối cùng kia... hoặc nói là an ủi.

Chính là...

Hòa Lăng liên tục dập đầu, tiếng khóc còn mang theo khàn khàn nhè nhẹ:

- Chủ nhân... Lâm nhi đã chết... Lăng nhi... đã không còn người thân... phụ mẫu vì bảo vệ Lăng nhi mà chết... nhưng Lăng nhi... lại làm lạc mất Lâm nhi... chẳng những không thể che chở cho đệ đệ ấy một sớm một chiều, liền ngay cả... nhìn mặt đệ ấy lần cuối cũng không nhìn được...

- Hắn là người Lâm nhi phó thác... là hy vọng cuối cùng trên đời này của Lâm nhi... cho dù như thế nào... Lăng nhi cũng muốn thủ hộ hắn... cầu chủ nhân... cầu chủ nhân cứu hắn... về sau Lăng nhi không hề đi đâu nữa... một đời một kiếp... kiếp sau kiếp sau nữa đều làm bạn bên cạnh chủ nhân... cầu chủ nhân... cứu hắn...

Đau khổ... nước mắt... tự trách... áy náy... tuyệt vọng...

Thiếu nữ mộc linh lúc mới gặp thuần mỹ nhát gan, không tì vết không nhiễm bẩn, sau khi ý chí và linh hồn của nàng cảm giác được mộc linh châu trên người Vân Triệt đã hoàn toàn hỏng mất...

Nàng trơ mắt nhìn phụ mẫu và vô số tộc nhân tự bạo mộc linh châu mà chết, vì tranh thủ cơ hội chạy trốn cho tỷ đệ bọn họ... trong lúc chạy trốn nàng và Hòa Lâm lạc nhau... những năm này, nàng không để ý mình bị người để mắt, giống như điên đi tìm...

Ở nơi thế giới vô cùng tàn khốc đáng sợ đối với mộc linh, tìm được Hòa lâm là chống đỡ lớn nhất để nàng sống sót, gần như mỗi một ngày, nàng đều sống trong tự trách vĩ đại vì làm lạc mất Hòa Lâm... Ba năm trước, nàng một mình tìm tới tinh giới có tin đồn có sự xuất hiện của mộc linh đi tìm Hòa Lâm, bị người vây bắt, may nhờ Thần Hi cứu giúp, mang nàng về đây...

Nàng hầu hạ bên người Thần Hi, thỉnh cầu duy nhất, chính là cầu Thần Hi giúp nàng tìm được Hòa Lâm.

Hiện giờ nàng đã biết, bản thân lại không có khả năng nhìn thấy Hòa Lâm nữa, ở trên thế giới này, chỉ còn lại mộc linh châu của hắn.

Tất cả hy vọng, mong mỏi, áy náy... những năm này, dưới đau khổ đã kề cận tuyệt vọng, chặt chẽ treo ở trên người Vân Triệt...

- Haizzz...

Trong mây khói lơ lửng của luân hồi cấm địa truyền đến một tiếng thở dài ngân nga:

- Xem ra đây cũng là ý trời. Năm đó khi ta dẫn ngươi về từng đáp ứng sẽ giúp ngươi tìm được vương đệ của ngươi, ta đã đáp ứng ngươi rồi, đương nhiên sẽ không nuốt lời. Lăng nhi, ngươi đứng lên đi... ta cứu hắn là được.

Tiếng khóc của Lăng nhi dừng lại, sau đó bái xuống thật sâu:

- Tạ... chủ... nhân...

Ba chữ kia, mang theo run run từ trong linh hồn. Tuy rằng nàng làm bạn bên người Thần Hi chỉ có ba năm ngắn ngủi, nhưng nàng biết sâu sắc câu nói này có ý vị đối với Thần Hi như thế nào... Phần thiên ân này, nàng nhất định trọn đời khó báo.

Hai mắt nàng đẫm lệ nhìn Vân Triệt, âm thanh thống khổ và dáng vẻ của hắn khiến cho trong lòng nàng cũng đau đến hít thở không thông, nàng nắm lấy hai tay hắn đang giãy giụa, khóc khuyên lơn:

- Ngươi nghe thấy không, chủ nhân nguyện ý cứu ngươi, ngươi sẽ nhanh chóng không có chuyện gì... Sẽ nhanh chóng tốt lên...

“...” Giống như áp lực nặng vạn quân rời khỏi người, lúc Hạ Khuynh Nguyệt vui sướng trong lòng, một cảm giác hư thoát thật sâu đánh úp lại. Nàng liếc mắt nhìn Hòa Lăng, nhẹ nhàng bái xuống phía trước:

- Đại ân của Thần Hi tiền bối, Hạ Khuynh Nguyệt trọn đời không quên.

Tiên âm chậm rãi, như còn trong mộng:

- Ngươi không cần cảm tạ ta. Ta cứu hắn, là vì Lăng nhi, cũng vì hắn thân mang vương tộc mộc linh châu, cũng sẽ không làm ô uế nơi đây.

Hạ Khuynh Nguyệt lại khẽ lắc đầu:

- Tiền bối chịu cứu hắn, đó là thiên ân. Đợi cầu tử ấn trên người hắn được giải trừ, tiền bối có mệnh lệnh gì, Khuynh Nguyệt không hề... không... tuân... theo.

Một đường thần thức ôn nhu đảo quanh trên người Hạ Khuynh Nguyệt, giống như vào lúc này, tiên ảnh trong mây mù kia mới chính thức đánh giá nàng:

- Thật là một nữ tử quật cường, ngươi luôn như thế sao?

Hạ Khuynh Nguyệt: “...”

- Mặc dù ta có thể cứu hắn, nhưng phạm hồn cầu tử ấn trên người hắn cực kỳ bá đạo, muốn hoàn toàn loại trừ, cần ít nhất năm mươi năm. Trong năm mươi năm này, hắn phải lưu lại nơi đây, nửa bước không được rời đi. Hơn nữa, ta cần phong tỏa ký ức của hắn, trong năm mươi năm ở đây, hắn sẽ không thể nhớ được chuyện trước đó. Năm mươi năm sau khi hắn rời đi, cũng sẽ không nhớ được tất cả đã từng phát sinh ở nơi này.

Lời nói bên tai, Hạ Khuynh Nguyệt không hề thấy ngoài ý muốn chút nào:

- Được, tạ tiền bối thành toàn. Vãn bối sẽ phó thác một người, năm mươi năm sau tới đây đón hắn rời đi.

Tiên âm a nhẹ:

- A? Vì sao, không phải là ngươi tới đón hắn?

“...” Hạ Khuynh Nguyệt chưa trả lời, hỏi ngược lại:

- Cầu Thần Hi tiền bối, trong năm mươi năm này, trước khi cầu tử ấn hoàn toàn loại trừ khỏi trên người hắn, có thể có biện pháp gì giảm bớt thống khổ cho hắn không?

Giọng nói kia nhanh chóng mềm nhẹ vô cùng trả lời nàng:

- Ngươi yên tâm, mặc dù ta không có cách nào giải trừ được cầu tử ấn trên người hắn trong thời gian ngắn, nhưng lại có thể khiến cho cầu tử ấn dần dần không phát tác nữa. Cho dù phát tác, cũng không tới mức không cách nào thừa nhận.

Tiên âm bên tai, một chút bạch mang tinh thuần đến không thể tưởng tượng nổi từ trong mây mù nhẹ nhàng rơi xuống, gắn vào trên người Vân Triệt.

Bạch quang gần người, mắt đẹp của Hạ Khuynh Nguyệt nhất thời cứng đờ lại... nàng cảm giác thân thể, máu, huyền mạch, linh hồn... của mình đều giống như được nước suối tinh thuần sạch sẽ tới ôn nhu rửa sạch. Đau đớn do vết thương bị Vân Triệt cào ra trên thân thể mang đến giảm đi, bàng hoàng sầu não trong lòng bị nhẹ nhàng ve vuốt, liền ngay cả ngũ cảm đều trở nên đặc biệt thanh minh...

Là cái này... “Loại lực lượng này” mà nghĩa phụ nói?

Huyền quang màu trắng nhẹ nhàng lồng lên trên người Vân Triệt, nhất thời, giãy giụa trên thân thể của hắn chậm lại, run rẩy trên cơ bắp và mạch máu cùng với tiếng kêu thảm thiết dần dần thả lỏng, cả người như được vớt lên từ trong huyết trì địa ngục, ngâm vào trong ôn tuyền, từng tế bào toàn thân, từng lỗ chân lông đều thả lỏng.

Vào lúc này trong tròng mắt hỗn loạn xuất hiện một chút rõ ràng, một tay hắn đang trong run run chậm rãi giơ lên... rõ ràng khôi phục một chút khống chế đối với thân thể, trong miệng, cũng nói ra hai chữ hơi rõ ràng:

- Khuynh... Nguyệt...

Giảm bớt chung quy chính là giảm bớt mà không phải hoàn toàn loại trừ. Toàn thân Vân Triệt vẫn thống khổ không chịu nổi như trước, nhưng đã đến trình độ ý chí của hắn có thể miễn cưỡng thừa nhận chống đỡ.

Lo lắng cuối cùng trong lòng tiêu tán, Hạ Khuynh Nguyệt lại cúi đầu thật sâu về phía trước, sau đó nói nhỏ với Vân Triệt:

- Thật tốt quá... Thần Hi tiền bối đã đáp ứng sẽ cứu ngươi, ngươi không cần lại tiếp tục thống khổ như vậy, đã... không có chuyện gì.

- Tuy rằng năm mươi năm rất dài. Nhưng mà ở lại chỗ Thần Hi tiền bối, ai cũng không có khả năng lại tổn thương được ngươi, nếu như ngươi có thể được đến tán thưởng hoặc yêu thích của Thần Hi tiền bối, còn có thể là... cơ duyên cực lớn.

- Cho nên, năm mươi năm này, ngươi yên tâm ở lại đây, quên tất cả bên ngoài.

Thân trúng phạm hồn cầu tử ấn, Vân Triệt đã nhất định không cách nào tiến vào Trụ Thiên châu, cũng từ đó mất đi cơ duyên rất lớn ba ngàn năm trong Trụ Thiên thần cảnh. Nhưng mà bị Thiên Diệp Ảnh Nhi để mắt đến, thiên hạ đã vốn không có chỗ dung thân cho Vân Triệt, mà ở lại chỗ này, đối với Vân Triệt mà nói lại là năm mươi năm tuyệt đối sống yên ổn.

Bởi vì nơi này là cấm địa mà ngay cả Thiên Diệp Ảnh Nhi đều không dám cố tình đặt chân đến.

Giọng Thần Hi chậm rãi truyền đến:

- Ta đã đáp ứng giữ hắn lại, ngươi liền không cần lại lo lắng. Ngươi thân mang trái tim lưu ly, là nữ nhân thiên đạo che chở, ta đã giữ lại hắn, như vậy cũng có thể để cho ngươi cùng lưu lại, ở đây làm bạn với hắn.

Đối với Thần Hi mà nói, đây lại là một lần ngoại lệ... vì lưu ly tâm mười vạn năm khó gặp của nàng ấy.

Nhẹ nhàng đặt Vân Triệt trên đất, Hạ Khuynh Nguyệt chậm rãi đứng dậy:

- Tạ ý tốt của Thần Hi tiền bối, hắn ở chỗ của tiền bối, Khuynh Nguyệt đúng là không có gì phải lo lắng nữa.

- Khuynh Nguyệt đã quấy rầy tiền bối nhiều ngày, cũng là lúc rời đi, quay về nơi ta nên về.

- Hả?

Thần Hi dường như hơi kinh ngạc với câu đáp lại này.

Nàng cuối cùng liếc nhìn Vân Triệt một cái thật sâu, sau đó nhắm đôi mắt lại, xoay người sang chỗ khác, cứ gần như dứt khoát chuẩn bị rời đi như vậy.

Mà làn váy của nàng lại vào lúc này bị một bàn tay run run nắm chặt lấy. Toàn thân Vân Triệt run rẩy, gương mặt run rẩy, nhưng tay đang túm lấy làn váy của Hạ Khuynh Nguyệt lại thật chặt thật chặt:

- Khuynh Nguyệt... nàng định... đi... đâu...

Theo thống khổ thả lỏng rất nhiều, ý thức của hắn đã khôi phục thanh tỉnh lại được một chút. Hạ Khuynh Nguyệt sẽ đi đâu, có thể đi đâu... chỉ có Nguyệt Thần giới.

Mà chuyện hôn điển ở Nguyệt Thần giới, nàng đã thành người đắc tội toàn bộ Nguyệt Thần giới. Cho dù Nguyệt Thần đế thật sự theo như lời nàng đối xử với nàng như nữ nhi ruột, lỗi lớn hơn nữa đều có thể tha thứ cho nàng... Nhưng mà, ngoài hắn ra, còn có phẫn nộ của toàn bộ Nguyệt Thần giới.

Hơn nữa, ai cũng không có khả năng tin tưởng, Nguyệt Thần đế sẽ thật sự mất đi toàn bộ lửa giận... Nguyệt Thần giới có thể sẽ nhốt nàng, đuổi nàng đi, phế bỏ huyền lực... thậm chí xử tử.

“...” Hạ Khuynh Nguyệt dừng bước, nhưng không quay đầu:

- Ngươi yên tâm, ta không có việc gì... đây là chuyện mà ta phải đối mặt.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment