Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1305 - Chương 1307: Khuynh Nguyệt Huyền Âm

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1306" class="block_" lang="en">Trang 653# 2

 

 

 

Chương 1307: Khuynh Nguyệt Huyền Âm



Xuyen qua hai thần vực đông tây, sau cô tịch dằng dặc, Hạ Khuynh Nguyệt cuối cùng về tới Nguyệt Thần giới.

Nhìn Nguyệt Thần giới gần trong gang tấc, tâm tình của nàng hoàn toàn không hề giống với bất cứ một khoảnh khắc nào trong quá khứ.

Không hề cách trở xuyên qua kết giới ngăn cách của Nguyệt Thần giới, đi tới không lâu lắm, hai nguyệt vệ liền đã phát hiện ra khí tức của nàng.

- Hạ Khuynh Nguyệt!?

Hai luồng bạch mang đột nhiên lóe lên, hai đại nguyệt vệ đã xuất hiện ở trước mặt Hạ Khuynh Nguyệt, khí tức mạnh mẽ tập trung chặt chẽ vào nàng:

- Ngươi còn dám trở về!

Tiếng quát lớn của bọn họ vừa mới ra khỏi miệng, một giọng nói trầm thấp lập tức đã truyền tới từ phía sau bọn họ:

- Lui ra.

Theo không gian dao động, một nam nhân toàn thân kim giáp, dáng người gầy yếu bỗng dưng xuất hiện. Đôi mắt của hắn phóng thích ra hai luồng kim mang nồng liệt làm cho người ta khó có thể nhìn thẳng, kèm theo uy áp đáng sợ khiến không gian đông cứng lại.

Khoảnh khắc hắn xuất hiện, toàn thân hai đại nguyệt vệ đột nhiên cứng đờ, cuống quýt bái xuống:

- Bái kiến Hoàng Kim nguyệt thần!

Hoàng Kim nguyệt thần Nguyệt Vô Cực có ánh mắt phức tạp nhìn Hạ Khuynh Nguyệt, lạnh giọng nói:

- Ngô vương đã chờ ngươi nhiều ngày.

“...” Hạ Khuynh Nguyệt không nói gì, khẽ gật đầu, vút không mà qua, đi về phía Thần Nguyệt thành.

Đại điện khổng lồ mà trống trải, ánh trăng nhu hòa cũng không cách nào xóa đi vắng lặng nơi này. Nơi tận cùng đại điện, Nguyệt Thần đế ngồi ngay ngắn trên thần đế vị, mặt không biểu cảm.

Hạ Khuynh Nguyệt chậm rãi đến gần, dừng bước ở trung tâm đại điện, chậm rãi quỳ xuống.

Nguyệt Thần đế than thở một tiếng lạnh như băng:

- Khuynh Nguyệt... lần này con trở về, không sợ ta sẽ giết con sao?

- Nghĩa phụ sẽ không giết con.

Nàng quỳ trên mặt đất, khẽ trả lời.

“...” Sắc mặt của Nguyệt Thần đế nhất thời hơi run rẩy, sau đó lại không cách nào cứng đờ, dở khóc dở cười nói:

- Khuynh Nguyệt, con không thể giả vờ tỏ vẻ một chút sao? Tính cách mạnh mẽ quật cường này của con lại một chút cũng không giống nương con năm đó.

Hạ Khuynh Nguyệt nhắm mắt đẹp lại, nhẹ nhàng nói:

- Nghĩa phụ có ơn sâu như biển với Khuynh Nguyệt, Khuynh Nguyệt lại tổn hại thanh danh một đời của nghĩa phụ. Tuy biết rằng nghĩa phụ sẽ không giết con, nhưng... Khuynh Nguyệt cũng không cần cầu xin nghĩa phụ tha thứ.

Chân mày Nguyệt Thần đế khẽ nhíu lại, sau đó thở dài một tiếng:

- Nếu vài thập niên trước, có lẽ ta còn có khả năng giận dữ giết con và Vân Triệt tiểu tử kia. Ta còn nhớ được năm đó, ta dưới điên cuồng, mất hết tâm trí, suốt mấy năm không hề bình ổn, thậm chí làm rất nhiều hành động lúc này nghĩ đến phát rồ.

- Nhưng con không phải là nương của con, ta đây hiện giờ cũng không giống với năm đó.

- Một lần này, phẫn nộ của ta mới kéo dài chưa tới một canh giờ đã liền hoàn toàn bình ổn lại. Hôn điển ngày đó nói là vì tương lai của Nguyệt Thần giới, thật ra... vẫn là hành động hoang đường dưới sốt ruột và tư tâm của ta, con cũng bị ta đây bắt cóc mấy năm, sự xuất hiện của Vân Triệt tiểu tử kia có lẽ cũng là ý trời... Bị phá hủy, cũng tốt. Mấy ngày nay cẩn thận nghĩ đến, nếu như ngày ấy con không làm ra lựa chọn như vậy, ta... nhất là nương của con, có lẽ ngược lại sẽ thất vọng.

Hạ Khuynh Nguyệt ngẩng đầu, mắt rung động:

- Nghĩa phụ...

Nguyệt Thần đế lắc đầu:

- Ha ha, có phải rất ngạc nhiên vì ta sẽ nghĩ như thế đúng không? Bản thân ta cũng thế, có lẽ... là đại nạn của ta thật sự sắp đến, cũng không có gì luẩn quẩn trong lòng.

- Nghĩa phụ, người...

Nguyệt Thần đế xua tya, sắc mặt hoàn toàn bình tĩnh:

- Không cần nhiều lời, không phải ta hoàn toàn tin tưởng vào lời Thiên Cơ, mà trong khoảng thời gian này tới nay, cảm giác như vậy càng ngày càng thường xuyên, cũng càng ngày càng mãnh liệt.

Ngực Nguyệt Thần đế phập phồng, ánh mắt trầm trọng:

- Khuynh Nguyệt, nếu như con muốn bù đắp lại hổ thẹn đối với ta, báo đáp ân tình mấy năm này của ta... liền kế thừa thần lực của ta. Vài năm nay ta dốc hết toàn lực đối xử tốt với con, đó là vì khi truyền thừa thần lực cho con có thể yên tâm thoải mái một chút. Ta biết, đây thủy chung là “Áp đặt” đối với con nhưng mà... chỉ có tư tâm này, ta không cách nào loại bỏ.

- Nhưng cũng may, qua biến cố “Hôn điển” này, con cũng không cần, cũng không thể có khả năng trở thành Nguyệt Thần đế. Tuy rằng ta rất tiếc, nhưng nghĩ đến con sẽ thay đổi tiếp nhận... ta cũng có thể yên tâm rất nhiều.

“...” Hạ Khuynh Nguyệt chưa trả lời.

- Ngày mai, ta sẽ tuyên bố với bên ngoài rằng thu con làm nghĩa nữ...

Nguyệt Thần đế vốn định tiếp tục nói hết, nhưng do dự một chút, giọng nói hơi chuyển:

- Đi xem nương của con đi, ngày đó nàng vẫn luôn lo lắng cho con, trước hết để cho nàng yên tâm. Chuyện khác, ngày mai lại nói.

- Dạ.

Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng lên tiếng trả lời, sau đó đứng dậy, bước chân thong thả, đi ra ngoài điện.

Nguyệt Thần đế đột nhiên lên tiếng hỏi:

- Đúng rồi, Vân Triệt đâu? Hắn không vào Trụ Thiên châu, đến nay cũng không có bất cứ tin tức gì của hắn, đoán rằng Trụ Thiên giới tiếc nuối thật sâu đối với chuyện này.

Hạ Khuynh Nguyệt đứng yên không tiếng động, chưa trả lời.

Nguyệt Thần đế xua tay:

- Thôi thôi, mau đi xem nương của con đi.

Hạ Khuynh Nguyệt không rời đi, mà đột nhiên nói:

- Nghĩa phụ, lời người đã nói với con ba năm trước, con đã hiểu chân chính. Con cũng đột nhiên rõ ràng, những năm này con không cách nào “Trở lại”, cách trở chân chính chưa bao giờ là nghĩa phụ, mà là bản thân con.

Nói xong, nàng di chuyển bước chân, yên tĩnh rời đi.

Nguyệt Thần đế ngớ ra, mặt lộ vẻ nghi hoặc. Đột nhiên, chân mày hắn giật giật, chợt đứng bật dậy, trên mặt lộ ra kích động thật nhỏ và mừng rỡ như điên.

- Khuynh Nguyệt, nếu như con thật sự đã hiểu, ta... muôn lần chết không uổng!
..........
..........

Tiểu thế giới chỗ Nguyệt Vô Cấu đều thủy chung là bí mật ở trong Nguyệt Thần giới, ít có người có thể gần. Lúc tới gần, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh bình thản.

Bước chân của Hạ Khuynh Nguyệt thong thả mà trầm trọng, không ai có thể lý giải nổi suy nghĩ giờ phút này của nàng. Bắt đầu từ khi nàng nhìn thấy Vân Triệt, tâm hồn nàng liền liên tục nhận lấy đánh sâu vào như trời long đất lở... Lựa chọn, ruồng bỏ, chạy trốn, sợ hãi, bất lực, tử vong, tuyệt vọng, hy vọng...

Toàn thân lạnh lùng, vào lúc này bước chân của nàng đột nhiên dừng lại, bởi vì một luồng lực lượng đáng sợ không cách nào kháng cự đã chặt chẽ áp chế trên người nàng, bên tai cũng truyền đến một giọng nữ tử vô cùng lạnh như băng:

- Vân Triệt ở đâu!

Hạ Khuynh Nguyệt không cách nào xoay người, mắt nghiêng qua, nhìn thấy được một góc váy trắng như tuyết và mấy sợi tóc màu băng lam.

Đây cũng không phải là người của Nguyệt Thần giới, lại có thể lẻn vào Nguyệt Thần giới mà không bị phát hiện!?

- Ngươi là ai?

Hạ Khuynh Nguyệt hỏi ngược lại.

- Trả lời vấn đề của ta... Vân Triệt ở đâu!

Giọng nữ tử lạnh hơn, một đường băng thứ cũng từ phía sau đâm tới, điểm vào yết hầu của Vân Triệt.

“...” Hạ Khuynh Nguyệt không nói gì, đột nhiên nói:

- Hóa ra, ngươi là Mộc Huyền Âm tiền bối sư tôn của Vân Triệt.

Không khí nhất thời đông lạnh thêm vài phần. Trầm mặc sau vài giây, băng thứ điểm trước yết hầu Hạ Khuynh Nguyệt chậm rãi tan rã, lực lượng phong tỏa trên người nàng cũng theo đó biến mất.

Hạ Khuynh Nguyệt xoay người, nhìn một băng nhan tuyệt mỹ đến khiến trời đất thất sắc, quần áo của nàng là tuyết y tương tự với Vân Triệt mặc ngày đó, dung nhan tuyệt mỹ phủ lên một tầng băng hàn với băng uy cũng đóng băng lại toàn bộ tình cảm. Nàng nhẹ nhàng bái xuống:

- Vãn bối Hạ Khuynh Nguyệt, bái kiến Mộc tiền bối.

Lại ngước mắt, trong mắt lóe lên sắc thái khác thường. Nàng thật không ngờ, Giới Vương của Ngâm Tuyết giới, sư tôn của Vân Triệt lại sẽ là một mỹ nhân như thế.

- Sao ngươi lại đoán được là ta?

Băng mâu của Mộc Huyền Âm nhìn Hạ Khuynh Nguyệt ở khoảng cách gần, lạnh lùng hỏi.

Hạ Khuynh Nguyệt nói:

- Vân Triệt đã từng đề cập với vãn bối, Mộc tiền bối là ân nhân lớn nhất của hắn ở thần giới. Mặc dù nhìn có vẻ lạnh như băng vô tình, nhưng lại quan tâm đầy đủ đến hắn.

- Mà tiền bối mạo hiểm nguy hiểm thật lớn lẻn vào Nguyệt Thần giới chỉ vì tìm kiếm tung tích của hắn, vả lại huyền lực cao tuyệt, huyền khí lạnh vô cùng... Vân Triệt ở đông thần vực mấy năm ngắn ngủi, người có thể phù hợp cũng chỉ có Mộc tiền bối.

Nàng tiếp tục nói:

- Hơn nữa, người ở ngoài thái sơ thần cảnh kia... cũng là Mộc tiền bối đi?

“...” Băng mi của Mộc Huyền Âm hơi động.

- Có thể vào Nguyệt Thần giới mà không bị phát hiện, thực lực như vậy, tự nhiên đủ để ngăn cản người áo xám bên cạnh Thiên Diệp Ảnh Nhi. Xem ra, đông thần vực to lớn, lại đánh giá sai rất xa thực lực của Mộc tiền bối.

Mộc Huyền Âm nhíu đầu chân mày lại, bình tĩnh nhìn Hạ Khuynh Nguyệt hồi lâu.

Đối mặt với mâu quang băng hàn nhiếp tâm của nàng, Hạ Khuynh Nguyệt không hề tránh đi, ngược lại chủ động nhìn thẳng vào đôi mắt đầy quang hoa băng lam của nàng:

- Tiền bối yên tâm, vãn bối biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

Mộc Huyền Âm không phủ nhận, cũng không nửa câu vô nghĩa, lạnh lùng nói:

- Trả lời vấn đề của ta, Vân Triệt ở đâu? Vì sao chỉ có một mình ngươi trở về?

- Hắn đang ở Long Thần giới.

Hạ Khuynh Nguyệt nói.

- Vì sao phải giữ hắn ở Long Thần giới?

- Hắn trúng phạm hồn cầu tử ấn của Thiên Diệp Ảnh Nhi.

-... Cái gì!?

Sắc mặt của Mộc Huyền Âm đột nhiên thay đổi, khí tức vốn cực kỳ thu ẩn lại xuất hiện náo động kịch liệt.

- Tiền bối yên tâm. Sở dĩ hắn ở lại Long Thần giới, là Long Thần giới có người có thể giải trừ cầu tử ấn cho hăn.

Nhìn thần sắc biến hóa của Mộc Huyền Âm, trong lòng Hạ Khuynh Nguyệt hơi buồn bã vô cớ: Vân Triệt đi đến Ngâm Tuyết giới, tính toán đâu ra đấy mới hơn ba năm lại sẽ khiến Ngâm Tuyết Giới Vương có phong hoa khuynh thế, thực lực cao tuyệt như vậy lại quan tâm đến hắn như thế...

Thật sự chỉ là thầy trò sao?

Trong mắt Mộc Huyền Âm lóe lên ánh sáng lạnh, băng nhan cũng không cách nào bình tĩnh được:

- Không có khả năng... Nếu thật sự là phạm hồn cầu tử ấn, trừ bỏ Thiên Diệp Ảnh Nhi, vốn không ai có thể giải! Rốt cuộc...

Đột nhiên, băng mi của nàng giật giật, nghĩ tới một người:

- Chẳng lẽ, ngươi đang nói...

- Thần Hi.

Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng nói ra hai chữ.

“...” Băng mâu của Mộc Huyền Âm vẫn luôn nhìn chăm chú vào trên người Hạ Khuynh Nguyệt, lại phát hiện nàng ở dưới uy áp của mình lại thủy chung vô cùng bình tĩnh, hơn nữa là vẻ bình tĩnh vốn không nên thuộc về nữ tử ở độ tuổi này... Quả thật bình tĩnh đến quỷ dị.

Ngược lại... Không biết có phải là ảo giác không, nàng lại cảm nhận được một luồng... cảm giác áp bách như có như không từ trên người Hạ Khuynh Nguyệt?

- Nàng ấy thật sự có thể giải phạm hồn cầu tử ấn? Lại tại sao muốn lưu Vân Triệt lại?

Mộc Huyền Âm hỏi. Thần Hi có thể giải phạm hồn cầu tử ấn, có lẽ thật sự có khả năng. Nhưng luân hồi cấm địa chỗ nàng ấy cũng sẽ không cho phép sinh linh gì tới gần, chứ đừng nói chi là bước vào. Mà từ trên người Hạ Khuynh Nguyệt, nàng lại không tìm được một chút dấu vết nói vô căn cứ nào.

Hạ Khuynh Nguyệt vẫn nhẹ nhàng chậm rãi trả lời như trước:

- Có thể giải phạm hồn cầu tử ấn, là chính miệng Thần Hi tiền bối nói, về thời gian cũng chỉ cần năm mươi năm. Về phần nàng sẽ lưu Vân Triệt lại, đây là do hắn đã từng gieo thiện duyên nên nhận được thiện quả.

- Không cách nào vào Trụ Thiên thần cảnh, thật sự là một tiếc nuối rất lớn, nhưng có thể ở lại bên người Thần Hi tiền bối, đối với Vân Triệt mà nói, có thể thoát khỏi cầu tử ấn đồng thời cảm thấy chẳng phải là một cơ duyên cũng khó có được sao. Cho nên xin Mộc tiền bối tạm thời yên tâm... Ít nhất trong năm mươi năm này, hắn tuyệt đối an toàn.

Khí tức hơi loạn của Mộc Huyền Âm vào lúc này chậm rãi bình tĩnh lại. Đúng vậy, có thể được Thần Hi thu lưu, thật đúng là một cơ duyên rất lớn đối với Vân Triệt. Tuy rằng thu gặt được trong ngắn hạn không so sánh được với ba ngàn năm Trụ Thiên, nhưng về lâu dài mà nói, lại còn hơn ba ngàn năm Trụ Thiên.

Bởi vì đó là Thần Hi... tồn tại đặc thù nhất toàn bộ thần giới.

Nhưng mà điều kiện đầu tiên là hắn có thể khiến Thần Hi yêu thích.

Nhưng mà... nghe đồn Thần Hi cực kỳ dịu dàng nhẹ nhàng, nhưng sau lưng dịu dàng nhẹ nhàng đó lại không hề có tình cảm. Là một người lạnh nhạt đến mức tận cùng, giống như trời sinh không có thất tình lục dục.

Người như vậy, thật sự có thể chiếm được yêu mến của nàng sao... Cho dù chỉ một chút.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment