.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1324" class="block_" lang="en">Trang 662# 2
Chương 1325: Thiên Lang Khê Tô
Trong ngày thường chiếc nhẫn này luôn có lam quang vờn quanh, nhưng sáng rọi loáng thoáng, nhẹ đến không thể thấy. Mà lúc này, tầng lam quang này lại đặc biệt nồng đậm, khi Vân Triệt nâng tay trái lên, lam quang đã gần như bao phủ toàn bộ bàn tay hắn vào trong đó.
- Đây là...
Vân Triệt tỏ vẻ ngạc nhiên.
Nhìn phản ứng của Vân Triệt, hiển nhiên chính hắn đều không hề biết trong đó cất giấu cái gì, bàn tay trắng nõn của Thần Hi khẽ phất, một chút bạch mang điểm lên trên chiếc nhẫn của hắn:
- Bên trong chiếc nhẫn này có một linh hồn thật mỏng manh sống nhờ, lúc này đang giãy giụa muốn thoát ra.
Lời Thần Hi nói khiến Vân Triệt chợt sửng sốt, sau đó đột nhiên nghĩ tới lời Mạt Lỵ nói khi kêu Thải Chi giao chiếc nhẫn này cho hắn:
“Chiếc nhẫn này là năm đó trước khi ca ca lâm chung đã lưu lại, ca ca nói trong chiếc nhẫn này lưu lại linh hồn cuối cùng của ca ca, có thể phù hộ ta một đời một kiếp... Mười hai năm trước, trước khi ta đi nam thần vực đã giao chiếc nhẫn này lại cho Thải Chi, bây giờ, ta giao nó cho ngươi.”
- Chẳng lẽ là...
Quang Minh huyền lực của Thần Hi cường đại cỡ nào, dưới bạch mang nàng điểm ra, linh hồn đang giãy giụa bình ổn xuống, sau đó lam quang cấp tốc lấp lánh tràn ngập, tiếp theo trước người Vân Triệt thong thả hiện lên một hình ảnh mơ hồ màu xanh biếc.
Một bóng người!
Bóng người xanh biếc này có dáng người tương tự với Vân Triệt, tuy rằng chỉ là một hình ảnh mơ hồ đến không thể phân biệt được khuôn mặt, nhưng lại khiến cho Vân Triệt cảm giác được một luồng khí thế oai hùng bức người... Chỉ cần tàn hồn đã là như thế, không hề nghi ngờ, khi tàn hồn này còn sống nhất định là nhân vật uy lăng thiên hạ.
- Chủ nhân... A!
Cách đó không xa, Hòa Lăng nâng đóa hoa xanh ngọc vừa mới hái xuống đi tới, đột nhiên nhìn thấy hình ảnh kỳ dị đang hiện ra, thét một tiếng kinh hãi, dừng bước.
- Một ngày này... cuối cùng vẫn phải đến...
Theo tàn hồn màu xanh biếc dần dần rõ ràng, một giọng nói mỏng manh mà ngân nga cũng vang lên theo, mang theo cảm thán thật sâu và đau thương mơ hồ.
- Ngươi là... Thiên Lang tinh thần... Khê Tô?
Vân Triệt trong trố mắt hỏi.
Trong chiếc nhẫn có “Linh hồn cuối cùng của ca ca”, Vân Triệt vốn tưởng rằng đó chỉ là một chút linh hồn tàn mạt, là gửi gắm cuối cùng của Mạt Lỵ và Thải Chi đối với Khê Tô... Có lẽ Mạt Lỵ và Thải Chi vẫn luôn cho rằng như thế, tuyệt đối không nghĩ tới, đây chẳng những không phải là tàn mạt, lại còn có thể hiện ra đầy đủ, thậm chí có thể phát ra âm thanh.
Muốn lưu lại mảnh nhỏ linh hồn như thế, cần lấy tổn thương tuổi thọ và hồn nguyên làm đại giới, vì sao hắn phải làm như thế?
Lời Vân Triệt nói khiến tàn hồn màu xanh biếc có phản ứng, vả lại phản ứng đặc biệt kịch liệt, hồn ảnh xuất hiện vặn vẹo, giọng nói cũng mang theo tàn khốc:
- Ngươi là ai? Vì sao chiếc nhẫn này lại ở trên tay ngươi?
Vân Triệt cảm nhận được sự sốt ruột trong giọng nói của tàn hồn, vội vàng nói:
- Chiếc nhẫn này là do Mạt Lỵ giao cho ta, nàng nói bên trong có linh hồn cuối cùng của ca ca nàng, cho nên, ngươi chính là ca ca của nàng... Thiên Lang tinh thần Khê Tô đã mất mạng?
Lời Vân Triệt nói khiến tàn hồn thoáng bình tĩnh lại, một cảm giác linh hồn đụng chạm vi diệu đánh úp lại, tàn hồn đang nghiêm cẩn đánh giá hắn, cũng thăm dò hư thực trong lời nói của hắn.
Hồi lâu, tàn hồn phát ra âm thanh:
- Khê Tô đã chết, ta chỉ vì hắn không cam lòng mà lưu lại một tia tàn hồn hèn mọn. Mạt Lỵ nàng cam nguyện giao chiếc nhẫn này cho ngươi, xem ra, nàng cuối cùng tìm được người ta hy vọng nàng tìm thấy, chính là... Ngươi lại yếu kém như thế.
Vân Triệt cười khổ một tiếng, so sánh với Mạt Lỵ, hắn thật sự quá mức nhỏ yếu:
- Hổ thẹn. Khê Tô đại ca, ngươi lưu lại tàn hồn, lại xuất hiện vào hôm nay, có phải có chuyện gì muốn nói với Mạt Lỵ không? Ta nhất định sẽ một chữ không sót chuyển cáo cho nàng.
Người thân đã từng là Thiên Lang tinh thần Khê Tô, ca ca của Mạt Lỵ, cũng là người thân nhất của nàng, cái chết của hắn mang đến cho Mạt Lỵ bi thương với oán hận vô tận. Vân Triệt thật sự không ngờ có một ngày mình lại có thể đối thoại với tàn hồn của hắn.
Mà hắn biết rõ, tia tàn hồn của Khê Tô hôm nay hiện thân có hậu quả chính là sẽ triệt để tan thành mây khói, từ nay về sau.... không còn tồn tại.
Hồn ảnh của Khê Tô ngẩng đầu, giống như đang nhìn lên trời cao xa xôi:
- Tia linh hồn này, là năm đó trước khi chết ta cố tình lưu lại, giam cầm trên chiếc nhẫn trên tay ngươi. Mà giam cầm này sẽ cởi bỏ trước “Tinh y chi nhật” tiến đến... Ta muốn biết Mạt Lỵ nàng có thành công trốn thoát không, ngươi, có thể nói cho ta biết không?
Cho dù hắn tử vong cũng không cách nào buông bỏ vướng bận đối với Mạt Lỵ.
Mạt Lỵ... Có... thành công trốn thoát không?
Vân Triệt không hiểu ra sao:
- Mạt Lỵ nàng... Trốn thoát? Trốn thoát đi đâu? Tại sao muốn trốn? Lời này của ngươi có ý gì?
Thần Hi: “...”
- Xem ra ngươi cũng không biết. Đúng vậy, ngươi nhỏ yếu như thế, sao nàng có thể nói cho ngươi biết được. Vậy ngươi nói với ta, hiện giờ nàng ở đâu?
- Nàng... chắc ở ngay Tinh Thần giới.
Vân Triệt trả lời.
Giọng nói của tàn hồn Khê Tô trở nên ảm đạm rất nhiều:
- Tinh Thần giới... Vậy ngươi cũng biết, mấy ngày gần đây Tinh Thần giới có động tĩnh gì?
- Ta vừa mới biết được, Tinh Thần giới dường như đã mở ra “Tinh hồn tuyệt giới”.
Vân Triệt trả lời, ở trong cảm giác bất an cấp tốc đánh úp lại, giọng nói của hắn trở nên hơi tối nghĩa.
Hồn ảnh Khê Tô thở dài một tiếng ảm đạm:
- Haizzz... Vì sao nàng không trốn, coi như nàng có được Thiên Sát thần lực, rõ ràng có thể trốn chạy. Cho dù phản bội tổ tiên phản bội giới, cả đời không cách nào yên tĩnh cũng luôn tốt hơn trở thành tế phẩm, thân hồn tàn diệt.
Lời nói mỏng manh lại từng lời hung hăng đâm vào thần kinh của Vân Triệt, hắn không còn cách nào nữ bình tĩnh, đột ngột tiến lên trước, run giọng quát:
- Ngươi đang nói cái gì? Cái gì phản bội tổ tiên phản bội giới!? Cái gì tế phẩm!? Cái gì thần hồn tàn diệt... Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì! Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì!!
Tuy rằng hiện giờ Khê Tô chỉ còn thừa lại một chút tàn hồn bất cứ lúc nào đều có thể triệt để tiêu tán, nhưng hắn rõ ràng thấy được trong mắt Vân Triệt run run, nghe được sợ run trong giọng nói của Vân Triệt, cảm nhận được sợ hãi phát ra từ linh hồn của Vân Triệt... Nam tử trước mắt này, tuy rằng hắn nhỏ yếu, nhưng là người Mạt Lỵ cam tâm giao chiếc nhẫn của mình cho, là người chân chính nhớ mong Mạt Lỵ.
Trong bi thương giá lạnh, hắn cảm nhận được an ủi. Tuy rằng cả đời Mạt Lỵ trong đau khổ đi đến kết thúc, nhưng ít ra, sau khi mình rời đi, vẫn có người thật tình quan tâm nàng giống như mình.
- Ngươi đã muốn biết như vậy, ta đây liền nói cho ngươi biết. Tuy rằng hoàn toàn không biết gì cả mới rất tốt đối với ngươi.
“...” Vân Triệt hít sâu một hơi.
- Kia đại khái là hai mươi năm trước, khi ta ở ngoài, nghe được ngoài giới thịnh truyền Tinh Thần giới đang thu gom lượng lớn huyền ngọc cao cấp, dường như tìm được cơ hội thành thần nào đó, chuẩn bị tiến hành cái gọi là nghi thức thành thần.
Hơn hai mươi năm trước “Kế hoạch thành thần” của Tinh Thần giới đúng là thịnh truyền nhất thời, thậm chí truyền đến tinh giới hạ vị, ngay cả Vân Triệt đều biết đến. Chính là Kỷ Như Nhan cùng với Mộc Băng Vân nói vụ này cho hắn đều nói ràng đây chẳng qua là lời nói vô căn cứ.
- Ta vốn tưởng rằng đây là lời nói vô căn cứ do người nào đó rảnh rỗi bịa ra, trên dưới Tinh Thần giới thật sự có đại sự cũng sẽ không thể cho người ngoài biết. Nhưng mà, gió thổi nhà trống, tất có nguyên nhân, vả lại khi đó Tinh Thần giới đúng là đang thu mua huyền ngọc cao cấp số lượng lớn, vì vậy mà không tiếc phái người đi thương hội trung tâm tinh giới thượng vị, trung vị thậm chí hạ vị, sau khi ta về giới, hỏi phụ vương về chuyện này.
- Câu trả lời của phụ vương cũng không khác dự đoán của ta, kêu là lời nói vô căn cứ. Nhưng mà ta phát hiện khi hắn trả lời, ánh mắt từng có khoảnh khắc hốt hoảng, giống như có điều giấu giếm. Mà chuyện ngay cả ta đều cố sức giấu giếm, nhất định không giống tầm thường.
Vân Triệt ngừng thở nghe, không dám cắt ngang, Thần Hi và Hòa Lăng cũng yên tĩnh lắng nghe.
- Có một ngày, phụ vương ra ngoài, ta lẻn vào thần đế điện của hắn, phát hiện một ngọc giản có khí tức cổ xưa, trên ngọc giản khắc ấn một phương pháp “Huyết tế”.
- Phương pháp huyết tế gì?
Vân Triệt bật thốt lên hỏi.
Nguyệt mi của Thần Hi cũng thoáng động, nhưng khác với Vân Triệt, trên trán nàng hơi ngưng tụ lại một chút nghi hoặc rất nhạt.
- Hiến tế toàn bộ của một tinh thần, bao gồm áu thịt, lực lượng, linh hồn đến thần lực của người đó, đạt thành dung hợp với một tinh thần khác! Mà một khi thành công, tinh thần lực với tinh thần lực dung hợp, sẽ phát sinh biến đổi về chất đặc thù, do đó rất có thể đột phá cực hạn, vượt qua bức tường cản trở vốn không cách nào vượt qua... đụng chạm đến con đường chân thần như trong truyền thuyết.
- Phương pháp hiến tế này, không phải tinh thần gì đều có thể thực hiện được, mà cần “Phù hợp” vô cùng nghiêm cẩn, muốn đạt thành độ phù hợp này, tinh thần bị hiến tế phải có quan hệ huyết thống trực hệ trong vòng hai đời của người nhận hiến tế!
- Cũng chính là cha mẹ ruột, huynh đệ tỷ muội cùng cha cùng mẹ cùng với... đứa con thân sinh!
Rầm ----
Như ngàn vạn sét đánh đồng thời nổ vang trong đầu, toàn thân Vân Triệt chấn động mạnh, tròng mắt phóng đại, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt như giấy dầu trong nháy mắt... Tuy rằng Khê Tô còn chưa nói xong, nhưng hắn đã hiểu ra cái gì, hiểu hoàn toàn triệt để.
Mạt Lỵ... nàng là nữ nhi thân sinh của Tinh Thần đế...
Đột nhiên mở ra tinh hồn tuyệt giới, vì “Huyết tế” theo lời Khê Tô, mà tế phẩm... chính là Mạt Lỵ!
- A... chủ nhân!
Hòa Lăng cuống quýt tiến lên trước, đỡ Vân Triệt toàn thân run run, thiếu chút nữa ngã về phía trước.
- Ta lấy phần ngọc giản kia, tìm phụ vương chất vấn việc này, phụ vương hắn không cãi chày cãi cối, trực tiếp nói với ta, hắn đang tiến hành nghi thức huyết tế khắc ấn trong ngọc giản. Thu mua lượng lớn thần ngọc, đó là vì tiến hành nghi thức, thời hạn nghi thức là trăm năm một lần, cũng là “Tinh y chi nhật” có tinh thần lực mạnh nhất trong trăm năm. Mà ta, là người duy nhất kế thừa tinh thần thần lực trong số con cái của hắn, đó là tế phẩm của nghi thức... Hắn nói với ta, tất cả cũng vì tương lai của Tinh Thần giới, ta làm con hắn, làm tinh thần, có nghĩa vụ hy sinh vì nó, thậm chí đây là vinh quang lớn nhất đời ta.
Hai tay Vân Triệt siết chặt, toàn thân mồ hôi lạnh như mưa... Thần Hi liếc mắt nhìn hắn, kinh ngạc vì hắn sẽ có phản ứng lớn như thế.
Hắn và Thiên Sát tinh thần..
Tàn hồn Khê Tô cười lớn một tiếng:
- Ha ha ha, ha ha ha ha... Vớ vẩn cỡ nào, buồn cười cỡ nào. Ta vốn cho rằng Tinh Thần giới thay đổi tất cả, bao gồm sinh mệnh, nhưng sao có thể lấy một phương pháp buồn cười vớ vẩn, vi phạm thiên đạo nhân luân như thế... Hơn nữa lấy được chỉ là một “Khả năng” mà thôi!
- Ta cố gắng đấu tranh, ta nói cho hắn biết ta tuyệt đối không có khả năng thuận theo, thậm chí nghĩ tới rời xa Tinh Thần giới trước tinh y chi nhật, cho dù phản bội tổ tiên phản bội giới, cứ sống trong trốn chạy... Nhưng mà, ngay tại hai tháng sau, một lần ta ra ngoài trở về lại phát hiện... Mạt Lỵ nàng thế mà lại kế thừa thần lực của Thiên Sát tinh thần...
Có thể nhận được tán thành và phù hợp của tinh thần lực, ở Tinh Thần giới này là vinh quang cao nhất. Trước khi tất cả phát sinh, hắn sẽ mừng rỡ như điên... Nhưng một ngày này lại gần như là một ngày thống khổ tuyệt vọng nhất cả đời hắn.
Lúc đề cập đến, giọng nói vẫn thống khổ không chịu nổi.
- Ta bỏ qua đấu tranh, càng chưa nghĩ tới chạy trốn, yên tĩnh cùng đợi một ngày trở thành tế phẩm kia. Chính là... Ta lại không có khả năng bảo hộ được tính mạng của bản thân...
Khi một mình, hắn có thể trốn, nhưng mà, Mạt Lỵ cũng trở thành tinh thần, nếu như hắn chạy trốn, Mạt Lỵ sẽ trở thành tế phẩm thay cho hắn.
Nếu như hắn mang theo Mạt Lỵ cùng chạy trốn, như vậy, sẽ liên lụy Mạt Lỵ cùng phản bội rời khỏi Tinh Thần giới... Mà phản bội tổ tiên phản bội giới, là trọng tội làm cho người ta phỉ nhổ nhất thế gian, cho dù bọn họ là con cái thân sinh của Tinh Thần đế, cũng sẽ sinh hoạt dưới bóng ma của Tinh Thần giới và trong đuổi giết, vĩnh viễn đừng mong yên bình.
Bản thân ngoan ngoãn trở thành tế phẩm, Mạt Lỵ sẽ cả đời được bình an, cả đời là Thiên Sát tinh thần và công chúa Tinh Thần không ai có thể chọc... Đây là lựa chọn của hắn, không hề có bất cứ do dự nào.
Nhưng mà, không thể đợi được đến một ngày mình bị hiến tế, hắn thế mà lại vì Thiên Diệp Ảnh Nhi mà chết... Chính xác mà nói, là vì Thiên Diệp mà chết.
- Trước khi chết, ta nói tất cả lại cho Mạt Lỵ... Ta kêu nàng trốn... Liều mạng trốn... Trốn càng xa càng tốt... Nhưng mà... Vì sao lại... Nàng rõ ràng có thể trốn, nàng kế thừa chính là Thiên Sát thần lực...
Thân thể của Vân Triệt vẫn đang run rẩy, hắn nhẹ nhàng lên tiếng:
- Nàng trốn được... Nhưng sau đó nàng lại trở về... Bởi vì... nàng làm... lựa chọn giống như đúc với ngươi...
Tàn hồn Khê Tô: “??”
- Ngươi biết... Thiên Lang tinh thần hiện giờ là ai không?
Hai tay Vân Triệt gắt gao siết chặt, mỗi một đốt ngón tay đều trắng bệch:
- Thải... Chi.
Hắn phá lên cười, cười vô cùng điên cuồng, lại bi thương không gì so bằng:
- Ha ha... ha ha ha... ha ha ha ha ha ha... Lão thiên trời đánh... Lão thiên trời đánh... ha ha ha... ha ha ha ha ha ha...