.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1340" class="block_" lang="en">Trang 670# 2
Chương 1341: Bỉ ngạn tử mang
Tinh Minh Tử đã chết, chết không toàn thây giống như tinh vệ ở dưới kiếm của Vân Triệt... Thậm chí, dáng vẻ chết đi còn thê thảm hơn đại đa số tinh vệ.
Nhưng mà, hắn chết đi và tinh vệ chết đi là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, là đại sự đủ để chấn động toàn bộ đông thần vực.
Bởi vì Tinh Minh Tử là một Thần Chủ hàng thật giá thật!
Thần Chủ, cường giả có cấp bậc cao nhất ở không gian hỗn độn, ở thế giới không có chân thần này, bọn họ chính là thần linh cao nhất, là tồn tại được đội lấy cái danh “Chúa tể thiên địa”.
Mạnh như Tinh Thần giới, trừ bỏ tinh thần truyền thừa đặc biệt, Thần Chủ trong một thế hệ này cũng chỉ có ba mươi bảy người, bình quân cần trọn vẹn ngàn năm mới có thể xuất hiện một người.
Mà ở tinh giới thượng vị, phải bình quân vạn năm, thậm chí mấy vạn năm mới có thể xuất hiện một người.
Bọn họ có thể có được lực lượng Thần Chủ, xác định bọn họ là tồn tại khó mất mạng nhất trên đời này, kết cục cuối cùng của bọn họ cơ bản đều sẽ là chết già. Tuy Tinh Minh Tử là trưởng lão thứ ba mươi bảy xếp hạng cuối của Tinh Thần giới, nhưng hắn là một Thần Chủ chân chính, cái chết của hắn tương đương với một Giới Vương thượng vị diệt vong, đủ để kinh động mỗi một mảnh đất, từng góc của đông thần vực.
Mà hắn lại không chết ở trong tay Vương giới khác hay Thần Chủ khác mà táng thân trong tay Vân Triệt, táng thân trong tay một tiểu bối mới vừa thành Thần Vương, tuổi không đến nửa giáp.
Lại còn ở trong Tinh Thần giới của mình, dưới vòng vây của toàn bộ tinh vệ...
Không hề nghi ngờ, nếu chuyện này truyền ra, cho dù là Tinh Thần đế chính miệng nói ra, cũng tuyệt đối sẽ không có một ai tin tưởng.
Mà chuyện cực kỳ vớ vẩn như vậy, lại còn sờ sờ, tàn khốc trình diễn ở trước mắt bọn họ.
- Ngô vương... Đây...
Đại trưởng lão Tinh Thần nhìn về phía Tinh Thần đế, nhưng Tinh Thần đế không hề phản ứng lại chút nào với lời nói của hắn.
Ba mươi bảy trưởng lão của Tinh Thần đế, từ đây chỉ còn lại ba mươi sáu người.
Bọn họ đang tiến hành nghi thức huyết tế, nghi thức đã bắt đầu, vì để bảo đảm xác suất thành công lớn nhất, trong toàn bộ quá trình nghi thức không thể phân tâm.
Nhưng hiện giờ, nghi thức vô cùng quan trọng đối với Tinh Thần đế, ở trong dự đoán của bọn họ rất có thể liên quan đến tương lai của Tinh Thần giới... dường như đã bị tất cả bọn họ lãng quên.
Trong đôi mắt với ý niệm của bọn họ bị bóng người khắp cả thân nhuốm máu kia hoàn toàn tràn ngập.
Hỏa diễm phân tán vẫn dữ dằn thiêu đốt lên, nhanh chóng thiêu đốt hết toàn bộ huyết nhục của Tinh Minh Tử, ngay cả một chút tro tàn đều không hề lưu lại. Mà hỏa diễm trên người với trên thân kiếm của Vân Triệt cũng vào lúc này chậm rãi tắt đi, kim ô huyễn thần mới vừa phóng thích cũng đã tiêu tán trong không trung, Kiếp Thiên kiếm nặng nề nện đất, thân thể của hắn cũng quỳ ở đó, đầu cúi xuống... không còn động tĩnh.
Một trận gió nhẹ thổi qua, uy áp đáng sợ này không còn nữa, chỉ có lạnh như băng với sợ hãi có lẽ sẽ dính vào xương cả đời vẫn khiến toàn bộ tinh vệ không bị khống chế co rúm lại.
- Hắn... đã chết?
“...”
Lại một trận gió nhẹ thổi qua, sát khí với huyết khí đã nhạt đi vài phần. Vân Triệt vẫn không nhúc nhích. Cánh tay phải gãy nát, toàn thân đều là thương tổn, nhưng dưới thân của hắn đã không có máu chảy ra... Máu toàn thân có lẽ đã sớm chảy khô.
- Đã chết... Hắn đã chết!!
Một người kêu lên, trong sự kích động mang theo run run.
Chính là, đối mặt với Vân Triệt vẫn không nhúc nhích, hơi thở tán loạn, rất có thể đã chết rồi, những tinh vệ này lại thật lâu không có một ai tiến lên trước.
- Còn không lập tức giải quyết hắn!
Nhìn đám tinh vệ rõ ràng đã bị kinh hãi vỡ mật, Thiên Nguyên tinh thần trầm giọng nói.
Nếu dưới tình hình khác, hắn sẽ cực kỳ thất vọng vì những tinh vệ này vô dụng như thế, cho là nhục nhã thật sâu. Nhưng giờ phút này hắn không hề phẫn nộ chút nào, bởi vì liền ngay cả hắn, liền ngay cả Tinh Thần đế, trong lòng đều hiện lên kinh hãi không cách nào ngăn chặn, huống chi là tinh vệ.
Hắn lại một lần nữa thấy may mắn, vô cùng vô cùng may mắn, may mắn vì Vân Triệt tuổi trẻ khí thịnh, vì Mạt Lỵ ngu xuẩn chịu chết, bằng không... bằng không... Nếu Vân Triệt ẩn nhẫn thêm một chút, không đến tương lai quá xa, Tinh Thần giới sẽ nhận lấy một trận đại nạn đáng sợ dữ dội.
Hắn nghĩ như vậy, thấy may mắn như thế, Tinh Thần đế và các tinh thần khác cũng đều cảm thấy như thế.
Dưới mệnh lệnh của Thiên Nguyên tinh thần, thế giới vẫn yên tĩnh kéo dài trong thời gian vài giây, sau đó, mười hai tinh vệ đứng đầu mới đồng thời đứng dậy, cùng nhau tiến về phía Vân Triệt, huyền quang trên người cũng nở rộ đến mức tận cùng trong thời gian ngắn nhất.
Đối mặt với một “Người chết” vẫn không nhúc nhích, khí tức đã tán hết, toàn bộ mười hai tinh vệ này lại dốc toàn lực, không có một ai giữ lại chút gì.
Bọn họ đâu chỉ bị kinh sợ vỡ mật!
Vân Triệt vẫn không nhúc nhích, sợ hãi và bóng ma trầm trọng này cuối cùng cũng xóa đi trong lòng các tinh vệ.. Nhưng mà, khi lực lượng của mười hai tinh vệ sắp chạm đến Vân Triệt, đầu hắn đang cúi xuống yên lặng hồi lâu đột nhiên ngẩng lên.
Ánh mắt như máu tươi chân thực kia hung hăng đâm vào bên trong mắt của mười hai tinh vệ, thoáng chốc đã khiến mười hai tinh vệ trở thành chim sợ cành cong hồn bay lên trời, lực lượng Thần Quân đã đến gần Vân Triệt không phải bất ngờ áp chế, mà là trong hoảng sợ lui về... Hoàn toàn lui về theo bản năng.
Vân Triệt không đứng dậy, cánh tay trái chém ra, Thiên Lang rít không.
Một kiếm này không có hỏa diễm, bởi vì kim ô thần huyết với phượng hoàng thần huyết đã đồng thời hết, nhưng uy thế này vẫn mạnh mẽ tuyệt luân, cứng rắn đánh tan lực lượng đại loạn dưới hoảng sợ của mười hai tinh vệ, dư ba chưa hết quét ngang trên người bọn họ, đánh bọn họ bay ra xa xa.
Tinh vệ phía sau nhất tề gầm lên, như trực tiếp nhìn thấy ma thần ngủ say bị bừng tỉnh, gần như hơn phân nửa tinh vệ hoảng hốt lui về phía sau, hai chân run lên.
Rầm!
Kiếp Thiên kiếm lại chống đất, Vân Triệt cũng nặng nề quỳ xuống đất, lại một lần nữa không có động tĩnh. Mười hai tinh vệ bị đánh bay đứng dậy trong co rúm, kinh hồn chưa định, sau đó mới phát hiện... Thân thể của mình hoàn hảo, Tinh Thần giáp cũng không tổn hao gì, không hề nhận lấy thương tổn gì!
Thảm trạng trước khi chết của những tinh vệ này... bao gồm Tinh Linh, Tinh Lâu thân là thống lĩnh tinh vệ rành rành ở trước mắt, mà bọn họ lại ở dưới một kiếm uy của Vân Triệt chính là hoàn hảo không tổn hao gì, sau kinh hãi chính là mừng như điên điên cuồng nảy lên vì nhặt về được một cái mạng, sợ hãi trong lòng cũng bỗng chốc tiêu tán đi hơn phân nửa.
Tinh vệ ở giữa dùng giọng nói hưng phấn quát lên:
- Hắn không xong... hắn đã không xong! Lên... chúng ta lên!
Trạng thái của Vân Triệt, mười hai tinh vệ bình yên với hô lên không thể nghi ngờ khiến toàn bộ tinh vệ chấn động trong lòng, lòng e ngại giảm mạnh. Ra lệnh một tiếng, một đám tinh vệ đồng loạt áp tới, đều hận không thể chính tay đâm Vân Triệt, rửa sạch sỉ nhục hận thù trước đó.
Giống như cảm giác được bọn họ đồng thời xông lên, Vân Triệt quỳ gối dưới đất lại có động tĩnh. Một lần này, hắn không đứng lên, chỉ có cánh tay chống kiếm nâng lên, giống như tàn lực của hắn đã đến mức khống chế Kiếp Thiên kiếm đều phá lệ miễn cưỡng, động tác của hắn vô cùng thong thả, cho đến khi đám tinh vệ xông đến trong phạm vi trăm trượng, hắn mới nâng cánh tay lên, kiếm chỉ trời cao.
Rắc rắc!!
Một đường kinh lôi nổ vang trên trời trong, khi tiếng sấm này dừng chấn động, gần như cả kinh khiến chúng tinh vệ suýt chút nữa té ngã trên đất, trong tiếng sét đánh rung trời, một đường lôi điện tím đậm không biết từ phương nào mà đến đánh lên trên kiếm trong tay Vân Triệt, nóng nảy chớp động rít vang.
Lôi điện mới vừa bao phủ thân thể Vân Triệt với thân kiếm, lại quỷ dị chiếu sáng toàn bộ thế giới thành màu tím.
Dị biến đột nhiên tới này khiến trong lòng các tinh vệ nảy sinh bất an, thân hình cũng vì vậy mà chợt khựng lại, trong tầm mắt trợn thẳng của bọn họ, Kiếp Thiên kiếm chỉ lên trời cao chậm rãi hạ xuống, động tác rất chậm rất chậm, mỗi một phần quỹ tích đều nhìn vô cùng rõ ràng.
Khi thân kiếm chạm đến mặt đất, trước mắt bọn họ đột nhiên trải rộng ra một quầng sáng màu tím ngập trời, quầng sáng này lấy tốc độ mà bọn họ vốn không có cách nào làm ra được một chút phản ứng đánh cuốn tới, đắm chìm bọn họ vào trong đó, tiếng sấm sét thong thả nổ vang ở bên tai.
Rầm rắc -------
Như sấm thần hàng thế, tử mang khắp trời, một đường ánh sáng màu tím phóng lên cao, đâm phá không gian với trời cao, xuyên thẳng về phía tinh vực xa xôi không biết.
Một lôi vực vĩ đại lấy thân thể Vân Triệt làm trung tâm nổ tung, trải rộng ra một vùng biển lôi điện sôi trào, thiên kiếp lôi quang vô tận nổ tung cắn nuốt tất cả, xé rách tất cả, vô tình nuốt hết cả đám tinh vệ đang toàn lực đánh tới...
Rắc rắc -- rắc -- rắc rắc --
Tinh Thần thành như bị thiên kiếp đánh diệt, tiếng sét rung trời, mà mỗi một tia lôi điện trong đó, mỗi một đường lôi quang trong đó đều là lực lượng thiên đạo chân chính. Trong biển lôi điện sôi trào, không gian hoàn toàn bị vặn vẹo, đất đai vỡ vụn từng tầng, mà tinh vệ bị chôn diệt vào trong đó bị xé nứt huyền lực hộ thân, bị xé nứt Tinh Thần giáp, bị xé nứt nội tạng trong thân thể, lại bị xé rách thành vô số mảnh nhỏ càng ngày càng tàn phá thành rất nhỏ...
Mà cho dù là tiếng rên rỉ của mặt đất với không gian hay là tiếng kêu thảm thiết của vong hồn các tinh vệ tất cả đều bị bao phủ triệt để trong tiếng sét đánh.
- Đây... đây là...
- Thiên đạo kiếp lôi!!
Trong kết giới, đôi mắt của một đám Thần Chủ phản chiếu tử quang đầy trời, bị kinh hãi đến gần như mất hồn.
Những người ở đây từng xem cuộc chiến phong thần đều tuyệt đối không phai nhạt được cảnh tượng biển lôi kinh thế trải rộng ra ở trên phong thần đài khi chín tầng thiên lôi đánh xuống, mà biển lôi trước mắt rõ ràng cực kỳ giống với một màn khi đó... Giống như là Vân Triệt lấy thân thể phàm nhân cứng rắn gọi về một lần thiên đạo lôi kiếp!
- Hắn đã... có thể hoàn toàn khống chế lôi điện thiên đạo.
Thiên Nguyên tinh thần Đồ Mi nói, giọng nói còn run run dữ dội kịch liệt hơn lúc trước.
Thiên kiếp lôi đế trận... Trận thế hủy diệt kết hợp ra khi Vân Triệt dung nhập thiên đạo kiếp lôi vào cấm chiêu “Minh ngục lôi hoàng trận” của Tử Vân công Vân gia, mà dung hợp này mới chân chính hoàn thành ở luân hồi cấm địa trong vài ngày ngắn ngủi trước đó.
Những tinh vệ này là những sinh linh đầu tiên có may mắn táng thân trong thiên đạo lôi trận này.
Rầm -----
Trung tâm biển lôi, Kiếp Thiên kiếm vô lực rơi xuống từ trong tay Vân Triệt, nặng nề rơi trên đất. Dáng người quỳ xuống hồi lâu của Vân Triệt cũng chậm rãi gục xuống, gục trên mảnh đất lạnh như băng này.
Lôi điện vẫn đang gầm thét, biển lôi vẫn cuộn trào như trước, nhưng Vân Triệt đã không còn nhúc nhích, khí tức cuối cùng trên người như khói tàn sương mỏng, không tiếng động mà tan.
Không biết qua bao lâu, theo không gian dừng run rẩy, biển lôi khủng bố kia cuối cùng trầm xuống, tử mang tràn ngập phía chân trời kia cũng nhanh chóng tản đi.
Rắc... rắc rắc...
Lôi điện lưu lại vẫn không ngừng rít gào như trước, nhưng trừ bỏ tiếng kêu cuối cùng của biển lôi ra, toàn bộ thế nghe không nghe thấy được một chút động tĩnh nào nữa... Thậm chí không nghe được tiếng thở và tiếng trái tim nhảy lên.
Lôi vực khổng lồ, trừ bỏ lôi điện còn lưu lại ra, không nhìn thấy một sinh linh nào, không nhìn thấy cả một xác chết... Cho dù là một phần thi thể, liền ngay cả mặt đất trải bằng huyền thạch, thêm vào huyền trận đều hạ xuống sâu thêm ba thước.
Tám trăm tinh vệ, vô tung vô ảnh, một chút đều không hề lưu lại.
Phía sau xa xôi, toàn bộ tinh vệ còn lại giống như đã bị rút hết bảy hồn sáu vía, ngơ ngác đứng ở đó.
Ba ngàn tinh vệ, chỉ còn lại một nửa, trưởng lão Tinh Thần đóng giữ cũng đã chôn diệt, hài cốt không còn.
Đây là một cơn ác mộng mà Tinh Thần giới vĩnh viễn vĩnh viễn không có khả năng quên được.