Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1329 - Chương 1331: Vô Hối Vô Sinh (Thượng)

. ._665__2" class="block_" lang="en">Trang 665# 2

 

 

 

Chương 1331: Vô hối vô sinh (thượng)



Khí tức mới vào Thần Vương cảnh, ở Tinh Thần thành tập hợp tinh thần tinh vệ này vốn không đáng nhắc tới, nhưng lại dẫn tới mọi người chấn động.

Bởi vì khí tức này thế mà lại xuyên qua tinh hồn tuyệt giới vốn không có khả năng xuyên qua, đến Tinh Thần thành vốn đang tiến hành nghi thức sự kiện liên quan đến tương lai vận mệnh của Tinh Thần giới!

- Ai!!

Trong tiếng hét lớn, tất cả ánh mắt của toàn bộ tinh thần, trưởng lão, tinh vệ trong cùng một nháy mắt chuyển hướng lên trên không...

Đồng thời bị khí tức của ba ngàn tinh vệ, còn có một trưởng lão tinh thần tập trung vào là chuyện đáng sợ như thế nào. Ba ngàn tinh vệ, mỗi một người đều là cường giả cấp bậc như Mộc Băng Vân, Mộc Hoán Chi, bất cứ một kẻ nào đều có thể dễ dàng lấy mạng của hắn.

Mà Tinh Minh Tử trưởng lão tinh thần canh giữ càng là một Thần Chủ hàng thật giá thật!

Nếu như đổi lại là một huyền giả thần đạo bình thường khác, chỉ cần dưới uy áp đồng thời bao phủ tới này đã đủ để tan xương nát thịt.

Vân Triệt như bị vạn quân che phủ, không cách nào hô hấp, nhưng sắc mặt lại bình tĩnh đáng sợ, ở trong tầm mắt của tất cả mọi người, hắn từ trên không trung hạ xuống, đạp trên mảnh đất của Tinh Thần thành... Tồn tại nhỏ bé, khí tức mỏng manh, lại một mình đối mặt với toàn bộ tinh thần, toàn bộ trưởng lão, toàn bộ tinh vệ cao cấp của Tinh Thần giới.

Cảnh tượng trước mắt to lớn cỡ nào, tập trung tất cả lực lượng cấp đỉnh của Tinh Thần giới, xa hoa đến đủ để cho bất cứ kẻ nào nghẹn họng nhìn trân trối. Hắn thấy được huyền trận phóng thích ra sáng rọi ngập trời, thấy được Tinh Thần đế được vây quanh trong huyền trận, còn thấy được trong một kết giới khác, Mạt Lỵ đang ngơ ngác nhìn hắn, còn có...

Thải Chi!?

- Vân Triệt!?

Từ sau chín tầng thiên kiếp, tiên đoán chân thần, đông thần vực còn có ai không biết cái tên Vân Triệt?

Khi thấy rõ người đến là Vân Triệt, mọi người mới vừa nổi lên kinh hãi nhất thời tiêu tan, chỉ còn lại kinh ngạc. Dù sao, hắn sẽ xâm nhập nơi này cực kỳ không thể tưởng tượng nổi, nhưng không hề có chút uy hiếp đáng nói nào.

- Bắt lấy!

Tinh Minh Tử tam thập thất trưởng lão canh giữ ra lệnh.

- Đợi chút.

Tinh Thần đế lại nhàn nhạt lên tiếng, trong huyền trận huyết tế, tầm mắt của hắn dừng lại ở trên người Vân Triệt, hai ánh mắt sắp đâm thủng tâm hồn Vân Triệt:

- Vân Triệt, nghe nói ngươi bỏ qua tiến vào Trụ Thiên thần cảnh, lựa chọn ở lại Long Thần giới, tại sao hôm nay lại tới đây? Hay là... là Long hoàng đưa ngươi vào thăm dò kết quả?

Đại sự như thế, lại là bí mật liên quan đến cấm kỵ của Tinh Thần giới như thế, nếu như thật sự có kẻ nào xông vào, tự nhiên không hề do dự giết đi. Nhưng Vân Triệt lại khác, hắn có thể ở lại Long Thần giới, nhất định là ở dưới che chở của Long hoàng, giết Vân Triệt rất có thể đưa tới phiền phức từ Long Thần giới, mà với thực lực của Vân Triệt -- không quan tâm đến hắn xâm nhập vào như thế nào, cho dù xâm nhập một ngàn người một vạn người cũng không thể tạo thành ảnh hưởng gì đối với nghi thức, càng đừng nói tới uy hiếp, cho nên cũng không cần thiết phải giết.

Một điểm càng quan trọng hơn, trên người Vân Triệt có rất nhiều thứ mà hắn không thể giải thích, mà sau lưng “Không thể giải thích” này, rất có thể là bí mật siêu thoát nhận thức, thân là thần đế, không có khả năng không muốn biết. Vân Triệt xâm nhập vào dưới tình huống này, ngược lại là “Chui đầu vào lưới”.

Tinh Thần đế sẽ liên tưởng đến trên người “Long hoàng” cũng là đương nhiên. Bởi vì trừ đó ra, hắn không nghĩ ra được Vân Triệt có lý do gì sẽ xâm nhập vào giờ phút này.

Tinh Thần đế chính miệng hỏi ra, hơn nữa dường như không nghe ra được có ý tứ trách hỏi gì, Vân Triệt lại không hề có phản ứng, ngay cả ánh mắt đều không nhìn về phía hắn, mà xuyên qua bóng dáng của từng tinh vệ, đối diện với ánh mắt giật mình của Mạt Lỵ... Gần ngay trước mắt, lại giống như cách một đời.

- Mạt Lỵ...

Vân Triệt khẽ gọi một tiếng, lại hung hăng đâm vào thần kinh Mạt Lỵ. Bàn tay nàng đang nắm tay Thải Chi chợt căng thẳng, thất thanh quát:

- Ngươi tới làm gì! Cút! Lập tức cút!!

Vân Triệt đột nhiên đến đây, không thể nghi ngờ là một màn đáng sợ nhất trên đời này đối với Mạt Lỵ, tiếng gầm lên khàn cả giọng này của nàng khiến mọi người kinh sợ liếc mắt.

Chân mày Tinh Thần đế giật giật.

Vân Triệt không hề ngoài ý muốn với phản ứng của Mạt Lỵ, hắn lắc lắc đầu:

- Mạt lỵ, ngươi biết, ta sẽ không đi... Trừ phi ngươi đi cùng ta.

Đúng vậy, Mạt Lỵ rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào rằng hắn sẽ không đi, cho dù biết rõ là chết, hơn nữa còn là không công chịu chết, hắn đều sẽ không đi. Chỉ riêng một điểm này, hắn quật cường đến cực điểm... Đây cũng là lý do vì sao lời mắng hắn nhiều nhất của nàng chính là “Ngu ngốc”.

Ngực Mạt Lỵ hít thở không thông, thống khổ nói:

- Ngươi đã đến đây rồi thì muốn làm như thế nào đây... Tại sao ngươi lại phải tới...

Những năm này nàng luôn tin tưởng lựa chọn của mình là chính xác, là duy nhất. Cũng như năm đó Khê Tô vì nàng mà cam chịu làm tế phẩm. Đến hôm nay, nàng mới biết được bản thân vẫn cho là hy sinh và “Lựa chọn duy nhất” nhưng thật ra mới thật sự hại Thải Chi, hại bản thân... còn hại Vân Triệt.

Vân Triệt vốn tuyệt đối không có khả năng xông vào tinh hồn tuyệt giới. Nhưng mà năm đó khi rời khỏi Thiên Huyền đại lục, nàng cố ý để lại một giọt tinh thần huyết của mình cho Vân Triệt. Khi đó nàng chỉ vì tư tâm muốn vĩnh viễn lưu lại trong thân thể hắn dấu vết của nàng, như thế nào đều không thể nghĩ đến, thế mà lại sẽ...

Còn tuyệt vọng hơn tình huống tệ nhất mà nàng đã luôn luôn dự tính ngàn vạn lần...

Lời Vân Triệt và Mạt Lỵ nói khiến người của Tinh Thần giới đều không hiểu ra làm sao, Thiên Nguyên tinh thần Đồ Mi lại vào lúc này phát ra một tiếng cười khẽ:

- Ha ha, thì ra là thế. Năm đó khi Ngục La mang Mạt Lỵ điện hạ về, đã từng nói sở dĩ Mạt Lỵ điện hạ có thể thoát khỏi ma độc đã trúng ở nam thần vực là do nàng cố tình bỏ qua thân thể, cũng lựa chọn một nhân loại hạ giới vừa khéo thích hợp làm vật dẫn linh hồn... Người kia, hóa ra chính là Vân Triệt.

- Hả?

Chân mày Tinh Thần đế giật giật.

Thiên Nguyên tinh thần tiếp tục nói:

- Lúc trước, lão hủ vẫn luôn hoài nghi Vân Triệt kẻ này tại sao lại lựa chọn Tinh Thần giới, hơn nữa không chút do dự theo ngô vương tới tận đây, càng nghi hoặc hơn chính là Mạt Lỵ điện hạ luôn không cho phép bất cứ kẻ nào tới gần Thiên Sát tinh thần điện nửa bước vì sao lại sẽ lưu lại Vân Triệt, còn vô cùng cứng rắn không cho tiếp xúc với ngô vương. Nếu mấy năm điện hạ mất đi tin tức chính là ở cùng Vân Triệt, tất cả đều có thể rõ ràng.

Trong mắt Thiên Nguyên tinh thần lóe lên một ánh sao đáng sợ:

- Hơn nữa... Nếu như lão hủ không tính toán sai, đủ loại dị trạng ở trên người Vân Triệt, rất có thể... là do hắn đã kế thừa Tà thần thần lực năm đó Mạt Lỵ điện hạ đã đoạt được!

Vân Triệt: “...”

Lời vừa nói ra, chúng đông kinh hãi. Tà thần thần lực... Đó chính là sáng thế thần lực chưa từng hiện thế, cấp bậc còn ở trên chân thần thần lực!

Sắc mặt của Tinh Thần đế lập tức thay đổi, vẫn còn không thể tin được:

- Đồ Mi, ngươi nói...

Ánh mắt Thiên Nguyên tinh thần sáng ngời, khóa thẳng Vân Triệt:

- Sẽ không sai. Có thể vượt qua một đại cảnh giới đánh bại Lạc Trường Sinh bậc kỳ tài có một không hai này, chuyện này từ xưa đến nay chưa hề có, cho dù là Long thần lực đều tuyệt đối không có khả năng làm được. Nhưng nếu là lực lượng cấp bậc sáng thế thần, áp chế của một đại cảnh giới cũng không phải không có khả năng. Còn nữa, năm đó Tà thần là nguyên tố sáng thế thần, có nguyên lực cực hạn nhất. Mà Vân Triệt có thể đồng thời khống chế băng, hỏa lôi, vả lại đều bình yên vô sự dưới chín tầng thiên kiếp...

- Đều không phải bởi vì hắn là cái gọi là thiên đạo chi tử, mà vì Tà thần thần lực của hắn! Thân là sáng thế thần, nguyên tố thần lực của Tà thần còn hơn cả lực lượng thiên đạo... Sẽ không bị thiên kiếp thần lôi gây thương tích, cũng không phải là chuyện không thể lý giải.

- Như thế, tất cả đều có thể rõ ràng! Mạt Lỵ điện hạ ngay cả Tà thần thần lực đều có thể cho Vân Triệt, như vậy ban cho hắn tinh thần thần huyết càng là chuyện quá mức bình thường. Đây cũng là lý do vì sao hắn có thể xuyên qua tinh hồn tuyệt giới.

Thiên Nguyên tinh thần nói từng lời điếc tai. Lực lượng cấp bậc sáng thế thần, đánh sâu vào tâm linh của Tinh Thần đế, chúng cường giả tinh thần có thể nói lớn đến cực điểm. Ánh mắt của tất cả bọn họ khi nhìn về phía Vân Triệt đã phát sinh kịch biến... mà theo lời Thiên Nguyên tinh thần nói, hắn thật sự thân mang Tà thần lực, như vậy tất cả chuyện phát sinh ở trên người hắn cũng không phải khó lý giải, đều có thể giải thích.

Mà truyền thuyết năm đó Mạt Lỵ lấy được truyền thừa của Tà thần ở nam thần vực càng là chuyện mọi người đều biết.

Năm đó Mộc Huyền Âm từng lớn tiếng nhắc nhở Vân Triệt ngàn vạn lần không được để cho ai biết quan hệ giữa hắn và Mạt Lỵ, bằng không, đủ loại dị đoan ở trên người hắn sẽ rất dễ dàng bị người ta liên tưởng đến trên “Tà thần thần lực”. Mà lời nhắc nhở phen này của Mộc Huyền Âm, giờ phút này đã hoàn toàn ứng nghiệm... Mấy lời ngắn ngủi giữa Vân Triệt và Mạt Lỵ, liền bị Thiên Nguyên tinh thần đáng sợ tuyệt luân này hoàn toàn hiểu rõ.

Nhưng mà, chuyện này đã không hề quan trọng đối với Vân Triệt vào giờ phút này, hắn không phủ nhận nửa câu, nói thẳng:

- Không hổ là Thiên Nguyên tinh thần được người đời xưng tụng là tinh thần trí giả, ngươi nói không sai, lực lượng trên người ta thật sự kế thừa từ Tà thần lưu lại!

Vân Triệt chính miệng thừa nhận khiến toàn bộ người của tinh thần đang kinh dị vạn phần càng chấn động trong lòng... Trên người Vân Triệt kế thừa sáng thế thần thần lực, nếu chuyện này truyền ra, không thể nghi ngờ sẽ dẫn đến oanh đông lớn đến từ xưa đến nay chưa hề có ở toàn bộ thần giới.

Ở trong trận huyết tế, Tinh Thần đế vốn nên bình tâm tĩnh khí hai mắt tỏa sáng, hắn cảm giác được trái tim của mình đang không bị khống chế nhảy loạn lên -- cho dù vào một ngày yếu tố nghi thức kia sẽ thành, hắn đều chưa từng kích động như vậy.

Cảm nhận được Tinh Thần đế hiển nhiên có phần không khống chế được cảm xúc thay đổi, Đồ Mi thấp giọng nói:

- Ngô vương, xem ra quả nhiên là trời cao chiếu cố Tinh Thần giới ta, chẳng những làm thành nghi thức, còn đưa tới lễ lớn như thế. Đây là cơ hội trời ban, không được có nửa điểm sai sót.

Tinh Thần đế dừng lại một hơi, nhẹ nhàng gật đầu, nhưng ánh sáng lạ đại thịnh trong mắt lại cho dù như thế nào đều không thể áp chế.

Vân Triệt trực tiếp thừa nhận, không thể nghi ngờ tương đương với tự đưa mình vào tử địa, nhưng trên mặt hắn lại hiện lên vẻ lạnh như băng với trầm tĩnh đáng sợ, ánh mắt lại nhìn thẳng chăm chú vào Tinh Thần đế:

- Tinh Thần đế, bây giờ ngươi nhất định rất muốn biết tất cả bí mật ở trên người ta, nhất là... Làm như thế nào đểu đoạt xá Tà thần thần lực của ta, có đúng không?

Hắn đưa tay chỉ chỗ của Mạt Lỵ với Thải Chi:

- Thả Mạt Lỵ và Thải Chi, tất cả bí mật ngươi muốn biết, ta đều có thể nói cho ngươi biết!

Tinh Thần đế cười nhẹ:

- Ha ha, Vân Triệt, ngươi đã cố tình xông tới đây, như vậy chắc cũng biết Tinh Thần giới ta đang tiến hành nghi thức gì. Vì nghi thức này, bổn vương chẳng những tìm cách chuẩn bị nhiều năm hiện giờ còn dồn hết lực lượng toàn giới, sao có thể vì một mình ngươi mà hủy bỏ.

- Nói như vậy, ngươi cho dù như thế nào, đều khó có khả năng buông tha Mạt Lỵ Thải Chi... Cho dù hai nàng đều là nữ nhi thân sinh của ngươi?

Vân Triệt nói. Hắn nói lấy bí mật của mình đổi lấy Tinh Thần đế buông tha cho Mạt Lỵ và Thải Chi, nhưng trong lòng không hề ôm lấy một chút hy vọng xa vời.

Tinh Thần đế hơi ngửa đầu, than nhẹ một tiếng:

- Mạt Lỵ và Thải Chi là nữ nhi của ta, hy sinh các nàng, bổn vương còn bi thống đau lòng hơn bất cứ kẻ nào, nhưng mà, bổn vương dù sao cũng là Tinh Thần đế, nếu có thể có lợi cho tương lai của Tinh Thần giới, cho dù hy sinh thân nữ, không xứng làm cha, bị người đời thóa mạ hèn mọn, bổn vương cũng tuyệt đối không hề do dự hối hận!

Tinh Thần đế nói từng chữ điếc tai, Vân Triệt hơi kinh ngạc, sau đó hắn cười lạnh một tiếng, tiếp theo đó lại tùy ý cuồng tiếu lên:

- Ha ha ha... Ha ha ha ha ha... Hay cho một câu vì tương lai của Tinh Thần giới, hay cho một câu không xứng làm cha. Rõ ràng là hành vi đáng ghê tởm ích kỷ dơ bẩn, mất sạch nhân tính, nhưng lại không hề có dù chỉ một chút xấu hổ ngượng ngùng, ngược lại nói đường đường chính chính hiên ngang lẫm liệt như thế, Tinh lão tặc, ngươi thật sự làm cho ta mở mang tầm mắt, nhìn thế đủ rồi!

Vân Triệt gọi Tinh Tuyệt Không từ Tinh Thần đế thành “Tinh lão tặc”, mà thần giới to lớn, lại có ai dám lấy ba chữ kia gọi Tinh Thần đế cao nhất -- còn ở trước mặt Tinh Thần đế. Ở trong tầm mắt đột nhiên thay đổi của tất cả mọi người, Vân Triệt không hề vì không khí thay đổi mà lui lại nửa bước, hai mắt hắn híp lại, ngón tay chỉ về phía Tinh Thần đế:

- Tinh lão tặc, ta phải sửa đúng ngươi một chuyện...

- Tuy rằng ta tuổi còn nhỏ, lịch duyệt nông cạn, nhưng đời này cũng coi như từng tiếp xúc với không ít người đáng ghê tởm. Nhưng trong những người này, cho dù là kẻ tội ác ngập trời, ta hận không thể thiên đao vạn quả, khi con cái của bọn họ gặp nguy nan, cũng sẽ lấy mạng che chở. Bởi vì đây là bản năng của tính người, không liên quan gì đến tội ác.

- Cho nên, Tinh lão tặc, ngươi chẳng phải không xứng làm cha. Mà vốn không xứng làm người!!

- Hổ độc còn không ăn thịt côn, heo chó còn biết bảo vệ con, còn ngươi, gánh lấy cái danh Tinh Thần đế, nhưng vốn là thứ mà ngay cả heo chó cũng không bằng!!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment