.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1312" class="block_" lang="en">Trang 656# 2
Chương 1313: Quang Minh huyền lực
Khi Vân Triệt tỉnh lại đã là ngày hôm sau.
Huyền giả đến cảnh giới thần đạo, giấc ngủ đã vốn không quan trọng. Nhưng khí tức luân hồi cấm địa quá mức tinh thuần say đắm, ngủ yên ở trong này không thể nghi ngờ là một hưởng thụ cực kỳ tốt đẹp xa xỉ. Hai tháng này, thời gian Vân Triệt ngủ ở đây còn nhiều hơn ba năm ở Ngâm Tuyết giới.
Theo ý thức tỉnh lại, tiên nhan của Thần Hi đã ấn thật sâu vào trong linh hồn cùng với tất cả đã phát sinh lúc trước nhảy lên trong lòng, hắn đột ngột ngồi bật dậy, sau đó ngây ngốc nhìn phía trước, hồi lâu chưa lấy lại được tinh thần.
Phòng trúc xinh xắn thanh nhã, dưới thân là giường trúc, dấu vết hỗn độn, hương vị trong không khí... tất cả đều đang chứng minh tất cả đã phát sinh đều là chân thật, mà không phải là một giấc mộng kiều diễm.
Ngồi yên ở đó, sửng sốt suốt hồi lâu, hắn mới cuối cùng hoàn hồn, sau đó yên lặng thở ra một hơi.
Tất cả đều là sự thật, hắn lại thật sự làm Thần Hi... làm ân nhân kiêm tiền bối Thần Hi mà hắn cực kỳ kính trọng ngưỡng mộ...
Không đúng, chuẩn xác mà nói, là Thần Hi bắt hắn làm!
Hắn gặp được vưu vật đẹp nhất trên đời, cũng đã trải qua một ngày một đêm không thể tưởng tượng nổi nhất.
Mà ấn tượng của hắn đối với Thần Hi cũng long trời lở đất.
Ở trong lòng hắn, Thần Hi vốn chính là tiên tử thần thánh ở trên cung trăng ngoài trời. Mấy thánh nữ trên thế gian kia, cái gọi là thánh nữ của các nàng cộng lại cũng không bằng nửa phần Thần Hi... Bởi vì Vân Triệt cảm nhận được thần thánh không bụi bặm chân chính từ trên người Thần Hi.
Hiện giờ hắn phát hiện ra mình quả nhiên vẫn còn quá trẻ tuổi hồn nhiên.
Hóa ra nàng vốn không phải là tiên nữ thánh khiết không bụi trần như mình vẫn cho là vậy, mà nhìn như lạnh nhạt không muốn, thật ra là yêu nữ chưa thỏa mãn dục vọng.
Hắn và Thần Hi mới quen biết hai tháng, trước đó chưa từng tiếp xúc, chưa hề có ân oán, mỗi ngày gặp mặt cơ bản cũng chỉ có vài giây, mục đích chỉ vì áp chế phạm hồn cầu tử ấn, qua lại với nhau, hiểu biết về tính cách cũng đều rất lạnh nhạt, giao hòa về tình cảm càng một chút đều không có... Hơn nữa hắn vẫn luôn coi nàng là tiền bối tôn xưng.
Mà Thần Hi lại chủ động câu dẫn hắn một hậu bối từ bên ngoài tới như vậy, mặc cho hắn khinh nhờn...
Quả nhiên trên đời này không hề có khả năng tồn tại một thần nữ thế ngoại vô dục vô cầu chân chính. Cho dù thật sự là tiên nữ đều sẽ có dục vọng... Hơn nữa, với dung mạo tiên nhan của nàng, chỉ cần nàng nguyện ý, nam tử thiên hạ, ai mà không đồng ý ngã xuống dưới váy của nàng.
Ngay cả bản thân mình một hậu bối tạm thời xâm nhập vào cũng kiềm chế không được mà câu dẫn. Nàng nhất định... đã sớm từng trải qua vô số nam nhân.
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Vân Triệt phức tạp khó hiểu. Hắn đứng lên từ trên giường trúc, vừa định nâng bước, chỗ xương cụt đột nhiên tê dại một trận khiến cho hắn suýt chút nữa tê liệt.
Vân Triệt theo bản năng đặt tay lên eo, hai chân cũng suy nhược... Hồi tưởng lại một ngày một đêm mình nhào vào trên người Thần Hi, rõ ràng chính là một đầu dã thú phát cuồng. Cho dù năm đó mấy ngày trước khi khởi hành đến thần giới, điên cuồng giằng co bốn ngày ba đêm với Thương Nguyệt, Tô Linh Nhi, Phượng Tuyết Nhi, tiểu Yêu Hậu cũng không suy nhược đến mức độ như vậy.
Huống chi bây giờ mình đã là Thần Linh cảnh, hơn xa khi đó có thể sánh bằng.
Thần Hi.... một khi nàng yêu, tuyệt đối có thể khiến cho một huyền giả thần đạo chết trên người nàng.
Đúng rồi! Vì sao ta lại ngủ thiếp đi? Chẳng lẽ vì phát tiết đến triệt để hư thoát?
Nghĩ đến ngọc thể tuyệt mỹ vô song của Thần Hi, hắn rõ ràng đang ở trong trạng thái mềm nhũn suy nhược chính là trong nháy mắt giận đến huyết mạch phình ra, nhiệt độ toàn thân cũng gấp rút lên cao. Hắn vội vã thở mạnh vài hơi mới cứng rắn áp chế được ý niệm trong lòng, sau đó nâng huyền khí, chuẩn bị xóa đi cảm giác hư thoát ở trên người.
Ngay một khắc vừa định nâng huyền khí lên, hắn chợt sửng sốt, sau đó dại ra thật lâu... Trong mắt phóng xuất ra dị quang khó có thể tin.
Trong cơ thể hắn lại nhiều thêm một khí tức không thuộc về hắn.
Khí tức này vô cùng yên tĩnh, hơn nữa tinh thuần mà thánh khiết, khi ý niệm của hắn đụng chạm đến khí tức này, bên trong tâm hồn hiện lên cảm giác “Thần thánh” rõ ràng mà mãnh liệt.
Đây là...
Tuy rằng cảm giác khác nhau, nhưng khí tức này là cái gì, Vân Triệt cũng không xa lạ, bởi vì ngay tại hai năm trước, hắn mới nhận được từ trên người Mộc Huyền Âm.
Khí tức nguyên âm!
“Thần Hi... nàng là... xử nữ?” Vân Triệt giật mình tự nói, cho dù như thế nào đều không thể tin tưởng.
Trong lòng hắn vốn biến chuyển Thần Hi thần thánh xuất thần thành yêu nữ khoác áo khoác thánh khiết, thật ra chưa thỏa mãn dục vọng. Nhưng mà khí tức nguyên âm trong cơ thể để cho cả người hắn triệt để rơi vào trong kinh ngạc và hỗn độn.
Đây là có chuyện gì...
Nguyên âm vẫn còn, chứng minh nàng chưa từng dính dáng gì với nam tử khác. Trước hôm qua, nàng chân chân chính chính bạch bích không tỳ vết, thánh khiết không nhiễm bụi trần.
Nhưng vì sao nàng lại với mình... còn là chủ động...
Rốt cuộc là vì sao?
Lúc Vân Triệt lờ mờ, chỗ bụng của hắn đột nhiên kịch liệt rung động một trận, sau đó một luồng khí tức vô cùng ấm áp ôn hòa bùng nổ, phóng xuất ra từng dòng khí ôn hòa giống vậy, từ trong ra ngoài, nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân hắn, sau đó lại nhanh chóng tụ lại về phía huyền mạch của hắn.
Vân Triệt còn chưa phản ứng kịp, trên dưới toàn thân đã bao phủ một tầng bạch mang nhàn nhạt.
Giống hệt với... sáng rọi thuần trắng che phủ trên người Thần Hi. Chính là còn xa mới trắng sáng cao quý thâm thúy như trên người Thần Hi.
Vân Triệt chậm rãi nâng tay, theo ý niệm của hắn chuyển động, trong lòng bàn tay hắn chậm rãi ngưng tụ lên một luồng bạch quang.
Đây là một màu trắng hết sức đơn thuần, không hề có bất cứ tạp chất gì. Luồng huyền quang này thật yên tĩnh, còn yên tĩnh hơn hỏa diễm, hàn lãnh, lôi điện... thậm chí còn yên tĩnh hơn cả huyền khí thuần túy nhất, nó trong yên tĩnh phóng thích ra sáng rọi, không có xao động, không hề có bất cứ tính công kích gì, hơn nữa Vân Triệt rõ ràng cảm nhận được khí tức giống như “Thần thánh” từ trong đó.
Luồng bạch quang này do huyền lực của hắn sinh ra, hắn nhìn chằm chằm, chính là nhìn như vậy, liền cảm giác được tâm tình của mình đang dần bình tĩnh một chút, liền ngay cả khiếp sợ mờ mịt trong lòng cùng với dục niệm khinh niệm mới vừa xao động lên đều chậm rãi bình ổn.
“Đây là... lực lượng của Thần Hi tiền bối.” Vân Triệt lẩm bẩm.
Thần lực đặc thù ở trong miệng Hạ Khuynh Nguyệt, trong thiên hạ chỉ có Thần Hi có được.
Thông qua nguyên âm của nàng, bản thân thế mà lại chiếm được thần lực chỉ có nàng mới có?
Đây rốt cuộc là lực lượng gì?
Bạch mang trên người Vân Triệt di động đồng thời trong thế giới huyền mạch của Vân Triệt cũng nhiễm lên một tầng quang hoa màu trắng.
Thế giới huyền mạch vốn bị bốn màu đỏ, màu lam, màu tím, màu đen chia ra chiếm cứ, cuối cùng nghênh đón màu sắc thứ năm, cũng là lực lượng thứ năm -- Quang Minh huyền lực.
Bởi vì luồng Quang Minh huyền lực này không phải do mầm mống Tà thần sinh ra, cho nên, nó đến cũng không mở ra lĩnh vực quang minh chỉ thuộc về thế giới huyền mạch của Vân Triệt, mà khẽ che phủ từng góc, thêm một phần quang hoa với khí tức thần thánh cho từng lĩnh vực.
Kể cả lĩnh vực hắc ám.
Nhưng giờ phút này, Vân Triệt cũng không biết đây là Quang Minh huyền lực. Càng không biết, bên trong huyền mạch của hắn, Quang Minh huyền lực và hắc ám huyền lực xuất hiện quỷ dị và cùng tồn tại là khái niệm hạng nào.
Ngũ đại nguyên tố huyền lực cơ bản tương sinh tương khắc. Nhưng tương khắc cũng có thể cùng tồn tại, cho dù thủy hỏa tương khắc mãnh liệt nhất cũng có thể cố chấp cùng tu luyện.
Nhưng quang minh với hắc ám lại là hai thuộc tính hoàn toàn trái ngược, không thể cùng tồn tại. Ở trong nhận thức của thần giới, cho dù ở trong nhận thức từ thời đại thần ma thượng cổ đều tuyệt đối không có khả năng cùng tồn tại.
Cho dù là nguyên tố sáng thế thần đều tuyệt đối không có khả năng làm được.
Vân Triệt nắm chặt bàn tay, bạch mang trong tay và trên người cùng biến mất. Hắn không luyện hóa khí tức nguyên âm thuộc về Thần Hi trong cơ thể, ngược lại áp chế nó, sau đó lòng mang phức tạp đi ra ngoài.
Đẩy cửa trúc ra, giống như đẩy cửa sổ của cảnh trong mơ. Vân Triệt liếc nhìn, thiếu nữ mộc linh đang đứng cách đó không xa, đang mắt đẹp nhìn nơi này, khi nhìn thấy hắn, nàng nhẹ bước sen, lập tức đi tới trước người hắn:
- Vân Triệt, ngươi cuối cùng đã đi ra.
Vân Triệt chột dạ trong lòng, mặt đỏ ửng lên một chút rồi mặt không đổi sắc nói:
- Ngươi... vẫn ở chỗ này đợi ta?
Hòa Lăng gật đầu:
- Ừm. Chủ nhân nói sau khi ngươi đi ra liền đi tìm chủ nhân.
Nàn báo cho biết phương hướng của Thần Hi, sau đó cánh môi mấp máy, muốn hỏi cái gì lại thôi.
- Ừm, được, ta đi đây.
Vân Triệt vội vàng lên tiếng trả lời, sau đó giống như chạy trốn rời đi, sợ Hòa Lăng hỏi nhiều.
Nhìn bóng lưng vội vàng mà đi của Vân Triệt, trên mặt non mềm của thiếu nữ mộc linh hiện lên sắc thái nghi hoặc ít có: Hắn và chủ nhân cùng ở bên trong một ngày một đêm... rốt cuộc đã làm cái gì?
Tại sao chủ nhân lại nói... hắn có thể giúp ta báo thù?
Thần Hi đứng ở giữa vạn hoa, bạch mang trên người quanh quẩn, lại giấu đi vẻ tao nhã của nàng sẽ khiến tất cả linh hoa nơi này ảm đạm không ánh sáng. Nhận thấy được Vân Triệt đến đây, nàng xoay người lại nhìn hắn, ôn nhu nói:
- Ngươi đã tỉnh.
-... Ừm.
Vân Triệt gật đầu, sau đó nhất thời không biết nên nói cái gì.
Thần Hi trước mắt giống như đứng trên đám mây, lời của nàng mềm nhẹ mà lạnh nhạt, khí tức phiêu miểu mà xa xưa, làm cho người ta không dám tới gần, e sợ khinh nhờn đến.
Trước mắt Vân Triệt lóe lên... bản thân thật sự đè nàng ở dưới thân, bừa bãi sính dục một ngày một đêm?
Thần Hi chậm rãi nói:
- Ngươi tạm thời vô tâm vô lực báo thù cho Lăng nhi, ta đã nói cho nàng. Nhưng mà, đừng quên ơn cứu mạng của Lăng nhi đối với ngươi, cũng đừng quên lời ngươi đã nói, chính là “Tạm thời”. Nếu tương lai ngươi có được đủ lực lượng, khi báo thù vì bản thân, đừng quên Lăng nhi.
Nói xong, nàng lại nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu:
- Nhưng mà, một ngày này, có lẽ sẽ nhanh chóng đến.
-... Dạ.
Vân Triệt miễn cưỡng đáp lại một chữ.
Thần Hi nhìn hắn, giọng nói mềm nhẹ như bông:
- Ngày này, nhớ ngưng tâm luyện hóa nguyên âm của ta, nếu như có một phần tổn thất, đều sẽ thật đáng tiếc.
Bốn chữ “Nguyên âm của ta” nhàn nhạt ôn nhu nói ra từ trong miệng nàng giống như chính là trần thuật lại một chuyện quá mức bình thường phổ thông.
“...” Vân Triệt bình tĩnh đứng ở đó, đầu óc xuất hiện cảm giác choáng váng rất nhỏ, cũng rất kỳ diệu, hồi lâu đều không biết nên đáp lại như thế nào.
Rất kỳ quái, cảm giác này. Thần Hi... nàng rốt cuộc là người như thế nào...
- Có phải ngươi có chuyện muốn hỏi không?
Nàng nói.
Trong lòng Vân Triệt thật sự có vô số nghi vấn, càng muốn biết nàng là thần nữ được thế nhân ngưỡng vọng, vì sao phải ủy khuất bản thân... Nhưng đối mặt với tiên tư vô trần vô cấu của nàng, hắn lại không thể hỏi một chữ trong lời nói như vậy ra khỏi miệng, nhịn hòi lâu, hắn chìa tay mình ra, một luồng huyền quang trắng sáng lóng lánh trong tay hắn:
- Thần Hi... tiền bối, vãn bối muốn biết, đây rốt cuộc là lực lượng gì?
Hắn nói hai chữ “Tiền bối” thật sự khó chịu.
Nhìn huyền quang màu trắng trong tay Vân Triệt, Thần Hi đúng là thật lâu không nói gì.
Vân Triệt hơi kinh ngạc, liếc mắt hỏi:
- Chẳng lẽ... có vấn đề gì?
Trầm mặc như trước, qua một hồi lâu, khí tức của Thần Hi cuối cùng mới xuất hiện một chút lay động, nàng lẩm bẩm một tiếng giống như thất thần tự nói:
- Vì sao, lực lượng này lại sẽ xuất hiện ở trên người ngươi...
Vân Triệt giật giật chân mày, trong lòng càng thêm nghi hoặc, hỏi dò
- Đây chẳng lẽ không phải do Thần Hi tiền bối cố ý ban cho ta?
“...” Thần Hi lại trầm mặc tiếp, trọn mười giây, nàng mới nhẹ nhàng nói ra:
- Lực lượng này là một huyền lực đặc thù, tên là Quang Minh huyền lực.