Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1321 - Chương 1323: Độc Linh Hòa Lăng

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1322" class="block_" lang="en">Trang 661# 2

 

 

 

Chương 1323: Độc linh Hòa Lăng



Biến hóa của Vân Triệt thật vi diệu, Hòa Lăng có thể cảm thấy được rõ ràng, lại cố tình khó miêu tả được ra, đại khái chính là một cảm giác kỳ diệu “Tồn tại” thăng hoa.

Khi Hòa Lăng đang trong mắt lấp lánh nhìn Vân Triệt, tầm mắt của Vân Triệt cũng rơi vào trên thân thể nàng, nói:

- Hòa Lăng, ngươi vẫn muốn trở thành độc linh Thiên Độc của ta sao?

Một câu nói bất ngờ của Vân Triệt khiến Hòa Lăng chợt sửng sốt, trong lúc nhất thời có phần không tin được. Lúc trước hắn rất kháng cự chuyện này, sở dĩ hắn kháng cự lại, nàng cũng hiểu được sâu sắc, cho nên trước khi cầu tử ấn trên người hắn hoàn toàn giải hết, nàng chưa bao giờ nhắc lại.

Mà hiện giờ hắn lại chủ động nói ra chuyện này, hơn nữa ánh mắt của hắn không có kháng cự với phức tạp, chỉ có ấm áp với kiên định.

Có lẽ, thời gian mười tháng này, hắn cuối cùng đã thuyết phục được bản thân hoàn toàn tiếp nhận chuyện này, cũng có lẽ sau khi hắn thành Thần Vương đã lột xác linh hồn, để cho lý giải về thế giới này của hắn đã vô hình xảy ra biến hóa.

Hòa Lăng gật đầu, vẫn nghiêm cẩn giống như khi trả lời Thần Hi:

- Xin ngươi để cho ta trở thành độc linh Thiên Độc. Ta sẽ dùng tất cả của ta đi trợ giúp ngươi, hơn nữa... hơn nữa ta sẽ vĩnh viễn không thúc giục ngươi dẫn ta đi tìm Phạm Đế thần giới, tương lai cho dù kết cục như thế nào, ta đều nhất định sẽ không hối hận.

Cho dù trong lòng gieo xuống mầm mống hắc ám, bản tính của nàng vẫn vô cùng thuần lương như trước, bản thân mất đi tự do, mất đi tồn tại, vẫn không muốn cho Vân Triệt trói buộc gì... Chỉ cầu một phần hy vọng.

Vân Triệt gật đầu, hắn đi đến gần vài bước, nhìn thẳng vào ánh mắt Hòa Lăng, chân thành nói:

- Được. Ta biết thù hận sau khi mất đi tất cả là thứ khắc cốt ghi tâm cỡ nào, nó chỉ có thể được phóng thích, cưỡng ép để cho ngươi buông tha và giải thoát sẽ chỉ khiến cho ngươi vĩnh viễn thống khổ không chịu nổi... Cho nên, vậy dồn tất cả đi báo thù đi!

Lời Vân Triệt nói khiến mắt đẹp trong suốt của Hòa Lăng rung chuyển.

Hắn chìa tay về phía Hòa Lăng:

- Phạm Đế thần giới không chỉ là kẻ địch của ngươi, cũng là kẻ địch của ta. Cho nên, ngươi về sau không chỉ là độc linh của ta, cũng là đồng bọn vận mệnh cùng kết hợp với ta. Ta cam đoan với ngươi, tương lai nếu như chúng ta có đủ lực lượng để chống lại bọn chúng, nhất định phải để cho bọn chúng trả lại gấp mười, gấp trăm lần bọn chúng đã thiếu nợ chúng ta.

Tuy rằng mục tiêu này vô cùng xa xôi, cho dù toàn bộ lịch sử thần giới không có ai có thể làm được, thậm chí không ai dám làm. Nhưng mà... ít nhất, đây là hứa hẹn của hắn đối với thiếu nữ mộc linh đã không tiếc phá hủy sự hiện hữu của mình cũng muốn báo thù nên có.

Mà đối với Hòa Lăng tâm hồn vẫn luôn quanh quẩn trong vực sâu hắc ám, trên đời này đã không có lời nói nàng tốt đẹp hơn lời này.

“...” Nàng thật dùng sức gật đầu, cánh môi run run, định nói chuyện, nhưng còn chưa ra khỏi miệng, nước mắt đã lã chã mà rơi.

Sau khi biết được Hòa Lâm và toàn bộ những tộc nhân thân cận nhất đã chết đi, bao phủ nàng không chỉ là thù hận, còn có vẻ cô tịch giống như lục bình. Lời Vân Triệt nói khiến cho nàng đang đắm chìm trong vực sâu hắc ám khôn cùng rõ ràng có một cảm giác mình không phải lẻ loi một mình, thậm chí... giống như cảm giác dựa vào...

Nhìn thân thể khẽ run của Hòa Lăng, Thần Hi cười nhẹ. Nàng luôn luôn kỳ vọng nhìn thấy... Vân Triệt cứu vớt Hòa Lăng.

- Một khi đã như vậy, liền vào bây giờ đi.

Tuy rằng cầu tử ấn ở trên người còn chưa hoàn toàn trừ khử, nhưng nhiều lắm chỉ là chuyện hai ba ngày. Tâm ý đã định, cũng không còn do dự như trong quá khứ. Vân Triệt tiến lên trước một bước, thân thể gần như dính vào trên người Hòa Lăng, sau đó hơi sững sờ, xấu hổ xoay người lại, ngượng ngùng nói:

- A... Thần Hi tiền bối, phải làm như thế nào?

Thần Hi đến bên cạnh hai người, bàn tay như tiên ngọc cầm lấy tay trái của Vân Triệt:

- Lăng nhi, một khi trở thành độc linh, gần như không có khả năng quay đầu, ngươi... thật sự đã chuẩn bị xong chưa?

Chân mày Vân Triệt hơi giật giật... Thần Hi nói chính là “Gần như không có khả năng” quay đầu, mà không phải là “Không còn khả năng”.

Hòa Lăng lau nước mắt trên mặt, không chút do dự gật đầu:

- Từ mười tháng trước, Lăng nhi đã chuẩn bị xong.

- Được.

Thần Hi khẽ gật đầu, ngọc thủ lay động, ngón tay điểm nhẹ trong lòng bàn tay Vân Triệt:

- Phóng thích khí tức căn nguyên của Thiên Độc châu, một luồng là được.

Vân Triệt lập tức làm theo, ý niệm vừa động, một chút ánh sáng màu xanh đậm lóng lánh lên trong lòng bàn tay hắn.

Ngón tay ngọc của Thần Hi khẽ động, nhất thời, quang mang Thiên Độc này liền phóng thích theo nàng chỉ dẫn, nhẹ nhàng điểm lên trên mi tâm của Hòa Lăng.

- Lăng nhi, nhắm mắt lại, bình ổn tâm hồn, cảm nhận lấy linh hồn đụng chạm với giao hòa, đừng có kháng cự gì.

Hòa Lăng vẫn nhắm mắt đẹp lại, rất nhanh, chỗ mi tâm nàng bị quang mang Thiên Độc đụng chạm vào hiện lên một huyền trận màu xanh chừng một tấc... Cùng lúc đó, một huyền trận màu xanh giống như đúc hiện lên trên lòng bàn tay Vân Triệt, hai huyền trận đồng thời xoay tròn, phóng thích ra quang mang xanh đậm thuần khiết không tỳ vết.

Thế tay của Thần Hi lại thay đổi, một đường huyền quang đâm rách ngón tay Vân Triệt, mang lên một giọt máu tươi, nhỏ lên trên huyền trận ở mi tâm Hòa Lăng, lập tức nhập vào.

Thiên Độc châu kết hợp làm một thể với thân thể của Vân Triệt, cho nên đây không chỉ là một nghi thức hóa linh, chính là một nghi thức khế ước giống như Hồng nhi.

Mà cho dù nghi thức hóa linh hay nghi thức khế ước, quyền chủ động lại không ở trong tay Vân Triệt, cũng không ở trong tay Thần Hi, mà ở trong tay Hòa Lăng. Toàn bộ quá trình, chỉ cần Hòa Lăng có một chút hối hận và kháng cự, nghi thức sẽ bị gián đoạn bất cứ lúc nào.

Muốn cưỡng ép chế ngự hóa linh người cũng giống như cưỡng ép một huyền giả thần đạo hạ nô ấn là chuyện gần như không có khả năng... Phải là đối phương hoàn toàn tự nguyện.

Mà một khắc này là thỉnh nguyện cho tới nay của nàng, sao sẽ kháng cự.

Huyền trận xanh đậm xoay tròn mười mấy vòng ở mi tâm của nàng, sau đó đột nhiên phóng xuất ra quang hoa màu xanh vô cùng nồng đậm, cả người nàng đắm chìm trong quang hoa, bóng dáng dần dần hư ảo, sau đó lại dần trở nên rõ ràng... Nàng nhìn một thế giới hoàn toàn mới, một không gian màu xanh biếc kỳ dị, nàng cảm giác linh hồn và thế giới màu xanh biếc này dần dần tương liên, như máu thịt nhanh chóng tương liên...

Mà cảm giác này không chỉ xuất hiện ở trên người Hòa Lăng, Vân Triệt cũng cảm giác được khí tức của Hòa Lăng đang chậm rãi dung nhập vào trong tính mạng của hắn... Giống như Hồng nhi năm đó.

Xôn xao --

Quang hoa tan hết.

Trong yên tĩnh, Hòa Lăng chậm rãi mở to mắt, trước mắt vẫn là Vân Triệt và Thần Hi, chung quanh vẫn là thế giới mà nàng quen thuộc, nàng vẫn là bản thân mới vừa rồi, thân thể, ăn mặc không hề có một chút biến hóa... Nhưng mà, khí tức của nàng, còn có cảm giác đối với thế giới của nàng đã hoàn toàn thay đổi.

Trừ bỏ khí tức mộc linh của bản bản thân nàng, tràn đầy trên người nàng là khí tức Thiên Độc mỏng manh mà tinh thuần. Vì độc lực Thiên Độc châu hoàn toàn yên lặng, khí tức Thiên Độc này chỉ có tinh lọc khí.

Nghi thức hoàn thành, nàng hiện giờ đã không chỉ là Hòa Lăng, còn là độc linh Thiên Độc. Cũng bắt đầu từ một khắc này, Thiên Độc châu cuối cùng một lần nữa có được độc linh, mà không phải là một viên hoạt tử châu.

Thiên Độc châu thuộc Vân Triệt, vả lại kết hợp với thân thể của hắn, không cách nào chia lìa, cũng có ý nghĩa sau này ý chí, sinh mệnh, tự do của Hòa Lăng đều do Vân Triệt khống chế.

Nàng quỳ gối cúi người, bái Vân Triệt:

- Chủ nhân.

Vân Triệt vội vàng đưa tay;

- Không cần không cần, ta nói, chúng ta là đồng bọn.

Hòa Lăng lại bướng bỉnh lắc đầu, sau đó chuyển sang Thần Hi, lại bái xuống:

- Chủ nhân, Lăng nhi... Về sau lại không thể làm bạn bên cạnh ngài. Đại ân của ngài, trọn đời Lăng nhi không quên, nếu có kiếp sau, Lăng nhi nguyện lấy mười kiếp làm nô tỳ đến báo.

Thần Hi buông tay Vân Triệt ra. Hòa Lăng cuối cùng vẫn phải trở thành độc linh Thiên Độc, cũng đã giải xong một tâm sự của nàng, đây đều là kết quả vô cùng tốt cho dù đối với Vân Triệt hay đối với Hòa Lăng. Trở thành độc linh, sau này cuộc đời của Hòa Lăng sẽ không còn tuyệt vọng khô cạn, có Hòa Lăng, theo độc lực của Thiên Độc châu thức tỉnh, trong khoảng thời gian ngắn nhất Vân Triệt sẽ có được lực lượng uy hiếp khiến bất cứ kẻ nào đều không thể không kiêng kỵ.

Thần Hi thật ôn nhu nói:

- Lăng nhi, ngươi cẩn thận đi theo hắn, đó là báo đáp tốt nhất đối với ta. Hiện giờ ngươi cũng không mất đi bản thân, mà trở thành tồn tại ở cấp bậc rất cao. Báo thù tất nhiên quan trọng, nhưng trừ đó ra, ngươi thu được cuộc đời mới sẽ phát hiện rất nhiều chuyện còn quan trọng hơn báo thù.

- Vâng, Lăng nhi sẽ nhớ kỹ lời chủ nhân nói.

Hòa Lăng run giọng nói, đối với Thần Hi, nàng vẫn lấy “Chủ nhân” để xưng hô.

Thần Hi nói:

- Vân Triệt, ngươi mới vừa vào Thần Vương, huyền khí chưa ổn lại thiếu lượng lớn dương khí, hôm nay liền không cần tu luyện nữa, cẩn thận tĩnh tu một chút đi.

- A... Dạ.

Vân Triệt hơi chột dạ lên tiếng trả lời.

- Lăng nhi, mặc dù ngươi đã là độc linh Thiên Độc, nhưng năng lực của thân là vương tộc mộc linh cũng không mất đi. Trong Thiên Độc châu bao hàm một thế giới thần kỳ, thần mộc linh hoa của nơi này cũng có thể sinh trưởng trong thế giới Thiên Độc. Mấy ngày này ngươi trong lúc thích ứng với cuộc sống mới cũng thử di chuyển thần mộc linh hoa của nơi này vào trong thế giới Thiên Độc, tương lai khi rời đi nơi này, cũng có thể mỗi ngày rèn luyện ngọc đan linh dịch cho chủ nhân mới của ngươi.

Linh hoa dị thảo của luân hồi cấm địa đều chỉ có thể sinh trưởng trong môi trường cực kỳ tinh thuần, mà tuy rằng năng lực mạnh nhất của Thiên Độc châu là độc lực, nhưng không gian Thiên Độc của nó cũng lại là một thế giới tinh thuần cực đoan... Bởi vì độc đến cực hạn, vốn là một thứ tinh thuần cực đoan.

Sau khi đột phá tới Thần Vương cảnh, Vân Triệt liền không nóng lòng tu luyện, mỗi ngày củng cố huyền lực mới sinh, sau đó không nhanh không chậm hóa giải phạm hồn cầu tử ấn vốn vô cùng đáng sợ. Rất nhanh, giống như lời Thần Hi nói, ba ngày ngắn ngủi sau đó, phạm hồn cầu tử ấn hoàn toàn xóa đi khỏi trên người Vân Triệt, không còn lưu lại một chút nào.

Mà cách hắn tiến vào luân hồi cấm địa khó khăn lắm mới chỉ qua thời gian không đến một năm.

Hạ Khuynh Nguyệt cũng được, Mộc Huyền Âm cũng thế, các nàng biết được Vân Triệt trúng phạm hồn cầu tử ấn, quả quyết đều không có khả năng nghĩ đến, nguyền rủa đáng sợ này đã triệt để biến mất ở trên người Vân Triệt.

Mà nội tâm của Vân Triệt cũng bình thản hơn lúc hắn mới vừa vào luân hồi cấm địa rất nhiều, ít nhất, về biểu hiện hoàn toàn không cảm thấy sốt ruột, không cam lòng, mê man cùng với mối hận nghiến răng đối với Thiên Diệp Ảnh Nhi.

Hóa giải phạm hồn cầu tử ấn, hắn không đưa ra phải rời khỏi nơi này với Thần Hi. Hắn cuối cùng thoát khỏi bóng đè, cuối cùng thành Thần Vương, có độc linh Thiên Độc và hy vọng mới, lại mới vừa ưng thuận hứa hẹn với Hòa Lăng... Nếu khí huyết lên cao rời đi lúc này, rất có thể lại chôn cất tất cả vào địa ngục.

Dù sao, mới chỉ thành Thần Vương, ở trước mặt nhân vật như Thiên Diệp vẫn là con kiến hèn mọn. Ả đã lộ ra răng nanh, tuyệt đối không có khả năng thu tay lại như vậy.

“Mạt Lỵ...” Vân Triệt dựa vào trước một gốc cây linh mộc, trong lúc suy tư, trong miệng nhẹ nhàng lẩm bẩm, ngón tay khẽ chạm lên chiếc nhẫn trên ngón giữa, giống như muốn mượn nó truyền đạt dòng suy nghĩ và hiện trạng lúc này của mình cho nàng, để cho nàng không cần lo lắng cho mình.

Đó là tín vật lập gia đình mà Mạt Lỵ ép Thải Chi cho hắn.

Lúc hắn đang thất thần cũng không chú ý tới, theo ngón tay hắn đụng chạm lên, trên chiếc nhẫn đột nhiên lóe lên chút quang hoa xanh biếc thật mong manh.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment