.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1342" class="block_" lang="en">Trang 671# 2
Chương 1343: Tinh quang diệt hết
Vân Triệt đã chết, tan xương nát thịt ở dưới tinh mang, ở trong tầm mắt của tất cả tinh vệ tinh thần, ở trước mắt Mạt Lỵ và Thải Chi.
Tiếng khóc của Thải Chi dừng lại, nàng ngơ ngác nhìn, khuôn mặt với đôi mắt mất đi tất cả màu sắc, thân hình nhỏ bé và yếu ớt chậm rãi mềm nhũn đi ở trong kết giới, mất hồn quỳ trên mặt đất.
Cái chết của hắn, trong nháy mắt sau khi cưỡng chế mở “Bỉ ngạn tu la” đã xác định, bởi vì, đó là lực lượng tuyệt vọng lấy hết tính mạng, huyền mạch, linh hồn, ý chí, tín niệm... của hắn, tất cả của tất cả để đổi lấy. Mà theo cái chết của hắn, Hồng nhi và Hòa Lăng tương liên với tính mạng và linh hồn của hắn cũng theo đó tiêu vong.
Vân Triệt chết, lại mang đến cho Tinh Thần giới một cơn ác mộng vĩnh viễn không thể xóa nhòa và tổn thất thật lớn. Cũng không có cách nào phát tiết hết phẫn nộ và kinh hãi của Tinh Thần đế, hắn đã sớm bất chấp nghi thức, đứng lên ở trong kết giới, hét lớn:
- Hủy xác của hắn đi, một cọng tóc, một giọt máu đều không được lưu lại!!
-... Vâng!
Chúng tinh vệ sửng sốt, sau đó nhanh chóng lên tiếng trả lời, mấy đường tinh mang lại ngưng tụ, nhưng mà không chờ bọn họ ra tay, toàn bộ xác chết vỡ vụn của Vân Triệt đã vào lúc này dấy lên hỏa diễm màu đỏ thắm, giống như sau khi hắn diệt vong, thần huyết trong thân thể của hắn đã phóng xuất ra thần quang cuối cùng.
Hỏa diễm đang trong thiêu đốt cấp tốc liền cùng một chỗ, rót thành một biển lửa cỡ nhỏ, trong biển lửa, từng mảnh nhỏ thân thể của Vân Triệt bị cấp tốc đốt diệt, biến mất từng mảnh lại từng mảnh, cho đến bị triệt để đốt thành tro tàn, quy về hư vô.
Như Tinh Thần đế mong muốn, không để lại dù một cọng tóc, một giọt máu, hài cốt không còn chân chính.
Haizzz...
Từng tiếng thở dài vang lên trong lòng người khác nhau. Giống như trút gánh nặng, có tiếc hận không thôi, càng nhiều là phức tạp khó nói.
Chết đi không chỉ là Vân Triệt, càng là một thần tài ngút trời thân có sáng thế thần lực, có thể dung hợp phượng hoàng viêm với kim ô viêm, có thể phóng thích huyễn thần, có thể dẫn tới chín tầng thiên kiếp, có thể khống chế thiên đạo kiếp lôi, có thể ở Thần Vương bùng nổ lực lượng Thần Chủ, từ xưa đến nay chưa hề có và từ nay về sau cũng quả quyết không có khả năng có.
- Ngô vương, Vân Triệt vừa mới chết, hiện giờ nghi thức đã bắt đầu, đối với ngô vương và Tinh Thần giới mà nói, không có chuyện nào quan trọng hơn chuyện này. Đợi nghi thức hoàn thành, ngô vương thành thần lực vô thượng, tam thập thất trưởng lão và các tinh vệ trên trời có linh thiêng, cũng chắc chắn cảm thấy vui mừng gấp bội.
Thiên Nguyên tinh thần nhắc nhở.
“...” Tinh Thần đế nhắm mắt, suốt mấy giây, ngực phập phồng mới chính thức lắng xuống, hắn khẽ gật đầu, trầm giọng nói:
- Quên mất chuyện vừa rồi, tụ thần ngưng tâm, tiến hành nghi thức!
Chúng tinh thần và trưởng lão đều theo lời nhắm hai mắt lại, nỗ lực bình ổn gợn sóng trong lòng.
Mặt Thải Chi trắng bệch, toàn thân lạnh lẽo, cho dù khi còn nhỏ bị mọi người mắt lạnh mà nhìn, nàng cũng chưa bao giờ lạnh lẽo như thế. Nàng nhìn về phía Mạt Lỵ... ấm áp với dựa vào cuối cùng trong sinh mệnh của nàng, lại phát hiện Mạt Lỵ vẫn ngơ ngác ngây ngốc như trước.
- Tỷ tỷ...
Thải Chi la lên một tiếng, Mạt Lỵ lại không hề có phản ứng, nàng đang nhìn phía trước, trong mắt lại không hề phản chiếu lại phong cảnh gì cả, mà đang thất sắc từng chút một.
“Tiểu muội muội, ta không hiểu những lời ngươi nói lắm, nhưng mà ngươi ngủ trong Thiên Độc châu lâu như vậy, có thể nói cho ta biết tên của ngươi không?”
“Mạt Lỵ.”
Nàng vẫn còn nhớ được, khi đó nàng lạnh lùng với khinh thường khi đối mặt với Vân Triệt như thế nào. Nàng là Thiên Sát tinh thần, còn hắn, chỉ là một sinh linh hạ giới hèn mọn, ngay cả huyền mạch đều tàn phế. Về cấp bậc thân phận mà nói, nàng liếc nhìn hắn một lần, nói một từ với hắn đều là ban ân.
“Mạt Lỵ... hoa nhài đáng yêu khéo léo, mùi thơm ngào ngạt, thuần trắng không tì vết, cái tên rất thích hợp với ngươi.”
“Thuần trắng không tỳ vết? A... Ta là Mạt Lỵ, là Mạt Lỵ bị vô số máu tươi nhuộm thành màu máu!”
“Điều kiện thứ ba, quỳ xuống dập đầu, bái ta làm thầy!”
“...”
“Thế nào? Ngươi không đồng ý?”
Với thân phận của nàng, thu Vân Triệt làm đồ đệ quả thật là tôn quý lớn nhất thế gian giáng xuống. Mà Vân Triệt khi đó, phản ứng đầu tiên lại là không muốn, còn cố tình bày ra cái gọi là ngông nghênh cứng rắn vang vang mà hắn tự cho.
“Ngươi... năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Mười ba tuổi!”
“Mười... ba... tuổi!? Tuổi của ngươi còn nhỏ hơn ta, làm sư phụ của ta không thích hợp đi...”
“Được rồi, ta sẽ bái ngươi làm thầy, nhưng mà ta sẽ không dập đầu với ngươi. Vân Triệt ta có thể quỳ trưởng bối, quỳ ân nhân, ờ... quỳ lão bà cũng không phải không thể, nhưng quỳ trước ngươi một tiểu nha đầu mới quen biết vài ngày, ta không làm được!”
“Đây là tôn nghiêm cơ bản nhất của nam nhân!”
“Hừ... đây có thể không phải do ngươi!”
Ngày đó, nàng giẫm lên trên đầu Vân Triệt, từ trên cao nhìn xuống, từng chữ trào phúng: “Có phải cảm thấy xương cốt của mình thật cứng, rất giỏi giang không? Không có thực lực, ngươi ngay cả năng lực kháng cự dập đầu với ta đều không có, lại có tư cách gì kiêu ngạo ở trước mặt ta! Không có thực lực, lại nói về tôn nghiêm và kiêu ngạo mà bản thân cho rằng ở trước mặt cường giả, chẳng qua là câu chuyện cười!”
“... Hiện giờ, đối với ta đây người sư phụ này, ngươi còn có vấn đề gì muốn hỏi không?”
“Có... Ta muốn hỏi, ngươi là bộ lông chưa kịp mọc dài, hay là... trời sinh bạch hổ?”
“...”
Vẻ mặt của Mạt Lỵ cuối cùng có thay đổi, khóe miệng của nàng giãn ra, đó là nụ cười rất nhẹ rất đẹp, nụ cười nhạt mà thật nhiều năm rồi Vân Triệt đều không thấy được một lần.
Nhưng mà, hắn thế mà lại cuối cùng không có may mắn được nhìn thấy.
Thịch...
Thịch...
Chẳng biết vì sao, thế giới trở nên yên tĩnh lạ thường, nàng có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng tiếng trái tim của mình nhảy lên.
“Ngu ngốc!! Ngu ngốc!! Ngươi đồ sắc ma vì nữ nhân này ngay cả mạng đều không để ý, ngu ngốc!! Nếu như có một ngày ngươi chết thảm, nhất định là bởi vì nữ nhân!!”
“A ha ha... nếu như... nữ nhân kia là ngươi mà nói, ta nói không chừng sẽ cam tâm tình nguyện.”
“A! Lời nói ngu xuẩn này, ngươi vẫn lưu lại đi dỗ nữ nhân ngu ngốc đi!”
Thịch...
Thịch... Thịch...
Tiếng trái tim nhảy lên càng lúc càng nhanh, càng ngày càng kịch liệt.
“Mạt Lỵ, trùng tố thân thể cho ngươi, đây là yêu cầu ngươi đưa cho ta vào ngày đầu tiên chúng ta quen biết, đây cũng là yêu cầu duy nhất từ trước cho tới nay của ngươi...”
“Bởi vì gặp được ngươi, ta đây vốn chỉ là một phế nhân lại thu được một cuộc đời mới, cũng một lần nữa nhặt tôn nghiêm lên... Bởi vì ngươi, ta có thể bảo vệ gia gia và tiểu cô của ta không hề bị người khi dễ... Bởi vì ngươi, ta biết được thân thế của mình, tìm được phụ mẫu thân sinh... Lực lượng, địa vị, tôn nghiêm, danh vọng, tất cả của ta hiện giờ có được đều bởi vì ngươi. Nếu không phải lúc trước gặp được ngươi, có lẽ ta đã sớm chết thảm... Cho dù còn sống, cũng có thể có khả năng chỉ là một cô hồn dã quỷ quanh quẩn bên bờ tuyệt vọng...”
“Mà ta lại thủy chung, ngay cả khát vọng duy nhất của ngươi... Đều không thể giúp đỡ ngươi thực hiện được.”
....
“Vân Triệt, ngươi rốt cuộc định ngu xuẩn đến lúc nào... Nếu ngươi liều mạng như vậy, vì chút lý do mà mới vừa rồi ngươi nói báo đáp ân tình với ta, vậy ngươi cũng không cần vậy! Ta làm tất cả, cũng toàn bộ đều vì mình! Không cần thiết ngươi vì chính một u minh bà la hoa mà liều mạng như vậy! Đừng nói hôm nay ngươi vốn không có khả năng thành công... Cho dù ngươi thật sự lấy đến được, ta cũng sẽ không vì vậy mà cảm kích, chỉ biết cảm thấy ngươi ngu không ai bằng!!”
“Báo... ân? Sao lại là... báo ân... Mạt Lỵ, ngươi đối với ta mà nói... sao có thể có khả năng... chẳng qua chính là ân nhân.”
“Tuổi của ngươi... còn nhỏ hơn ta... Nhưng từ... lúc còn nhỏ như vậy... lại chỉ có thể... dựa vào một mình mình mà sống... ta biết... đó là... thống khổ... và bi ai lớn cỡ nào...”
“Tuy rằng ngươi... cao ngạo... quật cường... tính khí xấu... thích mắng chửi người... chưa bao giờ khiến cho ta... cảm thấy ngươi đáng thương... nhưng mà... ta biết... ngươi nhất định vô cùng khát vọng... tự do..”
“Lệnh của sư phụ không thể trái... nhưng ở trong lòng ta... ngươi không chỉ là... là sư phụ của ta...”
“Ngươi còn là... Mạt Lỵ... của ta!!!
“...”
Một ngày này, một gốc cây u minh bà la hoa chỉ còn lại cánh hoa tàn, một âm thanh rít gào khi linh hồn hắn bên bờ hỏng mất, khiến bóng dáng của Vân Triệt gắt gao khắc vào trong từng cái góc của linh hồn nàng... Cũng hoặc là, hắn đã sớm khắc vào thế giới của nàng, chính là nàng chưa bao giờ có khả năng phát hiện.
Thịch...
Thịch thịch...
Thịch thịch thịch...
“Ngu xuẩn cũng được, muốn chết cũng thế, nhìn thấy ngươi, tất cả đều không quan trọng.”
.......
“... Mạt Lỵ, ta thật sự... không nên tự cho là đúng nhận định ngươi nhớ nhung, cho rằng ngươi sẽ giống như ta nhớ ngươi cũng muốn gặp ta, nhưng ít ra... ở thần giới ba năm này, ta vì tìm được ngươi, mỗi ngày đều nỗ lực liều mạng, cuối cùng không tiếc tiến vào cuộc chiến phong thần để cho ngươi nghe được tên của ta. Cho dù bây giờ ngươi thật sự vô cùng khinh thường ta, ít nhất... để cho ta liếc nhìn ngươi một cái, để cho ta ở trước mặt ngươi, nói cho ngươi biết tất cả những lời ta muốn nói với ngươi, còn có...”
.......
“Mạt Lỵ, vào ngày đầu tiên nhìn thấy ngươi ở đây, ta liền nhận thấy được, trên người ngươi, trong lòng ngươi đều giống như đè nặng gông xiềng rất nặng... Kể cả ngày đó ngươi quyết tuyệt muốn đuổi ta đi, ta cũng tin tưởng nhất định không chỉ đơn thuần vì an nguy của ta, bằng không, ngươi rõ ràng có thể có rất nhiều biện pháp tốt... Nhưng mà ngươi yên tâm, ta sẽ không hỏi.”
“Nếu như là áp lực nặng nề mà ngay cả ngươi đều khó ứng đối, như vậy cho dù nói với ta, lấy lực lượng nhỏ bé hiện giờ của ta cũng không có khả năng giúp đỡ được ngươi, mà chỉ biết trở thành ràng buộc và trói buộc đối với ngươi...”
“Sau khi tiến vào Trụ Thiên châu, ta sẽ không cho phép bản thân có bất cứ buông lỏng gì. Ba năm sau, ta sẽ khiến bản thân trưởng thành đến ngươi nguyện ý nói tất cả cho ta, có thể cùng ngươi phá vỡ gông xiềng trên người ngươi. Tốt nhất... còn có thể thủ hộ ngươi.. hơn nữa còn là vĩnh viễn.”
“Vân Triệt... vì sao... phải để cho ta... gặp được ngươi...”
....
“Mạt Lỵ... ta không phải tới cứu ngươi, ta chính là một phế vật, không cứu được ngươi. Ta có thể làm, chỉ có bên cạnh ngươi.”
“Nếu có kiếp sau... chúng ta... còn có thể... gặp lại sao...”
Thịch...
Thịch...
Thịch!
Vân Triệt, sau khi chia tay ở Thiên Huyền đại lục, ngươi vì ta đuổi tới đông thần vực, lại đuổi tới Trụ Thiên thần giới, còn bởi vì một câu nói của ta mà dùng hết tất cả lấy được vị trí hạng đầu của cuộc chiến phong thần, lại vì ta, bất chấp tất cả hậu quả xâm nhập vào Tinh Thần giới, chỉ vì cùng chết với ta...
Ngươi vẫn là tên ngu ngốc kia, kẻ ngu ngốc lớn nhất, ngu xuẩn nhất, không có thuốc chữa nhất mà đời này ta từng gặp.
Từ hèn mọn không có danh tiếng khi mới vào thần giới, đến thần đạo mới thành lập, rồi đến chấn thế nổi danh, mỗi một bước trưởng thành của ngươi, không phải vì để nhìn thấy thế giới càng rộng rãi hơn và đặt chân đến vị diện càng cao hơn, mà chỉ vì có thể truy tìm và tới gần ta...
Mà ta, lại thủy chung trong sợ hãi, trốn tránh, nghĩ cách muốn đẩy ngươi ra. Tự cho là đúng vì tốt cho ngươi, tự cho rằng có thể cứu ngươi, có thể cứu Thải Chi...
Lại hại ngươi, hại Thải Chi, hại bản thân ta...
Là ta hại ngươi... là ta hại Thải Chi... nếu như ta không tự cho là đúng như thế, nếu ta có thể hơi dũng cảm giống như ngươi...
Tất cả đều bởi vì ta.
Vân Triệt... ta không xứng để ngươi đối xử với ta như thế...
Choang...
Bên trong lòng Mạt Lỵ như có thủy tinh với vì sao vỡ vụn, tản ra một mảnh quang hoa cấp tốc trôi đi.
Vân Triệt đã chết, bụi tan khói diệt ở trước mặt nàng, mang đi ấm áp và sắc thái cuối cùng trong sinh mệnh của nàng... cũng phai mờ tất cả do dự, tất cả yếu đuối, tất cả quyến luyến, tất cả hy vọng, tất cả thiện niệm... của nàng.
Thịch!
Thịch!
Âm thanh vang vọng trong thế giới của Mạt Lỵ... cũng vang lên bên tai tất cả mọi người.
Tinh thần, trưởng lão trong kết giới còn có tinh vệ ngoài kết giới đều đột nhiên ngẩng đầu, giật mình nhìn lên trên bầu trời.
Không khí đột nhiên không có lý do trở nên đè nén, ở giữa trời đất giống như đang có một trái tim đang kịch liệt nhảy lên, phát ra động tĩnh đánh thẳng vào tâm hồn.
- Đây... là?
- Sao lại thế này? Đây là âm thanh gì!?
- Ai... là ai!?
Thịch!
Thịch!!
Thịch!!!
Càng ngày càng vang, càng ngày càng gần, dần dần giống như chấn động trên trái tim của chính mình.
Nơi này là Tinh Thần thành có tinh hồn tuyệt giới ngăn cách, Vân Triệt thân mang tinh thần huyết do Mạt Lỵ cho mới có thể xâm nhập, đã là ngoài ý muốn rất lớn... Âm thanh nặng nề quỷ dị này, lại là vì sao!
Không chỉ có âm thanh trái tim nhảy lên, một luồng tâm tình cực kỳ bất an giống như ôn dịch cấp tốc nảy sinh và khuếch tán ở trong lòng tất cả mọi người.
Tinh Thần đế và các tinh thần mới vừa thoáng ổn định thần trí toàn bộ ngẩng đầu lên, nhíu mày tìm nơi phát ra âm thanh. Mà sắc mặt của bọn họ đã cấp tốc thay đổi... Bởi vì liền ngay cả bọn họ cũng rõ ràng cảm thấy một vẻ bất an thật lớn, hơn nữa càng ngày càng lớn.
- Tỷ... tỷ tỷ?
Thải Chi nhìn về phía Mạt Lỵ, thất thần la lên, thân thể của nàng và Mạt Lỵ kề nhau, rất rõ ràng cảm giác được tiếng trái tim nhảy lên vĩ đại đến toàn bộ Tinh Thần thành đều có thể nghe thấy được này... chính là đến từ Mạt Lỵ!
- Tỷ tỷ... tỷ tỷ? A!!
Nàng liên tục kêu mấy tiếng, sau đó đột nhiên kêu lên sợ hãi.
Bởi vì nàng thấy được ánh mắt của Mạt Lỵ.
Đôi tròng mắt Mạt Lỵ hoàn toàn tối đen, hiện lên trống rỗng vô cùng đáng sợ, không hề có quang hoa còn lộng lẫy hơn vì sao như trong thường ngày...
Cũng như đêm đen vô tận, mất đi tất cả vì sao.