Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1332 - Chương 1334: Bỉ Ngạn (Hạ)

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1333" class="block_" lang="en">Trang 667# 1

 

 

 

Chương 1334: Bỉ ngạn (hạ)



Khí tức vô cùng quỷ dị bao phủ trên không Tinh Thần thành, liền ngay cả chúng tinh thần và trưởng lão trong kết giới đều cảm giác được một luồng khí lạnh không hợp với lẽ thường đang chạy khắp toàn thân.

- Đây là có chuyện gì?

- Vân Triệt? Không có khả năng! Hắn dù thế nào cũng không thể có khả năng có khí tsc như thế được.

Thiên Nguyên tinh thần Đồ Mi đưa mắt nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, trầm giọng nói.

Ánh mắt của Mạt Lỵ chưa bao giờ rời khỏi Vân Triệt, nàng cảm nhận được khí tức quỷ dị có thể đâm thủng được cả kết giới này, nhìn hành động năm ngón tay hắn đâm vào trong ngực... Trong lúc giật mình, một ký ức về máu Tà thần bất diệt thoáng hiện lên trong lòng nàng, khiến cho khuôn mặt của nàng lập tức trở nên vô cùng tái nhợt, trên môi phát ra tiếng la lên hoảng sợ nhất cả đời này của nàng:

- Vân Triệt!! Không được... không được... không được!!!

“...” Vân Triệt vẫn không nhúc nhích, chỉ có năm ngón tay vẫn thong thả bóp chặt.

- Tinh Linh, ngươi đang làm cái gì! Còn chưa động thủ!

Tinh Minh Tử gầm rú nói.

Nhưng đối mặt với mệnh lệnh của Tinh Linh Tử, Tinh Linh vẫn từng bước một lui lại phía sau, nếu Tinh Minh Tử đối mặt với Tinh Linh, sẽ phát hiện chỗ sâu trong đôi mắt hắn lại co rút tới chừng lỗ kim, toàn thân sợ run còn giống như chỗ sâu trong địa ngục băng hàn.

Một tiếng kêu to này vô cùng khàn khàn, Mạt Lỵ buông Thải Chi ra, dùng hết lực lượng toàn thân giãy giụa bổ nhào vào bên cạnh kết giới:

- Vân Triệt!!! Ngươi nghe cho ta! Nghi thức này, kết giới này liền thông với tất cả tinh thần và trưởng lão, lực lượng của hơn bốn mươi vị Thần Chủ, không ai có thể ngăn cản và phá vỡ. Cho dù ngươi làm như vậy, cũng không cứu được ta, không cứu được Thải Chi... Cái gì đều không làm được! Sẽ chỉ khiến bản thân không công chôn vùi... Có nghe hiểu không!!

- Nếu ngươi dám làm chuyện ngu xuẩn như thế... Ta tuyệt đối không tha cho ngươi... Tuyệt đối không!

Huyền mạch Tà thần của Vân Triệt là do nàng cho. Ký ức về máu Tà thần bất diệt là do nàng đọc được. Bao gồm hiểu biết với vận chuyển lúc ban đầu đối với Tà thần thần lực của Vân Triệt, đều do Mạt Lỵ từng bước một chỉ dẫn. Cho nên, về nhiều khía cạnh, lý giải về Tà thần thần lực của Mạt Lỵ còn hơn Vân Triệt.

Hành động và khí tức không bình thường kia của Vân Triệt khiến cho nàng bỗng chốc rõ ràng Vân Triệt muốn làm gì.

Đó là một loại... Hắn vốn không nên đụng chạm, cả đời cũng không nên đụng chạm... Cấm kỵ với lực lượng tuyệt vọng!

Vân Triệt chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Mạt Lỵ, khóe môi lại khẽ cười rất nhẹ:

- Mạt Lỵ... Ta không phải tới cứu ngươi... Ta không cứu được ngươi... Ta tới theo ngươi...

Một câu nói ngắn ngủi khiến Mạt Lỵ lệ như suối trào, nàng quay đầu sang chỗ khác, nghẹn giọng nói:

- Ngươi dựa vào cái gì mà theo cùng ta... Ngươi cho rằng ngươi là ai...

Nàng đưa tay, chỉ về chỗ Tinh Thần đế:

- Lão tặc kia, tuy rằng ta hận hắn, nhưng hắn dù sao cũng là cha đẻ của ta, mạng của ta là do hắn cho, hắn muốn lấy đi... là chuyện đương nhiên! Có liên quan gì tới ngươi! Ngươi không nên ở đây tự cho là đúng... ngươi đi... ngươi đi!! Bằng không... ta thật sự... vĩnh viễn đều không tha thứ cho ngươi!

Vân Triệt lại lắc đầu, nhẹ nhàng nói:

- Hắn cho ngươi mạng, vào năm ngươi mười ba tuổi ấy, cũng đã chết rồi. Mạng của ngươi bây giờ, là ta cho... mạng của ngươi là của ta... Tất cả của ngươi đều là của ta... Ta tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào cướp ngươi đi... trừ phi ta chết!

Một câu nói ích kỷ mãnh liệt lại hung hăng đâm vào chỗ sâu nhất, chỗ mềm mại nhất trong tâm hồn Mạt Lỵ, nàng gắt gao cắn răng, nhưng trên má vẫn chảy nước mắt xuống, lại khó nói tiếp được nữa.

- Mạng ta hiện giờ cũng là ngươi cho. Chúng ta trùng sinh lẫn nhau... Những năm này, tính mạng và linh hồn chúng ta đều gắt gao liên kết cùng nhau... Vài năm chúng ta chia lìa, mỗi thời mỗi khắc ta đều thừa nhận cảm giác giày vò không trọn vẹn... cũng là không trọn vẹn trong sinh mệnh, không trọn vẹn trong linh hồn... cho nên ta không nghe lời ngươi, khẩn cấp đi tới nơi này như vậy, lại không tiếc tất cả muốn gặp được ngươi...

Toàn thân Mạt Lỵ phát run, trong đôi mắt nàng gắt gao nhắm chặt lại nhiều nước mắt chen chúc mà ra, sớm ướt đẫm gò má của nàng... Vô số ánh mắt dại ra dừng lại ở trên người Mạt Lỵ, bọn họ không thể tin được, Thiên Sát tinh thần có danh ác nhất, lạnh như băng tuyệt tình đối với tất cả lại sẽ rơi lệ... Còn nhiều nước mắt như vậy.

Toàn bộ tay phải của Vân Triệt đã nhuộm đầy vết máu, nhưng sắc mặt của hắn lại hoàn toàn bình tĩnh đáng sợ:

- Ta biết ngươi sẽ không tha thứ cho ta, nhưng một lần này... cho dù ngươi đánh mắng ta, cho dù ngươi đi lên thiên đường hay xuống địa ngục, ta đều sẽ ở bên cạnh ngươi, tuyệt đối không buông tay ngươi ra!!

Một vốc máu nổ tung ở trước ngực Vân Triệt.

- Không được -----

Mạt Lỵ phát ra tiếng thét to thê lương tới cực điểm.

Rầm --

Thế giới huyền mạch của Vân Triệt, đỏ, lam, tím, đen... bốn màu lĩnh vực đồng thời ầm ầm nứt toác trong nháy mắt.

Rầm ràm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm...

Bên ngoài thân thể Vân Triệt, da thịt phá nát giống như điên, nổ tung vô số huyết hoa, huyền khí quay quanh trên người hắn trong một nháy mắt biến thành đỏ như máu... Nồng đậm thâm thúy giống như tinh huyết luyện ngục thực chất.

- Hu a a a a a a a!!

Huyền khí dưới huyết sắc, Vân Triệt phát ra nhiều tiếng gầm rú giống như dã thú... mang theo phẫn nộ, thống khổ và tuyệt vọng vô tận, như một đầu ma thần tuyệt vọng bị khóa ở dưới đáy địa ngục.

- Hắn... hắn đang làm cái gì?

- Chẳng lẽ... là định tự sát?

Một luồng khí tức tuyệt đối không nên có, rõ ràng là “Bất an” bao phủ trên tâm hồn của tất cả mọi người, đè nén với sợ hãi khó hiểu nảy sinh dưới đáy lòng, giống như ôn dịch điên cuồng lan tràn.

Trong từng tiếng thét vang giống như ác ma, huyết khí vờn quanh Vân Triệt cấp tốc bành trướng, kéo theo khí tức của hắn lấy tốc độ không thể lý giải bốc lên.

Thiên Nguyên tinh thần Đồ Mi nhíu mày nói:

- Quả nhiên... lại là một năng lực cấm kỵ hao phí đại giới thật lớn đến tăng phúc huyền khí, giống như lúc trước trong một trận chiến với Lạc Trường Sinh. Đáng tiếc, lấy cảnh giới của hắn, cho dù huyền khí lại bùng nổ gấp mười lần trăm lần, có thể như...

Lời còn chưa dứt, sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi... Tinh Thần đế, còn có sắc mặt của tất cả tinh thần đều trong một nháy mắt này thay đổi, lộ ra vẻ mặt hoặc dại ra, hoặc khó có thể tin.

Rầm --

Theo một tiếng nổ vang giống như vang vọng dưới đáy lòng, khí tức huyền lực Thần Vương cảnh cấp một của Vân Triệt chính là đột nhiên đột phá giới hạn, tăng tới Thần Vương cảnh cấp hai.

Chân mày Đồ Mi cau chặt:

- Cái này? Đột nhiên đột phá? Nhưng tình hình này... Hơn nữa vốn không hề có điềm báo và quá trình đột phá, rốt cuộc... cái gì... cái gì!?

Trong sắc mặt lại một lần nữa thay đổi của Đồ Mi, huyền khí vừa mới hoàn thành “Đột phá cảnh giới” của Vân Triệt lại một lần nữa phá tan bình cảnh, đạt tới Thần Vương cảnh cấp ba.

- Cái này...

Làm trí giả có tuổi thọ lớn nhất, tư lịch lâu nhất ở Tinh Thần giới, cả người Đồ Mi triệt để kinh sợ thất thần, cho dù như thế nào đều không thể lý giải tất cả trước mắt.

- A a... a a a... a a a a a a a!!

Tiếng kêu ré rung trời rung hồn, huyết khí điên cuồng bốc lên kia khiến cho người ta phân không rõ rốt cuộc là huyền khí hay thật sự là máu tươi. Không khí trở nên lành lạnh từng khoảnh khắc, âm thầm sợ hãi này giống như có vô số ác quỷ đang không ngừng ùa vào tâm hồn của mình...

Huyết khí, hét vang, sợ hãi... Mà huyền khí của Vân Triệt vẫn lần lượt phá tan cảnh giới.

Thần Vương cảnh cấp bốn...

Thần Vương cảnh cấp năm...

Thần Vương cảnh cấp sáu...

Thần Vương cảnh cấp bảy...

Thần Vương cảnh cấp tám...

Thần Vương cảnh cấp chín...

Thần Vương cảnh cấp mười!!

Huyết khí trên người Vân Triệt cuối cùng bắt đầu co rút lại, khi mọi người cho rằng dị biến đáng sợ trước mắt cuối cùng cần dừng lại, huyết khí co rút lại trong ngắn ngủi lại dột nhiên nổ tung vô cùng mãnh liệt.

Rầm ----

Trong nháy mắt đó, toàn bộ bầu trời bao la của Tinh Thần thành đều bị nhuộm thành màu máu. Mà khí tức đáng sợ đó, cũng dưới huyết sắc tràn ngập bầu trời bao la đã xảy ra dị biến mà tất cả tổ tiên Tinh Thần giới trên đời đều không thể tin tưởng và lý giải...

- Thần... Quân... cảnh...

Cảnh giới huyền đạo đã cách xa hắn nhiều năm, thậm chí đã sớm khinh thường, lúc này khi nói ra từ trong miệng Thiên Nguyên tinh thần, lại từng lời mang theo sợ run mấy vạn năm chưa từng có.

Phía trước hắn, hai mắt Tinh Thần đế trợn trừng, phóng thích ra thần sắc cực hạn. Chung quanh, tất cả tinh thần, trưởng lão, những nhân vật đứng ở trên đỉnh hỗn độn này, không ai không kinh hãi thất sắc, không ai dám tin vào hai mắt với linh giác của mình.

- Đây là... cái gì...

Một tinh thần lẩm bẩm nói.

- Tại sao có thể có... chuyện như vậy...

- Đây chính là... lực lượng của Tà thần?

- Shhh....

Cảnh giới huyền khí tiến thẳng tới Thần Quân cảnh cấp một, cuối cùng lại không biến hóa, nhưng huyết khí vẫn điên cuồng bốc lên như trước. Tiếng Vân Triệt gầm lên dừng lại, thân thể thẳng lên từng chút một... Trong phút giây này, toàn bộ trời cao đều giống như đè xuống, ngực của toàn bộ tinh vệ đều đè nén đến không cách nào thở dốc, khí lạnh mang theo mùi máu tươi từ đuôi xương sống của bọn họ chui vào lục phủ ngũ tạng, lại luồn tới từng góc của toàn thân.

Huyền khí tăng phúc, lấy cấp bậc của Tinh Thần giới tự nhiên sẽ không xa lạ gì. Nhưng hễ là huyền khí tăng phúc đều sẽ kèm theo tác dụng phụ ở mức độ khác nhau, một điểm này là kiến thức bình thường của huyền đạo. Nhưng mà, cho dù huyền khí tăng phúc cường đại cỡ nào đều tuyệt đối không có khả năng vượt qua cảnh giới đang ở, đây đã không xem như là kiến thức bình thường, mà là một nhận thức cơ bản nhất.

Nhưng mà bọn họ lại trơ mắt nhìn huyền khí của Vân Triệt từ Thần Vương cảnh cấp một ở trong thời gian ngắn ngủi vài giây liên tục đột phá cảnh giới... Cho đến đột phá vẻn vẹn một đại cảnh giới.

Thần đạo đột phá cực kỳ gian nan, thiên phú, nỗ lực, tích lũy, minh ngộ, cơ duyên thiếu một thứ đều không được. Không đến mười giây từ Thần Vương cảnh cấp một đột phá đến Thần Quân cảnh cấp một... Trò cười vớ vẩn cỡ nào, buồn cười cỡ nào, lại đương nhiên hiện ra ở trước mặt bọn họ, đâm vào ánh mắt và cảm giác của bọn họ, xé nát nhận thức cơ bản nhất của bọn họ.

Tinh Thần thành hoàn toàn tĩnh lặng đáng sợ, toàn bộ ba ngàn tinh vệ như bị lực vô hình cố định tại chỗ, người người giống như mất hồn.

- Tỷ phu hắn... như thế nào...

Thải Chi ngơ ngác hỏi.

Hai tròng mắt của Mạt Lỵ giật giật, không hề có chút phản ứng nào với câu hỏi của Thải Chi, như mất hồn vía... Cuối cùng, nàng nhắm hai mắt lại, nói như mê sảng:

- Bỉ ngạn... Tu la...

Thải Chi: “...”

“Vẫn nguyệt trầm tinh” của Tà phách cảnh giới tầng thứ nhất, “Phong vân tỏa nhật” của Phần tam cảnh giới tầng thứ hai, “Diệt thiên tuyệt địa” của Luyện ngục cảnh giới tầng thứ ba Tà thần lực... Tuy rằng chúng nó cường đại, nhưng còn không đến mức phá vỡ nhận thức.

“Nguyệt vãn tinh hồi” của Oanh thiên cảnh giới tầng thứ tư mới chân chính bắt đầu triển lộ ra sự cường đại đủ để ngỗ nghịch quy tắc của Tà thần lực.

Mà cảnh giới tầng thứ năm Diêm hoàng, Tà thần thần lực mà nó mở ra, sự cường đại này, ngỗ nghịch quy tắc này, vặn vẹo nhận thức này càng hơn xa “Nguyệt vãn tinh hồi”.

“Bỉ ngạn tu la”... Đây là thần lực của Tà thần cảnh giới tầng thứ năm, cũng là thần lực đáng sợ nhất, cấm kỵ nhất... cũng tuyệt vọng nhất trong toàn bộ Tà thần thần lực.

“Bỉ ngạn tu la” mở ra, sẽ khiến huyền lực của bản thân lại một lần nữa bạo tăng... Nhưng mà, lại không phải là tăng phúc huyền khí khi mở cảnh quan ra, mà là bạo tăng trên cảnh giới, sẽ khiến cho huyền lực của Tà thần, trên cảnh giới trước mặt, trái ngược theo quy tắc lẽ thường, vượt thẳng lên trọn vẹn một đại cảnh giới!

Nhưng mà đại giới của nó, cũng tàn khốc tuyệt luân.

Tự hủy huyền mạch! Đốt hết mệnh hồn!

Bỉ ngạn, tượng trưng cho tử vong. Một khi “Bỉ ngạn tu la” mở ra, sẽ là thời khắc cường đại nhất, lộng lẫy nhất cả đời Tà thần... mà lực lượng do tự hủy huyền mạch, đốt hết mệnh hồn đổi lấy vào một khắc dùng hết, đó là lúc tử vong.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment