.
._655__1" class="block_" lang="en">Trang 655# 1
Chương 1310: Nam nhân kia
Hòa Lăng quỳ hai gối xuống đất, đầu cúi xuống thật sâu trước mặt Thần Hi:
- Chủ nhân... Lăng nhi cầu chủ nhân... chỉ giáo.
Thần Hi thở dài một tiếng rất nhẹ:
- Lăng nhi, ba năm trước, ngươi như lục bình trong gió, cơ khổ không nơi nương tựa, nhưng trong lòng chưa từng có thù hận. Vì sao, hiện giờ lại đột nhiên sẽ lòng oán hận tràn đầy?
Hòa Lăng lạnh lẽo nói:
- Bởi vì... năm đó, trong lòng Lăng nhi còn có hy vọng và ảo tượng. Nhưng mà... tất cả những người dạy ta vĩnh viễn không nên oán hận, vĩnh viễn đừng bỏ qua cho hy vọng... tất cả đều đã chết... hiện giờ, trừ bỏ hận, Lăng nhi đã không còn có cái gì nữa.
Vân Triệt: “...”
- Cho dù kẻ thù lớn nhất của ngươi là Phạm Đế thần giới, ngươi cũng muốn báo thù sao?
Thần Hi nói.
Hòa Lăng chậm rãi đứng dậy, đôi mắt đầy rẫy âm u với ao ước nhìn Thần Hi trong bạch mang thần thánh:
- Chủ nhân, thật sự có người... có thể trợ giúp ta sao?
Thần Hi nhẹ nhàng gật đầu:
- Phạm Đế thần giới là Vương giới cường đại nhất đông thần vực, nội tình của nó thâm căn cố đế, cường đại này càng hơn xa ngươi có thể lý giải, thần giới trăm vạn năm, chưa từng có người dám va chạm chọc giận đến.
- Nhưng mà, có một người, tương lai của hắn đúng là có khả năng lay động Phạm Đế thần giới, hơn nữa hắn vừa khéo có thù không chết không thôi với Phạm Đế thần giới. Cho nên, nếu ngươi thật sự cố ý muốn đi Phạm Đế thần giới báo thù, để cho hắn trợ giúp ngươi. Hơn nữa, có “Lực lượng” của ngươi, khả năng hắn lay động được Phạm Đế thần giới cũng sẽ lớn hơn rất nhiều.
Vân Triệt: “...??” (Nàng nói tới ai? Lay động Phạm Đế thần giới? Trên đời này thật sự tồn tại một người như vậy?)
Hòa Lăng không cách nào lý giải được câu nói “Có “Lực lượng” của ngươi, khả năng hắn lay động được Phạm Đế thần giới sẽ lớn hơn rất nhiều”, lời này nói ra từ trong miệng người khác, cũng nhất định không ai tin... Nhưng lời nói này, là chính miệng Thần Hi nói ra.
Hòa Lăng lại bái xuống:
- Cầu chủ nhân nói cho Lăng nhi... Làm thế nào để tìm được hắn?
Thần Hi không trực tiếp trả lời, nói nhỏ
- Ngươi phải hiểu được, nó sẽ khiến cho ngươi phải trả giá cao rất lớn.
Hòa Lăng không hề có một chút do dự nào, muốn báo thù Phạm Đế thần giới... Phải trả giá đã không phải đơn giản là “Giá cao” vậy:
- Lăng nhi biết. Nếu có thể báo thù, mộc linh châu, tôn nghiêm, sinh mệnh... tất cả đều được...
Tất cả tín niệm, hy vọng, thậm chí tương lai đều tan biến toàn bộ, dưới đả kích ngập đầu, nàng giống như chính lời nói của nàng, trừ bỏ lòng báo thù điên cuồng nảy sinh ra, đã hai bàn tay trắng.
Thần Hi tiến lên, kéo tay Hòa Lăng, nhẹ nhàng nâng nàng dậy:
- Hiện giờ lòng ngươi rơi vực sâu, cũng mất bản thân. Cho nên, hiện giờ ta sẽ không nói cho ngươi biết. Ta cho ngươi một tháng. Trong một tháng này, ngươi phải ổn định nội tâm của mình, để cho mình ở dưới trạng thái tỉnh táo nhất, chân chính nghĩ rõ ràng tương lai bản thân muốn làm gì.
- Nếu như một tháng sau, ngươi vẫn còn cố ý muốn báo thù. Như vậy, ta sẽ nói cho ngươi biết người kia là ai, còn có thể tự mình dẫn hắn đến trước mặt ngươi.
Vân Triệt: “...!?”
Nàng là Thần Hi, từng chữ tiên nặc.
Hòa Lăng không hỏi tới, trong đôi mắt cuối cùng chậm rãi chứa nước mắt:
- Dạ. Chủ nhân, Lăng nhi nhất định khiến ngài thất vọng rồi, tương lai, cho dù phát sinh chuyện gì, Lăng nhi... đều trọn đời không quên đại ân của ngài.
Thần Hi khẽ lắc đầu:
- Ngươi chưa từng làm chuyện gì khiến cho ta thất vọng. Năm đó khi ta dẫn ngươi về đã từng hứa hẹn sẽ giúp ngươi tìm được vương đệ của ngươi... là ta khiến cho ngươi thất vọng rồi.
Hòa Lăng lắc đầu, vô cùng dùng sức lắc đầu, nước mắt khô cạn hồi lâu cuối cùng lại chảy xuống từ khóe mắt nàng.
Thần Hi đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng:
- Lăng nhi, ngươi đã rất lâu không ngủ, đi ngủ một giấc thật ngon di. Sau đó mới có thể đủ tỉnh táo biết được mình muốn cái gì.
- Vâng, Lăng nhi nghe lời chủ nhân nói.
An ủi của Vân Triệt, Hòa Lăng thủy chung chỉ có đáp lại vô cùng trống rỗng. Nhưng mấy lời ngắn ngủi của Thần Hi... lại là mấy lời nói Vân Triệt thấy không nên nói ra, thậm chí khó hiểu lại khiến Hòa Lăng hồi hồn về, chảy nước mắt.
Hòa Lăng rời đi, nàng đúng là đã thật lâu không ngủ yên.
Hòa Lăng vừa rời đi, Vân Triệt lập tức nói ra khó hiểu trong lòng:
- Thần Hi tiền bối, lời này của tiền bối với Hòa Lăng, thật sự hy vọng nàng ấy đi báo thù hay là... tiền bối có dụng ý khác?
- Ngươi cảm thấy như thế nào?
Nàng hỏi ngược lại.
Vân Triệt không hề suy nghĩ nói:
- Thần Hi tiền bối không có lý do gì sẽ cổ vũ nàng ấy đi báo thù. Ta nghĩ, tiền bối chắc đã nhận định một tháng sau nàng ấy sẽ bỏ qua cho suy nghĩ hôm nay, dù sao, nàng ấy là mộc linh.
Thần Hi nói:
- Không, một tháng sau, nàng ấy chẳng những không bỏ qua cho ý niệm này, ngược lại sẽ kiên định hơn -- chính bởi vì nàng ấy là mộc linh.
- Vì sao?
Vân Triệt không cách nào lý giải được câu nói này của Thần Hi.
Nàng nhìn Vân Triệt, chậm rãi nói:
- Nếu so sánh tâm linh của người như một mảnh đất, như vậy, trong lòng ngươi mọc đầy vô số lá xanh, nhiều loại hoa, cây cỏ, đại thụ tận trời với bụi gai và dây mây.
- Nếu gieo xuống một hạt giống hắc ám trên “Mảnh đất” này, sau khi nó lớn lên, cũng sẽ rất hòa hợp với chung quanh, không có khả năng tạo thành thay đổi quá lớn.
Vân Triệt: “...”
- Nhưng Hòa Lăng, tâm tình của nàng vốn như một mảnh niết bàn vô cùng tinh thuần, chỉ có lá xanh với nhiều loại hoa. Nếu trên mảnh đất này đột nhiên gieo trồng một hạt giống hắc ám, cũng mọc rễ nảy mầm, như vậy nó sẽ cấp tốc trưởng thành, hơn nữa sẽ cắn nuốt tất cả lá xanh và hoa cỏ, thay đổi tất cả với khắp mảnh đất này thành hắc ám.
- Hơn nữa không có bất cứ thứ gì có thể ngăn cản.
- Thiện mà nàng vốn có bao nhiêu thuần túy, ác cuối cùng sẽ có bấy nhiêu thuần túy.
“...” Trong mắt Vân Triệt rung chuyển. Hắn hoàn toàn nghe hiểu câu nói này của Thần Hi. Hơn nữa hắn đã rõ ràng điều này vào một kiếp ở Thương Vân đại lục, làm một người vô cùng lương thiện bị cứng rắn ép ra thù hận với tội ác, thường sẽ trở nên đáng sợ còn hơn ma quỷ.
Thiện có bao nhiêu thuần túy, ác cuối cùng sẽ có bấy nhiêu thuần túy...
- Cho nên, Thần Hi tiền bối, lời nói kia của tiền bối... là nghiêm túc?
Thần Hi không hề lo lắng và băn khoăn, giọng nói của nàng vẫn mềm nhẹ và bình tĩnh như trước:
- Ta cổ vũ nàng ấy đi báo thù, còn có “Người kia” mà ta nói đều là thật sự. Ít nhất như thế, nàng ấy còn có “Mục tiêu” và “Hy vọng”, mà không phải vĩnh viễn rơi vào dưới vực sâu.
“...” Vân Triệt sợ run hồi lâu, trong lòng khó bình ổn lại.
Hắn cuối cùng gặp được tỷ tỷ của Hòa Lâm, coi như miễn cưỡng hoàn thành được phó thác lúc lâm chung của Hòa Lâm... Nhưng mà, hắn muốn nhìn thấy, còn có Hòa Lâm muốn nhìn thấy lại không phải là kết quả như vậy, cũng không phải là một kết quả như vậy.
Thần Hi xoay người, lúc bóng dáng sắp tiêu tan, Vân Triệt lại đột nhiên hỏi;
- Thần Hi tiền bối, có thể nói cho vãn bối biết người mà tiền bối nói có thể trợ giúp Hòa Lăng báo thù rốt cuộc là ai không? Hắn thật sự có thể lay động Phạm Đế thần giới? Chẳng lẽ, là Giới Vương của một Vương giới nào?
- Một tháng sau, bản thân ngươi sẽ tự biết được. Trong khoảng thời gian này, ngươi làm bạn với Hòa Lăng nhiều hơn, học tập nhận biết linh hoa linh thảo nơi này với nàng, ngươi có Thiên độc châu trong người, tự sẽ dùng được.
Tiên âm ở bên tai, bóng dáng của Thần Hi đã biến mất ở trước mặt Vân Triệt.
- Dạ.
Vân Triệt lên tiếng trả lời, lúc xoay người chợt sửng sốt.
Nàng... làm sao biết được Thiên độc châu ở trên người ta
Thời gian một tháng chậm rãi đi qua.
Một tháng này, có lẽ là thời gian ngắn bình tĩnh nhất từ sau khi Vân Triệt đến thần giới.
Không có nguy hiểm, không có tranh đấu, không cần tu luyện, cũng không cần dè dặt cẩn trọng, mỗi ngày đều đắm chìm trong không khí và linh khí tinh thuần không tạp chất nhất, mỗi ngày theo lệ thường nhận lực lượng của Thần Hi đến áp chế cầu tử ấn, úc không có chuyện gì làm đi theo Hòa Lăng học tập nhận biết linh hoa linh thảo nơi này, Hòa Lăng cũng rất có nhẫn nại giải giải từng thứ cho hắn.
Trong khoảng thời gian này, Hòa Lăng giống như đã khôi phục thành dáng vẻ như lúc trước, đôi mắt khôi phục trong suốt, trên mặt sẽ ngẫu nhiên lộ ra nụ ười, vả lại chưa từng đề cập đến hai chữ “Báo thù”.
Hòa Lăng càng như thế, trong lòng Vân Triệt ngược lại càng lo lắng... Hắn càng thêm rõ ràng, lời nói của Thần Hi một chút cũng không hề sai.
Phạm hồn cầu tử ấn từng có mấy lần phát tác, vẫn đau triệt nội tâm như trước, nhưng lúc phát tác, Vân Triệt lại đang nói nói cười cười với Hòa Lăng trong trăm hoa, ngay cả khóe mắt đều không hề run rẩy... So với cầu tử ấn hoàn toàn phát tác, thống khổ này quả thật không tính là gì đối với hắn.
Nhưng bên trong thản nhiên, Vân Triệt lại đang lo lắng cho Hòa Lăng đồng thời luôn luôn trong mê man... Năm mươi năm tiếp theo, chẳng lẽ ta thật sự vẫn luôn lưu lại trong này? Mạt Lỵ và sư tôn các nàng chẳng phải còn lo lắng cho an nguy của ta? Khuynh Nguyệt đột nhiên dứt khoát rời đi, cùng với mấy lời Thần Hi nói về nàng, rốt cuộc là có ý gì?
Còn có... cha, nương, Nguyệt Nhi, Thải Y, Linh Tịch, Tuyết Nhi, Linh Nhi... Trong năm mươi năm không cách nào trở lại, năm mươi năm sau cũng không cách nào trở lại... Chẳng lẽ không còn biện pháp nào nhìn thấy các ngươi sao?
Cưỡng ép trở lại, không thể nghi ngờ sẽ mang đến khó khăn ngập đầu cho mọi người.
Ta rốt cuộc nên làm như thế nào...
Trọn vẹn một tháng sau, lúc sáng sớm, Vân Triệt ngủ say một đêm thức dậy, vừa duỗi lưng đã nhìn thấy Hòa Lăng đang lẳng lặng đứng trước phòng trúc xanh biếc, trên tóc dài xanh biếc treo đầy sương sớm óng ánh trong suốt.
Quả nhiên...
Vân Triệt lắc lắc đầu, đứng dậy đi tới bên người Hòa Lăng, cũng vào lúc này, cửa phòng trúc không tiếng động mở ra, hiện ra bóng dáng như tiên như ảo của Thần Hi.
Hòa Lăng nhất thời quỳ rạp xuống đất, dập đầu nói:
- Chủ nhân, thời gian một tháng này, Lăng nhi đã nghĩ cực kỳ rõ ràng... Lăng nhi tâm ý đã quyết, cầu chủ nhân giúp đỡ Lăng nhi.
Vân Triệt đứng bên người Hòa Lăng, ánh mắt đặc biệt phức tạp.
Thần Hi không nâng nàng dậy, ôn nhu hỏi:
- Ngươi chắc đã rõ ràng, nếu cố ý như thế, nhất định phải trả giá cao rất lớn, có thể là tính mạng và linh hồn của ngươi.
Hòa Lăng không hề do dự chút nào, giọng nói càng bình tĩnh đến không hề nghe thấy một chút giá lạnh thương tổn:
- Chỉ cần có thể báo thù, cho dù phải trả giá gì, Lăng nhi đều cam tâm tình nguyện, tuyệt đối không hề hối hận.
Thần Hi khẽ gật đầu:
- Nếu như thế, ta cũng không lại khuyên ngươi thêm điều gì.
- Ta sẽ để cho ngươi rời khỏi đây bất cứ lúc nào. Mà người có thể giúp ngươi báo thù... Lúc này hắn đang đứng ở bên cạnh ngươi... Vân Triệt.
Mặc dù Vân Triệt không nói chuyện, nhưng hắn vẫn luôn tập trung tinh thần lắng nghe, bởi vì hắn thật sự tò mò người có thể lay động Pham Đế thần giới trong miệng Thần Hi là ai.
Đột nhiên nghe thấy Thần Hi nói ra chính là cái tên kia, Vân Triệt cả kinh đến hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa cắm đầu ngã lên trên người Hòa Lăng.