Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1309 - Chương 1311: Như Rơi Vào Ảo Mộng

. ._655__2" class="block_" lang="en">Trang 655# 2

 

 

 

Chương 1311: Như rơi vào ảo mộng



Vân Triệt luống cuống tay chân đứng vững, cười khổ nói:

- Thần Hi tiền bối, hóa ra ngài cũng sẽ... đùa giỡn...

- Chủ nhân...

Hòa Lăng cũng sửng sốt, tỏ vẻ mờ mịt.

Ánh mắt Thần Hi nhìn về phương xa:

- Lăng nhi, ngươi đi trước đi, ta có vài lời muốn nói với Vân Triệt, lát nữa nơi này cho dù xảy ra chuyện gì, ngươi đều không được tới.

Vân Triệt: “...?”

- Dạ.

Hòa Lăng đứng dậy, bước nhỏ lui về sau, ngây ngốc rời đi.

Thần Hi xoay người lại, đi về phía phòng trúc xinh xắn mà thần bí, khi bóng dáng của nàng bước vào, mới vang lên giọng nói như trong mộng của nàng:

- Theo ta tiến vào.

Gian phòng trúc này là kiến trúc duy nhất của cả luân hồi cấm địa. Vân Triệt đến nơi này gần hai tháng, chưa bao giờ có thể đi qua, ngay cả tới gần đều không có.

Mà không chỉ có hắn, liền ngay cả Hòa Lăng đã ở trong này ba năm cũng chưa bao giờ bước chân vào một bước.

Vân Triệt lòng mang kinh ngạc, thả nhẹ bước chân bước vào trong phòng trúc.

Hắn vốn tưởng rằng mặc dù bề ngoài phòng trúc này có vẻ thật nhỏ nhắn, nhưng bên trong nhất định bao hàm thế giới độc lập khổng lồ giống như Tinh Thần điện của Mạt Lỵ. Nhưng mà để cho hắn kinh ngạc chính là đây lại thật sự là phòng trúc không thể bình thường hơn, bên trong cũng không mở không gian.

Bài trí càng đơn giản tới cực điểm, chỉ có một giường trúc màu xanh biếc, hơn nữa bày biện ở giữa gian phòng -- trừ đó ra, không có gì khác.

Đứng ở phía sau Thần Hi, Vân Triệt thấp thỏm trong lòng.. Đây cũng không phải là một phòng trúc bình thường gì, mà là chỗ ở của Thần Hi, nơi ngay cả Hòa Lăng đều không thể đi vào.

Mình là ân điển thu lưu ngoại lệ, thừa nhận nàng loại trừ cầu tử ấn, tại sao nàng lại chủ động muốn mình đến đây?

- Ngươi cảm thấy ta đang nói đùa?

Nàng xoay người nói.

Thật ra đối với Vân Triệt mà nói, hắn ngược lại càng hy vọng đối mặt với bóng lưng của Thần Hi. Trên người nàng quanh quẩn bạch mang, cho dù đối mặt hay đưa lưng lại, hắn đều chỉ có thể nhìn thấy tiên tư tuyệt mỹ. Nhưng đối mặt, tuy rằng hắn không nhìn thấy đôi mắt của Thần Hi, chỉ có điều trong tiềm thức luôn luôn có cảm giác không dám nhìn thẳng, e sợ khinh nhờn đến.

Năm đó cho dù đối mặt với Mộc Huyền Âm, cảm giác này cũng chưa từng mãnh liệt như thế.

Vân Triệt không tự chủ đưa mắt sang bên, suy nghĩ kỹ thật lâu mới cuối cùng lựa được lời uyển chuyển nhất:

- Vãn bối không dám chất vấn lời tiền bối nói, chính là... chính là năng lực của vãn bối quá mức thấp kém, chỉ sợ không cách nào gánh vác nổi kỳ vọng cao như thế của tiền bối.

Ta... có thể lay động Phạm Đế thần giới?

Nếu trước mắt không phải là Thần Hi mà là một người nào khác, Vân Triệt đã sớm đáp lại bằng một câu oán hận “Ngươi giở trò đùa gì vậy, ngươi má nó đây vốn chính là mù quáng gáy vô nghĩa”.

- Haizzz.

Câu trả lời của Vân Triệt khiến Thần Hi phát ra một tiếng thở dài. Thở dài rất nhẹ, nhưng Vân Triệt vẫn mơ hồ nghe ra được thất vọng ở trong đó.

- Ngươi biết vì sao ta muốn để cho Lăng nhi bình tĩnh một tháng, cho đến hôm nay mới bằng lòng nói cho nàng ấy biết không?

Nàng hỏi.

Vân Triệt lắc đầu.

Nàng nhìn Vân Triệt, bên trong bạch mang mênh mông, không ai có thể nhìn thấy sự thay đổi trong đôi mắt nàng:

- Kia cũng không phải bởi vì Lăng nhi, mà bởi vì ngươi.

-... Ta?

Vân Triệt càng thêm không hiểu.

- Một tháng này, cầu tử ấn trên người ngươi đã hoàn toàn cách ly khỏi hồn, huyết, thể, gân cốt của ngươi. Sau này, chỉ cần lực lượng của ta không ngắt quãng, nó sẽ lại không phát tác, cho đến dần tiêu tán. Chính là quá trình tiêu tán hơi dài lâu.

Thần Hi nói.

Trong khoảng thời gian này, số lần phạm hồn cầu tử ấn phát tác cũng không nhiều lắm, vả lại cảm giác thống khổ mà mỗi lần phát tác mang đến đều rõ ràng yếu bớt hơn trước kia, nghe được lời Thần Hi nói, hắn thả lỏng tâm hồn, cảm kích thật sâu nói:

- Đại ân của Thần Hi tiền bối, Vân Triệt suốt đời khó quên. Chính là... chuyện này với chuyện của Hòa Lăng lại có liên quan gì?

- Nếu không có Lăng nhi ngày đó quỳ xuống đất khóc cầu, ta sẽ không ngoại lệ giữ ngươi lại. Cho nên, Lăng nhi là ân nhân cứu mạng của ngươi, có đúng không?

Thần Hi nói.

- Ừm, Lăng nhi và tiền bối giống nhau, là ân nhân cả đời ta.

Vân Triệt nghiêm túc gật đầu.

Thần Hi nhẹ nhàng nói ra lời nói mà trong nhận thức của thế nhân tuyệt đối không nên nói ra từ trong miệng nàng:

- Trợ giúp nàng ấy báo thù, là báo đáp lớn nhất của ngươi đối với nàng ấy. Phạm hồn cầu tử ấn trên người ngươi là do Thiên Diệp Ảnh Nhi hạ xuống. Ngươi bởi vì vậy mà nhận đến bao nhiêu khổ sở, tin tưởng đời này ngươi đều không thể phai nhạt. Ngươi kết oán này với nàng ta, cũng chính là mối thù khó giải với Phạm Đế thần giới, trợ giúp Lăng nhi báo thù, cũng chính là báo thù cho ngươi.

Vân Triệt đúng là cực kỳ hận Thiên Diệp Ảnh Nhi. Ả là nữ nhân đáng sợ nhất mà hắn từng gặp được trong cuộc đời, cũng là một người duy nhất để cho hắn chân chính muốn chết không xong.

Nhưng mà chênh lệch giữa hắn và Thiên Diệp Ảnh Nhi thật sự quá lớn cực kỳ lớn. Huống chi ả không chỉ có một mình, phía sau ả là Phạm Đế thần giới! Vương giới cường đại nhất đông thần vực, chưa bao giờ có ai ở thần giới dám chọc đến dù chỉ ngón tay cái!

Lay động Phạm Đế thần giới? Báo thù Phạm Đế thần giới?

Đó là chuyện mà ba Vương giới khác của đông vực đều không dám làm, cũng không thể có khả năng, chỉ bằng một mình hắn?

Vân Triệt lắc đầu:

- Ta thật sự rất muốn báo thù, nếu có thể, ta hận không thể trước gian Thiên Diệp Ảnh Nhi... khụ khụ khụ khụ, hận không thể nghiền xương ả ta thành tro. Nhưng mà... ta chỉ là một tiểu nhân vật xuất thân hạ giới, không có bối cảnh, càng không có thế lực, mà thực lực của chính ta... so sánh với Thiên Diệp Ảnh Nhi, sợ rằng ngay cả một con kiến nhỏ đều không được tính, huống chi là to lớn như Phạm Đế thần giới.

- Cho nên, ta hoàn toàn không hiểu được lời tiền bối nói.

Nghiêm cẩn mà nói, hắn không phải không có thế lực. Bởi vì hắn có sư môn ở thần giới. Nhưng mà, Băng Hoàng thần tông so sánh với Phạm Đế thần giới, nhỏ bé giống như đom đóm dưới ánh mặt trời, hơn nữa, hắn cũng không thể liên lụy Băng Hoàng thần tông vào trong đó.

Vân Triệt nói xong, Thần Hi lại thật lâu không đáp lời. Bạch mang như mộng, nhưng Vân Triệt mơ hồ cảm giác được, Thần Hi giống như vẫn đang yên lặng nhìn hắn.

Yên tĩnh khác thường kéo dài thật lâu, Thần Hi đột nhiên hỏi;

- Nếu như, hiện giờ ta có thể thỏa mãn một tâm nguyện của ngươi, ngươi nghĩ đến đầu tiên là cái gì?

“...” Suy nghĩ trong một giây ngắn ngủi, Vân Triệt nói:

- Ta muốn về thế giới ta xuất thân.

Bạch mang khẽ lay động, sau đó lại thở dài một tiếng. Lần này thở dài càng thêm lâu, cũng mang theo càng nhiều thất vọng.

- Vì sao việc đầu tiên nghĩ đến không phải là lực lượng được trên đời thần phục, không ai có thể nghịch? Như thế, ngươi có thể thực hiện được tất cả những gì ngươi muốn thực hiện, được đến tất cả ngươi muốn lấy được, muốn đi đâu thì đi đó, cho dù làm cái gì cũng không cần cố kỵ gì cả?

“...” Vân Triệt hơi sững sờ, lắc đầu nói:

- Đây là ảo tưởng mà bất cứ kẻ nào đều sẽ có... Nhưng chung quy chỉ là ảo tưởng. Hiện giờ ta muốn nhất là muốn trở về thế giới nơi ta xuất thân, trước khi ta đến thần giới đã từng hứa hẹn sẽ nhanh chóng trở về, bằng không bọn họ sẽ cho rằng ta xuất hiện ngoài ý muốn ở nơi này, không biết sẽ lo lắng thương tâm cỡ nào.

Cách thời gian muộn nhất mà hắn hứa hẹn trở lại chỉ còn không đến hai năm... Nhưng hắn vẫn bị nhốt chết ở đây, chẳng những không cách nào trở lại, liền ngay cả truyền tin tức của mình về cũng không dám.

- Đây đúng là ảo tưởng vĩnh viễn không có khả năng thực hiện đối với người khác. Nhưng mà... ngươi thật sự cảm thấy cũng chỉ là ảo tưởng đối với ngươi có được sáng thế thần lực sao?

Nàng ôn nhu hỏi.

Vân Triệt ngẩn ra, sắc mặt hơi thay đổi.

Thần Hi nói nhỏ:

- Ta đã biết hết tất cả bí mật của ngươi. Bao gồm Tà thần truyền thừa, Thiên Độc châu, long thần hồn của ngươi, còn có Tru Ma kiếm của ngươi.

“...!!” Tròng mắt Vân Triệt hơi co lại, hết thứ này đến thứ khác bị trong miệng Thần Hi nói ra. Cả người hắn giống như bị lột sạch quần áo, trần trụi đứng trước mặt Thần Hi, tất cả bí mật đều bị nhìn sạch sẽ không sót cái gì.

- Là... Khuynh Nguyệt nói cho ngươi?

Trái tim Vân Triệt thắt chặt, hỏi theo bản năng. Nhưng vừa ra khỏi miệng, hắn lại tự phủ quyết... Mặc dù Hạ Khuynh Nguyệt biết được hắn thân mang Tà thần thần lực từ trong miệng Thiên Diệp Ảnh Nhi, nhưng vốn không biết sự tồn tại của Thiên Độc châu, long thần hồn và Tru Ma kiếm.

Người chân chính biết được hắn thân mang long thần hồn và Tru Ma kiếm chỉ có một mình Mạt Lỵ, ngay cả Mộc Huyền Âm cũng không biết.

Vì sao nàng lại rõ ràng như thế? Chẳng lẽ tâm hồn nàng thật sự có thể nhìn thấu tất cả?

Thần Hi nói nhỏ:

- Ngươi đừng kinh ngạc, cũng đừng khẩn trương. Ta sẽ không mơ ước tất cả trên người ngươi có thể có được, càng sẽ không hại ngươi.

- Thần Hi tiền bối có đại ân cứu mạng vãn bối, tự nhiên... sẽ không hại vãn bối.

Chấn động trong lòng Vân Triệt khó bình ổn được.

- Phạm Đế thần giới cường đại không thể nghi ngờ, cũng không ai dám chất vấn, nó có thể nói là tinh giới do nhân tộc khống chế cường đại nhất. Hơn nữa sự cường đại của nó không phải một sớm một chiều, từ khi nó trở thành Vương giới, nó là tinh giới mạnh nhất đông vực, mãi cho đến hôm nay, chưa bao giờ có tinh giới nào có thể lay động địa vị của nó, cho dù năm đó Trụ Thiên thái tổ có được lưu ly tâm, nàng dẫn dắt Trụ Thiên giới, cũng vẫn không có bất cứ thời đại nào có thể siêu việt được Phạm Đế thần giới.

- Cái gọi là lâu thịnh tất suy chưa bao giờ phát sinh trên người Phạm Đế thần giới.

- Ngươi biết vì sao Phạm Đế thần giới lại cường đại như thế, hơn nữa vẫn luôn luôn cường đại như thế không?

Vân Triệt lắc đầu, làm tay mơ mới đến thần giới ba năm, hiểu biết của hắn về Phạm Đế thần giới có thể nói cực kỳ ít.

- Bởi vì, mỗi một người của Phạm Đế thần giới, dưới từ huyền giả cấp bậc thấp nhất, trên tới Phạm Đế Giới Vương đều có được dã tâm vô cùng cường thịnh! Dã tâm đối với huyền đạo, dã tâm đối với địa vị, dã tâm đối với quyền thế. Mà cũng là tín niệm Phạm Đế thần giới luôn luôn nắm giữ và đời đời truyền thừa.

- Dã... tâm?

Vân Triệt giật giật chân mày. Hắn từng nghe Mộc Huyền Âm nói đến, tất cả người của Phạm Đế thần giới đều vô cùng say mê huyền đạo. Toàn bộ thần giới đều biết đến một câu nói, cũng là một sự thật, đó là: Bên trong Phạm Đế thần giới, tuyệt đối không có người thường.

- Cho dù dung nhan, huyền đạo, quyền thế, địa vị, Thiên Diệp Ảnh Nhi đều đủ để xưng tụng đạt đến cực hạn của con người, thậm chí là cực hạn của đương thời. Nhưng mà, nàng đã đạt đến cực hạn lại chưa bao giờ dừng bước chân của mình, mà bắt đầu dốc sức theo đuổi đột phá cực hạn, vì thế, nàng không tiếc dồn hết tất cả nỗ lực, lợi dụng tất cả những thứ có thể lợi dụng, liều lĩnh phiêu lưu tất cả... Trong những năm này, nàng cũng là người ra vào thái sơ thần cảnh nhiều nhất.

Vân Triệt: “...”

Thần Hi tiếp tục nói:

- Vì sao nàng lại xuống tay với ngươi? Lại vì sao không tiếc hạ phạm hồn cầu tử ấn lên người ngươi? Bởi vì trên người của ngươi có thứ mà nàng khát cầu, thứ có thể lấy để thỏa mãn dã tâm của nàng.

- Thần lực của sáng thế thần, huyền thiên chí bảo Thiên Độc châu, chân hồn của thái cổ long thần... Những thứ này đều là thứ mà nhân vật cấp bậc như Thiên Diệp Ảnh Nhi nằm mộng cũng muốn có được, lại những thứ dồn hết cả đời đều không thể có được tập trung trên người ngươi. Ngươi nói với ta xem, lời này chính là ảo tưởng đối với ngươi?

Lời Thần Hi nói kích động tâm hồn Vân Triệt, nhưng không hề kích động quá mức mãnh liệt. Ngực hắn phập phồng, mắt rung chuyển, nhưng giọng nói lại hơi bình tĩnh:

- Thần Hi tiền bối, ta đều rõ ràng lời tiền bối nói, ta cũng rát rõ ràng những thứ trên người có thể có được có ý vị như thế nào. Nhưng mà... ta dù sao cũng không phải là Thiên Diệp Ảnh Nhi, ta cũng không muốn trở thành người giống như ả ta.

- Hơn nữa những thứ trên người ta có được mang đến cho ta cuộc đời mới, để cho ta có rất nhiều đồng thời cũng mang đến cho ta vô số nguy hiểm... cũng như hiện giờ. Cho nên, rất nhiều khi, ta tình nguyện mình phổ thông một chút, cũng không cần như hiện giờ giống như chó nhà có tang trốn đông trốn tây, khó nhìn thấy mặt trời.

Những lời này xuất phát ra từ chân tâm của Vân Triệt. Cho dù cuối cùng hắn vô địch thiên hạ ở Thiên Huyền đại lục, là thành tựu bị động chứ không phải tư tưởng ban đầu của hắn. Hắn tự giễu cười nhẹ một tiếng:

- Những lời nói này của vãn bối nhất định thật sự khiến tiền bối thất vọng.

Thần Hi khẽ lắc đầu:

- Vân Triệt, ngươi thật sự là một người không giống bình thường. Rõ ràng có được tư chất và tiềm lực mạnh nhất thế gian, lại cứ khuyết thiếu nên có nhất là dã tâm.

Câu nói này của Thần Hi lại gần như giống như đúc với lời Hạ Khuynh Nguyệt nói cùng Mộc Huyền Âm.

- Hàng năm đều có huyền giả không đếm được “Phi thăng” tới thần giới, bọn họ hoặc muốn nhìn thế giới càng rộng rãi hơn, hoặc theo đuổi huyền đạo rất cao. Khi bọn họ sống yên ở thần giới, ở vị diện cao hơn trước kia, có nhãn giới cao hơn trước kia, tất cả trước kia đều sẽ không chút do dự bỏ qua... Kể cả phụ mẫu bằng hữu, thê thiếp nữ nhân. Đã có thể lòng không có việc khác, lại có thể không để cho trở thành ràng buộc đối với bản thân họ.

- Mà ngươi, chưa bao giờ có ý niệm bỏ qua, ngược lại thủy chung là thắc thỏm lớn nhất trong lòng ngươi. Đây là khuyết điểm cũng là sơ hở lớn nhất của ngươi... có lẽ cũng là ưu điểm lớn nhất của ngươi. Hơn nữa chắc là cả đời ngươi đều sẽ không thay đổi đi?

Câu nói này, Vân Triệt không chút do dự gật đầu:

- Vì theo đuổi vị diện và huyền đạo rất cao mà bỏ qua tất cả... Cả đời ta sđây, cho dù đời sau đều không làm được.

Thần Hi nhẹ nhàng gật đầu:

- Như vậy cũng tốt. Tâm tình không dễ dàng thay đổi như vậy. Dã tâm chân chính cũng không thể bởi vì khuyên nhủ của người khác mà nảy sinh.

- Về chuyện trợ giúp Hòa Lăng báo thù Phạm Đế thần giới... tạm thời không nói đến.

“...” Vân Triệt nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào. Thần Hi mang hắn đến đây, nói những lời nói mà hắn nghe thấy vô cùng kỳ quái, cho tới bây giờ hắn đều chưa hề chân chính rõ ràng dụng ý của nàng.

Lúc này, Thần Hi đột nhiên làm một hành động khiến cho hắn thật sự không ngờ.

Nàng nâng tay mềm còn hoàn mỹ hơn trời sao nguyệt đầy, nhẹ nhàng điểm lên trước ngực mình.

Ở trong tầm mắt kinh ngạc đến dại ra của Vân Triệt, một chút bạch mang vẫn lượn lờ trên thân thể thần tiên của Thần Hi... ở trong im lặng chậm rãi tiêu tán.

Dung nhan của Thần Hi đã không biết bao nhiêu năm chưa từng lộ ra với người khác, Vân Triệt vốn tưởng rằng kiếp này cũng không có hy vọng nhìn thấy, cứ hoàn chỉnh, không hề che lấp hiện ra ở trước mắt hắn.

Linh hồn giống như bị thứ gì đó hung hăng va chạm, ở trong tích tắc đó vang dội lên. Hắn đứng ngây ngốc ở đó, hoàn toàn ngây người, không nói lời nào, không thay đổi vẻ mặt, thậm chí ngây cả trong mắt đều dừng hình ảnh... Giống như thời gian đột nhiên dừng lưu động.

Không có bất cứ trang sức gì, không hề có châu ngọc lưu ly gì, trên thân thể nàng chỉ có một chiếc váy dài trắng thuần đơn giản đến không thể bình thường hơn. Tóc dài tới eo, không búi tóc cũng không buộc lên, cứ xõa ra như vậy, phóng thích ra oánh quang ôn nhu.

Tất cả thế giới chung quanh giống như đều biến mất, đầu óc Vân Triệt trống rỗng, chỉ còn lại tiên nhan còn hư ảo hơn mộng, không có quang hoa của mọi thứ khác nữa, không thể nghĩ ra được từ ngữ gì để trau chuốt... Bởi vì tất cả sáng rọi với ngôn ngữ hoa lệ nhất trên thế gian, thậm chí tất cả ảo tưởng tốt đẹp nhất, ở trước tiên nhan của nàng đều ảm đạm tái nhợt hơn bất cứ thứ gì.

Ánh mắt của nàng như ẩn sâu một hồ biếc, lại như bao hàm một vực sâu không đáy, đủ để cho bất cứ kẻ nào, bất cứ sinh linh nào đều cam nguyện ngã vào trong đó, cho dù rơi xuống vực sâu.

Vân Triệt chưa bao giờ tin tưởng mãnh liệt như thế rằng mình đang ở trong mộng. Bởi vì hắn không thể tin, trên thế giới này lại sẽ có tiên dung mạo nhan xinh đẹp tuyệt luân như thế...

- Ta đẹp không?

Nàng nhẹ nhàng lên tiếng. Tiên âm còn mềm mại uyển chuyển hơn gió mát mây bay khiến Vân Triệt càng thêm tin tưởng mình đang ở trong mộng hư ảo.

- Thật... đẹp...

Hắn mất hồn trả lời, cho dù tâm hồn hay là đôi mắt hắn đều không thể dời đi dù chỉ trong nháy mắt, giống như bị hấp dẫn vào trong ảo mộng không cách nào thoát ra, cam nguyện vĩnh hằng đắm chìm.

Thần Hi chậm rãi đi về phía hắn, gần đến chỉ cách nửa bước, có thể đụng tay chạm đến, cánh môi đẹp đến không thể tưởng tượng nổi phát ra tiên âm như mộng:

- Như vậy... vậy ngươi có muốn đè ta dưới thân, xé nát tất cả xiêm y của ta, thỏa sức khinh nhờn không?


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment