.
._652__2" class="block_" lang="en">Trang 652# 2
Chương 1305: Bí mật của Trụ Thiên (thượng)
Vân Triệt bái xuống, cảm kích từ đáy lòng nói:
- Thần Hi tiền bối, cảm tạ đại ân cứu mạng của tiền bối.
- Không cần cảm tạ ta. Muốn cảm tạ, liền cảm tạ Hòa Lăng đi.
Trước khi gặp được Thần Hi, Vân Triệt chưa bao giờ nghĩ đến giọng nói của một người có thể dễ nghe đến mức độ như vậy... Mềm mại như mây bay, xinh đẹp như thiên âm, quả thật giống như tiên âm đến từ ngoài trời, mà không nên tồn tại ở trong nhân thế dơ bẩn.
Tiên âm quanh quẩn bên tai, một cảm giác mềm yếu kỳ dị bám lấy toàn thân Vân Triệt, mơ màng nửa giây, hắn mới nói:
- Ơn của Hòa Lăng, ơn của Thần Hi tiền bối, vãn bối tuyệt đối không dám quên.
Giọng Thần Hi càng mềm thêm:
- Ngươi đứng lên đi. Sau này, ngươi không cần cảm tạ ta, cũng không cần bái. Nơi này, không cần lễ phàm trần.
Vân Triệt ngẩn ra, đứng lên nói:
- Vâng, vãn bối nhớ kỹ.
- Duỗi tay ra.
Trong lúc khẽ nói, cánh tay phải của Thần Hi đã chậm rãi chìa ra.
Bàn tay này cực đẹp, còn tinh thuần hơn tuyết đầu mùa, oánh nhuận hơn thần ngọc, cũng như tiên nữ mềm nhẹ chìa ra từ trong mộng cảnh, mà bạch quang mông lung che phủ cũng làm tăng thêm vài phần cảm giác hư ảo.
Hô hấp của Vân Triệt dừng lại theo bản năng... Tay của một nữ nhân, lại có thể đẹp đến làm cho hắn hít thở không thông. Mà tay của hắn đang chìa ra lại dừng ở không trung, chính là không dám tới gần, sợ khinh nhờn tới.
Tay Thần Hi khẽ động, ngón tay ngọc vừa điểm, một chút bạch quang bay về phía Vân Triệt, chạm lên trên mu bàn tay của hắn.
Nhất thời, đường vân màu vàng li ti xuất hiện ở trên người Vân Triệt, đảo mắt liền trải rộng toàn thân hắn.
Phạm hồn cầu tử ấn!
Kim văn thoáng hiện, đó là lúc phạm hồn cầu tử ấn kịch liệt phát tác. Nhưng lúc này, khắp cả người Vân Triệt rõ ràng là kim văn, nhưng hắn lại không hề cảm giác được một chút cảm giác thống khổ. Hắn nhìn kỹ lại, phát hiện trên những kim văn này đều che phủ lên một tầng huyền quang trắng sáng rất mỏng nhưng vô cùng tinh thuần.
Theo ngón tay ngọc của Thần Hi khẽ điểm, huyền quang trắng sáng này càng nồng đậm thêm một phần.
Đây rốt cuộc là lực lượng gì... Vân Triệt thì thầm trong lòng. Không phải là lực lượng trong nhận thức mà hắn biết đến, lại càng không phải là huyền khí thuần túy, lại có thể tinh thuần đến mức độ như vậy.
Nhẹ nhàng thu hồi, Thần Hi nói nhỏ
- Phạm hồn cầu tử ấn trên người ngươi đã bị áp chế, nhưng trong vòng mấy tháng tiếp theo, vẫn có khả năng phát tác, nhưng thống khổ chắc ở mức độ mà ngươi có thể thừa nhận. Ngươi phải cảm tạ mộc linh châu ở trên người ngươi, bằng không thân thể của ngươi sẽ không thể thân thiết với lực lượng của ta được như thế. Muốn áp chế đến mức độ này cần thời gian ngoài gấp bội.
Mộc linh châu... thân thiết với lực lượng của nàng?
- Cách mỗi mười hai canh giờ ta sẽ áp chế nó một lần, cầu tử ấn này sẽ tiêu tán trong thời gian cực kỳ thong thả. Mà một khi vượt qua mười hai canh giờ không được áp chế, cầu tử ấn sẽ một lần nữa đâm sâu vào, tất cả lúc trước đều kiếm củi ba năm thiêu một giờ, ngươi phải nhớ kỹ một điểm này.
Vân Triệt gật đầu:
- Dạ. Làm phiền Thần Hi tiền bối.
Ý nghĩa trong lời nói của Thần Hi đó là trước khi phạm hồn cầu tử ấn hoàn toàn tiêu tán, hắn không cách nào rời khỏi nơi đây... bằng không sẽ lại hoàn toàn rơi vào vực sâu muốn chết không xong.
- Thần Hi tiền bối, xin hỏi... vãn bối thật sự phải lưu lại nơi này năm mươi năm sao?
Vân Triệt hỏi, trong lòng phức tạp vô tận.
Thần Hi không trả lời trực tiếp, nhẹ nhàng nói:
- Cho dù ngươi có đủ loại vướng bận ở bên ngoài, trước khi phạm hồn cầu tử ấn hoàn toàn tiêu tán, cũng phải lưu lại nơi đây. Cầu tử ấn này ngoài ta và người hạ ấn ra, không còn ai có thể giải.
-... Ta hiểu được.
Vân Triệt khẽ gật đầu.
Thần Hi xoay người sang chỗ khác, nàng rõ ràng tồn tại chân thật, hơn nữa đang ở trước mắt, lại sẽ khiến cho bất cứ người nào sinh ra cảm giác hư ảo vô tận, đối với Vân Triệt cũng như thế:
- Nữ tử đưa ngươi tới lưu độn nguyệt tiên cung lại cho ngươi, ngay ở ngoài kết giới, đi thu hồi nó đi.
Không cần Thần Hi nhắc nhở, sau khi tỉnh lại, Vân Triệt đã nhận thấy được bản thân có nhiều thêm một linh hồn cảm ứng... cảm ứng với độn nguyệt tiên cung.
Hạ Khuynh Nguyệt đi rồi, cũng cứng rắn chặt đứt tình duyên với hắn, lại để lại cho hắn thần vật bảo mệnh cao cấp nhất, ngay cả Thần Chủ cho dù đuổi giết đều có thể bỏ ra.
- Nàng...
Một chữ ra khỏi miệng, trong lòng hơi đau đớn, Vân Triệt thật dùng sức thả lỏng một hơi, mới tiếp tục hỏi:
- Lúc nàng đi, có nói gì không?
Cảm nhận được Vân Triệt lo lắng và tâm loạn, Thần Hi mềm giọng nói:
- Ngươi sợ nàng về Nguyệt Thần giới chịu chết sao?
Thật hiển nhiên, trong những ngày Vân Triệt hôn mê, Thần Hi đã biết được điều gì.
Tuy rằng nơi này là thế ngoại, nhưng Vân Triệt vốn danh chấn thần giới, mà động tĩnh do hắn và Hạ Khuynh Nguyệt làm ra đã thiên hạ đều biết, càng truyền càng mạnh, muốn biết thật sự quá dễ dàng.
Vân Triệt gật đầu:
-... Dạ. Chuyện này nhất định chọc giận Nguyệt Thần giới, mà trong lòng nàng ấy cực kỳ áy náy với nghĩa phụ và mẫu thân, cho dù để cho nàng ấy chết, nàng ấy cũng sẽ không hề có câu oán thán, càng không hề kháng cự.
Nguyệt Thần đế là nghĩa phụ của Hạ Khuynh Nguyệt, chuyện này vốn là bí mật cực ít người biết, hắn dưới tâm loạn và không đề phòng đã vô ý thức nói ra.
Tình như miếng băng mỏng... ân đoạn tình tuyệt...
Nghĩ tới lời nói trước khi Hạ Khuynh Nguyệt rời đi, lại nghĩ đến vết máu trên nguyệt y của nàng và nước mắt đã chảy ra vì hắn, dốc hết tôn nghiêm cầu xin và lưu lại độn nguyệt tiên cung cho hắn... Vân Triệt thầm thở dài trong lòng: Nếu tình thật sự như miếng băng mỏng, lại tại sao sẽ như thế?
Nàng vì hóa giải oán giận của Nguyệt Thần giới đối với ta, hoặc là sợ bản thân chết rồi, ta sẽ trả thù Nguyệt Thần giới... nếu thật sự như vậy, nàng cũng quá coi thường ta rồi.
Nàng phá hủy đi chỉ là một tờ hôn thư yếu ớt... chính là hôn thư mà thôi, tất cả cái khác đều hoàn chỉnh, vĩnh viễn không có khả năng xóa đi.
“...” Thần Hi trầm mặc ngắn ngủi, sau đó thở dài một tiếng mềm nhẹ:
- Chính vì che chở cho tôn nghiêm của ngươi, đặt mình vào hoàn cảnh hiện giờ. Nữ tử có thể làm ra được lựa chọn như vậy, thật đúng là thiên hạ ít có.
Vân Triệt: “...”
Giọng nói mềm mại như gió thổi phất lên tâm hồn của Vân Triệt, giống như an ủi hắn trong ôn hòa:
- Nhưng ngươi có thể yên tâm, khi nàng rời đi, không có tử chí, mà là một quyết định hết sức quan trọng... Có lẽ, là do những việc đã trải qua mấy ngày qua với ngươi khiến cho tâm cảnh của nàng đã xảy ra biến hóa nào đó.
Dưới bạch mang, Thần Hi khẽ ngước mắt, tiên âm trong ấm áp giống như mang theo phần chờ mong thần bí nào đó:
- Hoặc là, ta sẽ đổi lấy một cách nói chính xác hơn đối với nàng, lưu ly tâm của nàng, bắt đầu thức tỉnh rồi.
- Lưu ly tâm... thức tỉnh?
Hàm nghĩa trong mấy chữ này là gì, Vân Triệt mờ mịt không biết:
- Thức tỉnh... có thể mang đến cho nàng trời phù hộ sao?
Hoàn toàn ngoài dự kiến của Vân Triệt, Thần Hi lại lắc đầu:
- Không thể. Thế nhân đều truyền “Lưu ly tâm” là tàn lực của thủy tổ thần, bao trùm trên thiên đạo, cho nên được trời phù hộ. Nhưng thật ra, chẳng qua là lời nói vô căn cứ mà người đời cho là đúng mà thôi.
Vân Triệt lộ vẻ ngạc nhiên. Nữ tử có được lưu ly tâm được gọi là thiên đạo chi nữ, cho nên được trời phù hộ. Đây đều không phải là truyền thuyết chỉ có người phàm tin tưởng, liền ngay cả Thần Chủ thần đế đều tin tưởng vững chắc không thể nghi ngờ.
- Vậy lưu ly tâm giác tỉnh... rốt cuộc có ý vị như thế nào?
Vân Triệt hỏi.
- Một khi lưu ly tâm đã thức tỉnh, lực lượng, tâm trí, nhãn giới, linh hồn đều sẽ phát sinh dị biến trên cấp bậc, tốc độ phát triển sẽ nhanh đến người thường không cách nào tưởng tượng được, tâm trí và nhãn giới biến hóa, sẽ khiến cho không cam tâm ở dưới bất cứ kẻ nào... Ít nhất, tuyệt đối sẽ không lại yếu đuối, ôn nhu và mê man.
- Năm đó Trụ Thiên thái tổ, đó là tiền lệ. Từ một kẻ phàm nữ trở thành Trụ Thiên thần đế đời thứ nhất, cũng khiến Trụ Thiên châu bị thuyết phục.
- Lưu ly tâm, là “Thần tích” chân chính trên ý nghĩa. Ta vốn tưởng rằng thế gian không còn có khả năng xuất hiện lưu ly tâm nữa... Có lẽ, nàng là một thần tích cuối cùng. Chỉ với một điểm này thôi, “Trời phù hộ”, dường như cũng không sai.
Vân Triệt khó có thể nghe hiểu lời Thần Hi nói. Bởi vì “Lưu ly tâm” rốt cuộc là một loại tồn tại như thế nào, chưa từng có ai có thể nói rõ ràng, cho nên lời đồn về nó đều tập trung ở trên hai chữ “Trời phù hộ”.
Nhưng Thần Hi lại đang nói ra một đáp án dường như hoàn toàn khác biệt.
Thần Hi liếc mắt, giống như nhẹ nhàng liếc nhìn Vân Triệt:
- Lúc Thiên Diệp Ảnh Nhi xuống tay với ngươi, có lẽ cũng không nghĩ đến nàng ta đã bức ra một đối thủ đáng sợ cho mình. Trong năm mươi năm, nàng nhất định có thể uy hiếp được Thiên Diệp Ảnh Nhi. Ngươi phải tin tưởng “Thần tích” ở trên người nàng.
- Năm mươi năm... Tại sao là năm mươi năm?
Vân Triệt sợ run hỏi.
- Bởi vì, nếu như trong vòng năm mươi năm này không thể làm đến mức chống lại được Thiên Diệp Ảnh Nhi, sau khi ngươi rời khỏi đây, sẽ vĩnh viễn sống dưới bóng ma của Thiên Diệp... Nàng cố tình chặt đứt tình duyên với ngươi, cũng sợ bản thân sẽ thất bại.
Thần Hi chậm rãi đi về trước, chính là một bước nhẹ nhàng, bóng dáng đã dần hư ảo, sau đó biến mất trong vạn hoa, mà tiên âm của nàng vẫn ở bên tai:
- Hy vọng nói như thế, trong lòng ngươi có thể thả lỏng một chút.
“...”
Vân Triệt đứng yên ở đó, hồi lâu đều không rời đi.
Lời Thần Hi nói không khiến cõi lòng hắn thả lỏng, ngược lại càng thêm nặng nề..
“Khuynh Nguyệt, nàng rốt cuộc định làm cái gì?”
..........
..........
Trụ Thiên thần giới, ngày Trụ Thiên thần cảnh mở ra.
Một đám thiên tuyển chi tử đã sớm tập kết, nhưng cho dù bổ sung thêm một huyền giả tuổi còn trẻ thay thế cho “Duy Hận”, cũng chỉ có chín trăm chín mươi chín người đến, không thấy Vân Triệt.
Trụ Thiên thần cảnh gần trong gang tấc, trong lòng một đám thiên tuyển chi tử vừa thấp thỏm cách thế trọn vẹn ba ngàn năm đồng thời lại không hề không kích động vạn phần. Tu luyện ba ngàn năm không có việc gì khác trong Trụ Thiên châu, thế giới bên ngoài mới chỉ có ba năm ngắn ngủi, đây mới thật sự là một bước lên trời trên ý nghĩa.
Trong đám người, một bóng người trắng như tuyết đứng ở chính giữa. Chung quanh hắn cách ra một khoảng rất lớn, giống như không có ai tình nguyện lại gần hắn, cũng giống như hắn không muốn lại gần mọi người.
Thánh Vũ giới, Lạc Trường Sinh.
Bị thương từ một tháng trước do bị Vân Triệt đánh đã khỏi hẳn... Ít nhất ngoài mặt nhìn như thế. Nhưng khí tức cả người hắn đã xảy ra biến hóa rõ ràng. Tuy rằng vẫn ôn hòa như nước, nhưng sâu trong đôi mắt lại nhiều thêm một phần hung ác nham hiểm làm cho người ta sợ hãi.
Trận chiến đầu tiên với Vân Triệt, tuy rằng hắn thua nhưng đã thi triển hết tất cả phong thái của bản thân có, càng chiến đến lực lượng và tín niệm cuối cùng, có tăng không giảm cho thanh danh của hắn.
Nhưng trận chiến thứ hai, hắn vừa thành Thần Vương đồng thời một mặt khác sâu trong tâm hồn bởi vì bại bởi Vân Triệt mà bùng nổ, khiến cho hắn cuối cùng chẳng những thua huyền lực, còn thua hết thể diện và tôn nghiêm.
So sánh với trước kia, hiện giờ trạng thái cả người hắn đã xảy ra biến hóa long trời lở đất... ít nhất, bất cứ ai lại nhìn thấy hắn đều cảm thấy vậy.
Nhưng mà, cho dù hắn bại bởi Vân Triệt, cho dù bại thảm đi nữa, hắn vẫn là Lạc Trường Sinh, vẫn là thiên tài tuyệt thế thân mang ba thần lực cùng ba nguyên tố, Thần Vương trẻ tuổi nhất trong lịch sử đông vực.
Ba ngàn năm sau, hắn sẽ đạt tới độ cao như thế nào, không ai dám đoán trước.
Trong chờ đợi hơi dài dòng, vào lúc này một bóng người già nua chậm rãi đi tới.
Trụ Thiên thần đế.
Hắn muốn tự mình đưa những thiên tuyển chi tử mà đại hội huyền thần đã chọn lựa ra này vào Trụ Thiên thần cảnh.