Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1306 - Chương 1308: Lột Xác

. ._654__1" class="block_" lang="en">Trang 654# 1

 

 

 

Chương 1308: Lột xác



Nhận được đáp án muốn biết, trái tim treo cao hồi lâu của Mộc Huyền Âm cuối cùng thả lỏng một chút, nàng không nói thêm gì, ánh mắt dời khỏi trên người Hạ Khuynh Nguyệt, bóng dáng chậm rãi biến mất trong không khí, không còn khí tức.

Năm mươi năm, hắn thật sự đợi được năm mươi năm sao?

Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng thi lễ vói vị trí trước đó nàng đứng, xoay người rời đi.

Phía sau Hạ Khuynh Nguyệt, đột nhiên lại truyền đến giọng nói lạnh lùng của Mộc Huyền Âm:

- Thần Hi đã phá vỡ tiền lệ lưu lại Vân Triệt, cho dù vì giữ bí mật hay là lưu ly tâm trên người ngươi, đều không có lý do gì không lưu cả ngươi lại. Tại sao ngươi lại buông tha cho cơ duyên người khác vĩnh viễn không cầu được này, ngược lại trở lại nơi ngươi đã triệt để đắc tội?

Bước chân của Hạ Khuynh Nguyệt dừng lại, khẽ nói:

- Nguyệt Thần đế có ơn cứu mạng và đào tạo vãn bối, cũng có ơn cứu mạng và cứu rỗi mẫu thân vãn bối, vãn bối chưa từng có báo đáp, lại một lần nữa tổn hại thanh danh của Nguyệt Thần đế, nếu như lại đi cho xong việc... Về sau còn có mặt mũi nào tồn tại trên thế gian.

Mộc Huyền Âm khẽ nhíu mày:

-... Mẫu thân ngươi?

- Nguyệt Vô Cấu.

Ở trước mặt nữ tử vì Vân Triệt mà không tiếc lẻn vào Nguyệt Thần giới, Hạ Khuynh Nguyệt lại thẳng thắn nói ra bí mật này.

“...!!” Trong mắt Mộc Huyền Âm chấn động trong khoảnh khắc, nhưng trong lòng không có quá nhiều kinh ngạc, ngược lại có một cảm giác thoải mái -- khó trách nàng sẽ có lưu ly tâm, hóa ra đúng là do vô cấu thần thể sinh ra.

Hạ Khuynh Nguyệt thở dài một tiếng:

- Hơn nữa, vãn bối ở lại nơi đó có tác dụng gì? Năm mươi năm sau cùng hắn đi ra, sau đó tiếp tục trốn, trốn, vĩnh viễn chỉ có thể hoảng sợ không chịu nổi một ngày ở dưới che chở của các ngươi?

Chân mày Mộc Huyền Âm khẽ cau chặt:

- Lời này của ngươi có ý gì?

Hạ Khuynh Nguyệt xoay người, một lần nữa đối mặt với băng mâu của nàng:

- Thiên Diệp Ảnh Nhi đã biết được bí mật lớn nhất trên người Vân Triệt, vì thế, ả ta không tiếc hạ phạm hồn cầu tử ấn lên người Vân Triệt. Trong năm mươi năm ở luân hồi cấm địa này, Thiên Diệp Ảnh Nhi không cách nào động đến hắn, vậy năm mươi năm sau thì sao? Tiền bối cảm thấy, Thiên Diệp Ảnh Nhi sẽ thu tay sao?

Mộc Huyền Âm lạnh lùng nói:

- Sẽ không.

- Tiền bối là sư tôn của hắn, là người quan ái hắn nhất. Như vậy, tiền bối dám giết Thiên Diệp Ảnh Nhi, vĩnh viễn cắt đứt hậu hoạn cho hắn sao?

Hạ Khuynh Nguyệt hỏi.

“...” Băng mâu của Mộc Huyền Âm khựng lại:

- Không dám, ta cũng không giết được nàng ta.

Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu:

- Đúng, tiền bối không dám. Lúc trước nương vãn bối không phải bị Tinh Thần giới làm hại, mà là bị Thiên Diệp Ảnh Nhi làm hại. Nguyệt Thần đế dám xả hận với Tinh Thần đế, lại lựa chọn ẩn nhẫn đối với chân tướng này. Thiên hạ đều biết, nhi tử của Tinh Thần đế Thiên Lang tinh thần Khê Tô năm đó là vì Thiên Diệp Ảnh Nhi mà chết, nhưng Tinh Thần đế cũng lựa chọn nhịn.

- Các ngươi không dám, mạnh như các ngươi mà không có một người dám ra tay với Thiên Diệp Ảnh Nhi. Cho nên... năm mươi năm sau, Vân Triệt và ta bị Thiên Diệp Ảnh Nhi để mắt đến vẫn chỉ có trốn, trốn, nhịn, vĩnh viễn sống dưới bóng ma của ả ta, vĩnh viễn đừng mong an bình chân chính... Cho đến một ngày triệt để rơi vào trong tay ả ta. Thù với hận trong quá khứ vĩnh viễn cũng không có khả năng khiến cho ả ta trả lại.

- Mấy ngày cùng với Vân Triệt, ta đã trải qua rất nhiều bất lực. Bất lực khi đối mặt với lựa chọn, bất lực khi đối mặt với ruồng bỏ, bất lực khi đối mặt với lực lượng tuyệt đối, bất lực khi đối mặt với tử vong, bất lực khi đối mặt với nhục nhã, bất lực khi đối mặt với cầu tử ấn... càng khiến cho ta nhớ tới bất lực khi đối mặt với kiếp nạn của tông môn năm đó, và bất lực với không cách nào trở lại trong những năm ở thần giới này...

- Ta đã... cực hận cảm giác này.

- Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?

Mộc Huyền Âm nói.

Hạ Khuynh Nguyệt ngửa đầu nhắm mắt, chậm rãi nói:

- Năm đó, Nguyệt Thần đế từng nói với ta, ta thân có cả lưu ly tâm và linh lung thể, đây là “Thần tích” từ xưa đến nay chưa hề có trong lịch sử thần giới, cho dù là Trụ Thiên thủy tổ năm đó đều không bằng ta. Nhưng mà, ta lại cứ thiếu... một thứ quan trọng nhất có thể cùng xứng đôi...

- Dã tâm!

Mộc Huyền Âm: “...”

Nàng nhìn Mộc Huyền Âm, đột nhiên hỏi:

- Mộc tiền bối, so sánh với ta, Vân Triệt có được truyền thừa thần lực của sáng thế thần ngược lại càng được gọi là “Thần tích” trời ban, chín tầng lôi kiếp là chứng minh tốt nhất. Như vậy, ở trong cái nhìn của tiền bối, hắn thiếu hụt nhất là cái gì.

- Dã tâm.

Mộc Huyền Âm trả lời không hề do dự.

Hễ là người có thiên tư xuất chúng, ai mà không muốn nổi danh thiên hạ, ai mà không muốn khai tông lập phái, kiêu ngạo thế gian. Cho dù đến cấp bậc như Vương giới đều liều mạng truy tìm thần đạo hư vô mờ mịt

Tư chất của Vân Triệt tuyệt đối là quái thai không hơn không kém, có được truyền thừa của sáng thế thần duy nhất thế gian, nhưng không hề có một chút dã tâm nào. Hắn trưởng thành cực nhanh, nhưng mục đích để hắn liều mạng trưởng thành, ở trong mắt các huyền giả khác quả thật lại đơn thuần đến vô cùng buồn cười... Sẽ không ai tin tưởng, nếu không phải vì nhìn thấy Mạt Lỵ, từ đầu hắn đã không hề có hứng thú với bốn chữ “Hạng nhất phong thần”.

Liền ngay cả đến thần giới cũng không phải vì theo đuổi thần đạo ở cấp bậc rất cao, chỉ vì nhìn thấy Mạt Lỵ.

Hạ Khuynh Nguyệt than nhẹ gật đầu:

- Đúng... hắn là người có tư cách nhất, cũng là người nên có dã tâm nhất, nhưng hắn lại thiếu hụt nhất cũng chính là dã tâm. Hắn quan tâm nhất cho tới bây giờ đều là người nhà và nữ nhân của hắn. Dã tâm... Trước kia hắn chưa từng có, tương lai có lẽ cũng sẽ không có.

- Nếu hắn không có, ta đây... cần phải có.

- Ngươi nói những lời này, rốt cuộc muốn làm cái gì?

Mộc Huyền Âm nheo mắt lại, cảm giác áp bách phóng thích ra từ trên người Hạ Khuynh Nguyệt càng ngày càng rõ ràng, không hề là ảo giác.

Huyền lực của nàng là Thần Linh cảnh cấp một, lại có thể khiến cho nàng có cảm giác áp bách, đây tuyệt đối vượt qua lẽ thường.

Hạ Khuynh Nguyệt nói cực kỳ thong thả, giống như chỉ đang nói tới một chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn:

- Nếu như tất cả các ngươi đều không dám, không có, không thể giết chết Thiên Diệp Ảnh Nhi, vậy chỉ có chính ta tới. Trời cao để cho ta có lưu ly tâm và linh lung thể, ta đây liền thuận theo thiên mệnh, làm chuyện “Người có thần tích” nên làm. Cho dù cá chết lưới rách, cho dù không từ thủ đoạn, ta cũng sẽ không cho phép ta và hắn chỉ có thể sống dưới bóng ma của ả ta.

Mộc Huyền Âm lạnh lùng nói:

-... Ngươi muốn giết... Thiên Diệp? Ngươi dựa vào cái gì?

- Không dựa vào cái gì, mà không có lựa chọn nào khác.

Mộc Huyền Âm nhìn nàng một cái sâu sắc:

- Ngươi nghĩ thật đơn giản. Sở dĩ Thiên Diệp Ảnh Nhi đáng sợ, đều không phải vì một mình nàng ta, mà phía sau nàng ta là Phạm Đế thần giới, ở đông tây nam ba thần vực nàng ta đều có vô số người ngưỡng mộ, chỉ cần một câu nói của nàng ta, sẽ có vô số cường giả nguyện vì nàng ta mà điên cuồng thậm chí chịu chết.

Hạ Khuynh Nguyệt nói khẽ:

- Ta biết. Cho nên... nếu ta bị đánh bại, hoặc chết, năm mươi năm sau, liền làm phiền Mộc tiền bối đón hắn ra khỏi luân hồi cấm địa, cũng khuyên hắn ở lại Long Thần giới.

Hạ Khuynh Nguyệt nói tiếp:

- A đúng rồi. Ta đã chặt đứt liên hệ tình cảm với hắn, đã không còn là phu thê, cũng không có quan hệ gì, hiện giờ ta làm tất cả, là thuận là nghịch, là phúc là họa, là chính là tà, là sống hay chết đều không liên quan gì đến hắn. Ta cũng cam đoan với tiền bối, “Không từ thủ đoạn” trong tương lai của ta tuyệt đối không bao gồm Mộc tiền bối với Ngâm Tuyết giới.

- Nếu tương lai ta có may mắn sáng tạo ra đủ thời cơ, làm phiền Mộc tiền bối đưa hắn về thế giới hắn muốn về, hắn thủy chung không thuộc về nơi này. Còn ta... đã vĩnh viễn không trở về được.

Một lần nữa thi lễ với Mộc Huyền Âm, Hạ Khuynh Nguyệt xoay người rời đi, bước chân thong thả, dần dần biến mất trong tầm mắt Mộc Huyền Âm.

Bước chân của nàng rất nặng nề, giống như bị đeo gông xiềng vạn quân, lại giống như dứt khoát đi về phía vực sâu vô tận.

Mộc Huyền Âm đứng yên ở đó, băng mi cau chặt, trong lòng hiện lên sóng to gió lớn.

Hôn điển Nguyệt Thần giới ngày đó, nàng nặc ảnh đứng trên không, cũng từng nhìn thấy Hạ Khuynh Nguyệt từ xa xa. Khi đó, Hạ Khuynh Nguyệt trong mắt nàng hai mắt lạnh lẽo vô thần, giống như có mê man vô tận... thậm chí trống rỗng, gióng như vẫn luôn đắm chìm trong mộng không tỉnh lại.

Nhưng Hạ Khuynh Nguyệt bây giờ, so với người ngày ấy nàng đã thấy lại giống như hai người.

Sau kịch liệt liên tục đánh sâu vào, đúng là có thể khiến cho tâm cảnh của một người chuyển biến thậm chí lột xác trong một khoảng thời gian ngắn... Nhưng nếu như Hạ Khuynh Nguyệt là lột xác, như vậy thật sự quá đảo điên.

Hơn nữa cảm giác áp bách linh hồn vi diệu này, cũng không phải “Lột xác” có khả năng mang đến.

“Nàng đang nghiêm túc?” Mộc Huyền Âm khẽ lẩm bẩm một tiếng. Nàng kinh ngạc với phản ứng của mình... Bởi vì những lời từ trong miệng nữ tử như Hạ Khuynh Nguyệt huyền lực chỉ có Thần Linh cảnh, tuổi còn chưa đủ nửa giáp nói ra vốn nên là hoang đường buồn cười vô cùng.

Nơi này là Nguyệt Thần giới, nơi cực kỳ nguy hiểm, Mộc Huyền Âm không cách nào ở lâu, bóng dáng và khí tức của nàng một lần nữa biến mất trong không khí, không để lại một chút dấu vết đã từng đến.

Rời khỏi Nguyệt Thần giới, đứng ở trong hư không mênh mông, Mộc Huyền Âm hiện ra bóng dáng, lẳng lặng nhìn phương tây. Hồi lâu, nàng nhẹ nhàng thở dài: “Triệt nhi, hậu quả hôm nay... ngươi có từng hối hận vì đã đến thần giới không?”

Tây thần vực, Long Thần giới, luân hồi cấm địa.

Vân Triệt ngồi ngay ngắn trên đất, hai mắt nhắm chặt, trên người chớp động kim văn. Thần Hi đứng yên ở trước người hắn, vẫn bạch mang vờn quanh, tiên tư mông lung, theo ngón tay ngọc của nàng điểm xuống, một chút bạch mang chậm rãi di động trên người Vân Triệt, cho đến hoàn toàn che phủ vào trong cơ thể hắn.

Theo bạch mang dung nhập, đường vân màu vàng trên người hắn cũng theo đó mà biến mất.

Vân Triệt đứng dậy, vừa định hành lễ vãn bối theo bản năng, lại lập tức phản ứng được nàng không thích cấp bậc lễ nghĩa, một lần nữa đứng thẳng, cảm kích nói:

- Tạ Thần Hi tiền bối.

- Không cần.

Hai chữ ôn nhu nhàn nhạt, Thần Hi xoay người sang chỗ khác.

Mỗi ngày gần như tất cả thời gian nàng đều tĩnh tu, lúc Vân Triệt có thể nhìn thấy nàng, chỉ có thời gian ngắn ngủi áp chế cầu tử ấn cho hắn. Còn lần này, nàng lại không lập tức rời đi mà nói nhỏ:

- Tâm ngươi luôn luôn rất loạn, đây là chỗ không xử lý thỏa đáng với loại trừ cầu tử ấn cho ngươi.

- Dạ... vãn bối sẽ tận lực điều chỉnh.

Vân Triệt nói, trong lòng thở dài thật dài.

Năm mươi năm... năm mươi năm đó!!

Ta có thể yên tâm cái rắm!

Cách thời gian quay trở lại mà lúc trước khi đi Vân Triệt đã đáp ứng tiểu Yêu Hậu các nàng, còn thời gian chỉ không đến hai năm!

Hơn nữa, bị Thiên Diệp Ảnh Nhi để mắt đến, với sự đáng sợ của ả ta, chỉ cần ả ta không chết, năm mươi năm sau rời khỏi nơi này, cũng vẫn không có khả năng trở về

Nơi này, có thể nói là nơi tinh thuần nhất, an toàn nhất, yên tĩnh nhất toàn bộ thần giới, nhưng mỗi khi Vân Triệt nghĩ đến đây, đều vốn không cách nào tĩnh tâm được.

Những ngày này, Thần Hi luôn cảm giác được trong lòng Vân Triệt chưa bao giờ yên ổn được. Nàng đột nhiên nói:

- Nếu ngươi muốn loại trừ cầu tử ấn trên người ngươi nhanh hơn, cũng không phải không có biện pháp.

Vân Triệt ngẩn ra:

- Biện pháp gì?

Thần Hi ôn nhu nói:

- Biện pháp này, cần phải áp chế cầu tử ấn ở trên trình độ nhất định mới thực hiện được, hiện giờ không phải thời cơ. Đợi thời cơ đến, ta sẽ nói cho ngươi biết.

Đây không thể nghi ngờ là tin tức cực kỳ tốt đối với Vân Triệt, hắn vội vã nói:

- Nếu có thể như thế thật tốt quá, tạ Thần Hi tiền bối.

-... Đi an ủi Lăng nhi đi, nàng nhận đến đả kích quá lớn, cũng chỉ có ngươi mới có thể “Cứu vớt” nàng được.

Thần Hi bước lên trước, tiên ảnh chậm rãi nhạt nhòa biến mất giống như sương.

Lời của nàng khiến Vân Triệt hơi sững sờ... cứu vớt?

Vì sao nàng nói “Cứu vớt”?


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment