Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1307 - Chương 1309: Lòng Báo Thù

. ._654__2" class="block_" lang="en">Trang 654# 2

 

 

 

Chương 1309: Lòng báo thù



Đề cập đến “Cấm địa”, mọi người sẽ theo bản năng nghĩ đến thường là nơi tràn đầy tử vong, nguy hiểm âm trầm. Nhưng luân hồi cấm địa chỗ này lại là tiên cảnh tuyệt mỹ mà cho dù người có tuổi thọ mấy vạn năm đều ảo tưởng không ra.

Mỗi một cây hoa ngọn cỏ nơi đây đều có được khí tức sinh mệnh và linh khí không tầm thường. Mộc linh thiếu nữ ngồi lẳng lặng trong bụi hoa sặc sỡ nhiều màu, mắt đẹp vô thần nhìn phương xa, ngồi xuống chính là một ngày, có khi ngay cả Thần Hi khẽ gọi đều không hề có phản ứng.

Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày đều như thế.

Vào ngày ấy sau khi nghe được chân tướng tàn khốc từ chỗ Vân Triệt, tâm hồn nàng giống như rơi vào vực sâu không đáy, không cách nào thoát đi được.

Vân Triệt đi đến bên cạnh người thiếu nữ mộc linh, nàng lại không hề phản ứng lại. Gió nhẹ khẽ thổi, khiến hoa cỏ chung quanh lại nhẹ nhàng tựa về phía thiếu nữ mộc linh, nhẹ nhàng dỗ dành lấy tâm linh vỡ nát của nàng.

Vân Triệt thật dùng sức ngồi xuống phía trước, gần như dán thân thể ngồi xuống bên người Hòa Lăng.

Thân thể đụng chạm, cuối cùng khiến Hòa Lăng có phản ứng, đôi mắt vô thần theo bản năng đảo qua. Vân Triệt cũng nhìn phương xa mờ mịt mà lúc trước nàng đã chăm chú nhìn vào, lại không nói lời an ủi nàng, mà đột nhiên cảm thán nói

- Thế giới này quả nhiên thật thần kỳ, lại sẽ tồn tại một người giống như Thần Hi tiền bối. Mỗi một lần nhìn thấy nàng, đều có một cảm giác hư ảo giống như đối mặt với tiên nữ trên trời.

Lời nói của Vân Triệt cuối cùng khiến Hòa Lăng hồi hồn lại, nàng nhẹ nhàng nói:

- Chủ nhân vốn chính là tiên nữ.

Vân Triệt liếc mắt nhìn nàng, phát hiện lúc nàng nói chuyện, hai tròng mắt cũng không hề có thần thái. Cặp mắt đẹp giống như phỉ thủy vì sao lúc mới gặp đã ảm đạm đi trong mấy ngày ngắn ngủi làm cho người ta hít thở không thông.

- Thần Hi tiền bối chẳng những có ơn cứu mạng đối với ta, vẫn luôn có thể nhìn ra nỗi buồn trong lòng ta, chủ động hóa giải cho ta... Thần Hi tiền bối vẫn luôn là người ôn nhu như vậy sao?

Hắn mỉm cười nói.

Hòa Lăng khẽ gật đầu:

- Ừm. Chủ nhân chẳng những là tiên nữ, còn là tiên nữ xinh đẹp nhất, thiện lương nhất, ôn nhu nhất trên đời này.

Vân Triệt tỏ vẻ kinh ngạc:

- Hả? Ngươi nhìn thấy dáng vẻ của Thần Hi tiền bối?

Hòa Lăng lại gật đầu, giọng nói vẫn nhẹ như trước:

- Ừm, nhưng mà, ngươi không thể nhìn thấy.

- Hả? Vì sao?

Trong mắt của Hòa Lăng cuối cùng có một chút sắc thái... Đó là vẻ mê ly gần tới mê say:

- Bởi vì... nếu như ngươi nhìn thấy chân nhan của chủ nhân, như vậy, thế giới này sẽ không còn có màu sắc gì khác đối với ngươi nữa.

“...” Lời này khiến Vân Triệt trực tiếp sửng sốt.

- Đã bắt đầu từ rất nhiều năm trước, chủ nhân không để cho nam tử nhìn thấy chân nhan của mình nữa. Cho nên, đã thật lâu rất lâu không có nam tử nào có thể có may mắn nhìn thấy dáng vẻ của chủ nhân. Cho dù ngươi thật sự muốn xem, chủ nhân cũng sẽ không thể đáp ứng. Nếu như ngươi thật sự có thể có may mắn nhìn thấy...

Lời của nàng dần dần mông lung:

- Nói không chừng, ngươi đều sẽ không nguyện ý nhìn ta nhiều hơn.

Vân Triệt cười lắc đầu:

- Ha ha, làm sao có thể. Lúc trước khi Hòa Lâm nói về ngươi với ta, nói ngươi là tỷ tỷ xinh đẹp nhất trên thế giới, khi đó ta còn chưa tin. Sau khi nhìn thấy ngươi ta mới phát hiện, hóa ra trên đời này sẽ có nữ hài tử xinh đẹp như vậy.

Hòa Lăng nhìn hắn, nở nụ cười rất nhẹ:

- Ngày đó tỷ tỷ đưa ngươi tới, nàng còn dễ nhìn hơn ta.

- Hả, có sao?

Vân Triệt tỏ vẻ vô tội.

Hòa Lăng chuyển ánh mắt đi, nhìn về phía phương xa:

- Ta biết, ngươi muốn an ủi ta. Xin lỗi... khiến ngươi và chủ nhân lo lắng, ta sẽ không có chuyện gì. Chính là... chính là...

Ở trước mặt Vân Triệt, nàng vẫn luôn nỗ lực để cho bản thân bình thản xuống, không để cho hắn lo lắng vì mình. Nhưng mà, một câu chưa nói xong, thân thể và linh hồn của nàng lại một lần nữa bắt đầu kịch liệt run run, như thế nào đều không thể dừng lại:

- Ta nghĩ mãi mà không rõ... bộ tộc mộc linh ta rốt cuộc đã làm sai chuyện gì... Trời cao lại muốn đối xử với chúng ta như thế... chúng ta rốt cuộc đã làm sai chuyện gì...

Hai tay nàng ôm bả vai, cuộn chặt người lại.

- Các ngươi không làm sai chuyện gì cả, cho tới bây giờ đều không có.

Vân Triệt nhẹ nhàng an ủi, hắn biết, an ủi này của mình vô cùng yếu ớt.

Nàng rúc đầu giữa gối, giọng nói khẽ khàng trầm tĩnh:

- Từ nhỏ, phụ vương và mẫu thân đã nói với ta, mộc linh chúng ta là bộ tộc được thiên nhiên thủ hộ, chỉ cần chúng ta ôn hòa, hiền từ, thiện lương đối xử với tất cả, vận mệnh cuối cùng sẽ chiếu cố chúng ta.

Tiếng vang lưu lại ngắn ngủi trong bí cảnh mộc linh kia, hắn thầm than một tiếng trong lòng, nói:

- Bộ tộc mộc linh các ngươi là chủng tộc tốt đẹp nhất, thiện lương nhất mà ta từng gặp, tuy rằng các ngươi đã từng trải qua rất nhiều bất công và khổ cực,nhưng tương lai... ta vẫn tin tưởng vững chắc như theo lời phụ vương và mẫu hậu của ngươi, vận mệnh tương lai nhất định sẽ chiếu cố bồi thường gấp bội cho các ngươi.

Nàng lắc đầu, thật dùng sức lắc đầu, một âm thanh thở khẽ như đang cười, cười vô cùng giá lạnh thương tổn:

- A... Tương lai? Bộ tộc mộc linh chúng ta... nào còn có tương lai...

Vân Triệt lập tức hít thở không thông.

- Phụ vương và mẫu hậu nói với ta lời này đã chết... bọn họ quên mình bảo vệ ta... nhưng ta không thể bảo vệ tốt cho tộc nhân, không thể bảo vệ tốt cho Lâm nhi...

- Vương tộc mộc linh chỉ còn lại ta một nữ tử vô dụng nhất... đã triệt để đoạn tuyệt... không có tương lai... tất cả người thân của ta, cả tộc nhân quan trọng... toàn bộ đã chết...

- Tương lai... tương lai..

Nàng lẩm bẩm nhiều tiếng, từng chữ khoan tin.

Chân mày của Vân Triệt giật giật, hắn chợt phát hiện, bản thân hoàn toàn đánh giá sau trạng thái của Hòa Lăng... còn tồi tệ hơn mình nghĩ.

Huyết mạch vương tộc đoạn tuyệt, người thân đều đã không còn trên đời, chỉ còn lại một mình nàng bơ vơ, còn có áy náy tự trách với Hòa Lâm đã chết và huyết mạch đoạn tuyệt...

Tín niệm mà trong sinh mệnh vẫn luôn tin tưởng vững chắc và hy vọng vẫn luôn chờ đợi triệt để hóa thành tuyệt vọng u ám nhất.

Vận mệnh thật sự rất không công bằng đối với bộ tộc mộc linh.

Suy nghĩ thật lâu, hắn vẫn không nghĩ ra được lời gì thích hợp để an ủi. Hắn vỗ vỗ bả vai Hòa Lăng, mỉm cười nói:

- Hòa Lăng, ít nhất, vương tộc mộc linh cũng không chân chính đoạn tuyệt. Ngươi là hậu duệ cuối cùng của vương tộc mộc linh, tuy rằng ngươi là nữ tử, nhưng hài tử tương lai, trên người vẫn chảy dòng máu của vương tộc mộc linh, cho nên, ngươi phải sống thật tốt, sống như hy vọng cuối cùng của vương tộc mộc linh, sau đó dẫn dắt toàn tộc, chờ ngày vận mệnh chiếu cố lại đến.

Nàng nhẹ nhàng nói:

- Vận mệnh... chiếu cố... ta đã... không tin tưởng nữa...

Vân Triệt: “...”

Nàng nâng đầu khỏi gối, trong mắt không có nước mắt, chỉ có u ám thủy chung không tan đi, nàng nhìn Vân Triệt, nhìn một hồi lâu, mắt mơ màng nói nhỏ

- Ngươi có thể... gọi ta một tiếng tỷ tỷ không?

Vân Triệt cũng nhìn nàng chằm chằm, lại lắc đầu:

- Ta không phải là Hòa Lâm, hắn đã chết.

Hòa Lăng khép chặt đôi mắt, thống khổ nói:

- Ngay cả một chút ảo tưởng mà ngươi cũng không nguyện ý cho ta sao??

Ánh mắt Vân Triệt nhu hòa đi, hơi thâm thúy:

- Có lẽ ngươi không tin tưởng, ta cũng đã từng như ngươi, trở nên hai bàn tay trắng... Bao gồm tất cả hy vọng. Cho nên, ta có thể hiểu rõ được tâm tình lúc này của ngươi, cũng rất rõ ràng gửi gắm hư ảo chỉ mang đến an ủi ngắn ngủi cho mình, và thống khổ càng thêm mãnh liệt.

Hòa Lăng dời ánh mắt đi, càng để đầu chôn sâu vào giữa gối.

Từng có quá khứ như vậy, Vân Triệt thật sự hiểu rõ ràng tâm cảnh của Hòa Lăng giờ phút này. Chính là, nàng là một mộc linh thuần khiết không tỳ vết, lại còn là một thiếu nữ, tự nhiên không kiên cường bằng mình lúc trước.

Trầm mặc thật lâu, Vân Triệt mở miệng lần nữa:

- Hòa Lăng, tuy ta không phải là Hòa Lâm, nhưng về sau, ta sẽ giống như Hòa Lâm, là người thân của ngươi.

Hòa Lăng: “...”

- Ta không biết ta có thể giúp được ngươi cái gì, nhưng ít nhất ta sẽ vĩnh viễn không hại ngươi. Ở trước mặt ta, ngươi có thể thỏa sức khóc. Có lời gì muốn nói cũng có thể nói toàn bộ cho ta nghe.

Hòa Lăng giờ phút này không thể nghi ngờ đang ở trạng thái tồi tệ nhất, hắn kỳ vọng lời nói của mình có thể phá mở lòng đề phòng của nàng, để cho nàng phóng thích phát tiết tất cả ứ đọng trong lòng... Cho dù chỉ phát tiết một chút.

Nhưng mà, Hòa Lăng vẫn không hề có phản ứng.

Vân Triệt suy nghĩ thật lâu, đang định nói thêm gì, Hòa Lăng đột nhiên nhẹ nhàng lên tiếng... Nàng dùng giọng điệu rất nhạt, nói ra bốn chữ Vân Triệt tuyệt đối không ngờ tới:

- Ta muốn báo thù.

Chân mày Vân Triệt nhíu chặt lại, trong lòng kinh ngạc và khó có thể tin vô cùng mãnh liệt.

Người thân mất hết, toàn tộc suy bại đến nước này, sinh lòng điên cuồng báo thù vốn là chuyện quá mức bình thường.

Nhưng mà, nàng là Hòa Lăng... nàng là mộc linh! Mộc linh thân mang sinh mệnh lực tinh thuần, cực kỳ thân thiết thiên nhiên, thân thể, tâm linh, hồn phách của bọn họ đều tinh thuần đến mức tận cùng, cực kỳ bài xích toàn bộ tội ác, càng tuyệt đối không lây dính máu tươi và giết hại.

Cho dù là một gốc cây hoa cỏ bình thường đến không thể bình thường hơn, bọn họ cũng không nguyện giẫm gãy.

Là sinh linh không có khả năng nhất, thậm chí có thể nói không thể sinh ra hai chữ “Báo thù” nhất trên đời này.

Lúc trước Hòa Lâm quỳ gối ở trước mặt hắn, khóc cầu muốn bái hắn làm thầy, muốn cũng chỉ là “Bảo hộ tộc nhân” và “Tìm được tỷ tỷ”, mà tuyệt đối không phải là tâm niệm báo thù.

Nhưng mà trong miệng Hòa Lăng lại rõ ràng nói ra “Ta muốn báo thù”, hơn nữa nói bình tĩnh như vậy.

Bình tĩnh, có ý nghĩa rằng ý niệm này không phải đột nhiên lóe lên, mà là trong mấy ngày này đã sớm bắt đầu gieo xuống.

Trong lúc Vân Triệt đang ngây người, Hòa Lăng chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía hắn, vẻ u ám trong đôi mắt của nàng càng thêm nồng đậm, đôi mắt đẹp vốn nên như phỉ thúy lại hiện lên màu xám xanh có lẽ mộc linh chưa từng thấy:

- Lâm nhi bọn họ có nói cho ngươi biết, năm đó người giết phụ vương và mẫu hậu ta, đẩy toàn tộc chúng ta vào tuyệt cảnh... là ai?

“...” Vân Triệt lắc đầu:

- Ta không biết.

Vân Triệt do dự trong khoảnh khắc khiến tròng mắt của Hòa Lăng chợt động, đột nhiên đưa tay túm lấy cánh tay Vân Triệt:

- Ngươi biết đúng không? Nói với ta... nói với ta... rốt cuộc là ai!

Vân Triệt lại lắc đầu:

- Ta thật sự không biết, bọn họ cũng không có lý do nói với ta một người ngoài chuyện này.

Năm đó ở mộc linh bí cảnh, Thanh Mộc tặng cho hắn mộc linh châu đã nói cho hắn biết, năm đó giết chết phụ mẫu của Hòa Lâm và Hòa Lăng, đẩy toàn tộc vào tuyệt cảnh chân chính... là Phạm Đế thần giới!

Một cái tên mà nàng vĩnh viễn đều khó có khả năng chân chính báo thù.

Hắn tuyệt đối không có khả năng nói ra sự thật này cho Hòa Lăng, bởi vì thật sự quá tàn khốc, sẽ chỉ khiến cho nàng tuyệt vọng càng thêm tuyệt vọng.

Không biết là nàng thật sự nhận định Vân Triệt biết hay cố gắng nắm chặt lấy cọng cỏ duy nhất kia:

- Không, ngươi nhất định biết, ngươi nhất định biết. Nói cho ta, cầu ngươi nói cho ta, cầu ngươi...

Vân Triệt túm chặt lấy bả vai Hòa Lăng, nhíu mày nói:

- Hòa Lăng! Ngươi hãy nghe ta nói...

- Nói cho nàng ấy biết đi, nàng ấy có quyền được biết.

Phía sau Vân Triệt đột nhiên truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng như mây bay.

Thần Hi lẳng lặng đứng đằng sau cách bọn họ không xa, Vân Triệt không hề nhận ra được nàng đã đến đây từ khi nào. Có lẽ nàng đều đã nghe được lời nói chuyện giữa hắn và Hòa Lăng vào trong tai.

- Chủ nhân.

Hòa Lăng khẽ gọi một tiếng, đã ở trước mặt Thần Hi, nàng vẫn ảm đạm mất hồn như trước.

Trong lòng vô cùng kháng cự, nhưng giọng nói mềm nhẹ của Thần Hi lại mang theo ma lực làm cho không ai có thể kháng cự được. Vân Triệt khẽ hít một hơi, nói:

- Ở nơi mấy người Hòa Lâm cư trú, Thanh Mộc tiền bối nói với ta, năm đó đuổi giết các ngươi... đến từ Phạm Đế thần giới.

Thần Hi: “...”

“...” Cánh môi Thần Hi mở ra, ngây ngốc ở đó. Dù nàng không rành thế sự, nhưng sẽ không thể không biết đến “Phạm Đế thần giới” là tồn tại như thế nào.

Đứng đầu bốn Vương giới đông thần vực, tất cả Vương giới ở toàn bộ đông thần vực, tổng hợp lại thực lực đều đủ để tiến vào ba thứ hạng đầu.

Vân Triệt thở dài nói:

- Nhưng trừ đó ra, Thanh Mộc tiền bối lại không nói ra là người nào của Phạm Đế thần giới. Tuy rằng ta không biết vì sao Thanh Mộc tiền bối lại sẽ nguyện ý nói với ta một người ngoài chuyện này, nhưng mà... ta tin tưởng hắn không nói sai.

- Phạm... Đế... thần... giới...

Hòa Lăng khẽ lẩm bẩm một tiếng, nhắm mắt lại, toàn thân phát run.

Gần như dán sát lại bên cạnh thân thể Hòa Lăng, Vân Triệt có thể cảm thấy được rõ ràng tâm hồn của nàng đang cấp tốc trầm xuống... Trầm xuống một vực sâu tuyệt vọng không có tận cùng.

- Hòa Lăng!

Vân Triệt căng thẳng trong lòng, đã hối hận vì nói ra chân tướng này.

Giọng nói nhẹ nhàng của Thần Hi thổi tới:

- Lăng nhi, nếu ngươi muốn báo thù, có một người có thể giúp ngươi... trên đời này, cũng chỉ có hắn có thể giúp ngươi.

Mắt đẹp âm u bỗng chốc mở ra, Vân Triệt chợt sửng sốt, bật thốt lên hỏi:

- Ai?

Trên đời này còn có ai có lá gan và thực lực trả thù Phạm Đế thần giới?

Càng không thể lý giải chính là: Thần Hi như tiên ngoài trời cao, trước giờ không hề tiếp xúc với phàm trần, tại sao lại nói ra lời như vậy với Thần Hi... Nhưng lại rõ ràng giống như đang cổ vũ và chỉ dẫn Hòa Lăng đi báo thù?


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment