.
._666__1" class="block_" lang="en">Trang 666# 1
Chương 1332: Vô hối vô sinh (hạ)
Thần đế, một xưng hô tối cao nhất giữa trời đất, toàn bộ thế giới hỗn độn, bốn phương thần vực, người có được xưng hô này chỉ có mười bảy người, đông thần vực to lớn chỉ có bốn người.
Bọn họ là tồn tại cao nhất đương thời, cho dù thực lực, quyền thế hay là danh vọng. Không thể chọc, càng không thể nhục.
Mà bây giờ, Tinh Thần chi đế Tinh Tuyệt Không lại bị một tiểu bối tuổi còn nhỏ hơn hắn mấy trăm lần lấy lão tặc để gọi, còn lấy lời nói hết sức sỉ nhục ngay mặt nhục nhã quát mắng.
Người có thể ở nơi nghi thức huyết tế này, thấp nhất cũng là tinh vệ, đều là nhân vật đứng hàng cấp bậc cực cao của toàn bộ đông thần vực. Nhưng khi lời nói cuối cùng “Không bằng heo chó” kia gầm ra khỏi miệng Vân Triệt, mọi người không khỏi toàn thân căng thẳng, tim gan run sợ.. Bởi vì người hắn nhục nhã chính là Tinh Thần đế!
Chưa từng có... bất cứ kẻ nào đều tuyệt đối không có khả năng nghĩ tới, lại có người dám nhục mạ tồn tại như Tinh Thần đế, cho dù là Nguyệt Thần đế có thù hận rất nặng với Tinh Thần đế trên đời này, cũng có thân phận địa vị tương đương đều sẽ không như thế.
Tinh Minh Tử luôn luôn vô cùng lạnh nhạt vào một khắc này dựng đứng hàng mi, giận dữ nói:
- Tiểu nhi lớn mật! Dám làm nhục ngô vương, chỉ bằng lời nói mới vừa rồi của ngươi, muôn lần chết đều khó chuộc!
- Còn không nhanh chóng bắt hắn lại!!
Một tinh vệ vừa định tiến lên, lại nghe thấy Tinh Thần đế cười nhạt một tiếng, hắn không hề giận dữ, ngược lại ý cười đầy mặt:
- Vân Triệt, ngươi quả thật to gan, người dám nhục mạ bổn vương như thế, ngươi là người đầu tiên đương thời. Xem ra, hôm nay ngươi tới đây, vốn chưa từng tính toán có thể còn sống rời đi.
Hắn không nhìn về phía Vân Triệt, thở dài một tiếng thật dài:
- Haizzz... nếu như lời này nói ra từ trong miệng người khác, bổn vương nhất định giết toàn tộc. Nhưng mà, bổn vương lại cứ không muốn truy cứu ngươi, dù sao, ngươi vì nữ nhi của bổn vương mà liều chết tiến đến. Muốn hận cứ hận, muốn mắng chửi cứ mắng chửi đi. Hy sinh nữ nhi thân sinh, nên bị hận này, nên bị mắng này. Chính là, mặc kệ ngươi hận mắng như thế, bổn vương đều tuyệt đối không hối hận... Nếu có thể khiến Tinh Thần giới trọn đời đứng sừng sững, bổn vương bị trên đời phỉ nhổ, không như heo chó thì như thế nào.
Tinh Thần đế than thở nhiều tiếng, từng chữ vang vang, có tự oán hy sinh người thân, càng nhiều hơn là tự hủy bản thân nhưng lòng dạ rộng rãi thương xót thế. Thiên Nguyên tinh thần liếc nhìn hắn, cũng thở dài theo một tiếng, nói:
- Lão hủ biết rõ ngô vương còn bi thống vạn phần hơn bất cứ kẻ nào. Tiểu bối nhãi ranh không biết lòng dạ của ngô vương, nhưng chúng ta sao lại không biết. Ngô vương vì Tinh Thần giới mà không tiếc tất cả, chúng ta chỉ có thề chết theo phụ tá, không phụ lòng ngô vương.
Đồ Mi luôn có thể vào thời cơ thích hợp nói lời thích hợp nhất, mấy chữ ngắn ngủi, lại nhẹ nhàng rung chuyển lên sóng lòng của đại bộ phận tinh thần thần vệ.
Nhưng mà Vân Triệt lại cười lạnh một tiếng vô cùng khinh miệt:
- Ha ha ha... luôn miệng vì Tinh Thần giới, Tinh lão tặc, ngươi sợ rằng sắp cảm động bản thân đến tin tưởng luôn đi! Vì Tinh Thần giới? A... Ta đây hỏi ngươi! Nếu như nghi thức này thật sự có thể có lợi cho Tinh Thần giới, vì sao trong lịch sử Tinh Thần giới lại chưa bao giờ có Tinh Thần đế nào vận dụng!
Đồ Mi thản nhiên nói:
- Không biết. Trận huyết tế này vốn bị tổ tiên tinh thần phong ấn trong bí điển, cho đến một thế hệ của ngô vương mới cởi bỏ được phong ấn.
Ánh mắt Vân Triệt híp lại, ý cười lạnh hơn:
- Phải không? Vậy ngươi nói cho ta, trận huyết tế cái gọi là để cho Tinh Thần giới “Trọn đời sừng sững ở trong miệng các ngươi, vì sao tổ tiên tinh thần lại không truyền lưu nhiều thế hệ, che chở Tinh Thần giới, ngược lại muốn phong ấn chặt chẽ nó!?
“...” Đồ Mi đúng là nhất thời nghẹn lời.
- Bởi vì, tổ tiên tinh thần của các ngươi rất rõ ràng trận huyết tế này là thứ ti tiện không chịu nổi cỡ nào, hy sinh quan hệ huyết thống đến thành toàn bản thân... A, đây phải cần phai mờ nhân tính, nội tâm đáng ghê tởm đến trình độ nào mới có thể làm ra được! Nếu một thế hệ tinh thần kia thật sự làm như thế, kia không thể nghi ngờ làm trái thiên đạo, làm trái nhân luân, nhân thần đều phẫn nộ. Tinh Thần giới vốn nhìn xuống trần thế, trở thành trên đời ghét cay ghét đắng, vạn linh phỉ nhổ!
- Cho nên, thủy tổ tinh thần mới phong ấn nó!
- Chính là, thủy tổ tinh thần, còn có đời đời tổ tiên của các ngươi nữa, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, bọn họ lại sẽ có một hậu đại cởi bỏ phong ấn, còn không tiếc lấy hai nữ nhi của bản thân làm tế phẩm đến vận dụng thuật huyết tế này!
Ngón tay Vân Triệt chỉ Tinh Tuyệt Không, từng chữ thê lương:
- Tinh lão tặc, trước không nói ngươi có lỗi với nữ nhi của ngươi hay không, ngươi có phải đã làm thất vọng tiền bối tổ tiên của ngươi rồi không!?
- Hôm nay, cho dù ngươi thành công, trở thành cái gọi là chân thần... Tự tay rõ ràng hại chết hai nữ nhi của bản thân để có được lực lượng, đáng ghê tởm dơ bẩn cỡ nào! Cho dù ngươi trở thành thiên địa chí tôn, cũng thối không thể ngửi nổi! Toàn bộ Tinh Thần giới cũng sẽ vì ngươi mà biến thành tinh giới dơ bẩn ti tiện nhất trên đời này, ai cũng có thể khinh thường, ai cũng có thể phỉ nhổ! Danh vọng ngạo thế mà tổ tiên của ngươi dùng tâm huyết trăm vạn năm xây nên triệt để bị hủy ở trong tay của ngươi!
- Tương lai, ngươi còn có mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông của ngươi, cho dù ngươi rơi xuống âm tì địa phủ, hoàng tuyền vực sâu, tổ tiên của ngươi đều sẽ không tha thứ cho ngươi, sẽ tự tay nghiền xương ngươi thành tro! Mà đời sau của ngươi, đời sau của Tinh Thần giới cũng sẽ vĩnh viễn nhớ được Tinh Thần giới từng có một thần đế không bằng heo chó, lưu thối muôn đời!
Vân Triệt mắng to một trận từng chữ chấn động tâm hồn, từng chữ cực kỳ ác độc, Tinh Thần đế trước khi bị Vân Triệt mắng “Không bằng heo chó” đều lạnh nhạt mỉm cười cuối cùng thay đổi sắc mặt. Toàn bộ Tinh Thần thành tĩnh lặng đáng sợ, tinh thần và trưởng lão trong kết giới cùng với toàn bộ tinh vệ ngoài kết giới đều kinh ngạc đến ngây người ở đó, trong lòng nổi lên sóng to, hai tai nổ vang thật lâu.
Hai mắt Tinh Minh Tử đăm đăm, vào lúc này ánh mắt của hắn đột nhiên nhìn thấy sắc mặt khẽ biến của Tinh Thần đế, trong lòng rùng mình, gầm to một tiếng:
- Im miệng!
Tinh Minh Tử vừa gầm lên, một tiếng gầm lập tức đánh tới, hai con mắt đáng sợ tới mức tận cùng trong một khoảnh khắc đâm vào chỗ sâu trong đôi mắt hắn, sắc mặt Vân Triệt âm trầm như quỷ, từng chữ chấn hồn:
- Nên im miệng chính là ngươi! Tinh lão tặc làm ra hành vi diệt sạch nhân tính, không bằng heo chó, chẳng những giết nữ nhi của mình, còn hủy diệt danh dự trăm vạn năm của Tinh Thần giới. Mà các ngươi thân là rường cột của Tinh Thần giới, lại chẳng những không hề ngăn cản, ngược lại thậm chí giúp đỡ chịu đựng, cũng không bằng heo chó giống vậy!
- Ngay cả nhân tính và liêm sỉ cơ bản nhất đều vứt, ngươi còn có mặt mũi sủa điên ở trước mặt ta! Ta nhổ vào!
- Ngươi...
Đường đường là tam thập thất trưởng lão tinh thần như bị một đống đại tiện khô cứng tắc nghẹn ở yết hầu, sắc mặt xanh đen, toàn thân phát run, lại gầm không ra được một câu hoàn chỉnh.
Cách Tinh Thần đế gần nhất, Thiên Nguyên tinh thần Đồ Mi rõ ràng cảm giác được khí tức của Tinh Thần đế xuất hiện một chút hỗn loạn, trong lòng hắn hơi kinh ngạc... Tuy rằng Vân Triệt đến cực kỳ ngoài ý muốn, nhưng hắn chưa từng để trong lòng chút nào, bởi vì lấy lực lượng của Vân Triệt, không có khả năng tạo thành ngoài ý muốn gì, ngược lại là chui đầu vô lưới.
Nhưng không nghĩ đến, Vân Triệt chẳng những gan lớn như vậy, hơn nữa ngôn ngữ lại ác độc đến mức độ như vậy. Bên người, không chỉ có Tinh Thần đế, liền ngay cả vài tinh thần và trưởng lão, khí tức đều xuất hiện dao động rõ ràng.
Hắn đảo mắt qua, cười nhẹ:
- Vân Triệt, hay cho một cái khéo miệng. Đáng tiếc...
Lời hắn còn chưa dứt, ánh mắt của Vân Triệt đã chuyển qua, vẻ mặt châm chọc với chán ghét giống như không phải đang đối mặt với một tinh thần, mà giống như đang phải nhìn một đống phân chó thối không ngửi nổi:
- Đồ Mi lão tặc, ngậm miệng chó của ngươi lại! Mùi hôi trong miệng ngươi thật sự quá thúi, nhiều thêm mỗi một lời đều đang làm bẩn lỗ tai của ta, hiểu không!
Đồ Mi: “...”
Ban đầu khi ở Trụ Thiên thần giới mới gặp được Đồ Mi, ấn tượng đầu tiên của hắn đây là một lão nhân hiền hòa mà lịch duyệt uyên bác, sau khi biết được lão ta còn là sư phụ của Mạt Lỵ khi còn nhỏ, càng sinh lòng kính trọng.
Hiện giờ, chỉ có oán hận với chán ghét vô tận.
Vân Triệt đưa tay chỉ về chỗ các tinh thần và các trưởng lão:
- Hiện giờ ta rất muốn biết, các ngươi, còn có các ngươi nữa tất cả những tinh thần này, các ngươi thân mang tinh thần lực, là tinh thần nhất mạch mà ông trời ban thưởng đại ân cho các ngươi. Nhưng các ngươi lại hiệu trung cho một thần đế mất đi nhân tính, chắc chắn lưu thối muôn đời, giúp đỡ hắn hại chết hai tinh thần khác... Các ngươi nhìn kỹ chuyện mình làm, cẩn thận sờ lương tâm của mình xem, tương lai còn có mặt mũi gì đối mặt với thế nhân, sau khi chết đi lại còn có mặt mũi nào đối mặt với tiền bối tổ tông của các ngươi!
- Thuật huyết tế, tinh thần nhất mạch chưa bao giờ có người nào sử dụng, bởi vì thân là tinh thần, hễ là người có một chút liêm sỉ lương tri đều sẽ khinh thường coi rẻ! Đã không có ai từng dùng, cũng không ai biết được nó có thật sự thành công hay không, mà Tinh lão tặc, hắn vì một khả năng không cách nào đoán trước được, liền không chút do dự hại chết hai nữ nhi thân sinh của chính hắn... Đừng nói người, đây là chuyện cho dù súc vật đẳng cấp đê tiện nhất đều không thể làm ra được!
- Cả nữ nhi của chính mình đều có thể như thế! Tương lai, nếu có phương pháp gì có thể hy sinh các ngươi tới thành tựu bản thân, hắn cũng vậy sẽ không có bất cứ do dự nào! Mạt Lỵ và Thải Chi hôm nay, chính là ngày mai của các ngươi! Nếu các ngươi thật sự vì Tinh Thần giới, nếu như còn có chút kiêu ngạo của thân là tinh thần với nhân tính của thân là người, nên dừng tay mình lại, phế thần đế chó má không như heo chó này đi!
- Đồ hỗn trướng!
Tinh Thần đế cuối cùng buột miệng, sắc mặt hắn hoàn toàn xanh mét làm cho người ta sợ hãi, thân thể rõ ràng đang run run.
Nếu không trực tiếp nhìn thấy, cho dù là ai đều sẽ không tin tưởng, đường đường Tinh Thần đế lại sẽ bị người mắng đến toàn thân phát run.
Vân Triệt giận dữ mắng, từng chữ rung trời chấn đất, lại mỗi một câu đều đâm thẳng vào lòng người, không chỉ có Tinh Thần đế, chúng tinh thần, trưởng lão cũng đều thay đổi sắc mặt, khí tức cũng xuất hiện rung động trên mức độ khác nhau.
Đồ Mi nằm mộng cũng không thể nghĩ đến, một hậu bối tuổi chưa đủ nửa giáp không hề có uy hiếp lại chỉ dựa vào ngôn ngữ lay động tâm hồn của Tinh Thần đế cùng với một đám tinh thần đến mức độ như vậy, thậm chí liền ngay cả chính hắn cũng bắt đầu cảm giác hành động việc làm của mình là tội ác tày trời. Hắn cuối cùng trợn mắt, gầm nhẹ nói:
- Tiểu nhi ti tiện... Tinh Minh Tử, còn không mau che miệng của hắn lại!
- Bắt!!
Tinh Minh Tử quát.
Trong trận huyết tế, Thiên Yêu tinh thần Tường Vi lặng yên liếc nhìn Thiên Tuyền tinh thần Tử Uyển:
- Tỷ tỷ...
- Ngưng thần hồi tâm, không nên bị ngoại vật quấy nhiễu.
Tử Uyển thấp giọng nói.
Nàng cảm giác được trong lòng Tường Vi rối loạn... Chính lòng nàng cũng rối loạn, hơn nữa là kiểu không cách nào khống chế và áp chế.
Nhưng mà nghi thức đã khởi động, liền không cách nào bỏ dở, cho dù thật sự hối hận, cũng đã vốn không có khả năng thoát ra.
Cho dù trong lòng Tinh Minh Tử giận muốn vỡ, nhưng thân là trưởng lão tinh thần, tự nhiên không có khả năng hạ địa vị mặt mũi của mình tự mình ra tay với Vân Triệt. Hắn gầm lên một tiếng, một tinh vệ đột nhiên bổ nhào về phía Vân Triệt.
Sau khi Vân Triệt trở thành Thần Vương, bên trong cùng thế hệ ở Vương giới có thể nói không đâu địch nổi, nhưng sao có thể so sánh được với tinh vệ. Một luồng uy áp mà hắn vốn không có khả năng kháng cự lăng không áp chế, mạnh mẽ áp chế hắn nửa quỳ xuống, toàn thân như phủ vạn nhạc, không thể động đậy.
Hắn cắn chặt răng, cứng rắn ngẩng đầu, nhìn về phía tinh vệ đứng trước người hắn... Ba ngàn tinh vệ cao cấp này, hắn từng gặp cực ít, nhưng người trước mắt lại là một tinh vệ hắn quen thuộc nhất.
Hắn là Thiên Sát tinh vệ, là tinh vệ của Mạt Lỵ... Còn là thống lĩnh tinh vệ của tất cả Thiên Sát tinh vệ...
Tinh Linh!
Thân là thống lĩnh tinh vệ, Tinh Linh là một Thần Quân cấp tám, thực lực tương đương với Mộc Băng Vân... Mà Mộc Băng Vân là nhân vật số hai gần với sư tôn hắn ở Ngâm Tuyết giới.
Ở trước mặt thực lực như vậy, cho dù hắn cố chấp mở Diêm Hoàng, cũng không thể có lực chống cự giãy giụa gì.
- Vân công tử, ngươi việc gì phải làm thế.
Tinh Linh lắc đầu nói, trong mắt tràn đầy tiếc hận... Hắn không cách nào lý giải, Vân Triệt có tiền đồ vô tận, vì sao phải cố ý đi tìm cái chết như thế.
Khóe miệng Vân Triệt hơi nhếch lên, nhìn về phía người ở trước mắt mà lúc trước hắn đã tôn kính xưng là “Đại ca”:
- Tinh Linh, ngươi đã từng chính miệng nói với ta, trở thành tinh vệ, là kiêu ngạo với vinh quang suốt đời của ngươi. A... Thân là tinh vệ của Mạt Lỵ, trung thành che chở cho nàng là thiên chức của ngươi, mà ngươi, lại phản bội hại chủ, giúp đỡ người khác giết tinh thần mà ngươi nguyện trung thành... Đây là cái mà ngươi gọi là vinh quang!?
Khí tức của Tinh Linh bị kiềm hãm, mất tự nhiên tránh ánh mắt của Vân Triệt:
- Ta nguyện trung thành không phải là tinh thần... mà là Tinh Thần giới.
Vân Triệt nhổ nước bọt nói:
- Ta nhổ vào! Ngươi nguyện trung thành chính là một lão tặc muốn hại chết nữ nhi thân sinh của mình, cũng là chủ tử của ngươi! Ta không phải là tinh vệ, chỉ là một phàm nhân hạ giới, đều biết lấy mạng bảo hộ, mà ngươi thân là tinh vệ của Mạt Lỵ, cho dù có nửa câu hứa hẹn vì nàng, ta cũng có thể xem trọng liếc nhìn ngươi một lần, mà ngươi lại phản bội hại chủ, ngay cả nuôi con chó đều không bằng!
- Mệt ta lúc đầu còn vì ngươi là tinh vệ của Mạt Lỵ mà kính ngươi một tiếng đại ca... Ta thật sự là mắt bị mù!
“...” Khóe miệng Tinh Linh co giật, muốn biện giải cái gì, nhưng lại một câu đều không nói ra được, liền ngay cả lực lượng áp chế trên người Vân Triệt cũng không tự giác yếu đi vài phần.
Cho dù bị áp chế, Vân Triệt vẫn khàn khàn gầm lên một tiếng tuyên truyền giác ngộ:
- Tinh vệ của Thiên Sát tinh thần và Thiên Lang tinh thần ở đâu! Có giỏi toàn bộ đứng ra, cho ta xem các ngươi lũ phản bội hại chủ này có mặt mũi như thế nào!!
Dưới tiếng gầm dữ dội của Vân Triệt, lại không có một ai đứng ra... Không ít tinh vệ im lặng cúi thấp đầu xuống, sắc mặt đen thui, hai tay siết chặt.
Vân Triệt cười lạnh:
- A... Các ngươi tốt nhất cầu nguyện chuyện ngày hôm nay vĩnh viễn không bị người đời biết, bằng không, tất cả mọi người sẽ biết Tinh Thần giới ra một đám phản bội hại chủ! Các ngươi sẽ bị mọi người trên đời phỉ nhổ hèn mọn, liền ngay cả tinh vệ của các tinh thần khác sẽ vĩnh viễn khinh thường các ngươi. Cái mà các ngươi đã từng gọi là vinh quang, sẽ trở thành dấu ấn sỉ nhục cả đời các ngươi đều khó có khả năng rửa sạch... Gia tộc của các ngươi, vợ con của các ngươi, hậu đại của các ngươi, cũng sẽ đời đời kiếp kiếp sống trong khuất nhục này, đời đời kiếp kiếp coi các ngươi là hổ thẹn!
- Còn không bịt miệng của hắn lại!!
Tinh Minh Tử điên cuồng hét lên nói.
Rầm!!!
Một tiếng vang thật lớn, huyền quang trên người Vân Triệt bùng nổ, chính là cứng rắn tránh thoát khỏi Tinh Linh đang trong thất thần. Hắn bay vút không trung, huyền khí toàn thân sôi trào hỗn loạn, Kiếp Thiên kiếm nắm vào trong tay, chỉ lên phía trước, trong đôi mắt chớp động lên dữ tợn làm cho người ta sợ hãi:
- Hôm nay ta đã đến đây, không có ý định còn sống rời đi. Ta chính là phế vật vô dụng, không cứu được Mạt Lỵ, không cứu được Thải Chi. Nhưng ít ra... Ta muốn để cho các ngươi lũ chó đẻ tổn thương Mạt Lỵ và Thải Chi này...
- Toàn bộ chôn cùng cho các nàng!!