.
._652__1" class="block_" lang="en">Trang 652# 1
Chương 1304: Thần Hi thần bí
Không biết ngủ mê bao lâu, Vân Triệt cuối cùng chậm rãi tỉnh dậy, lúc ý thức hồi phục, chóp mũi toàn là khí tức thơm ngào ngạt.
- A... ngươi đã tỉnh.
Bên tai truyền đến tiếng hô kinh hỉ của thiếu nữ, mở to mắt, một thiếu nữ tuyệt mỹ có đôi mắt xanh biếc như từ trong bức tranh đi ra đang nhìn hắn... Hình như nàng mới vừa khóc xong, mắt xanh ửng đỏ, nước mắt còn đọng trên gò má.
Cho dù thân thể hay linh hồn đều không hề cảm thấy đau đớn, trên dưới toàn thân cũng không hề có cảm giác mềm nhũn sau khi trải qua tra tấn lâu dài và hôn mê, ngược lại đặc biệt thoải mái. Hắn hơi lờ mờ đứng lên, tận cùng tầm mắt, vạn hoa thành biển, côn trùng chim làm vui, gió nhẹ trời xanh, càng có tiên nữ ở trước... vẻn vẹn vài giây, Vân Triệt thoáng như ở trong tiên cảnh trong mộng, còn chưa tỉnh lại.
- Hòa... Lăng...
Vân Triệt nhìn chằm chằm vào thiếu nữ mộc linh ở trước mặt...
Hòa Lăng, tỷ tỷ của Hòa Lâm.
Năm đó, Hòa Lâm tự tiện rời khỏi nơi ẩn thân, chính là vì tìm kiếm tỷ tỷ của hắn; năm đó, hắn quỳ gối trước mặt mình thỉnh cầu bái mình làm thầy, làm như vậy là vì tìm được tỷ tỷ của hắn; hắn đưa mộc linh châu cho mình, lúc mất đi sinh mệnh, chảy nước mắt nói ra một thỉnh cầu duy nhất chính là tìm được tỷ tỷ của hắn...
Hắn cuối cùng đã tìm được.
Hắn không lãng quên. Trước khi mình hôn mê, là nàng quỳ xuống đất cầu xin Thần Hi, mới có thể khiến Thần Hi cho phép mình tiến vào “Luân hồi cấm địa”, cũng có thể thoát được ác mộng muốn chết vào giờ phút này.
.......
“Cầu ngươi... thay ta... tìm được tỷ tỷ...”
“Vương tộc mộc linh cuối cùng của tộc ta, mang theo hy vọng cuối cùng của toàn tộc... Nhưng mà, ta lại vô dụng như vậy... Không bảo vệ được tỷ tỷ ta, không bảo hộ được tộc nhân... Ta không làm được cái gì cả... cho dù tiếp tục sống tạm, cũng chỉ sẽ làm hại đến Vân Triệt ca ca thật tình đối xử tốt với ta... Ta vô dụng... không tìm thấy tỷ tỷ, càng không cách nào bảo hộ tỷ tỷ... chỉ có thể... ích kỷ thỉnh cầu Vân Triệt ca ca...”
“Đừng nói nữa... ngươi yên tâm, cho dù đạp khắp toàn bộ thần giới, ta cũng nhất định sẽ tìm được tỷ tỷ ngươi! Ta sẽ bảo hộ nàng... Ai muốn hại nàng, ta giết kẻ ấy! Cho dù phải đánh cược mạng, ta cũng tuyệt đối không để cho nàng nhận đến bất cứ thương tổn gì! Ta thề... ta thề!!”
“Cám ơn ngươi, Vân Triệt ca ca, đây là thứ... duy nhất... mà ta có thể báo đáp ngươi...”
“Khi ta còn rất nhỏ... cha nương từng nói... mộc linh châu của ta thật đặc thù, nó là một [mầm mống kỳ tích], hy vọng có một ngày... nó thật sự có thể... mang đến lực lượng kỳ tích cho Vân Triệt ca ca...”
.......
Vân Triệt không tự chủ che kín ngực mình, lời nói mang theo nước mắt với sinh mệnh năm đó của Hòa Lâm vẫn luôn ở trong tâm hồn của hắn, không hề lãng quên nửa chữ.
Lần này cứu hắn không chỉ là Hòa Lăng, còn có Hòa Lâm... nếu không nhờ mộc linh châu của Hòa Lâm, hiện giờ cho dù hắn không chết cũng đã sống không bằng chết.
- Ừm...
Thiếu nữ mộc linh dùng sức gật đầu, vốn tưởng rằng đã khóc khô nước mắt, nhưng dưới một tiếng gọi khẽ của Vân Triệt, trong mắt nàng liền lệ quang mông lung trong chớp mắt:
- Là ta, ngươi...
Nhìn nam tử trước mắt rõ ràng xa lạ lại có khí tức thân cận nhất với nàng, nàng nhất thời nghẹn ngào, khó có thể nói ra lời.
- Cám ơn ngươi... đã cứu ta.
Vân Triệt đứng thẳng, nói lời cảm tạ vô cùng yếu ớt.
.......
“Tỷ tỷ ta tên là Hòa Lăng... Hòa Lăng!”
“Vậy... Dáng dấp của nàng như thế nào? Có đặc thù gì không giống với những mộc linh khác không?”
“Tỷ tỷ ta là mộc linh đẹp mắt nhất, là tỷ tỷ xinh đẹp nhất trên đời, còn dễ nhìn hơn tất cả đóa hoa, sao trăng trên trời!”
.......
Hắn vốn tưởng rằng, lúc trước Hòa Lâm miêu tả về tỷ tỷ với hắn là ca ngợi thân cận theo bản năng nhất, lúc này nhìn thiếu nữ mộc linh gần trong gang tấc, hắn mới biết Hòa Lâm không hề lừa dối hắn.
Mộc linh thân mang lực lượng tự nhiên tinh thuần nhất, cho dù nam nữ đều có được diện mạo vô cùng tốt, đây giống như là ban ơn của lực lượng tự nhiên. Hòa Lăng là hậu duệ cuối cùng của vương tộc mộc linh, một điểm này cũng hiện ra đến cực hạn ở trên người nàng, vạn hoa tươi đẹp cũng không bằng nửa phần tao nhã của nàng, mỗi một dấu vết nước mắt trên mặt lại khiến cho toàn bộ thế giới đều xóa đi giá lạnh thương tổn.
Thiếu nữ mộc linh quay đầu. Khi Vân Triệt hôn mê, mỗi ngày nàng đều đi xem hắn, lúc này hắn tỉnh lại, đối mặt với ánh mắt của hắn, nàng lại sợ hãi tránh đi.
- Ta... ngủ bao lâu?
Vân Triệt hỏi.
- Mười ba ngày.
Nàng nhỏ giọng trả lời, nàng vụng trộm liếc nhìn Vân Triệt, lại lập tức dời mắt đẹp đi.
Hắn... dù sao cũng không phải là Hòa Lâm. Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc gần với một nam tử như thế.
- Mười ba ngày...
Vân Triệt khẽ thì thầm một tiếng, trong lòng thầm than. Cho dù bây giờ trên người mình đã không còn phạm hồn cầu tử ấn, cũng đã không kịp vào Trụ Thiên thần cảnh.
Nhìn chiếc nhẫn đến từ Thải Chi ở trên tay, hắn ảm đạm thì thầm trong lòng: Mạt Lỵ, ta đã nhất định không hoàn thành hứa hẹn ngày đó với ngươi... còn có Thải Chi.
Thiên... Diệp... Ảnh... Nhi...
Cái tên này, còn có kim ảnh thoáng hiện trong đầu, một luồng lệ khí nhất thời xé ngang tâm hồn... Nhưng ánh mắt chạm đến thiếu nữ mộc linh trước mặt, hắn lại gắt gao áp chế luồng lệ khí này.
Nữ tử đó quá mức đáng sợ.
Một ngón tay huyền lực cắt đứt vì sao, tâm cơ sâu đậm, tàn nhẫn giống như rắn rết, cố tình lại cực kỳ cẩn thận... tránh né tai mắt mọi người, động thủ bên ngoài đông thần vực, vẫn không tiếc hạ xuống phạm hồn cầu tử ấn cho hắn một người không hề có sức phản kháng...
Vân Triệt là người không hề e ngại cường giả gì, năm đó chỉ có Thần Hồn cảnh, lại dám một mình đối phó với toàn bộ Hắc Hồn tông, cũng khiến Giới Vương một tông môn gà bay chó sủa như vậy.
Nhưng Thiên Diệp Ảnh Nhi thật sự quá cường đại, khi đối mặt với ả, Vân Triệt rõ ràng cảm giác mình giống như con kiến bị đặt dưới núi cao vạn trượng, cho dù hắn dồn hết lực lượng, thủ đoạn và tâm tư như thế nào đều đừng mong lay động được một chút gì.
Ả đã ra tay, còn không tiếc hạ xuống phạm hồn cầu tử ấn, liền không có lý do gì thu tay lại.
Hiện giờ lại bị ép không cách nào vào Trụ Thiên châu... chẳng lẽ cả đời này đều phải sống ở dưới bóng ma của ả ta?
Nghĩ đến sự đáng sợ của ả ta và hành hạ mà bản thân đã phải thừa nhận ở dưới phạm hồn cầu tử ấn, da đầu Vân Triệt run lên, linh hồn phát run: Thiên Diệp Ảnh Nhi... Ta sẽ không dễ dàng chết như vậy... tương lai nếu như có một ngày, ngươi rơi vào trong tay ta... ta không chỉ gian ngươi một vạn lần còn róc xương lóc thịt ngươi!!
Hắn nghĩ tới ác độc nhất đời này cho Thiên Diệp Ảnh Nhi... Quả thật, lấy chênh lệch giữa hắn và Thiên Diêp, hắn cũng chỉ có thể nghĩ tới mà thôi.
- Ngươi... ngươi làm sao vậy? Lại bắt đầu đau đớn sao?
Nhìn sắc mặt Vân Triệt đột nhiên hơi vặn vẹo lên, Hòa Lăng lo lắng hỏi.
Vân Triệt hoàn hồn, vội vàng nói:
- Không có không có, chỉ vì nghĩ đến một chuyện. Cái kia... Thần Hi tiền bối đâu/ Ta còn chưa bái tạ ơn cứu mạng với nàng.
Hòa Lăng đưa mắt nhìn về phía phòng trúc dựng ở trong biển hoa, ôn nhu nói:
- Chủ nhân đang tĩnh tu. Khi chủ nhân tĩnh tu, không cho phép quấy rầy. Nhưng mà, mỗi ngày này chủ nhân đều sẽ áp chế phạm hồn cầu tử ấn cho ngươi, cho nên thời gian tĩnh tu đều sẽ không dài, ngươi chắc nhanh chóng có thể nhìn thấy chủ nhân.
Vân Triệt gật đầu đáp ứng, lại hỏi:
- Được. Thần Hi tiền bối rốt cuộc là người như thế nào? Trước khi ta đến đây đều chưa từng nghe nói về nàng.
Thiên Diệp Ảnh Nhi đã nói, trong thiên hạ chỉ có một mình ả ta có thể giải phạm hồn cầu tử ấn. Ở cấp bậc và thực lực của ả ta nói ra câu nói này, không thể chất vấn.
Nhưng mà Thần Hi lại có thể giải.
Hơn nữa hiện giờ hắn thật sự hoàn toàn không hề cảm thấy nỗi khổ của cầu tử ấn.
Nàng rốt cuộc là ai? Lại có thể áp chế lực lượng cấp bậc kia của Thiên Diệp Ảnh Nhi?
Không đúng! Thiên Diệp Ảnh Nhi từng nói, trúng cầu tử ấn của ả, cho dù thần đế đều phải hoặc chết, hoặc cầu xin tha thứ... Chẳng lẽ, nàng còn cường đại hơn thần đế?
Hơn nữa nơi nàng cư trú lại còn là cấm địa lớn nhất Long Thần giới!?
Hòa Lăng ngẫm nghĩ, nói:
- Chủ nhân là một người rất lợi hại cũng rất vĩ đại. Ba năm trước, là chủ nhân cứu mạng của ta, lại thương ta cơ khổ, dẫn ta đến đây. Nhưng ta không biết chuyện khác của chủ nhân, ta chỉ biết là... hình như trên thân thể chủ nhân bị thứ gì đó trói chặt, phải luôn luôn ở lại đây, tuy rằng có thể thỉnh thoảng rời đi, nhưng thời gian rời đi mỗi lần đều không thể lâu lắm, bằng không, chủ nhân sẽ biến mất.
-... Biến mất?
Hai chữ này khiến Vân Triệt ngạc nhiên.
Hòa Lăng nhẹ nhàng gật đầu:
- Ừm, chủ nhân nói là như vậy. Mỗi ngày chủ nhân tĩnh tu ở trong này, vì thoát khỏi “Trói buộc”. Mà lần này chủ nhân bởi vì ta... phải cần thời gian thật lâu mới có thể thoát khỏi trói buộc.
Nàng cúi đầu xuống, cắn chặt môi.
Thật lâu này... không phải là mười năm trăm năm, mà là hai vạn năm.
“...” Vân Triệt ngẩn ra, vội vàng nói:
- Không, không phải bởi vì ngươi, là bởi vì ta.
Ngày ấy ở bên ngoài luân hồi cấm địa, hắn có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói nhẹ nhàng của Thần Hi. Hắn nhớ được Thần Hi đã nói, nếu cứu hắn, sẽ khiến tâm huyết suốt hai vạn năm của nàng bị hủy hoại chỉ trong chốc lát...
Nói cách khác, nàng cứu mình, sẽ khiến thời gian để cho nàng thoát khỏi “Trói buộc” bị trễ thêm hai vạn năm.
Đưa tay gãi đầu... đây má nó là đại ân trả không nổi mà.
Đời này hắn luôn có thể gặp đến đủ loại tai họa, lại luôn có thể hết lần này đến lần khác gặp được quý nhân... cũng không biết nên oán hận hay thấy may mắn.
Cũng khó trách Hạ Khuynh Nguyệt hết sức cầu xin, nàng đều vô cùng kiên quyết cự tuyệt... Suốt hai vạn năm đó, đây là một khoảng thời gian cực kỳ lâu đối với tồn tại cấp bậc Thần Chủ này mà nói. Dù sao Thần Chủ cảnh là nhân loại, tuổi thọ cực hạn mới chỉ năm vạn năm.
Cuối cùng nàng lại sẽ đáp ứng cứu mình... Đây ngược lại rất không thể tin được.
Hòa Lăng vẫn lắc đầu, ánh mắt nàng vẫn luôn luôn tránh khỏi ánh mắt của Vân Triệt vào lúc này lại nhìn chằm chằm vào hắn, dùng giọng nói rất nhẹ nói:
- Ngươi có thể... nói cho ta chuyện của Hòa Lâm không? Đệ ấy... đệ ấy... chết... như thế nào...
Lúc nói lời này, hắn nhìn thấy một chút đau xót sâu đậm từ trong mắt xanh như thủy tinh của Hòa Lăng.
Theo vướng bận của Hòa Lâm đối với nàng, Vân Triệt đã sớm biết được tình cảm giữa tỷ đệ bọn họ vô cùng tốt. Mà cái chết của Hòa lâm không chỉ là đả kích mất đi một người thân cuối cùng đối với Hòa Lăng, còn là đoạn tuyệt của nhất mạch vương tộc mộc linh...
- Được.
Vân Triệt gật đầu. Cho dù thật tàn khốc, nhưng hắn phải nói cho Hòa Lăng.
- Khi ta gặp Hòa Lâm, là một tinh giới hạ vị có tên Hắc Gia giới. Khi đó ta đây một lòng muốn được đến một viên mộc linh châu...
Tức thời, hắn thuật lại hết sức kỹ càng cho Hòa Lăng nghe về bản thân muốn được mộc linh châu mà vào Hắc Gia giới, sau khi “Mua được” Hòa Lâm, cuối cùng không nhẫn tâm giết hắn mà đưa hắn về chỗ ẩn thân... lại ngược lại làm hại toàn bộ mộc linh nơi đó bị tàn sát... Tất cả đã phát sinh lúc đó, hắn thuật lại hết sức kỹ càng, nhất là mỗi một câu, mỗi một lời, mỗi một câu cầu xin và mỗi một giọt nước mắt của Hòa Lâm.
Mãi cho đến khi Hòa Lâm tế xuất ra vương tộc mộc linh châu của bản thân, sau đó ngậm lệ tiêu tán trong lòng hắn...
Hòa Lăng luôn lẳng lặng lắng nghe, không chen vào một câu, khi nghe đến cái tên quen thuộc của từng người, nghe được bọn họ chết đi, tay tuyết của nàng gắt gao đặt trên môi, nước mắt điên cuồng rơi xuống, toàn thân kịch liệt run run, giống như tắm trong gió lạnh cực địa.
- Chết... tất cả đều... đã chết.
Nàng nức nở khóc nói, từng chữ đều mang nước mắt.
“...” Vân Triệt không dám nhìn vào ánh mắt nàng:
- Là ta hại bọn họ, là ta dẫn tai họa tới trong đó. Ta thiêu xác chết của Lôi Thiên Phong đầu sỏ gây nên nơi bọn họ yên giấc, nhưng mà...
Vào lúc này Vân Triệt đột nhiên ngừng nói, bởi vì trong tầm mắt của hắn có thể nhìn tới, có một giọt nước mắt màu xanh lục trong suốt, rơi lên mảnh đất bên chân hắn.
Hắn chợt ngẩng đầu, kinh sợ nhìn thấy trên tuyết nhan của Hòa Lăng chính là hiện lên hai hàng nước mắt màu xanh biếc.
Đó là màu máu của mộc linh!
Mà đáng sợ hơn là đôi mắt vốn có màu xanh biếc của nàng... chính là phủ lên một tầng u ám rất nặng.
Trong lòng Vân Triệt chớp động, cuống quýt tiến lên ôm lấy bả vai Hòa Lăng:
- Hòa Lăng... Hòa Lăng! Ngươi...
- Thanh Diệp bà bà... Thanh Mộc bá bá... Phi Vũ... Trúc Âm... Thanh Trúc... Tất cả đều đã chết... đều... đã chết...
Nàng khẽ nói một tiếng, máu đào khoan tim, đôi mắt không có tiêu cự, chỉ có thống khổ, tuyệt vọng cùng với u ám càng ngày càng nặng... Một vẻ u ám tuyệt đối không nên xuất hiện trên người mộc linh.
Vân Triệt dùng sức lắc bả vai yếu đuối của nàng, gấp giọng nói:
- Hòa Lăng! Ngươi hãy nghe ta nói, bọn họ đã không còn, mà ngươi là hậu duệ và hy vọng cuối cùng của vương tộc mộc linh, cho nên ngươi cần phải càng kiên cường... Ta có mộc linh châu của Hòa Lâm, cũng coi như nửa mộc linh, về sau, ta sẽ cùng ngươi tìm kiếm và thủ hộ mộc linh khác, ngươi đừng...
Vào lúc này một bàn tay vô lực đẩy hắn ra, Hòa Lăng xoay người lảo đảo mà đi, phía sau, kéo theo một đường vết máu màu xanh biếc thật dài...
- Hòa Lăng!
Vân Triệt vội vàng đứng dậy, định đuổi theo, phía sau lại truyền đến một tiếng thở dài thật mềm nhẹ:
- Haizzz... để cho nàng đi đi.
Vân Triệt khựng lại, xoay người.
Nàng đắm chìm trong bạch mang tinh thuần mà thánh khiết, không thấy dung nhan, chỉ có dáng người yểu điệu giống như tiên giống như ảo.
Rõ ràng gần trong gang tấc, lại giống như đứng ở trên đám mây cao không thể bằng.
Thần Hi.