.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1332" class="block_" lang="en">Trang 666# 2
Chương 1333: Bỉ ngạn (thượng)
Giọng Vân Triệt chấn động trời cao, ý hận ngập trời. Lực lượng của hắn chỉ có thể rơi vào hèn mọn ở Tinh Thần thành, hai chữ “Chôn cùng” trong miệng giống như chê cười. Nhưng tiếng gầm giận dữ do lực hèn mọn này phát ra lại khiến cho một đám tinh vệ tinh thần đều cảm nhận được tim đập nhanh vô cùng rõ ràng.
- Chôn cùng? A, chỉ bằng ngươi?
Tinh Minh Tử giận quá mà cười, toàn thân phát run... Đoán chừng trước hôm nay, đánh chết hắn đều sẽ không tin tưởng mình sẽ lại vì lời của một hậu bối nói là cáu thẹn đến mức độ như thế này.
- Ngô vương, kẻ này tà thuyết mê hoặc người khác, chẳng những làm nhục ngô vương với Tinh Thần giới, còn làm nhục tiền bối, tội ác tày trời!
Hắn vừa dứt lời, lại phát hiện trên mặt Tinh Thần đế cùng với một đám tinh thần đều rõ ràng hiện lên vẻ khiếp sợ.
Bởi vì trên người Vân Triệt bộc phát ra chính là khí tức của Thần Vương cảnh!
Một năm trước ở Nguyệt Thần giới, vào một lần cuối cùng khi Tinh Thần đế gặp Vân Triệt, huyền lực của hắn vẫn chỉ là Thần Linh cảnh cấp năm, hiện giờ lại đã thành Thần Vương!?
Thời gian một năm ngắn ngủi từ Thần Linh cảnh cấp năm bước vào Thần Vương cảnh, nếu không tận mắt nhìn thấy, cho dù Thần Chủ thần đế đều quả quyết không có khả năng có ai tin tưởng. Vẻ khiếp sợ trên mặt bọn họ đại biểu cho lấy cấp bậc của bọn họ đều vốn không thể tin nổi và lý giải tăng vọt về thực lực của Vân Triệt.
Thiên Nguyên tinh thần Đồ Mi thấp giọng nói:
- Một năm không gặp, thành Thần Vương... Không hổ là... sáng thế thần lực!
Tinh Thần đế giận dữ trong lòng, hận không thể tự tay bầm thây Vân Triệt vạn đoạn, nhưng “Thần tích” hết lần này đến lần khác trên người Vân Triệt càng khiến cho hắn không thể không khiếp sợ kích động đến cực điểm, hắn gầm nhẹ nói:
- Bắt lấy hắn, nhốt vào tù giới... Nhưng không được phế đi huyền lực của hắn và thương tổn đến tính mạng của hắn!
Tinh Minh Tử gật đầu:
- Vâng! Tinh Linh!
Tinh Linh vốn không có sát niệm đối với Vân Triệt, nhưng hắn dưới xấu hổ, tự nhiên hận ý sát ý sinh đầy, Tinh Minh Tử vừa ra lệnh một tiếng, chỗ sâu trong đôi mắt hắn lóe lên vẻ ngoan độc, trên tay đột nhiên đề lên một phần huyền khí... Một luồng lực lượng đủ để một kích làm trọng thương Vân Triệt, nhằm thẳng vào Vân Triệt, tốc độ cũng hơn xa lúc trước.
Mà ánh mắt của Vân Triệt còn âm lệ hơn Tinh Linh trăm ngàn lần, hắn gầm nhẹ một tiếng, trên người thiêu đốt kim viêm, Kiếp Thiên kiếm nổ lên một đường viêm kiếm màu vàng, chính là ngay mặt đánh tới Tinh Linh.
- Hừ, không biết lượng sức.
Tinh Minh Tử khinh thường hừ nhẹ một tiếng. Tư chất và tốc độ trưởng thành của Vân Triệt đúng là kinh hãi thế tục, nhưng hắn thật sự tuổi còn quá trẻ, độ tuổi nửa giáp này, huyền lực Thần Vương cảnh ở trước mặt một Thần Quân cấp tám không hề khác một con kiến.
Uy lực của hoàng kim đoạn diệt cực lớn, cho dù Lạc Trường Sinh cũng không dám đón đỡ, nhưng Tinh Linh lại tránh cũng không tránh, thậm chí nhìn cũng không thèm nhìn, thuận tay túm lấy, kim ô viêm kiếm đủ để phá núi đứt biển hoàn toàn bị hắn chộp vào trong lòng bàn tay, sau đó theo ngón tay hắn khẽ bóp vào, lập tức dập nát giống như vải vóc yếu ớt không chịu nổi, tán thành toái viêm cấp tốc tắt đầy trời.
Hoàng kim đoạn diệt bị phá diệt trong chớp mắt, lực phản phệ có thể nghĩ, toàn thân Vân Triệt chấn động mạnh, kim ô viêm trên người tắt hơn phân nửa, mà lực lượng của Tinh Linh cũng chụp xuống vào lúc này... Lực lượng trọn vẹn một thành của Thần Quân cảnh cấp tám, cho dù đụng chạm đến chút xíu, cũng nhất định khiến cho hắn triệt để bị thương nặng, không hề còn lực giãy giụa.
Tinh --
Một tiếng trầm đục, không gian co rút lại, trong sức mạnh Tinh Linh chụp xuống, mọt tàn ảnh tiêu tán trong giây lát...
Tinh thần toái ảnh!?
Tinh Linh hơi chấn động trong lòng, lại nhanh như tia chớp ra tay, khóa thẳng Vân Triệt...
Ong --
Rầm!!
Hia tiếng trầm đục, lại liên tục đánh hụt. Chỗ mạnh nhất của tinh thần toái ảnh không phải là thuấn thân, mà là lẫn lộn khí tức trong khoảnh khắc, cho dù mạnh như Tinh Linh cũng vốn không có cách nào phân biệt thật giả.
Vân Triệt liên tục ba lần né tránh lực lượng của Tinh Linh, nhưng cũng tuyệt đối không dễ chịu, dù sao cũng là lực lượng của Thần Quân cấp tám, cho dù đụng chạm tới bên cạnh dư ba nhất cũng nhất định bị thương... Trên không xa xôi, ánh mắt hắn âm u lạnh lẽo, sắc mặt trở nên trắng bệch, khóe miệng rõ ràng tràn ra tơ máu màu đỏ tươi.
Tinh Linh không ra tay nữa, mặt không thay đổi nói:
- Vân Triệt, ngươi đã dám đến, nên biết kết cục, cần gì phải làm giãy giụa vô vị tiếp chứ.
Hắn vừa mới nói xong, một luồng sóng khí lại chợt chụp xuống. Vân Triệt không trốn đi, ngược lại nghênh đón giữa trời, một kiếm đánh lên trên đầu Tinh Linh... Hỏa diễm mà Kiếp Thiên kiếm thiêu đốt lên dữ tợn giống như luyện ngục chi viêm trong sôi trào.
Tròng mắt của Tinh Linh hơi híp lại, đối mặt với Vân Triệt phản kích hung ác tuyệt luân, chính là nhàn nhạt chìa tay... Lúc bàn tay với thân kiếm sắp đụng chạm, đôi mắt của Vân Triệt đột nhiên phóng đại, trong miệng rít gào một tiếng giống như thống khổ, giống như tuyệt vọng, trên người đột nhiên nổ tung lên một huyền quang màu tinh huyết.
Trong nháy mắt, huyền lực, khí thế của Vân Triệt tăng vọt giống như điên, đôi mắt của hắn, huyết khí đều biến thành màu đỏ đậm, như bị nhiễm máu, hỏa diễm vốn kịch liệt sôi trào càng cháy thẳng trời cao.
Cảnh giới tầng thứ năm của Tà thần -- Diêm hoàng!!
Bọn họ đã không phải lần đầu tiên nhìn thấy dị biến này ở trên người Vân Triệt, kh iddos hắn dưới tuyệt cảnh đã bộc phát ra lực lượng giống như thần tích.
Khi đó tu vi của Vân Triệt chỉ là Thần Kiếp cảnh, cho dù gắng gượng mở cảnh quan “Diêm hoàng” trong một giây đều cần lấy mạng đến đánh cược. Vân Triệt lúc này đã hơn xa khi đó, đã có thể gắng gượng chống đỡ lực lượng dưới “Diêm hoàng” ngắn ngủi... Nhưng tuyệt đối không thể kéo dài lâu lắm.
Ánh mắt Tinh Linh khẽ biến, mà Vân Triệt bùng nổ diêm hoàng, dồn hết tất cả lực lượng đã ở trong nháy mắt này nện xuống...
Rầm ----
Tiếng nổ kinh thiên, không gian chung quanh vặn vẹo một trận đáng sợ, trong viêm quang màu vàng nổ tung, bàn tay Tinh Linh gắt gao chộp vào trên Kiếp Thiên kiếm, trong tầm mắt là đôi mắt đáng sợ như ác quỷ của Vân Triệt.
Cánh tay vươn ra bị áp chế gần nửa thước, trên bàn tay chộp vào Kiếp Thiên kiếm rõ ràng truyền đến cảm giác đau đớn.
Hai mắt của hắn không tự chủ trợn to... Hắn là tinh vệ của Tinh Thần giới, còn là thống lĩnh tinh vệ, Thần Quân cấp tám đủ để phủ thế!
Mà Vân Triệt rõ ràng chỉ có Thần Vương cảnh cấp một, chính là cứng rắn chấn động một thành lực lượng của hắn!
Đây là một màn khó tin tưởng nhất trong đời hắn... Còn phát sinh ở trên chính thân hắn!
Trong nháy mắt tiếp theo, ánh mắt hắn âm u, trên người đột nhiên bộc phát ra hai thành huyền lực...
Rầm!!
Giống như cây chùy kình thiên từ trên không đánh tới, Vân Triệt điên cuồng phun ra một ngụm tinh huyết, Kiếp Thiên kiếm lập tức rời tay bay ra, cả người giống như lá rách bay ngang ra ngoài, nện xuống xa xa.
- Vân Triệt!
- Tỷ phu!!
Mạt Lỵ và Thải Chi đồng thời kêu lên sợ hãi.
- Khụ... khụ khụ...
Toàn thân Vân Triệt run run, quỳ rạp trên mặt đất, liên tiếp phun ra mười mấy ngụm máu tươi, mỗi một lần phun ra đều sẽ nhìn thấy cục máu ghê người.
Thần VƯơng cảnh cấp một và Thần Quân cảnh cấp tám... Chênh lệch này thật sự quá lớn, còn lớn hơn trăm ngàn lần so với lúc trước hắn Thần Kiếp cảnh đối mặt với Lạc Trường Sinh thành Thần Vương cảnh, lớn đến vốn không có khả năng lấy thủ đoạn gì bù lại. Tuy rằng gượng ép mở Diêm hoàng, nhưng vốn không có khả năng có một chút phản kháng nào.
Tinh Linh xòe bàn tay ra... Trong lòng bàn tay rõ ràng chảy ra một giọt máu. Thân là thống lĩnh tinh vệ, hoàn toàn bị một thiếu niên mới vào Thần Vương cảnh tạo thành vết thương, đây không thể nghi ngờ là sỉ nhục suốt đời hắn.
Toàn bộ tinh vệ đều thờ ơ lạnh nhạt, không một ai tiến lên trước. Bắt Vân Triệt, bất cứ một tinh vệ nào đều hoàn toàn đủ, không cần thiết đến người thứ hai.
Giọng Mạt Lỵ từng chữ phát run:
- Vân Triệt... ngươi... ngươi rốt cuộc muốn tùy hứng đến mức nào! Ngươi đi... ngươi đi nhanh đi... ta cầu ngươi...
Nàng biết cho dù Vân Triệt ở dưới tình cảnh này vẫn có thể trốn đi... Hắn có tinh thần toái ảnh và đoạn nguyệt phất ảnh trong người, có độn nguyệt tiên cung kể cả Tinh Minh Tử đều khó có khả năng đuổi theo kịp, không xong còn có không huyễn thạch mà Thải Chi cho hắn. Hắn có thể đi... hoàn toàn có thể.
Vân Triệt đưa tay, Kiếp Thiên kiếm bay trở về trong tay hắn, hắn chống kiếm đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy, khí tức cũng hoàn toàn đại loạn, nhưng ánh mắt vẫn lạnh như băng làm cho người ta sợ hãi... Chính là, lại nhìn không thấy một chút ý niệm sợ hãi với trốn đi.
Tinh Linh nắm bàn tay, chậm rãi tiến về phía Vân Triệt... Một lần này, Vân Triệt cũng không lui lại, không giơ kiếm, giống như đã triệt để rõ ràng, cho dù hắn giãy giụa như thế nào đều vô dụng.
Đứng ở trước mặt Vân Triệt, Tinh Linh chậm rãi nâng tay:
- Vân Triệt, cho dù ngươi miệng mồm lại lợi hại thì như thế nào, trên đời này thiện ác đúng sai do cường giả định ra, mà không phải ngươi! Ngươi vốn tội đáng chết vạn lần, nhưng ngô vương ra lệnh, tha cho tính mạng của ngươi... Ta liền phế tứ chi của ngươi trước, đợi ngô vương công thành, lại xử lý tiếp!
Tinh Linh xòe năm ngón tay ra, chợt lóe huyền quang... Lúc này, phía sau hắn truyền đến giọng nói lạnh như băng đâm vào tim của Mạt Lỵ:
- Tinh Linh, nếu ngươi dám động đến hắn, ta cho dù thành lệ quỷ cũng muốn bầm thây ngươi vạn đoạn!
Cho dù Mạt Lỵ bị kết giới ngăn cách, nhưng sát ý với dư uy của nàng vẫn khiến toàn thân Tinh Linh rùng mình, hắn không dám quay đầu, thản nhiên nói:
- Ta đã không phải là tinh vệ Thiên Sát...
- A, ngươi thứ rác rưởi này, cũng xứng làm tinh vệ của Mạt Lỵ!?
Vân Triệt cúi đầu lên tiếng, tơ máu lan tràn trong đôi mắt của hắn, phóng thích ra ý hận giống như tới từ vực sâu địa ngục, vào lúc này tay phải hắn chậm rãi chụp lên ngực mình... năm ngón tay bóp chặt.
- Hừ, ta xứng hay không, không phải ngươi nói là tính!
Sắc mặt Tinh Linh khó coi, trầm giọng nói.
- A!!
Vân Triệt gầm to một tiếng, hỏa diễm đã tắt lại một lần nữa dấy lên trên người hắn, kim ô viêm màu vàng với phượng hoàng viêm màu đỏ đồng thời cháy bùng, ánh lửa lan thẳng phía chân trời, trên trời cao, vang lên tiếng hót vang to rõ của phượng hoàng với kim ô, kèm theo thần tức thiên uy mênh mông.
Hỏa diễm với sóng khí mãnh liệt đến không bình thường khiến Tinh Linh chợt cả kinh, lui liền mười mấy bước... Rất nhanh, hắn liền phản ứng kịp, Vân Triệt đây rõ ràng đang thiêu đốt thần huyết!
Giống như ngày ấy ác chiến với Lạc Trường Sinh, cố tình thiêu đốt kim ô thần huyết với phượng hoàng thần huyết của bản thân!
Tất cả kim ô thần huyết với phượng hoàng thần huyết đồng thời thiêu đốt, cả người Vân Triệt đều đắm chìm trong ngọn lửa nồng đậm đến mức tận cùng, như viêm thần hàng thế. Nhưng y lăng này vốn không có khả năng lay động cường giả ở cấp bậc như Tinh Linh, hắn khinh thường nói:
- Lại còn định giãy giụa, chẳng lẽ ngươi cho rằng thiêu đốt thần huyết, là có thể...
Vào lúc này trong lòng hắn không khỏi đột nhiên sợ hãi, lời nói cũng chợt ngắt quãng... Trong nháy mắt kia, hắn giống như bị một con rắn độc đột nhiên cắn vào tim gan với trên linh hồn, một luồng lạnh như băng mãnh liệt đến không cách nào hình dung vơi sợ hãi gần như điên cuồng lan tràn toàn thân.
Sao lại... sao lại thế này...
Mà cảm giác này tuyệt đối không chỉ xuất hiện trên người một mình Tinh Linh. Phía sau của hắn, tất cả tinh vệ vào một khắc này đều thay đổi sắc mặt, tròng mắt trong cấp tốc co rút lại, một cảm giác sợ hãi đáng sợ tuyệt luân với cảm giác áp bách không biết từ phương nào dần chụp xuống... Đây là khí tức đáng sợ nhất mà bọn họ cảm nhận được từ khi chào đời cho tới nay... Phía dưới Tinh Thần thành giống như có một ma thần thượng cổ ngủ say vô số năm đang chậm rãi mở ra đôi mắt đủ để diệt thế...
Tinh Linh nhìn quanh bốn phía, tìm kiếm nơi phát ra luồng khí tức đáng sợ này:
- Sao... sao lại thế này? Ai... là ai!
Chỉ có một người biết đáp án.
Tinh Linh cách Vân Triệt gần nhất sau hoảng sợ cảm giác được rõ ràng luồng cảm giác sợ hãi gần như nháy mắt đánh tan ý chí của hắn với cảm giác áp bách chính là đến từ Vân Triệt ở trước mặt hắn. Ánh mắt của hắn chợt trừng lớn, trừng tới sắp phá nát, mà cảm giác áp bách vốn đã vượt qua giới hạn thừa nhận của ý chí hắn khiến cho bước chân hắn theo bản năng lui từng bước một lại phía sau, hắn vừa mở miệng, âm thanh phát ra lại mang theo run rẩy đến từ linh hồn:
- Ngươi... ngươi... ngươi... ngươi đang... làm cái gì...
Vân Triệt cúi đầu xuống, không ai có thể nhìn thấy ánh mắt của hắn, tay phải của hắn đè chặt trước ngực, năm ngón tay nắm chặt rõ ràng đã đâm sâu vào trong ngực...