Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1304 - Chương 1306: Bí Mật Của Trụ Thiên (Hạ)

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1305" class="block_" lang="en">Trang 653# 1

 

 

 

Chương 1306: Bí mật của Trụ Thiên (hạ)



Đứng trước đám người trẻ tuổi, ánh mắt mong đợi của Trụ Thiên thần đế đảo qua trên gương mặt của từng người:

- Các vị thanh niên chở đầy lấy hy vọng của đông vực, trong khoảng thời gian này, các ngươi chắc đã nghe nói đến sự tồn tại của “Phi hồng liệt ngấn”, cũng nên rõ ràng đây không chỉ là vinh quang và cơ duyên đối với các ngươi, càng thêm vào hy vọng với trách nhiệm.

Hắn cười nhạt một tiếng:

- Đương nhiên, cũng rất có khả năng vết rách trên vách tường hỗn độn kia chẳng qua chỉ là bọt nước hư ảo màu đỏ ửng. Cho nên các ngươi cũng đừng cho mình áp lực quá lớn, càng đừng rối loạn tâm tình, cố gắng tăng lên bản thân ở trong Trụ Thiên thần cảnh, đừng hoang phế cơ duyên này.

Lục Lãnh Xuyên lên tiếng nói:

- Xin Trụ Thiên thần đế yên tâm. Làm con cháu của đông thần vực, nếu tương lai tai họa thật sự bùng nổ, cho dù không có cơ duyên do Trụ Thiên giới ban tặng lần này, chúng ta cũng chắc chắn toàn lực ứng phó, cho dù phải bù cả sinh mệnh vào.

Lời nói phen này của Lục Lãnh Xuyên nghe vào trong tai những người khác rất có thể là nịnh hót rõ ràng, nhưng nói ra từ miệng hắn lại từng chữ như sắt.

Trụ Thiên thần đế liếc nhìn Lục Lãnh Xuyên, gật đầu mỉm cười, mặt lộ vẻ vui mừng:

- Sau khi tiến vào Trụ Thiên thần cảnh, các ngươi đều sẽ có được tiểu thế giới độc lập của riêng mình, vả lại trừ phi chính các ngươi cho phép, bằng không, bất cứ kẻ nào đều không thể tiến vào trong tiểu thế giới của các ngươi, muốn một mình tu luyện hay hợp lực tu luyện đều theo ý nguyện của các ngươi.

- Mà một khi Trụ Thiên thần cảnh đóng cửa, phải ba năm sau mới có thể mở ra. “Ba ngàn năm” các ngươi ở trong đó, sẽ không có biện pháp gì đi ra. Nếu như xuất hiện ngoài ý muốn, cũng không có bất cứ người nào có thể trợ giúp, cho nên người nào sinh lòng kháng cự hoặc sợ hãi “Ba ngàn năm” này, bây giờ còn có thể rời khỏi, không ai sẽ bắt buộc các ngươi.

Không ai đáp lại... cũng sẽ không có ai cự tuyệt cơ duyên cực lớn từ xưa đến nay chưa từng có này.

- Được.

Trụ Thiên thần đế khẽ gật đầu, cánh tay vẫy nhẹ, nhất thời, thế giới phía sau bọn họ sáng lên một đường bạch mang nồng đậm:

- Trụ Thiên thần cảnh đã mở, vừa vào đó là ba ngàn năm.

- Hy vọng các ngươi non nớt hiện giờ, ba năm sau có thể thành một lực lượng kình thiên của đông thần vực.

Từng chữ mà Trụ Thiên thần đế nói ra đều mang theo ao ước thật sâu:

- Các ngươi đi đi.

- Đợi chút!

Trụ Thiên thần đế vừa mới dứt lời, bốn âm thanh dồn dập đồng thời vang lên.

Lục Lãnh Xuyên, Hỏa Phá Vân, còn có Thủy Mị Âm.

Người còn lại, rõ ràng là Lạc Trường Sinh!

Hỏa Phá Vân tiến lên trước một bước, gấp giọng nói:

- Vân Triệt huynh đệ hắn...

Trụ Thiên thần đế nâng tay, sau đó chậm rãi lắc đầu:

- Các ngươi vốn nên vào Trụ Thiên thần cảnh từ giờ Thìn hôm nay, mà giờ khắc này, đã là giờ Dậu rồi. Haizzz, ý trời như thế.

Vân Triệt, vị thần tử phóng ra sáng rọi kinh thiên ở trên phong thần đài, hắn không cách nào vào Trụ Thiên thần cảnh, không thể nghi ngờ Trụ Thiên thần đế còn thở dài mất mát hơn bất cứ người nào.

Những thanh niên đã phóng ra ánh sáng lạ ở đại hội huyền thần này, tuổi của bọn họ đều dưới một giáp. Mà không vào Trụ Thiên thần cảnh, ý nghĩa Vân Triệt sắp bị bọn họ kéo ra một chênh lệch vẻn vẹn ba ngàn năm!

Mà Trụ Thiên thần cảnh chẳng những khí tức cực cao, vả lại sẽ khiến cho huyền giả lúc tu luyện lòng không có việc khác chân chính. Ba ngàn năm trong đó, có thể so với sáu ngàn năm ở bên ngoài... thậm chí nói vạn năm đều không quá phận.

Cũng ý nghĩa ba ngàn năm sau, Vân Triệt vốn giỏi hơn tất cả bọn họ sẽ trở nên nhỏ bé không thể chịu nổi ở trước mặt bọn họ. Cho dù một người yếu nhất trong đó, về thực lực, thậm chí về cấp bậc đều còn hơn Vân Triệt xa xa.

Bọn họ sẽ trở thành nền tảng của đông thần vực, còn Vân Triệt không vào Trụ Thiên thần cảnh vẫn chính là “Thần tử” trẻ tuổi... mà thôi.

- Thời gian đã đến, thu hồi tất cả tạp niệm của các ngươi. Bắt đầu từ hôm nay, toàn bộ huyền giả của đông thần vực đều sẽ mong mỏi một khắc các ngươi đi ra khỏi Trụ Thiên thần cảnh, hy vọng ba năm sau, mỗi một người các ngươi đều có thể phóng ra quang mang chiếu rọi toàn bộ đông thần vực.

Trụ Thiên thần đế đẩy bàn tay, một luồng gió mát không thể kháng cự nhất thời dẫn toàn bộ huyền giả trẻ tuổi vào trong bạch mang ở phía sau.

Thế giới phía sau nhất thời bạch mang nồng hậu, sau vài giây, theo bạch mang tiêu tán, Trụ Thiên thần cảnh chậm rãi đóng cửa, huyền giả trẻ tuổi bị đưa vào trong đó phải ba năm sau mới ra được. Ba ngàn năm trong Trụ Thiên thần cảnh, mỗi một người bọn họ đều sẽ phát sinh biến hóa cực lớn.

Nhất là người được ký thác kỳ vọng, thiên phú siêu phàm, bọn họ vô cùng có khả năng sẽ từ đáng chú ý trong lứa trẻ tuổi trở thành tồn tại cấp bậc cao nhất của đông thần vực, thậm chí toàn bộ thần giới.

Nhưng lại cứ bị thiếu đi Vân Triệt được kỳ vọng lớn nhất.

Bản thân Trụ Thiên thần đế tự nhiên có tư cách đặc thù tự do ra vào Trụ Thiên thần cảnh. Nhưng Vân Triệt không ở trong đó, hắn mất hết hứng thú đương nhiên không hề có ý nghĩ này.

Toàn bộ thiên tuyển chi tử đã vào Trụ Thiên thần cảnh, Trụ Thiên thần đế lại không rời đi ngay, đối mặt với thế giới trống không trước mặt, hắn đột nhiên cảm thán nói một tiếng:

- Lão tổ à, sau khi hắn tới đây, thật sự không có cách nào một lần nữa mở Trụ Thiên thần cảnh ra cho hắn sao? Biểu hiện và dị trạng trên người kẻ này, ngươi cũng nhìn thấy rõ ràng. Tuy rằng cách nói “Thành chân thần” khó tin tưởng được, nhưng cực hạn của hắn, nói không chừng thật sự có thể đột phá được cực hạn đã biết hiện giờ. Như thế, tương lai khi kiếp nạn đỏ ửng bùng nổ, hắn sẽ trở thành hy vọng chói mắt nhất.

Đối với Vương giới mà nói, bọn họ khát vọng càng cường đại hơn, nhưng lại tuyệt đối không hy vọng người khác mạnh mẽ hơn mình. “Chín tầng thiên kiếp”, “Thiên đạo chi tử”, “Tiên đoán chân thần”... của Vân Triệt đều hung hăng khiêu khích thần kinh của các đại Vương giới, khiến cho bọn họ rung động, thèm nhỏ dãi... thậm chí ghen tỵ và kiêng kỵ.

Bọn họ muốn biết bí mật tư chất như thế của Vân Triệt... nếu có thể, bọn họ không tiếc tất cả đoạt làm sở hữu... nếu không thể, đợi tương lai Vân Triệt thật sự triển lộ ra cường đại vượt trên nhận thức của bọn họ, bọn họ tuyệt đối sẽ xóa hắn đi khỏi trên đời.

Làm tồn tại cấp bậc cao nhất của hỗn độn, Vương giới tuyệt đối không cho phép sự xuất hiện của sự vật nào mạnh hơn bản thân.

Chỉ ngoại trừ Trụ Thiên thần giới -- Vương giới từ khi bắt đầu tồn tại đã vâng theo chính đạo, nhận sự kính sợ của toàn bộ huyền giả đông vực. Làm Giới Vương của Trụ Thiên giới, Trụ Thiên thần đế thật sự thưởng thức Vân Triệt quái thai này, cũng thật tình hy vọng nhìn thấy hắn có thể cường đại, trở thành vinh quang của đông thần vực, cũng trở thành lực lượng mạnh nhất tương lai đối kháng với kiếp nạn.

Ngược lại sau khi Vân Triệt nở rộ sáng rọi, bắt đầu có ý thức che chở hắn.

Cho tới bây giờ đông thần vực kính trọng Trụ Thiên thần giới không phải giả dối, liền ngay cả Mạt Lỵ cũng đã từng lặp lại nói với Vân Triệt, muốn hắn trước khi tiến vào Trụ Thiên thần cảnh đều không được rời khỏi Trụ Thiên giới, bởi vì Trụ Thiên thần đế sẽ tuyệt đối không hại hắn.

Chính ai cũng thật sự không ngờ, sẽ đột phát ra ngoài ý muốn như thế ở Nguyệt Thần giới.

Nhưng nếu nói về phương diện khác, Thiên Diệp Ảnh Nhi đã biết được bí mật lớn nhất trên người Vân Triệt, vả lại quyết định không để cho hắn vào Trụ Thiên thần cảnh, cho dù không có ngoài ý muốn ở Nguyệt Thần giới, cho dù hắn một tấc không rời Trụ Thiên giới, hắn vẫn sẽ gặp phải độc thủ của Thiên Diệp, thậm chí Trụ Thiên giới rất có thể không hề phát hiện ra... Thiên Diệp Ảnh Nhi đáng sợ này.

Theo Trụ Thiên thần đế dần dần biến mất, thế giới trống không đột nhiên vang lên một âm thanh già nua:

- Một lần mở ra ba ngàn năm đã là cực hạn của lực lượng Trụ Thiên. Lấy khí tức hỗn độn càng ngày càng đục ngầu hiện giờ, muốn khôi phục tới đủ để mở ra lần tiếp theo, không biết phải đến ngày tháng năm nào.

Âm thanh già nua này hư hư ảo ảo, giống như đến từ thế giới vô cùng xa xôi, lại mang theo tang thương rất nặng đến không cách nào lý giải.

Trụ Thiên thần đế lại thở dài một tiếng:

- Haizzz... chẳng lẽ, thật sự là ý trời?

- Ta vốn cho rằng trong mấy ngày này hắn sẽ trở lại Trụ Thiên, nhưng đến nay vẫn không hề có tin tức, xác nhận đã không ở trong phạm vi đông vực. Ta lo lắng sợ rằng hắn đã gặp ám toán của người nhân cơ hội... Trên đời này người có thể đuổi kịp độn nguyệt tiên cung có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng mấy người có thể đếm được trên đầu ngón tay này, lại cứ có khả năng là người mơ ước hắn nhất, haizzz.

Âm thanh già nua lại một lần nữa vang lên:

- Đây chính là số mệnh của hắn, ngươi đừng chú ý tới nữa. Trong những năm này, ngươi cần tận lực chuẩn bị ứng đối kiếp nạn đỏ ửng. Bọn họ ít có người tin, chỉ có ngươi, không thể không tin.

Từ trong âm thanh mênh mông, Trụ Thiên thần đế nghe ra được nặng nề vượt trên quá khứ, hắn cau mày nói:

- Chẳng lẽ, lại tăng thêm sao?

- Cảm giác bất an, mỗi một ngày đều tới gần. Cảm giác này cũng không phải đến từ chính ta, mà là từ Trụ Thiên châu.

Trụ Thiên thần đế than thở một tiếng nặng nề, lo lắng trùng trùng:

- Haizzz, sau lưng phi hồng liệt ngấn kia rốt cuộc là cái gì... Khiến Trụ Thiên châu đều hơi sợ hãi, rốt cuộc là loại kiếp nạn gì...

“...” Không gian trống không thật lâu không tiếng động.

Trụ Thiên thần đế cúi đầu thật sâu, chuẩn bị rời đi, đúng lúc này, âm thanh giống như đến từ thời kỳ viễn cổ kia lại vang lên:

- Cho đến hôm nay, “Sự kiện này”, cũng nên nói cho ngươi biết.

Trụ Thiên thần đế ngẩng đầu:

- Sự kiện này?

- Năm đầu tiên khi phát hiện ra vết rách trên vách tường hỗn độn, Trụ Thiên châu liền nói với ta, nó cảm giác được một khí tức đặc thù, khí tức kia thật mong manh, rất mơ hồ, nhưng cho nó một cảm giác quen thuộc cực kỳ xa xôi.

- Quen thuộc? Khiến Trụ Thiên châu cảm thấy quen thuộc?

Trụ Thiên thần đế nhíu mày lại.

- Lúc ban đầu, Trụ Thiên châu không cách nào tin tưởng, nhưng mà, theo vết rách trên vách tường hỗn độn không ngừng lan rộng, cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt và rõ ràng... mãnh liệt đến cho dù nó không muốn tin tưởng cũng đã không thể không tin tưởng.

- Rốt cuộc là thứ gì?

Trụ Thiên thần đế hỏi. Âm thanh bên tai, từng lời nói lộ ra trầm trọng vô tận.

Âm thanh già nua không trực tiếp trả lời, mà chậm rãi nói:

- Ở thời đại chư thần viễn cổ, bảy đại huyền thiên chí bảo -- Tru thiên thủy tổ kiếm, Tà Anh vạn kiếp luân, Hồng mông sinh tử ấn, Trụ Thiên châu, Thiên Độc châu, Càn Khôn thứ, Luân Hồi kính. Bốn món ở thần tộc, hai món ở ma tộc, còn một món thủy chung lưu lạc hạ giới.

- Bốn món tứ chí bảo ở thần tộc chia ra thuộc về bốn đại sáng thế thần: Tru Thiên thần đế Mạt Ách nắm giữ thủy tổ kiếm, sinh mệnh sáng thế thần Lê Sa nắm giữ Hồng mông sinh tử ấn, trật tự sáng thế thần nắm giữ Trụ Thiên châu, một món chí bảo khác “Càn khôn thứ”, ngược lại thuộc về nguyên tố sáng thế thần... cũng chính là Tà thần sau này.

- “Càn khôn thứ” có lực lượng thứ nguyên cấp bậc tối cao, có thể tùy ý xuyên qua không gian. Trong viễn cổ ghi lại, huyền chu thần đạo của thần tộc có thể vượt qua không gian đều do nguyên tố sáng thế thần khắc ấn lực lượng càn khôn thứ ở trong đó.

- Sau một trận chiến với Tru Thiên thần đế Mạt Ách, nguyên tố sáng thế thần bỏ tên sáng thế thần, tự phong Tà thần, sau đó thế gian liền không còn truyền thuyết với ghi chép lại về càn khôn thứ nữa.

- “Kiếp nạn Tà Anh” kết thúc thời đại chư thần, Tà thần vốn là vị thần có được càn khôn thứ là người duy nhất có thể trốn thoát, nhưng hắn lại trong “Vạn kiếp vô sinh” mà cuối cùng tiêu vong. Lúc này nghĩ đến, càn khôn thứ có lẽ đã sớm không ở trên người hắn.

Âm thanh già nua khiến trên mặt Trụ Thiên thần đế hiện lên vẻ kinh ngạc càng ngày càng nặng:

- Lão tổ, ý trong lời nói của ngươi... chẳng lẽ...

Giọng nói vốn trầm trọng lại trở nên càng thêm trầm thấp:

- Không... sai... Cùng với sự xuất hiện của vết rách trên vách tường hỗn độn, là khí tức của càn khôn thứ.

“...” Thân thể Trụ Thiên thần đế chấn động mạnh, mất một lúc lâu mới thở mạnh một hơi, hỏi:

- Vì sao càn khôn thứ lại ở ngoài hỗn độn? Lại vì sao... sẽ khiến Trụ Thiên châu cảm thấy sợ hãi?

- Thật hiển nhiên, mặc dù lực lượng thứ nguyên của càn khôn thứ có thể xuyên qua toàn bộ không gian trong vòng hỗn độn, nhưng không cách nào xuyên qua vách tường hỗn độn. Nhưng mà... lại rất có khả năng, đủ để mở ra không gian bên ngoài hỗn độn.

Trụ Thiên thần đế ngẩn ra, nhất thời không rõ ràng được ý tứ của những lời này.

- Nếu thật sự như vậy, như thế, chủng tộc kia năm đó vốn nên mất mạng ở ngoài hỗn độn... rất có khả năng dựa vào không gian mà càn khôn thứ mở ra, còn sống cho đến bây giờ.

Chân mày Trụ Thiên thần đế nhíu chặt lại, không hiểu chút nào... Nháy mắt tiếp theo hắn đột nhiên như bị thiên lôi bổ trúng, toàn thân chấn động mạnh, sắc mặt càng trở nên tái nhợt trong chớp mắt, tiếp đó hai tay, hai chân, chòm râu, toàn bộ thân thể đều không thể khống chế mà phát run:

- Chẳng... chẳng... chẳng lẽ là... là... không... không có khả năng! Không có khả năng sẽ phát sinh chuyện vớ vẩn như vậy!

Có lẽ không có ai sẽ tin tưởng, đường đường là Trụ Thiên thần đế lại sẽ bị sợ đến mặt không còn giọt máu trong nháy mắt.

- Đây là khả năng còn đáng sợ hơn dự đoán lúc trước ngàn vạn lần, nhưng cũng là... khả năng lớn nhất.

“...” Sắc mặt của Trụ Thiên thần đế đã tái nhợt dọa người, hồi lâu không cách nào nói gì.

- Trụ Thiên châu từng nói, càn khôn thứ không còn tin tức. Thời gian hoàn toàn không còn khí tức vô cùng phù hợp với thời gian chủng tộc kia bị trục xuất. Chính là, càn khôn thứ thuộc về Tà thần, tại sao lại nằm trong tay tộc nhân kia...

- Lúc phi hồng liệt ngấn triệt để rách ra, bùng nổ ra có lẽ không chỉ là một trận tai họa, còn có thể sẽ vạch trần ra chân tướng với ân oán từ thời viễn cổ. Nhưng mà đây đã là thế giới yếu ớt không có thần, vốn không có khả năng thừa nhận nổi chân tướng với ân oán kia.

- Hiện giờ chúng ta có thể làm chỉ có dốc khả năng lớn nhất, sau đó cầu nguyện tất cả chỉ là vô căn cứ sẽ không phát sinh...

Trụ Thiên thần đế ngây ngốc tại chỗ, thế giới trống không chỉ có thể nghe thấy được tiếng trái tim đập lên vô cùng kịch liệt của mình.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment