.
._663__2" class="block_" lang="en">Trang 663# 2
Chương 1327: Bay đi Tinh Thần giới
“...” Thần Hi đảo mắt, nhất thời giật mình. Lấy lịch duyệt cả đời của nàng, đúng là không cách nào lý giải nổi vì sao Vân Triệt lại quyết tuyệt như thế.
Hắn biết rõ bản thân không cứu được nàng, biết rõ đi cũng không công chịu chết. Cho dù là người trọng yếu hơn nữa đối với hắn, cũng không nên không thể thuyết phục được như thế.
Thần Hi nhẹ nhàng thở dài:
- Ta sẽ không thả ngươi ra. Ngươi đã lòng rơi vào điên cuồng, trước bình tĩnh một chút đi.
Giọng Vân Triệt càng khàn khàn hơn, giữa hàm răng rướm máu ròng ròng:
- Ta rất bình tĩnh, ta bình tĩnh hơn bất cứ lúc nào đời này! Ta đều rõ tất cả lời ngươi nói, biết rõ từng lời! Nhưng mà, ngươi cũng không biết nàng có ý vị như thế nào đối với ta... ngươi vĩnh viễn đều sẽ không biết!
Thần Hi: “...”
- Buông ra... ta... cầu ngơi... buông ta ra... buông ta ra!!!!
Xoẹt!!
Một tiếng rách vang vô cùng khủng bố vang lên, trên hai tay của Vân Triệt đúng là đồng thời nổ tung hai vết máu nhìn thấy ghê người.
Thân thể hắn bị áp chế hoàn toàn, lại bùng nổ lực lượng giãy giụa quyết tuyệt kinh người như thế... Mắt đẹp của Thần Hi đang kịch liệt rung động, Vân Triệt trước mắt giống như một đầu mãnh thú tuyệt vọng bị khóa vào trong lồng giam hắc ám, đang dùng máu tươi với sinh mệnh của mình rít gào giãy giụa.
Không có Mạt Lỵ, Vân Triệt cũng chỉ là một phế nhân bị trục xuất ra khỏi gia môn, nhận hết mắt lạnh, cả người nhà của chính mình đều không nỗ lực bảo vệ được. Hắn cảm tạ Mạt Lỵ sao? Không phải... Tuyệt đối không phải. Tình cảm của hắn đối với Mạt Lỵ thật vi diệu, đều không giống với bất cứ nữ tử nào đi vào cuộc đời hắn, hắn không nói ra được đây là tình cảm gì. Nhưng mà, chính là kiểu tâm linh vướng bận không cách nào nói rõ ra được này để cho hắn đuổi tới thần giới, để cho hắn chưa bao giờ vào thần đạo, trong ba năm ngắn ngủi thành hạng nhất phong thần của đông thần vực... Chỉ vì có thể gặp lại nàng một lần.
Hiện giờ, hắn nghe được nàng sắp bị hiến tế, vĩnh viễn biến mất khỏi trên đời này... Trong nháy mắt đo, hắn cảm giác toàn bộ thế giới của mình đều trời sụp đất sụt.
Hắn phải đến bên cạnh nàng, cho dù như thế nào... cho dù chết, cho dù mất đi tất cả. Hắn biết rõ, suy nghĩ này của mình đều ngu xuẩn đến không còn thuốc chữa ở trong mắt bất cứ người nào. Nhưng mà, cả đời này của hắn, hai kiếp này lại chưa bao giờ kiên quyết giống như hiện tại.
Hòa Lăng tiến lên trước, sau đó nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt Thần Hi:
- Chủ nhân, cầu ngài... để cho hắn đi đi.
Thần Hi nhíu mày nguyệt lại:
- Lăng nhi, sao ngươi lại cũng hồ nháo như thế.
Đôi mắt Hòa Lăng mông lung, giọng điệu buồn bã:
- Bởi vì, Lăng nhi hiểu tâm tình của hắn. Nếu như đó là Lâm nhi, ta cũng nhất định sẽ đi... Cho dù biết rõ không cứu được, biết rõ chính là không công chịu chết... Ta cũng nhất định sẽ đi.
“...” Thần Hi nhìn Hòa Lăng, nhìn Vân Triệt, cảm xúc “Không biết làm như thế nào” đã không biết cách xa bao nhiêu năm quẩn quanh trong lòng nàng.
Hắn rốt cuộc là vì cái gì?
Uyển Hồ... Nếu như là ngươi..
- Buông... ta... ra... buông ta ra!!
- Chủ nhân...
Bên tai, tiếng rít gào khàn khàn của Vân Triệt xen kẽ với tiếng thỉnh cầu của Hòa Lăng, nàng xoay người sang chỗ khác, quay lưng lại với hai người, chậm rãi nhắm nghiền đôi mắt.
- Ngươi biết đi Tinh Thần giới như thế nào chứ?
Nàng nhẹ nhàng hỏi, giọng nói như gió, nhẹ như bông.
“...” Vân Triệt đang giãy giụa thoáng khựng lại. Hắn từng đi Tinh Thần giới, nhưng một lần đó là theo huyền trận truyền tống từ Trụ Thiên thần giới truyền tới, hắn không biết phương vị của Tinh Thần giới.
Thần Hi đưa tay nhẹ nhàng điểm, một điểm bạch mang bay ra, điểm lên trên mi tâm của Vân Triệt. Nhất thời, chỗ của Tinh Thần giới rõ ràng khắc ở bên trong tâm hồn Vân Triệt.
- Mạng của ngươi là do ta cứu, nhưng mà... vận mệnh suy cho cùng là của ngươi, ngươi muốn như thế là quyền tự do của ngươi, ta có thể khuyên nhưng đúng là không có quyền ngăn cản... Nếu ngươi lựa chọn như thế, vậy đi đi.
Ầm!
Một tiếng vang nhỏ, bạch mang quấn quanh Vân Triệt tiêu tán như vậy.
Áp chế biến mất, Vân Triệt hung hăng lảo đảo một cái, suýt chút nữa gục trên đất. Sau khi đứng lại, hắn lại không lập tức rời đi, mà đứng ngây ở đó, kinh ngạc nhìn bóng lưng Thần Hi... Nhìn thật lâu thật lâu.
Hắn chậm rãi tiến lên trước, nhẹ nhàng ôm lấy Thần Hi từ phía sau.
Thần Hi: “...”
Vân Triệt bình ổn hô hấp, khẽ thì thầm ở bên tai nàng:
- Thần Hi... Tuy rằng ta thủy chung không biết vì sao ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy, nhưng mà... Mạng của ta là do ngươi cứu, Quang Minh huyền lực của ta là do ngươi cho, ngươi còn nỗ lực muốn trùng tố tâm tình của ta, dẫn đường ta theo đuổi vốn không có tiền đồ... Những chuyện này, ta đều biết được, cảm giác được.
- Khi đột phá tới Thần Vương cảnh, ta thậm chí cho rằng tâm cảnh của mình đã có lột xác rất lớn.
- Nhưng mà... Khi ta nghe được tên của nàng, ta mới biết được, ta thủy chung chính là một phàm nhân không tốt!
“...” Thần Hi không nói tiếng nào, cũng không đẩy hắn ra.
- Tuy rằng ngươi nghe được nhất định cảm thấy thật ngây thơ buồn cười. Nhưng mà... Nàng chính là một người có thể khiến cho ta vì nàng trả giá tất cả, liều lĩnh.
- Ân tình của ngươi, kỳ vọng của ngươi, cả đời này ta nhất định cô phụ. Nếu có kiếp sau... Ta sẽ nỗ lực tìm được ngươi, sau đó luôn nghe lời ngươi nói...
Chợt buông Thần Hi ra, Vân Triệt bay vút không trung, bay vào trong độn nguyệt tiên cung. Một đường nguyệt mang nồng đậm nổ tung trong không trung, biến mất nơi chân trời xa xôi.
- Chủ nhân...
Hòa Lăng khẽ gọi một tiếng, còn chưa kịp cáo biệt, liền đã biến thành một đường quang mang màu xanh biếc, biến mất ở phía sau Thần Hi, về trong Thiên Độc châu.
Lại qua hồi lâu, Thần Hi mới quay người lại, ngón tay ngọc chìa ra, nhẹ nhàng quẹt ở trước người, xây lên một huyền trận truyền âm cao cấp.
- Giúp ta một việc... Hiện giờ Vân Triệt đang chạy tới Tinh Thần giới, cho dù như thế nào, đều xin ngươi bảo trụ hắn...
Thần Hi nói đứt quãng, sau trầm mặc vài giây, bàn tay nàng khẽ buông, huyền trận truyền âm cũng tán loạn trên không.
“Thôi...” Thần Hi ngửa đầu, trong mắt đẹp là buồn bã vô tận. Nàng vốn cho rằng trời ban thưởng, lại nhanh chóng chết yểu như thế.
“Đây cũng là thiên mệnh sao?”
Độn nguyệt tiên cung giữ vững ở trạng thái cực nhanh, bay thẳng về phía đông thần vực xa xôi. Làm huyền hạm cao cấp nhất trên đời, ngay cả Thiên Diệp cũng khó lòng đuổi kịp tốc độ của nó, nhưng Vân Triệt vẫn cảm thấy quá chậm.
“Vân Triệt, ta và ngươi dù sao cũng là thầy trò một phen... Nếu như ngươi còn kính ta là sư phụ của ngươi, nên đáp ứng một chuyện cuối cùng của ta... Ta muốn ngươi lập tức thề, cả đời sẽ không bước vào thế giới chúng thần!”
....
“Cho dù có thể đi vào thế giới chúng thần, ngươi cũng không thể tới tìm ta... Lui ngàn vạn bước mà nói, cho dù ngươi thật sự có thể tìm được ta... Ta cũng tuyệt đối sẽ không gặp ngươi!”
....
“Bắt đầu từ hôm nay, ta không còn là sư phụ của ngươi, ta và ngươi ân đoạn tình tuyệt, không thiếu nợ nhau!
....
“Thiên Sát tinh thần ta muốn làm cái gì, từ khi nào luân lạc đến cần phải giải thích với ngươi một phàm nhân hạ giới? Ta đường đường là tinh thần, hôm nay lại chủ động tới tìm ngươi, đã cho ngươi thể diện cực lớn rồi! Ngươi chẳng những không mang ơn, lại còn hếch mũi lên mặt!?”
“Năm đó ở Lam Cực tinh, ta không thể không dựa vào ngươi... Nhưng hiện giờ, ngươi đang ở trước mặt ta tính là cái gì vậy? Ngươi có tư cách gì yêu cầu gặp ta? Lại có tư cách gì để cho ta giải thích điều gì với ngươi!?”
“Nhanh... Cút... Đi!!”
....
“Ngươi... Kẻ... Ngu ngốc... đại ngu ngốc... Hu hu... Hu hu..”
“Vân Triệt, Thải Chi, ta muốn hai người các ngươi hôm nay kết làm vợ chồng ở đây!”
“Trong lòng Thải Chi luôn có một vực sâu, bây giờ ngươi là phu quân của Thải Chi, ngươi có trách nhiệm... để cho nàng vĩnh viễn không rơi vào vực sâu này!”
“Vân Triệt, ba năm sau, ngươi chẳng những phải thủ hộ ta, còn phải thủ hộ Thải Chi... Thủ hộ một đời một kiếp của nàng.”
“Vân Triệt, ghi nhớ mỗi một câu ta đã nói với ngươi, một chữ đều không được quên.”
....
Vô số lời nói, vô số tình cảnh hỗn loạn hiện về trong đầu hắn, nàng tuyệt tình, nàng quyết tuyệt, nàng nỉ non, nàng mềm giọng, nàng phó thác... Tất cả của tất cả đều chỉ về hiện thực vô tình nhất này.
Hắn ngồi dưới đất, toàn thân không ngừng lạnh lẽo, hàm răng cắn chặt gần như không hề có một khắc thả lỏng.
“Nếu trong vòng năm năm ngươi không nhìn thấy nàng, như vậy đời này ngươi vĩnh viễn đều đừng mong gặp lại nàng.”
Đây là lời năm đó linh hồn kim ô nói với hắn, cũng là lý do trực tiếp khiến hắn đi thần giới... Hiển nhiên, linh hồn kim ô đã biết đến hậu quả hôm nay, hoặc là Mạt Lỵ nói cho nó biết, hoặc là đến từ trí nhớ viễn cổ của nó.
Lời linh hồn kim ô nói, lời nói kỳ quái của Mạt Lỵ, ý hận mãnh liệt đến không bình thường của nàng đối với phụ thân, còn có hành động giống như phó thác đối với Thải Chi...
Ta nên sớm phát hiện ra, ta nên sớm nhận ra được! Vì sao ta thủy chung hồn nhiên không nguyện suy nghĩ đến phương hướng này...
Mạt Lỵ... Ngươi nói ngươi giết vô số người, luôn rêu rao mình khát máu vô tình, nhưng ta rõ ràng hơn bất cứ ai, ngươi thân thừa nhận lực lượng của Thiên Sát tinh thần, nhưng lại không vô duyên vô cớ giết lung tung, thậm chí cũng không thích trên tay nhuốm máu, càng nghiêm lệnh Thải Chi tuyệt đối không thể tùy ý lấy tính mạng của người ta. Vết máu nhuốm lấy trên tay ngươi, lại có một lần là vì bản thân...
Ngươi không được thế giới đối xử tử tế, lại thủy chung đối xử tử tế với thế giới chung quanh ngươi... Vì ca ca, vì mẫu thân, vì ta... Còn vì Thải Chi...
Vì sao không mang theo Thải Chi cùng trốn đi, Thải Chi ỷ lại ngươi như vậy, so với mất đi ngươi, nàng càng tình nguyện cùng ngươi phản bội rời khỏi Tinh Thần giới, cho dù cả đời đều phải sống dưới bóng ma bị đuổi giết... Ngươi rõ ràng thông minh như vậy, vì sao dưới tình huống này lại vờ ngớ ngẩn như thế.
Bởi vì ta xúc động và không nghe lời mà ngươi đã từng mắng ta nhiều lần như vậy, còn chính ngươi, chẳng lẽ còn không phải giống vậy...
Hai tay của Vân Triệt chậm rãi nắm chặt, lòng bàn tay phải là viên không huyễn thạch mà Thải Chi đưa cho hắn.
Nếu hắn có thể kịp, nếu hắn có thể có cơ hội tới gần Mạt Lỵ, hắn có thể mang theo Mạt Lỵ cùng nhau bỏ chạy... Nhưng hắn càng rõ ràng, hy vọng này xa vời đến cỡ nào. Vì trận nghi thức này, Tinh Thần giới không tiếc mở ra tinh hồn tuyệt giới, vốn không có khả năng cho phép có bất cứ ngoài ý muốn nào phát sinh.
Hòa Lăng không tiếng động bước tới, sau đó dựa khẽ vào bên cạnh người Vân Triệt.
Vân Triệt chuyển mắt:
- Hòa Lăng, ta...
Còn chưa nói ra khỏi miệng, Hòa Lăng đã nhẹ nhàng lắc đầu:
- Đừng nói, cũng đừng nói lời xin lỗi, vào ngày trở thành độc linh của ngươi ta đã từng nói, cho dù tương lai sẽ là kết quả như thế nào, ta đều sẽ không hối hận.
Vân Triệt: “...”
Hòa Lăng nhẹ nhàng nói:
- Hòa Lâm đã chết, ta không thể bảo vệ được cho hắn, không có cách nào cứu hắn, thậm chí không thể thấy được mặt hắn một lần cuối, ta rõ ràng đây là thống khổ như thế nào. Đừng lưu lại tiếc nuối giống như ta, cho dù kết cục như thế nào, ta sẽ cùng ngươi.
- Hòa Lăng...
Vân Triệt khẽ gọi một tiếng, hồi lâu không có cách nào nói tiếp. Sự tồn tại và lời nói của Hòa Lăng không thể nghi ngờ là làm bạn với an ủi tốt nhất trên đời này đối với hắn lúc này. Chính là hắn hiểu được, bản thân thua thiệt nàng, đời này kiếp này đều đã không cách nào trả sạch.