Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1324 - Chương 1326: Quyết Tuyệt

. ._663__1" class="block_" lang="en">Trang 663# 1

 

 

 

Chương 1326: Quyết tuyệt



Tất cả ba người con của Tinh Thần đế đều nhận được truyền thừa của tinh thần thần lực... Mà đừng nói ba người, chính là hai người đã đều chưa bao giờ có trong lịch sử Tinh Thần giới. Đây vốn là kỳ tích đủ để vĩnh viễn ghi vào trong sử sách của Tinh Thần giới, lại tạo nên vận mệnh bi ai cho ba huynh muội Khê Tô, Mạt Lỵ, Thải Chi.

Chính là vì một nghi thức huyết tế chỉ tồn tại ở ghi chép lại, không biết thật giả, lại càng không biết có thể thành công hay không.

Khê Tô cười điên cuồng khàn khàn mà tuyệt vọng... Sắc mặt Vân Triệt trắng bệch, toàn thân tê dại, trái tim nhảy lên kịch liệt, hô hấp dồn dập, cả kinh đến Hòa Lăng cũng sắc mặt trở nên trắng bệch.

Hắn cuối cùng đã rõ ràng ban đầu ở Thiên Huyền đại lục, tại sao sắc mặt Mạt Lỵ lại thay đổi khi nghe được Thải Chi trở thành Thiên Lang tinh thần mới từ trong miệng Ngục La, sau đó theo Ngục La trở về Tinh Thần giới, còn quyết tuyệt hơn bất cứ chuyện gì chặt đứt tất cả liên hệ với hắn, nói ra lời “Không thiếu nợ nhau”, “Vĩnh viễn không gặp lại”...

Hắn cuối cùng đã rõ ngày ấy ở Trụ Thiên thần giới, vì sao cho dù như thế nào Mạt Lỵ cũng không chịu đi ra gặp hắn, hơn nữa từng chữ tuyệt tình khoan tim, cố hết sức muốn đuổi hắn về...

Hắn cuối cùng đã rõ khi ở Tinh Thần giới, tại sao Mạt Lỵ lại bá đạo cương quyết gả Thải Chi cho hắn như vậy... Nàng đang gửi gắm Thải Chi, cũng đang gửi gắm hắn...

Hắn cuối cùng đã rõ năm đó Mạt Lỵ thu được giọt máu của Tà thần, sau đó thoát khỏi nam thần vực nhưng không trở lại Tinh Thần giới, ngược lại chạy về hạ giới xa xôi...

Sau khi trùng tố thân thể ở Thiên Huyền đại lục, nàng cũng không lập tức trở về “Thế giới mà nàng sinh ra”, ngược lại nói sẽ tiếp tục ở bên cạnh hắn ba mươi năm... Hóa ra, nàng không định trở về, cái gọi là “Ba mươi năm”, chính là giọng điệu kiêu ngạo của nàng, nếu như không bị phát hiện, nàng sẽ ở bên cạnh hắn một đời một kiếp...

Trước khi rời đi Tinh Thần giới, nàng đột nhiên kiên quyết để cho hắn vào Trụ Thiên châu như vậy, làm như vậy hóa ra là để cho hắn tránh đi thời kỳ bản thân bị hiến tế, cũng muốn lấy lỗ hổng ba ngàn năm, làm nhạt đi tình cảm đối với nàng...

Ha ha... Làm sao có thể... Ta đuổi theo ngươi đến thần giới, cho dù sinh tử mấy bận, chẳng sợ thừa nhận tra tấn của phạm hồn cầu tử ấn, chẳng sợ không cách nào trở lại... Ta đều chưa bao giờ có khoảnh khắc hối hận, lại làm sao có khả năng làm nhạt đi tình cảm đối với ngươi...

Đừng nói ba ngàn năm, ba vạn năm, ba trăm vạn năm đều tuyệt đối không có khả năng...

Giống như tinh thần huyết của ngươi ở lại trong cơ thể ta, vĩnh viễn không có khả năng tan biến tuyệt diệt.

Tiếp xúc, gặp mặt Mạt Lỵ ngắn ngủi ở thần giới, hắn có thể rõ ràng nhận thấy được Mạt Lỵ khác thường... Ít nhất biết nàng có chuyện rất quan trọng, hơn nữa đang bất đắc dĩ gạt hắn. Hắn không hỏi tới cùng, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ tới lại sẽ liên quan đến tính mạng của nàng...

Bởi vì Mạt Lỵ của hắn chính là Thiên Sát tinh thần! Nàng cường đại như vậy, tuy rằng nàng không phải là tinh thần lợi hại nhất, nhưng là tinh thần có tốc độ nhanh nhất, năng lực ẩn nấp và chạy trốn mạnh nhất, năm đó dưới thân trúng kịch độc, Nam Minh thần giới mạnh nhất nam thần vực cũng không thể giữ được nàng...

Huống chi nàng còn là nữ nhi của Tinh Thần đế, trưởng công chúa của Tinh Thần giới, ai có thể gây nguy hiểm đến cho tính mạng của nàng?

Hắn nằm mơ đều khó có khả năng nghĩ đến sẽ là nguyên nhân như vậy, kết quả như thế...

Vân Triệt cố hết sức muốn giữ bình tĩnh, nhưng lúc nói chuyện, từng lời đã mang theo tiếng hàm răng run lên:

- Khê Tô đại ca, có biện pháp gì... có thể cứu nàng không?

Giọng tàn hồn Khê Tô yếu ớt, lại giống như điên:

- Cứu nàng... cứu như thế nào! Cứu như thế nào!! Tinh hồn tuyệt giới mở ra, trừ phi có được tinh thần huyết của mười hai tinh thần, sinh linh gì, tồn tại gì đều khó có khả năng ra vào, không ai có thể ngăn cản... Không ai có thể cứu nàng... Không có ai!!

“...” Vân Triệt dùng sức lắc đầu, mất hồn nói:

- Sẽ không... Tinh hồn tuyệt giới do Tinh Thần giới mở ra có lẽ là vì chuyện khác... Hắn dù sao cũng là phụ thân của Mạt Lỵ... Sẽ không... Có lẽ đều là giả dối...

Hắn dưới đánh sâu vĩ đại vào và trong kinh hãi, triệt để mất hồn luống cuống, cố gắng an ủi bản thân.

- Phụ thân? Hắn cũng xứng... hắn cũng xứng... A a a... a a a!!

Một tiếng vang nhỏ, tàn hồn Khê Tô ở dưới vặn vẹo quá mức kịch liệt đột nhiên xé rách, sau đó cấp tốc tán loạn, triệt để tan biến trong trời đất.

- Khê Tô đại ca!

Vân Triệt cuống quýt tiến lên trước, theo bản năng chìa tay, lại chỉ bắt được một tia linh hồn tàn mạt cấp tốc quy về hư vô.

Năm đó Khê Tô lưu lại tia linh hồn này vì cái gì, là vì hy vọng có thể tận mắt thấy Mạt Lỵ trốn thoát khỏi Tinh Thần giới, bởi vì đây là hy vọng duy nhất trước khi hắn mất mạng. Nhìn thấy Mạt Lỵ bình an trước tinh y chi nhật, hắn liền có thể chân chính yên tâm mà đi.

Hắn không nghĩ đến, ý thức cuối cùng của bản thân, thừa nhận thống khổ với tuyệt vọng còn sâu hơn ngày mất mạng, khiến Thiên Lang tinh thần ở cấp bậc uy chấn thần giới phát ra từng trận tiếng hét với cuồng tiếu như ác quỷ.

- Tại sao sẽ như vậy... Tại sao... sẽ... như vậy...

Toàn thân Vân Triệt phát run, tay phải chộp lên trên đầu, năm ngón tay cắm vào gần như muốn bóp nát xương đầu mình.

- Chủ nhân, ngươi... ngươi làm sao vậy?

Mặt Hòa Lăng cũng bị kinh hãi trắng bệch, hai tay nàng đỡ Vân Triệt truyền đến từng trận lạnh như băng làm cho người ta sợ hãi.

Nhìn phản ứng của Vân Triệt, Thần Hi đã hiểu rất nhiều. Lúc trước nàng đoán được Tà thần lực của Vân Triệt đến từ Thiên Sát tinh thần, Thiên Sát tinh thần cũng rất có khả năng từng là sư phụ huyền đạo của hắn. Lúc này xem ra, quan hệ giữa hai người cũng không tầm thường, vài năm Thiên Sát tinh thần biến mất tất nhiên luôn luôn ở cùng với hắn.

Thần Hi nói:

- Vân Triệt, việc đã đến nước này, đã không cách nào thay đổi. Thân là tinh thần cường đại, lại gặp phải vận mệnh như thế. Nếu ngươi không muốn chuyện tương tự như vậy lại một lần nữa tái diễn, chỉ có làm cho mình trở nên càng cường đại hơn, cường đại đến đủ để thay đổi tất cả.

Tinh thần lực với tinh thần lực ở dưới “Mầm mống” nào đó có thể dung hợp, đây là chuyện lạ tuyệt đối phá vỡ nhận thức, cho dù truyền ra có lẽ cũng khó có người tin. Nhưng mà Thần Hi biết đây chắc là sự thật.

Bởi vì nàng từng nghe được tin đồn giống vậy... Ở một niên đại thật xa thật lâu trước kia.

Chính là chưa từng có ai, có một nơi nào thật sự làm như thế, bởi vì mầm mống dung hợp này phải lấy hy sinh quan hệ huyết thống làm đại giá, vi phạm nhân tính, vi phạm thiên đạo nhân luân. Nàng cũng thật sự không ngờ ghi chép này lại vẫn bảo tồn đến bây giờ, còn chuẩn bị hành động.

Giống như an ủi của Thần Hi có tác dụng, thân thể Vân Triệt đang run run dần dần bình thường lại, tay vẫn luôn chộp vào trên đầu cũng chậm rãi buông ra... Chính là, cảm giác lạnh như băng truyền đến trên tay Hòa Lăng lại càng thêm thấu xương.

Lúc hắn đứng thẳng người, liền ngay cả hô hấp đều trở nên đặc biệt vững vầng, hàn mang ngưng kết trong đôi mắt, quang mang chớp động trên không, độn nguyệt tiên cung đắm chìm trong nguyệt mang phá không mà hiện.

Hành động của Vân Triệt khiến mắt đẹp của Thần Hi chấn động, nhanh như tia chớp đưa tay túm lấy Vân Triệt:

- Ngươi định làm gì?

- Đi Tinh Thần giới.

Vân Triệt trả lời, giọng nói trong lạnh như băng mang theo run rẩy.

-... Ngươi biết mình đang nói gì sao?

Bàn tay Thần Hi cầm lấy tay Vân Triệt chợt bóp chặt.

- Ta phải đi! Cho dù như thế nào nhất định phải đi!

Giọng nói của Vân Triệt hoàn toàn khàn khàn, nhưng từng chữ đều mang theo kiên quyết băng hàn thấu xương.

Bóng dáng Thần Hi lóe lên, chắn ở trước người hắn

- Đó là Tinh Thần giới! Ngươi đi có thể làm cái gì? Ngươi có thể cứu được nàng sao!!

- Cứu không được cũng phải đi!!

Vân Triệt thét lên một tiếng.

Giọng nói vĩnh viễn mềm mỏng giống như mây của Thần Hi trở nên nghiêm khắc vào lúc này:

- Vân Triệt! Ngươi tỉnh táo lại cho ta! Tuy rằng độn nguyệt tiên cung là huyền hạm nhanh nhất trên đời, nhưng cho dù lấy tốc độ cực hạn của nó, từ nơi này đi tới Tinh Thần giới cũng cần mấy ngày! Khi đó... “Nghi thức” đã sớm hoàn thành!

Vân Triệt lắc đầu:

- Không, không đâu. Vừa rồi tàn hồn Khê Tô đã nói, nghi thức tiến hành vào tinh y chi nhật, mà thời gian tàn hồn của hắn hồi phục định ở trước “Tinh y chi nhật”, nói cách khác hôm nay không phải là tinh y chi nhật! Hiện giờ Tinh Thần giới mở tinh hồn tuyệt giới ra để chuẩn bị, mà không phải đã bắt đầu nghi thức... tới kịp... nhất định tới kịp!

Hắn rõ ràng nói lời điên điên khùng khùng, không thể nói lý, nhưng đầu óc lại tỉnh táo rõ ràng đáng sợ.

- Cho dù thật sự tới kịp thì phải làm như thế nào? Không ai có thể phá tinh hồn tuyệt giới, cho dù Long hoàng đều không thể!

- Ta có thể! Khê Tô nói, chỉ có mười hai tinh thần có được tinh thần huyết mới có thể ra vào tinh hồn tuyệt giới. Mà trên người ta, còn có tinh thần huyết nàng cho ta. Có lẽ... không! Ta nhất định có thể tiến vào! Nhất định có thể!!

Thần Hi: “...”

- Đừng ngăn cản ta!!

Hai tay của Vân Triệt siết chặt lại, sau đó giãy giụa muốn tránh thoát khỏi ngăn cản của Thần Hi.

Mắt Thần Hi chợt lóe lên, cổ tay khẽ động, nhất thời, một chút bạch mang che phủ lên trên người Vân Triệt. Đám bạch mang này hết sức tinh thuần và lạnh nhạt, lại khiến cho Vân Triệt như bị vạn nhạc đè lên người, mỗi một bộ phận trên dưới toàn thân đều bị giam cầm gắt gao, không thể động đậy.

Lực lượng của Thần Hi áp chế, sao hắn có thể tránh thoát được, khuôn mặt hắn kịch liệt vặn vẹo trong hết sức giãy giụa, hai mắt càng cấp tốc tràn đầy tơ máu:

- Ngươi... buông ra... buông ta ra! Buông ta ra!

- Buông ta... ra!!!

Theo một tiếng gầm cực kỳ dữ dội của hắn, giữa hàm răng cắn chặt phun ra một mảng lớn máu.

- Chủ... chủ nhân?

Hòa Lăng hiển nhiên đã bị dọa ngây ngốc, thật lâu không biết làm sao.

Giọng nói của Thần Hi mềm nhẹ mà đâm vào tim:

- Vân Triệt! Ngươi cẩn thận nghe cho ta, ngươi còn trẻ, có thể tùy hứng, nhưng không thể lấy tính mạng của chính mình đến tùy hứng! Tuy rằng ta không biết giữa ngươi và Thiên Sát tinh thần đã phát sinh cái gì, nhưng mà... ngươi không cứu được nàng! Ai cũng không cứu được nàng! Ngươi đi, chính là không công chịu chết, trừ đó ra, không có kết quả nào khác!

Vân Triệt không nhúc nhích được, nhưng cơ bắp toàn thân đều đang run rẩy, hiển nhiên đang dùng hết sức giãy giụa:

- Đúng... ta không cứu được nàng... ta phế vật như vậy, lại dựa vào cái gì đi cứu nàng... Nhưng ngươi muốn ta ru rú ở đây chờ ngày nàng chết... ta tình nguyện đi tìm chết!!

- Buông... ta... ra!!

Thần Hi nhíu mày:

- Chết? Từ này ở trong miệng ngươi lại dễ dàng như vậy? Ngươi cũng biết, mạng này của ngươi sống lại được từ dưới độc thủ của Thiên Diệp không dễ cỡ nào! Hạ Khuynh Nguyệt mang ngươi vượt qua thần vực đến tận đây, quỳ xuống đất cầu tình cho ngươi, ngươi cũng cô phụ như vậy? Còn có Lăng nhi, nàng cứu mạng của ngươi, lại trở thành độc linh của ngươi, mấy ngày trước ngươi còn tự mình hứa hẹn với nàng sẽ cùng nàng báo thù Phạm Đế thần giới... Ngươi không báo đáp một chút ân tình của nàng, không thực hiện một chút hứa hẹn, lại muốn nàng bởi vì hành vi không thể nói lý của ngươi mà triệt để tiêu vong!?

“...” Ánh mắt của Vân Triệt chợt ngưng lại, thân thể đang giãy giụa cũng xuất hiện đình trệ trong khoảnh khắc.

Nhìn phản ứng của hắn, giọng nói của Thần Hi thoáng chậm dần:

- Ngươi có thể chết, ngươi có thể chết trên đường báo thù vì mình, vì Lăng nhi, có thể vì thủ hộ người khác mà chết, thậm chí có thể chết vì bị người khác ám toán... Nhưng biết rõ không công đi chịu chết mà vẫn còn muốn đi chịu chết... Ngươi có thể nghĩ tới những người đang ở hạ giới đau khổ chờ ngươi trở lại không? Có thể nghĩ tới Lăng nhi không? Có thể nghĩ tới người vì giữ lại tính mạng của ngươi mà không tiếc tính mạng và tôn nghiêm của mình chưa? Có thể nghĩ tới Thiên Sát tinh thần vì không để cho ngươi xúc động mà không nói cho ngươi biết một chữ chân tướng không?

Vân Triệt: “...”

Thần Hi nói khẽ:

- Vân Triệt, mạng của ngươi là do ta cứu, ta sẽ không cho phép ngươi vô nghĩa mất trí lãng phí lãng phí tính mạng của mình như thế. Nếu ngươi quả thật muốn tốt cho nàng, là phải sống thật tốt, làm cho mình trở nên cường đại, cường đại đến có thể đòi lại tất cả không cam lòng với tôn nghiêm cho nàng. Ngươi có lực lượng của Tà thần, chuyện người khác không làm được, tương lai ngươi nhất định có thể làm được! Có vậy mới là chuyện mà ngươi người làm nam nhân, làm kẻ kế thừa Tà thần lực phải làm!

Vân Triệt không nói gì hồi lâu, khí tức cũng giống như vững vàng một chút, Thần Hi cho rằng hắn cuối cùng đã bình tĩnh lại, trong lòng thoáng thả lỏng. Nhưng mà, vào lúc này Vân Triệt lại mở miệng, giọng nói trầm thấp mà thong thả:

Đôi tròng mắt của hắn đỏ đậm giống như nhuốm máu, thân thể dưới giãy giụa quá mức kịch liệt, lại thong thả lan tràn lên từng vết rách:

- Thần Hi... cái mạng này của ta đây do ngươi cứu được... ta nợ ngươi vô số... nhưng mà... Hôm nay nếu như ngươi ngăn cản ta... Ta sẽ hận ngươi... một đời một kiếp!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment