.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1299" class="block_" lang="en">Trang 650# 1
Chương 1300: Gặp nhau ngoài ý muốn
Lời đáp lại này không thể nghi ngờ là tiên âm từ bên ngoài trời đối với Hạ Khuynh Nguyệt, nàng chợt ngẩng đầu lên, cúi đầu bái xuống thật sâu:
- Thần Hi tiền bối, vãn bối biết nhiễu loạn ngài thanh tu là tội lớn không thể tha thứ, nhưng mà... phu quân hắn thân trúng “Phạm hồn cầu tử ấn” của Phạm Đế thần giới, vãn bối không có cách nào khác, chỉ có thể tiến đều khẩn cầu tiền bối giơ cao đánh khẽ.
- Ngươi đã biết ta, cũng phải biết được ta người ngoài bụi trần, sẽ không can thiệp đến chuyện trần thế. Nể tình ngươi một lòng cứu phu quân hết sức chân thành, ta tha thứ cho ngươi tội quấy rầy, ngươi đi đi, không được nhiễu loạn nữa.
Giọng nói của nàng vô cùng tinh thuần mềm nhẹ, có thể an ủi dập tắt nóng nảy cực đoan nhất, có thể khiến cho người lòng nhiễm tội ác khóc rống sám hối. Nhưng lại là tàn khốc vô cùng đối với Hạ Khuynh Nguyệt... không chịu cho nàng dù chỉ một chút ít hy vọng.
Hạ Khuynh Nguyệt sao sẽ lại vì thế mà rời đi, nàng nhẹ nhàng nói:
- Thần Hi tiền bối, cầu tiền bối ban cho vãn bối biết, tiền bối có thể có biện pháp nào giải được phạm hồn cầu tử ấn trên người hắn không?
Trong thế giới mông lung hoàn toàn yên lặng kéo dài, mới chậm rãi truyền đến tiên âm giống như đến từ cảnh trong mơ:
- Phạm hồn cầu tử ấn trên người hắn, trừ bỏ người hạ nguyền rủa ra, trên đời này đúng là chỉ có mình ta có thể giải. Nhưng mà, lời ấy của ta chỉ vì ta không muốn dối gạt người, mà không phải muốn cho ngươi hy vọng. Nơi đây không phải người phàm có thể vào, ngươi vẫn rời đi đi.
Trong lòng Hạ Khuynh Nguyệt như có sao băng chạm vào, chiếu lên quang mang hy vọng mãnh liệt. Lúc trước, nàng mang Vân Triệt đến đây chính là lòng mang một phần ao ước... Bởi vì năm đó khi Nguyệt Thần đế đề cập đến “Thần Hi” với nàng, từng nói Thần Hi có được một lực lượng cực kỳ đặc thù, có thể giải tất cả nguyền rủa không sạch sẽ trên thế gian.
Nhưng kia dù sao cũng chỉ là ao ước... Mà vừa rồi tiên âm vào trong tai nàng, cũng chính là Thần Hi chính miệng thừa nhận có thể giải được phạm hồn cầu tử ấn!
Chính là, cùng với ánh sáng lộng lẫy này, lại là bình thản cự tuyệt nàng ở ngoài ngàn vạn dặm. Nàng lại cầu xin nói:
- Hắn không phải là “Người phàm”, tiền bối vẫn luôn ở đây, có lẽ không biết, vào nửa tháng trước hắn từng dẫn tới chín tầng lôi kiếp hàng thế, Thiên Cơ giới tiên đoán hắn là ‘Thiên đạo chi tử”. Long hoàng cũng rất thưởng thức hắn, còn chủ động đưa ra muốn nhận hắn làm nghĩa tử...
Vừa nói, Hạ Khuynh Nguyệt vừa giơ cao Long Thần ấn lên:
- Đây là Long Thần ấn mà Long hoàng ban cho... Lời của vãn bối, từng chữ là thật. Nếu như Long hoàng ở đây, cũng chắc chắn hy vọng tiền bối cứu hắn.
Nàng vừa dứt lời, tiên âm đã đến:
- Ta trước giờ không can thiệp phàm trần, không phải vì ta bạc tình không ham muốn, mà vì có nguyên nhân với nỗi khổ đặc thù, trước đó, quyết sẽ không ngoại lệ vì bất cứ kẻ nào.
- Phạm hồn cầu tử ấn trên người hắn không giống với tầm thường, chỉ có khả năng đến từ Phạm Thiên thần đế hoặc Phạm Đế thần nữ. Muốn giải nó, lấy năng lực của ta, chẳng những sẽ tổn hại đến nguyên khí của ta, về thời gian, cũng cần lâu đến năm mươi năm, còn chắc chắn sẽ tham gia vào ân oán giữa các ngươi với Phạm Đế thần giới, ta không có lý do làm thế, dẫn hắn rời đi đi... Cho dù Long hoàng ở đây, cũng sẽ chỉ để cho các ngươi rời đi.
Hạ Khuynh Nguyệt vốn tưởng rằng cho dù lời của mình không khiến Thần Hi thay đổi thái độ, cũng chắc chắn làm xúc động đối phương. Không nghĩ tới, lời nói bên tai lại không hề có tình cảm, ôn nhu mà quyết tuyệt.
Ngực Hạ Khuynh Nguyệt hít thở không thông, nhắm mắt nói;
- Thần Hi tiền bối, vãn bối tuyệt đối không để cho tiền bối cứu giúp không công. Tuy rằng vãn bối là một phàm nữ, nhưng thân vốn có “Cửu huyền linh lung”. Nếu tiền bối nguyện ý cứu giúp, vãn bối nguyện giao “Cửu huyền linh lung” cho tiền bối... Cầu tiền bối khai ân ban thưởng cứu giúp.
Đối mặt với nhân vật cấp bậc như Thần Hi, “Cửu huyền linh lung” là lợi thế duy nhất mà nàng có thể lấy ra.
- Haizzz...
Một tiếng thở dài ngân nga truyền đến. Nàng có thể cảm nhận được vẻ tuyệt vọng hiện ra trong lời nói của Hạ Khuynh Nguyệt, mà chút cảm xúc tuyệt vọng này không thể nghi ngờ vốn đến từ câu trả lời không hề có đường sống của nàng:
- Cửu huyền linh lung là thần thể trời ban, đừng nên cô phụ... Lăng nhi, đưa bọn họ rời đi đi.
Một bước chân rất nhẹ vang lên, trong thế giới lượn lờ mây mù trước mặt Hạ Khuynh Nguyệt chậm rãi có một thiếu nữ áo xanh đi ra.
Thiếu nữ dáng người nhỏ nhắn mềm mại, một thân xiêm y màu xanh nhạt, liền ngay cả mái tóc dài của nàng đều là màu xanh biếc sáng ngời, cả người giống như mơ hồ đắm chìm trong quang ảnh màu xanh nhàn nhạt.
Tuổi của nàng chừng hai mươi, dung nhan cực đẹp, mang theo vẻ nhút nhát giống như bẩm sinh. Mà dưới áo xanh, da thịt của nàng giống như cánh hoa mới nở, còn trắng nõn hơn tuyết, còn óng ánh hơn ngọc, mềm mại đến quả thật không thể tin nổi, làm cho người ta rất kinh diễm, cũng không đành lòng đi đụng chạm.
Theo nàng tới gần, một mùi hoa tươi mát mê người cũng ôn nhu thổi tới. Nữ hài dừng bước trước kết giới, nói với Hạ Khuynh Nguyệt:
- Tỷ tỷ, nơi này chưa bao giờ cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào, hai người mời trở về đi.
Ánh mắt nàng rất đẹp, lóe ra màu xanh biếc. Giữa tóc màu xanh biếc lộ ra hai tai dài nhọn, có rất nhiều khác biệt với nhân loại.
Mộc linh... Trong đầu Hạ Khuynh Nguyệt lóe lên cái tên của chủng tộc này.
Thị nữ được Thần Hi mang về trong vài năm gần đây ở trong miệng long thần thủ vệ kia, lại là một thiếu nữ mộc linh.
Luân hồi cấm địa là một nơi không ô uế, đúng là chỉ có mộc linh thân vốn có lực lượng thiên nhiên, tinh thuần sạch sẽ mới có tư cách tiến vào trong đó, làm bạn bên cạnh Thần Hi.
Hy vọng duy nhất ở ngay phía trước, sao Hạ Khuynh Nguyệt có thể rời đi như vậy, nàng quỳ xuống đất không đứng lên, lại một lần nữa bái xuống thật sâu:
- Thần Hi tiền bối, van ngài khai ân. Nếu ngài không cứu hắn, hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Chỉ cần ngài nguyện ý cứu hắn, cho dù ngài muốn cái gì, cho dù ngài muốn ta làm cái gì... ta đều đáp ứng.
Nàng chưa bao giờ cầu xin người khác như thế.
Cho dù ở thần giới, nàng đều vào thẳng Nguyệt Thần giới, được Nguyệt Thần đế coi là thân nữ, sau này càng cõng cái danh “Thần hậu”, cũng không cần ở dưới bất cứ kẻ nào.
Hôm nay, nàng quỳ trên mặt đất, bỏ xuống tất cả lãnh ngạo với tôn nghiêm... lấy được lại chỉ có tuyệt tình ôn nhu.
Thiếu nữ mộc linh nói:
- Tỷ tỷ, chủ nhân tự nhiên có nỗi khổ tâm của mình, sẽ không vì bất cứ kẻ nào mà ngoại lệ. Cho dù ngươi quỳ ở đây mười năm trăm năm, chủ nhân cũng sẽ không thể đáp ứng. Nói không chừng, còn có thể khiến Long hoàng điện hạ tức giận... Cho nên, ngươi vẫn nên sớm rời đi đi, tìm phương pháp khác đi.
Phương pháp khác? Đó chính là phạm hồn cầu tử ấn, sao có thể có phương pháp khác.
- Thần Hi tiền bối...
Hạ Khuynh Nguyệt vừa định cầu xin tiếp, đột nhiên, Vân Triệt mà nàng ôm chặt lấy lại chớp động kim văn toàn thân, hắn chợt sợ run một cái, đôi mắt lập tức trợn trừng, trong miệng càng phát ra tiếng kêu thảm thiết thống khổ muốn chết.
- Ưm a a a a a a a...
- A a a... a a... a a a a!!
Sau hôn mê ngắn ngủi, hắn lại một lần nữa tỉnh lại từ dưới vực sâu ác mộng, phát ra tiếng gào thét giống như ác quỷ.
Ở trong thế giới tinh thuần như mộng này, tiếng gào thét của hắn càng thê lương chói tai, quấy nhiễu vô số chim bay bướm lượn không yên bay đi.
- Vân Triệt!
Hạ Khuynh Nguyệt liền vội vàng một lần nữa ôm chặt lấy hắn, càng cẩn thận giữ chặt hai tay của hắn, để tránh hắn lại cào tổn thương chính hắn, nàng ngẩng đầu, đau thương cất giọng nói với phía trước:
- Thần Hi tiền bối, cầu ngài cho dù như thế nào hãy cứu hắn một mạng, Hạ Khuynh Nguyệt sẽ suốt đời nhớ ân tình của ngài, suốt đời lấy mạng báo lại... Nếu như kiếp này không cách nào báo đáp, kiếp sau tất sẽ kết cỏ ngậm vành...
- A a a a a... a!!
- A a a a a -- a a a...
Hiển nhiên chưa từng nghe thấy tiếng kêu thống khổ thê thảm như thế, trên khuôn mặt non mềm giống như trái vải tươi lột vỏ của thiếu nữ mộc linh phủ kín một tầng trắng xám nhàn nhạt, đôi mắt đã trong sợ hãi dời đi, không dám nhìn về phía Vân Triệt đang giãy giụa kêu thảm thiết, thêm vào tiếng cầu xin gần như mang theo nước mắt và máu tươi của Hạ Khuynh Nguyệt ở bên tai, trong mắt nàng toàn là không đành lòng, cũng thỉnh cầu theo nói:
- Chủ nhân, hắn thoạt nhìn thật thống khổ, thật sự... không thể cứu hắn sao?
Tiên âm mịt mù truyền đến:
- Thế gian có vô số đau khổ, không ai có thể cứu được toàn bộ, đây là mệnh số của bọn họ, thân thể của ta làm người ngoài bụi trần, vốn không nên can thiệp. Nguyền rủa ấn trên người hắn cũng không phải tầm thường, nếu như ta cứu hắn, chẳng những sẽ khiến hắn làm ô uế nơi đây, còn có thể bị ép tham gia vào ân oán trần thế, càng sẽ khiến “Tâm huyết” ít nhất hai vạn năm của ta bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Những lời này khiến thiếu nữ mộc linh trợn trừng mắt đẹp, hiển nhiên, nàng thật sự không ngờ sẽ nghiêm trọng như thế. Nàng chỉ có thể cố gắng thu hồi tất cả lòng thương hại, ngượng ngùng nói với Hạ Khuynh Nguyệt:
- Xin lỗi tỷ tỷ, tuy rằng hắn thật đáng thương, nhưng mà... nhưng mà chủ nhân thật sự không thể cứu hắn được, mời ngươi sớm dẫn hắn rời đi đi.
- Cầu tiền bối... cứu hắn.
Bóng dáng của Hạ Khuynh Nguyệt không hề động, nàng nhắm mắt lại, giọng nói buồn bã mà vô lực. Ở thần giới to lớn, rời khỏi che chở của Nguyệt Thần giới, bên cạnh nàng cũng chỉ còn thừa lại một mình Vân Triệt, không có bất cứ người nào có thể giúp được nàng. Lợi thế duy nhất trên người nàng có thể lấy ra cũng chỉ có linh lung thế giới và tính mạng của mình... Trừ đó ra, nàng không biết mình còn có thể có biện pháp nào.
Nhưng mà, rời khỏi nơi này, lại thật sự không có hy vọng nữa... Việc cuối cùng duy nhất nàng có thể làm, cũng chỉ có tự tay giết Vân Triệt.
Cảm giác vô lực thống khổ này... Giống như tuyệt cảnh ở Băng Vân tiên cung năm đó...
Nhìn dáng vẻ Hạ Khuynh Nguyệt, nhất là ánh mắt của nàng, thiếu nữ mộc linh cắn cánh môi, sau đó giống như nghĩ tới điều gì, đột nhiên đôi mắt đỏ lên, nước mắt rơi xuống...
Nàng vội vã lau nước mắt, xoay người sang chỗ khác định rời đi, nhưng mới đi hai bước, lại dừng lại, sau đó quay người đi tới, nói với Hạ Khuynh Nguyệt:
- Tỷ tỷ, ngươi vẫn nên dẫn hắn rời đi đi, chủ nhân thật sự không có khả năng cứu hắn. Chỗ của ta có mấy viên linh dược do chủ nhân luyện chế, tuy rằng không cứu được hắn, nhưng mà... nhưng mà nói không chừng có thể giảm bớt nỗi thống khổ cho hắn.
Vừa nói, trong tay thiếu nữ mộc linh đã lấy ra vài viên đan dược màu xanh biếc, nàng tiến lên trước mấy bước, sau đó trực tiếp bước ra khỏi kết giới, chuẩn bị đưa chúng đến trong tay Hạ Khuynh Nguyệt.
Mà đồng thời vào lúc thiếu nữ mộc linh bước ra khỏi kết giới, chỗ ngực của nàng và Vân Triệt đồng thời lóng lánh lên quang hoa màu xanh biếc hơi kỳ dị.
Trong phút giây này, thiếu nữ mộc linh như bị sét đánh, cả người bỗng chốc đứng sững ở đó, đan dược trong tay lăn lăn rơi xuống.
- Lâm... nhi...
Nàng khẽ lẩm bẩm một tiếng như nói mê, đột nhiên, nàng đột ngột nhào tới về phía Vân Triệt, hai tay nắm chặt lấy trên người hắn, trong khoảnh khắc nước mắt nhiễm hai gò má:
- Lâm nhi... Lâm nhi... là Lâm nhi... vì sao... vì sao trên người ngươi lại có khí tức của Lâm nhi... ngươi là ai... vì sao trên người ngươi lại có khí tức của Lâm nhi...
Hạ Khuynh Nguyệt ngước mắt, giật mình nhìn thiếu nữ mộc linh. Thiếu nữ mộc linh vốn điềm đạm e sợ, lại đột nhiên giống như điên, nói mấy câu ngắn ngủi, nhưng lời nói lại không mạch lạc, lệ như suối trào.
Theo nàng tới gần, quang hoa màu xanh biếc ở trước ngực Vân Triệt càng thêm nồng đậm, giống như cảm ứng được cái gì. Ở dưới quang hoa màu xanh biếc lóe lên này, ý thức của Vân Triệt xuất hiện vài phần tỉnh táo, trong tầm mắt mơ hồ, hắn thấy được thiếu nữ mộc linh khóc như lê hoa đái vũ, một cảm giác kỳ dị lan tràn trên người...
Hắn gian nan mở miệng, run rẩy ra tiếng:
- Ngươi... là... Hòa... Lăng...
Hai tay đang chộp vào trên người Vân Triệt bỗng chốc thắt chặt, Hòa Lăng dùng sức gật đầu, nước mắt không khống chế được hoàn toàn làm ướt nhẹp khuôn mặt nàng:
- Là ta! Ta là Hòa Lăng! Lâm nhi đệ ấy... đệ ấy như thế nào... đệ ấy rốt cuộc như thế nào... nói cho ta, cầu ngươi nói cho ta!
Môi khô ráp của Vân Triệt run rẩy, cho dù hồn rơi vào vực sâu, vẫn kích động run run vào một khắc này.
Hòa Lăng...
Nàng là Hòa Lăng...
Tỷ tỷ mà lúc sinh thời Hòa Lâm vẫn tâm tâm niệm niệm, trước khi tiêu tán cầu hắn nhất định phải tìm được... cũng là hậu duệ cuối cùng của vương tộc mộc linh.
Hắn cuối cùng tìm được nàng, lại vào thời điểm này...
Hết quyển 12.
Quyển 13: Mệnh vẫn hồn thương