.
._661__1" class="block_" lang="en">Trang 661# 1
Chương 1322: Sẽ thành Thần Vương
Kết giới đến từ Thần Hi biến mất, Vân Triệt hạ xuống từ không trung, dưới sự hưng phấn đã vô ý giẫm đạp lên một mảnh linh hoa phía dưới.
Hắn lập tức ngồi xổm xuống, Quang Minh huyền lực trên tay vận chuyển, theo một chút bạch mang che phủ, mảnh linh hoa bị giẫm đạp kia giống như sinh linh tỉnh lại cấp tốc dựng thẳng lên, cũng tỏa sáng ra sinh mệnh tràn đầy còn hơn xa lúc trước, nụ hoa vốn khép lại cũng chậm rãi nở rộ.
Hoa cỏ chung quanh đều bắt đầu nhẹ nhàng lay động, nỗ lực tụ lại về phía Vân Triệt.
Bạch quang trên tay trôi đi, hồi tưởng lại hành động hoàn toàn theo bản năng của bản thân, hắn yên lặng đè chóp mũi: Ta trở nên lương thiện như vậy từ khi nào, thậm chí ngay cả một gốc cây hoa cỏ đều lập tức cứu lên...
Hắn đã sớm biết Hắc Ám huyền lực sẽ ảnh hưởng đến tính tình của con người.
Thật hiển nhiên, Quang Minh huyền lực đều là tồn tại đặc thù giống như Hắc Ám huyền lực, thuộc tính lại hoàn toàn trái ngược nhau đều sẽ trong vô hình ảnh hưởng đến tính tình của con người, mà mầm mống ảnh hưởng cũng lại hoàn toàn tương phản với Hắc Ám huyền lực.
Mà chuyện thân mang Hắc Ám huyền lực này, Vân Triệt tự nhiên tuyệt đối không dám để Thần Hi biết. Toàn bộ sinh linh của đông, tây, nam ba thần vực đều ghét Hắc Ám huyền lực như kẻ thù, huống chi là Thần Hi người mang Quang Minh huyền lực.
Vân Triệt thật xác định, nếu Thần Hi biết được hắn thân mang Hắc Ám huyền lực, đừng nói sẽ không đối xử tốt với hắn như vậy... Một chưởng chụp chết hắn đều có khả năng.
Áp chế hưng phấn với kích động trong lòng, Vân Triệt đi tới trước mặt Thần Hi và Hòa Lăng, cung kính nói:
- Thần Hi tiền bối.
Trong mười tháng này, mỗi ngày hắn và Thần Hi song tu ba canh giờ, chưa bao giờ có một ngày gián đoạn, tiên cơ ngọc thể chưa bao giờ có người dám hy vọng xa vời được đụng chạm vào nửa ngón tay, mỗi ngày hắn thế mà lại đều có thể hưởng thụ khinh nhờn đáng kể. Trong khoảng thời gian này, hắn quen thuộc với ngọc thể của Thần Hi có thể nói vượt qua bất cứ một nữ tử nào...
Nhưng mà, một khi ra khỏi gian nhà trúc kia, mỗi lần đối mặt với Thần Hi hắn đều cung kính, không dám có một chút mạo phạm.
Ở phương diện nữ nhân, từ trước đến nay Vân Triệt đều là kẻ to gan lớn mật. Ban đầu ở Huyễn Yêu giới, hắn còn trêu chọc đủ kiểu với tiểu Yêu Hậu ngay cả người cửu tộc đều tàn sát... Hạ Khuynh Nguyệt vừa mới gặp lại liền dám hạ tay.
Nhưng mà, tiên tư xuất trần và uy nghi thần thánh của Thần Hi lại khiến cho Vân Triệt ngoài song tu ra lại không dám sinh chút lòng khinh nhờn đối với nàng, ở trước mặt nàng chẳng những đàng hoàng tử tế, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng.
Thần Hi chìa tay tuyết ra, lấy linh dịch trong tay Hòa Lăng:
- Vân Triệt, đi bình phục chút khí huyết, sau đó đến trong phòng trúc.
Vân Triệt ngạc nhiên, sau đó hơi khó khăn nói:
- Hả? Cái kia... Hôm nay không phải đã song tu rồi sao?
Tuy rằng đã sớm biết mỗi ngày Vân Triệt và Thần Hi ở trong phòng trúc ba canh giờ làm cái gì, nhưng mặt đối mặt nghe được từ trong miệng Vân Triệt hai chữ “Song tu”, trên khuôn mặt non mềm của thiếu nữ mộc linh nhất thời ửng đỏ, hoảng sợ tránh mắt đi.
Mắt đẹp của Thần Hi trong suốt thần thánh:
- Không liên quan đến song tu. Mười tháng này, ngươi đã hoàn toàn luyện hóa nguyên âm của ta, hơn nữa tiến cảnh của bản thân ngươi và tâm tình bình thản, thời cơ đã đến.
- Hôm nay, ta tới giúp ngươi thành Thần Vương!
Kết giới trong suốt của luân hồi cấm địa che phủ một tầng bạch quang rất mỏng, mặc dù chỉ là biến hóa rất nhỏ bé, cũng hoàn toàn triệt để ngăn cách tất cả, cho dù Long hoàng đến cũng sẽ lập tức biết được Thần Hi tất nhiên đang tiến hành đại sự nào đó không thể quấy rầy, tuyệt đối sẽ không cố tình xông vào trong đó.
Hòa Lăng đứng trong bách hoa, đứng từ xa nhìn phòng trúc nhỏ kia, hai tay khẩn trương đan vào nhau.
Bên ngoài phòng trúc nhìn không khác gì bình thường, nhưng không gian bên trong lại xảy ra biến hóa cực lớn.
Đây là một thế giới trắng xóa, trừ bỏ Vân Triệt và Thần Hi ngồi đối diện nhau ra, không còn gì khác, cũng không nhìn thấy tận cùng. Mà trong thế giới trắng xóa này, một dòng khí vô hình lại phóng thích ra khí tức mênh mông trong không tiếng động bắt đầu khởi động, như điềm báo cơn lốc thổi quét.
Nhưng luồng khí tức này không phải đến từ Thần Hi, mà là từ Vân Triệt.
Ở dưới lực lượng của Thần Hi dẫn dắt, huyền khí của Vân Triệt đang không ngừng phóng ra ngoài, mà huyền khí phóng ra ngoài lại không hề tiêu tán như vậy, ngược lại chiếm cứ chung quanh, giống như bị thứ gì đó giam cầm, tạo thành từng mảng mây huyền khí vô hình, bao phủ ở bên người Vân Triệt.
Nhanh chóng, tất cả huyền khí của hắn bị dẫn ra, thế giới huyền mạch trở nên hoàn toàn trống không.
Mà mầm mống dẫn dắt và tiêu hao có khác biệt trên bản chất, lại không mang đến cảm giác mỏi mệt gì cho Vân Triệt, ngược lại để cho tinh thần của hắn càng trở nên bình tĩnh thêm.
Thần Hi trầm tĩnh hồi lâu cuối cùng có động tác, theo ngọc thủ của nàng vung lên, tất cả đám mây huyền khí chậm rãi phủ xuống, tụ về phía thân thể của Vân Triệt, cũng trong tụ lại dần dần áp súc, đến cuối cùng, tạo thành một cái kén lớn vô hình bao phủ toàn thân Vân Triệt.
Bên tai Vân Triệt, truyền đến giọng nói nhẹ nhàng như mộng của Thần Hi:
- Huyền khí này, là cả đời ngươi tích lũy thành. Cẩn thận hồi tưởng lại luồng huyền khí đầu tiên trong cuộc đời ngươi cho tới toàn bộ biến hóa bây giờ, nhất là mỗi một lần lột xác về cấp bậc.
“...” Vân Triệt nhắm nghiền hai mắt, không tiếng động.
- Từ phàm đạo nhập thần đạo, là biến đổi về chất của huyền khí vượt qua phàm nhập vào thần. Mà đi vào Thần Vương cảnh, lại là huyền khí chân chính biến đổi về chất ỏ thần đạo, thành Thần Vương cũng tượng trưng cho ngươi chính thức bước chân vào cấp bậc cao cấp của thần đạo, có tư cách trở thành oai phong một phương, thậm chí vương của một giới.
- Cẩn thận cảm thụ tất cả biến hóa!
Thần Vương cảnh, cảnh giới bao nhiêu huyền giả cả đời không dám hy vọng xa vời. Cũng có vô số huyền giả có thiên phú kiêu nhân có một không hai, trăm năm ngắn ngủi, thậm chí vài thập kỷ thành Thần Linh cảnh, lại mắc kẹt ở bình cảnh thành Thần Vương, cuối cùng cả đời đều không thể đột phá.
Mà đối mặt với Vân Triệt huyền lực mới vừa vào Thần Linh cảnh đỉnh phong, lời Thần Hi nói lại vô cùng chắc chắn bình thản, giống như ở trong mắt nàng, Vân Triệt đột phá cấp bậc tiếp theo cũng không phải nếm thử, mà là tất nhiên.
Giọng nói của Thần Hi dần dần đi xa, tầng huyền khí vờn quanh Vân Triệt vào lúc này đột nhiên bạo động, hóa thành vô số nước lũ huyền khí, trào ngược về huyền mạch trống không của Vân Triệt.
Rầm ----
Thế giới huyền mạch của Vân Triệt phát ra tiếng nổ vang kéo dài.
Như vạn nhạc sụp đổ, như ngàn vạn gió lốc tàn sát bừa bãi, như vô số núi lửa phun trào... trong thế giới huyền mạch hoàn toàn đại loạn, huyền khí dũng mãnh tiến vào vặn vẹo, thoát phá từng tầng. Mà mầm mống náo loạn cũng không dần dần yên ổn, ngược lại tăng lên trong từng nháy mắt... Huyền khí mênh mông vốn cuồn cuộn bị vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ, lại tản ra huyền quang vô tận.
Đến cuối cùng, không gian của toàn bộ thế giới huyền mạch cũng bắt đầu phủ kín vết rách càng ngày càng nhiều, cho đến phủ kín toàn bộ thế giới huyền mạch, tiếp tục như thế, thế giới huyền mạch của Vân Triệt giống như sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.
Nhưng mà, vẻ mặt của Vân Triệt lại cực kỳ bình tĩnh.
Hắn cảm giác mình khi thì đặt mình trong núi lửa phun trào, khi lại táng thân trong biển lôi điện dữ tợn tàn sát bừa bãi, lúc lại rơi xuống vực sâu hắc ám vô tận... Nhưng tâm hồn của hắn lại bình tĩnh không một chút gợn sóng, hắn yên lặng cảm nhận huyền khí biến hóa, huyền mạch biến hóa, cùng với toàn bộ thế giới biến hóa.
Rầm... rắc!!
Thế giới huyền mạch vào một khắc này cuối cùng vỡ thành mảnh nhỏ.
Thế giới huyền mạch vỡ nát, vô số huyền quang vỡ vụn lóng lánh, như bầu trời đêm phủ kín đầy sao.
Cùng một nháy mắt, Thần Hi mở mắt đẹp, giọt linh dịch đã chuẩn bị tốt nhẹ nhàng theo ngón tay ngọc của nàng chạm lên trên ngực Vân Triệt, sau đó không tiếng động nhập vào.
Thế giới huyền mạch yên lặng đột nhiên phóng xuất ra sức sống kỳ dị... Trong lúc nhất thời thế giới huyền mạch vạn sao bay múa, vô số linh khí trong thiên địa rót thành ngàn vạn dòng nước lũ, như vạn điểu triêu phượng, tuôn vào trong thân thể Vân Triệt.
Trong luân hồi cấm địa đột nhiên cuốn lấy từng trận cuồng phong, mà toàn bộ cuồng phong dũng mãnh đổ vào phòng trúc đã yên tĩnh hồi lâu, cũng càng ngày càng cuồng bạo, hồi lâu đều không có dấu hiệu dừng lại, thiếu nữ mộc linh ngơ ngác nhìn, trên mặt là vẻ kinh ngạc thật sâu.
Trong thế giới trắng xóa, vẻ mặt của Vân Triệt vẫn bình tĩnh như trước, từ đầu đến cuối đều không có một chút thay đổi. Tóc của hắn tung lên cao cao, toàn thân lưu động quang hoa kỳ dị, đây là huyền khí chi mang tinh thuần, còn lộng lẫy chói mắt hơn bất cứ huyền quang gì mà Vân Triệt đã phóng thích ra trong quá khứ.
Linh khí vẫn bắt đầu khởi động, mà huyền quang trên người hắn cũng bắt đầu dần dần cường thịnh, cả người giống như một vầng mặt trời nhô lên cao, khiến cho người ta khó có thể nhìn thẳng.
Vẻ mặt của Vân Triệt cuối cùng bắt đầu thay đổi... Cảm giác của hắn thay đổi, cảm giác đối với huyền khí, đối với thân thể và đối với thế giới, một luồng khí tức chưa bao giờ có bắt đầu khởi động trong huyền mạch, sau đó chậm rãi lan tràn về phía toàn thân hắn, rõ ràng tới mỗi một đường vân da thịt.
Cuối cùng, vào một khoảnh khắc nào đó, ánh mắt hắn mở ra.
Rầm ----
Một tiếng vang thật lớn, như thương long gầm lên, trên người Vân Triệt bạo liệt huyền quang, một luồng sóng khí khủng bố tuyệt luân bùng nổ trên người hắn, thế giới trắng xóa kịch liệt chấn động ở dưới luồng sóng khí này, đồng thời phát sinh vặn vẹo có thể thấy được rõ ràng.
Áo trắng tóc dài của Thần Hi bị sóng khí tốc lên, mắt đẹp mở ra, vừa khéo đụng chạm vào ánh mắt của Vân Triệt. Cánh môi tuyệt mỹ của nàng khẽ nhếch lên, cười nhẹ nhàng trong khoảnh khắc như ảo cảnh tiên mộng khiến Vân Triệt dại ra thật lâu... Sau đó hắn chợt đứng lên, nhào lên trên người Thần Hi.
Tâm tình mới sinh, mang đến cho hắn trùng tố không bằng kính sợ khí tức thần thánh của Thần Hi.
- Ngươi...
Không muốn mình bị tỉnh lại từ trong ảo cảnh tốt đẹp này theo giọng nói của nàng, hắn đột nhiên ngậm lấy cánh môi khẽ nhếch của Thần Hi, sau đó thô bạo xé rách quần áo của nàng, trong lúc quần áo xé rách bay múa, đường cong uyển chuyển triển lộ không thể nghi ngờ... Lần đầu tiên, hắn cường thế bá đạo như thế ở trên người Thần Hi, quên mất thân phận của nàng và hậu quả.
Giọt linh dịch kia không phải có khả năng thúc đẩy Vân Triệt đột phá, mà tăng tốc quá trình đột phá của hắn, bằng không, từ Thần Linh cảnh sải bước đến Thần Vương cảnh, lấy huyền mạch đặc biệt của Vân Triệt, cũng có lẽ cần mười ngày, thậm chí mười mấy ngày.
Hòa Lăng yên tĩnh và đợi ở bên ngoài, khi khí tức cuối cùng vững vàng lại, đôi mắt của nàng nhìn chằm chằm, đang trong khẩn trương đợi chờ, lại rất lâu đều không đợi được Vân Triệt và Thần Hi đi ra... Lại qua trọn một canh giờ, cửa trúc đã khép chặt hồi lâu cuối cùng mới được mở ra.
Vân Triệt chậm rãi đi ra từ bên trong, cũng đi vào chỗ sâu trong tròng mắt của Hòa Lăng.
Hắn hình như đã thay đổi một thân băng hoàng tuyết y mới, trên người phóng thích ra một luồng khí tức “Không bụi bặm” vi diệu. Khí tức của hắn trở nên nội liễm, từ trên người hắn, Hòa Lăng gần như không hề cảm giác được sự tồn tại của chút huyền khí nào. Liền ngay cả đôi mắt của hắn cũng đã đánh mất lợi hại trong quá khứ, trở nên đặc biệt nhu hòa... Sau nhu hòa, lại là thâm thúy không cách nào nhìn thấu.
Phía sau Vân Triệt, Thần Hi cũng theo sau đi ra... mà là lần đầu tiên, Thần Hi đi ra khỏi phòng trúc sau Vân Triệt, váy dài trắng thuần ban đầu trên người cũng đổi thành một thân tuyết váy màu trắng tinh, nhưng Hòa Lăng lại chưa lập tức chú ý tới dị thường rõ ràng đó, nàng nhìn Vân Triệt, trong mắt đẹp tràn đầy ánh sáng lạ:
- Thành... thành công?
- Ừm.
Vân Triệt mỉm cười gật đầu, cảm nhận được lực lượng lưu động ở trên người... Một luồng lực lượng hùng hậu đến khó tưởng tượng nổi, hắn vẫn có cảm giác hư ảo thật sâu như trước.
Ở dưới chín tầng lôi kiếp thành Thần Linh cảnh cho đến nay mới qua thời gian một năm.
Thời gian một năm, hắn đã hoàn thành một bước đột phá cấp bậc mà người khác đến hết cuộc đời đều không dám hy vọng xa vời... Bước vào cảnh giới Thần Vương!