Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1310 - Chương 1312: Chiết Hi

. ._656__1" class="block_" lang="en">Trang 656# 1

 

 

 

Chương 1312: Chiết hi



“...”

“......”

“.........”

Tiên âm mịt mù của Thần Hi cũng như ma điệp trong thế giới mộng ảo, bay lượn phiêu đãng trong tâm hồn của hắn.

Nàng... đang... nói... cái... gì?

Nàng đang nói cái gì!?

Nghe lầm... nhất định là nghe lầm!

Cho dù không phải nghe lầm, cũng nhất định là... khảo nghiệm nào đó?

Từ lần đầu tiên Vân Triệt nhìn thấy Thần Hi liền đã cảm giác nàng chính là nữ tử trời sinh đứng trên đám mây, không thuộc về thế gian này. Nàng tránh đời mà ở, cũng không lây dính phàm trầm, tính tình lạnh nhạt mà ôn nhu, nói chuyện cực ít, nhưng mỗi một lần mở miệng đều là tiên âm mịt mờ che phủ tâm linh người ta, tiên tư của nàng càng phiêu miểu xuất trần chân chính trên ý nghĩa, cho dù tiên tử trên cung trăng trong truyền thuyết thần thoại cũng nhiều nhất chỉ như thế.

Lấy tính tình kiêu ngạo của hắn, mỗi lần đối mặt với Thần Hi đều sẽ cung kính, mắt không dám nhìn thẳng, e sợ có một chút bất kính, cho dù về tầm mắt, tâm niệm đều sẽ không có dù chỉ một chút khinh nhờn.

Bởi vì hắn tự nhận ở trong mắt Thần Hi mình chính là một phàm linh được nàng thi ân cứu mạng... phàm linh không thể bình thường hơn, có lẽ về bản chất không hề khác côn trùng hoa cỏ nơi này.

Nhưng vừa rồi, Thần Hi lại gần như đánh sâu vào đến đảo điên tất cả tín niệm của hắn.

Dung nhan tiên tư của nàng cực đẹp, đẹp đến vượt qua tất cả ảo tưởng mà hắn từng có... thậm chí vượt ra khỏi nhận thức của hắn. Tuy rằng hắn sống không lâu, nhưng từng trải qua rất nhiều nữ tử có tư thế khuynh quốc, có thể để người ta kinh diễm đến mất hồn mất vía, nhưng chưa bao giờ gặp được họa thế yêu cơ chân chính đẹp đến để cho ý chí của người ta trầm luân trong nháy mắt, còn trầm luân triệt để...

Nàng giống như người không nên tồn tại trên thế giới này, dung nhan tiên tư của nàng, cũng giống vậy vốn ở cảnh giới không nên tồn tại trên thế gian.

Khoảnh khắc nàng triển lộ dung nhan, tạo ra rung động đối với tâm hồn Vân Triệt lớn đến không gì lớn hơn...

Giọng nói của nàng vẫn mềm mại dịu dàng như trước, lại giống như khuê tháp phun ra hồn xiêu phách lạc, mị hoặc quyến rũ. Mà lời nói của nàng, mỗi một câu, mỗi một chữ đều đánh sâu vào giống như mang tính hủy diệt đối với tâm hồn Vân Triệt.

Cho dù như thế nào hắn đều không thể tin tưởng được, lời nói như vậy lại được thốt ra từ trong miệng Thần Hi... Lại còn trần trụi nói ra như thế với hắn.

Nghe lầm... nhất định là nghe lầm!

Hắn vô ý thức cắn đầu lưỡi, lại truyền đến cảm nhận sâu sắc rõ ràng. Mà cảm nhận sâu sắc này cũng kích động ý chí của hắn đang trong trầm luân... Hắn gần như dùng hết toàn lực nhắm hai mắt lại, sau đó xoay người sang chỗ khác.

Giống như cảnh trong mơ tan đi, cảm giác đối với thế giới bắt đầu xuất hiện một lần nữa, trong miệng hắn phun ra một hơi... Vừa rồi, lại ở dưới trạng thái hoàn toàn nín thở, quên mất hô hấp.

Nàng xinh đẹp quá mức đáng sợ, cũng như theo lời Hòa Lăng nói, có thể gạt bỏ tất cả sắc thái mà một đời người từng chứng kiến, có thể khiến cho một người ý chí kiên định cam tâm tình nguyện trầm luân... Cho dù ngàn lần muôn lần chết.

Có lẽ, ngay cả “Long hậu thần nữ” trong truyền thuyết đều vốn không bằng nàng... Bởi vì long hậu thần nữ dù sao cũng là tồn tại thế tục, mà nàng, là người ngoài thế tục, thậm chí ngoài ảo mộng.

Thở gấp mấy hơi, nỗi lòng và suy nghĩ của Vân Triệt cuối cùng mới thanh tỉnh bình tĩnh, hắn định xoay người, thỏa thích đắm chìm trong ảo cảnh tuyệt mỹ có thể cắn nuốt tất cả ý chí con người ta kia, nhưng lại không dám xoay người, sợ bản thân thật sự trầm luân. Hắn cố gắng quên đi câu nói cuối cùng của Thần hi, lại cố hết sức dời lực chú ý của mình đi, nghiêm mặt nói:

- Thần Hi tiền bối, ta đúng là không có hứng thú quá lớn đối với quyền khuynh cử thế, không người dám nghịch, cũng chưa từng dốc hết sức theo đuổi đỉnh cao huyền đạo, tiền bối nói ta không có dã tâm, ta thừa nhận.

- Nhưng mà, tiền bối không hiểu ta.

- Mặc dù ta không có dã tâm như lời tiền bối nhưng không có nghĩa rằng ta không có gì theo đuổi, càng không đại biểu ta sẽ sợ hãi cái gì. Ngược lại, cho tới nay ta đều là người có thù tất báo. Nếu ta có đủ năng lực, mối thù với Thiên Diệp, ta cũng nhất định khiến cho ả ta hoàn lại gấp bội... Chính là, chênh lệch giữa ta với ả thật sự quá xa xôi, hiện giờ ta đây không có khả năng báo thù, càng không có khả năng giúp Hòa Lăng báo thù, đây là tự mình biết rõ mình cơ bản nhất.

- Hơn nữa, so sánh với báo thù Thiên Diệp, đối với ta đây hiện giờ mà nói, quay về thế giới của ta như thế nào càng thêm quan trọng... cũng càng thực tế một chút.

Nếu hắn bỏ qua tất cả ở Thiên Huyền đại lục và Huyễn Yêu giới, đúng là có thể không bó tay bó chân nữa, có thể lòng không có việc gì khác chân chính, không gian của hắn sẽ lớn hơn nữa, tốc độ phát triển cũng có thể nhanh hơn.

Nhưng mà muốn để hắn vì báo thù, vì thiên hạ vô song mà trở thành người giống như Thiên Diệp Ảnh Nhi... Hắn thà chết cũng không làm được!

Hắn cho tới nay đều là như thế.

Trong mắt đẹp của Thần Hi thoáng hiện ngạc nhiên... Ngược lại không phải bởi vì lời Vân Triệt nói, mà kinh ngạc cho ý chí của hắn lại nhanh chóng khôi phục tỉnh táo như thế, từng lời nói cũng mỗi chữ vang vang.

Nàng ôn nhu nói:

- Ngươi là người nên có dã tâm nhất trên đời, không có... tuy rằng đáng tiếc, nhưng không phải tất cả đều là chuyện xấu. Cho nên, chuyện này đã không quan trọng, chuyện báo thù cho Lăng nhi, ta cũng đã nói, về sau lại bàn.

Nàng nhẹ nhàng tiến lên trước nửa bước, hai người vốn cách cực kỳ gần, hơn một nửa bước này, bộ ngực sữa cao ngất của Thần Hi gần như đụng chạm đến trên lưng Vân Triệt, một ngón tay vẫn phủ bạch mang nhàn nhạt chậm rãi nâng lên, chạm vào trên lưng hắn, giọng nói vốn êm ái trở nên càng thêm mềm mại:

- Hiện giờ ta muốn biết, là can đảm của ngươi... ngươi thật sự không muốn... xé nát xiêm y của ta sao?

Phía sau lưng truyền đến xúc cảm từ ngón tay ngọc của nàng... Rất nhẹ rất nhẹ, lại như mang theo ma lực không thể kháng cự, khiến cho từ thân thể đến linh hồn của hắn đều trở nên hoàn toàn mềm yếu.

Vừa rồi có thể là nghe lầm, nhưng lần này nhất định không phải.

Đầu óc Vân Triệt căng thẳng, hai mắt đăm đăm, tín niệm khó khăn lắm mới bẻ về được lại bị phá hủy đến tan tác. Hai đời hắn đều chưa bao giờ lờ mờ giống như bây giờ, ngay cả chính hắn cũng không biết mơ màng bao lâu, mới khó khăn nói ra ba chữ yếu ớt nhất

- Vì... cái gì...

- Haizzz...

Thần Hi thu liễm hai mắt, thở dài một tiếng, Vân Triệt đưa lưng về phía nàng không cách nào thưởng thức được đôi mắt của nàng đang huyền mỹ mênh mông ra sao. Nàng buồn bã nói:

- Một nữ nhân mà toàn bộ nam nhân khắp thiên hạ nằm mộng đều muốn lấy được, đứng ở trước mặt ngươi mặc cho ngươi khinh nhờn, phản ứng của ngươi lại là ba chữ sát phong cảnh như thế.

Vân Triệt: “...”

- Xem ra ngươi chẳng những không có dã tâm, cũng không đủ quyết đoán và can đảm... cũng khó trách, nữ tử tên Hạ Khuynh Nguyệt kia muốn rời ngươi mà đi, một mình đối mặt với Thiên Diệp.

Ánh mắt của Vân Triệt lập tức ngưng kết... Câu nói này của Thần Hi không thể nghi ngờ đã hung hăng kích thích tôn nghiêm của hắn.

Khóe mắt hắn giật giật, cứng đờ xoay người lại. Thần Hi trong tầm mắt để cho hắn vẫn có cảm giác hư ảo như thân ở huyễn kính, nhưng trong ánh mắt của hắn lại nhiều thêm một phần lệ khí bị kích thích ra, tay phải của hắn đột nhiên nhào ra, trong miệng hung hăng nói:

- Ngươi thật sự cho...

Câu “Ngươi thật sự cho rằng ta không dám” mới khó khăn nói ra một nửa, cả người Vân Triệt đột nhiên cứng đờ ở đó.

Hắn cấp tốc giơ tay, nặng nề phủ lên trước ngực Thần Hi, năm ngón tay hiện lên hình dáng cầm nắm, rơi thật sâu vào trong ngọc phấn đầy đặn mà mềm mại.

Vân Triệt sửng sốt, triệt để sửng sốt... Hắn vốn tưởng rằng, hơn nữa vô cùng tin tưởng, Thần Hi xuất phát từ một nguyên nhân không ai biết nào đó mà cố gắng kích thích hắn, hoặc là khảo nghiệm hắn, hành động của hắn người gan lớn vô cùng này, lại hết sức khinh nhờn, nàng nhất định sẽ tránh đi... Không có bất cứ lý do gì, bất cứ khả năng gì để cho hắn đạt được.

Nhưng mà tay hắn lại cứ thật sự, hơn nữa thật dùng sức chộp vào trên bộ ngực sữa của nàng. Xúc cảm mất hồn mất vía vô cùng rõ ràng truyền tới từ bàn tay hắn lan tràn đến toàn thân hắn.

Cả người Vân Triệt như bị hóa đá, ánh mắt dừng hình ảnh, vẫn không nhúc nhích... ngay cả tay đều quên dời đi.

Thần Hi không tránh đi, cũng không tránh ra, trên tiên nhan huyễn đẹp tuyệt luân không nhìn thấy một chút giận dữ nào, đôi mắt nhiều thêm vài phần mông lung cực kỳ động lòng người, trong lúc Vân Triệt đang ngây người, nàng chính là nâng cánh tay ngọc lên, vòng lên trên cổ Vân Triệt, cánh môi hồng nhạt phun ra mị âm mềm như bông vải:

- Can đảm của ngươi, chỉ dừng lại ở đây sao?

“......”

“...”

Tầm mắt của Vân Triệt dần dần ngưng lại, lại ngưng lại... Sau đó, tay hắn cuối cùng thả ra, nhưng không thu về, mà túm lấy góc váy của nàng, dùng sức xé.

Nháy mắt, váy dài thuần trắng của nàng hoàn toàn bị xé rách, dưới mảnh vụn tung bay là ngọc thể hoàn mỹ như kỳ tích thần ban của Thần Hi... không hề bị che giấu.

Cả người nàng giống như đắm chìm trong ánh trăng, ánh sáng như trăng nhu hòa chảy xuôi dọc theo vai như tuyết, phác họa lên nửa hình cung hai xương quai xanh vô cùng trơn bóng. Trước ngực, hai núi tuyết trắng rất tròn rất kiêu ngạo nhô lên, lung linh như bạch ngọc dọc theo đường cong núi non hoàn mỹ trượt xuống... lướt qua đường cong vòng eo kinh tâm động phách, mãi cho đến đùi ngọc mềm mại sáng loáng của nàng...

Không có lời nào, trên dưới toàn thân Vân Triệt đều chỉ có hỏa diễm hoàn toàn sôi trào hừng hực, hắn chợt nhào vào trên người Thần Hi, đè nàng ngã xuống giường trúc phía sau.

Thần Hi... nàng thần thánh xuất trần giống như thần nữ, mà nàng như vậy đột nhiên trở nên yêu mị câu người, như thế, chỉ cần một cái liếc mắt của nàng, có thể tan rã toàn bộ ý chí của bất cứ nam nhân nào.

Trong lòng Vân Triệt vẫn còn sót lại ý chí khó hiểu... Nhưng khi phần môi của Thần Hi tràn ra một tiếng rên khẽ như u mộng, trong mắt hắn phóng xạ ra chỉ còn dục vọng mãnh liệt nhất hai đời này...

Đi má nó lý trí của hắn đi!!

Hắn như một đầu sói đói phát tình, gần như thô bạo lại một lần nữa nhào vào trên thân thể nàng, một bàn tay trực tiếp túm lấy đùi đẹp đẫy đà như ngọc của nàng, đè nàng vào dưới thân.

Bộ ngực sữa cao ngất của Thần Hi lay động lên đường cong tuyệt mỹ, thân thể thần tiên của nàng không có kháng cự, mà đôi mắt đẹp của nàng không hề có một chút ham muốn, cũng không có một chút chán ghét và bài xích, chỉ có một tầng mông lung càng ngày càng mê ly...
..........
..........

Từ sáng sớm đến giữa trưa, rồi đến hoàng hôn.

Hòa Lăng tâm sự nặng nề vẫn luôn lẳng lặng đứng trong bụi hoa, nhưng một ngày đi qua, vẫn không hề có động tĩnh của Thần Hi và Vân Triệt. Nàng sẽ không vi phạm lời Thần Hi nói, yên tĩnh đứng chờ, phòng trúc nhỏ màu xanh biếc đó, nàng một bước đều không đi tới gần.

Ngọc thể hoàn mỹ nhất thế gian, lại là một thần nữ ngoài bụi trần bản thân ngay cả khinh nhờn và ảo tưởng đều không dám lại mặc kệ cho mình đè dưới thân thỏa sức khinh nhờn, cảm giác này quá mức kịch liệt, quá mức làm cho người ta trầm luân, Vân Triệt giống như hóa thành một đầu dã thú điên cuồng, suốt cả một ngày một đêm đều phúc vũ phiên vân ở trên người Thần Hi, hận không thể chết trên người nàng như thế.

Tuyệt vời không cách nào hình dung, kích thích không cách nào hình dung này... khiến cho hắn giống như về tới một kiếp ở Thương Vân đại lục, lần đầu tiên trong cuộc đời với Tô Linh Nhi...

Cho đến một thời khắc nào đó, hắn yếu đuối ở trên người Thần Hi, không dự đoán trước ngủ mê đi.

Thế giới cuối cùng yên tĩnh lại.

Thần Hi nhẹ nhàng đẩy Vân Triệt ở trên người mình xuống, chậm rãi ngồi dậy.

Phòng trúc nhỏ vô cùng tinh thuần này, cho tới nay đều chỉ thuộc về một mình nàng lúc này đã hoàn toàn hỗn độn, chung quanh bắn đầy dơ bẩn. Trong không khí cũng tràn ngập hương vị dâm mị... quá mức nồng đậm, ngay cả hoa cỏ thơm ngát ở đây cũng khó thổi nhạt đi trong khoảng thời gian ngắn.

Thần Hi đứng dậy, trong lúc bạch mang chớp động, không sạch sẽ trên người lau đi, nàng lại một lần nữa mặc vào một chiếc váy dài trắng thuần, vẫn cực kỳ đơn giản thanh lịch.

Trong mắt đẹp của nàng như một hồ xanh biếc, không nhìn thấy một chút gợn sóng. Trong yên tĩnh, nàng giơ tay lên, nhìn bạch mang tinh thuần chớp động trong lòng bàn tay, một mực yên lặng nhìn hồi lâu, sau đó nói nhỏ: “Quả nhiên...”

“Như thế, ta cuối cùng...”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment