.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1343" class="block_" lang="en">Trang 672# 1
Chương 1344: Tà Anh thức tỉnh
Bên ngoài Tinh Thần giới, Thiên Diệp Phạm Thiên, Trụ Vô Tử, Nguyệt Vô Nhai ba đại thần đế đông vực vẫn chưa rời đi.
Nhưng dưới ngăn cách của tinh hồn tuyệt giới, bọn họ hoàn toàn không biết chuyện gì đã phát sinh trong Tinh Thần thành.
- Tinh hồn tuyệt giới không có khả năng kéo dài trong thời gian lâu lắm, lại có bảy ngày đó là cực hạn. Hai vị còn định đợi tiếp?
Trụ Thiên thần đế nói.
- Đã đến đây, tự nhiên phải chờ.
Phạm Thiên thần đế cười hề hề nói.
- Có thể là đại sự khiến cho Tinh Thần giới tạo ra tinh hồn tuyệt giới, ảnh hưởng này rất có thể sẽ lan đến toàn bộ đông thần vực chúng ta, nếu không thể tìm được kết quả trước, sao có thể yên tâm được.
So sánh với Phạm Thiên thần đế, sắc mặt của Nguyệt Thần đế còn nghiêm nghị hơn một chút.
Trụ Thiên thần đế khẽ gật đầu, nghĩ đến Vân Triệt lại tiến thẳng vào tinh hồn tuyệt giới, trên mặt hắn hiện lên thần sắc lo lắng:
- Lại không nói tới vì sao Vân Triệt đột nhiên từ Long Thần giới tới đây, hắn vào Tinh Thần giới, đối với Tinh Thần giới đang bế giới tiến hành đại sự mà nói tất nhiên sẽ là ngoài ý muốn, sợ rằng...
Phạm Thiên thần đế nói:
- Ha ha, Trụ Thiên thần đế không cần phải lo lắng. Vân Triệt cũng không phải là tiểu bối bình thường, thiên tư tuyệt thế, lại là “Thiên đạo chi tử” chính miệng ba lão Thiên Cơ tiên đoán, cũng có Long hoàng tương hộ, sẽ không ai nỡ xuống tay với hắn. Huống chi dù sao lực lượng của hắn còn mỏng manh, cho dù là ngoài ý muốn, cũng chỉ là ngoài ý muốn có cũng được không có cũng chẳng sao mà thôi.
“...” Trụ Thiên thần đế gật đầu:
- Hy vọng như thế đi.
Ánh mắt khẽ quét qua trên mặt Trụ Thiên thần đế, ý cười của Phạm Thiên thần đế càng đậm:
- Xem ra, ngay cả Vân Triệt lựa chọn lưu lại tây vực Long Thần giới, Trụ Thiên thần đế vẫn quan tâm hắn đầy đủ như trước, kẻ này thật sự có phúc khí rất lớn. Lại nói tiếp, Trụ Thiên thần đế cảm thấy tiếc hận gấp bội đối với chuyện hắn không vào Trụ Thiên, ngược lại ở lại Long Thần giới, mà nếu như muốn để cho hắn trở lại đông thần vực, thật ra cũng không tính là khó.
- Hả?
Trụ Thiên thần đế liếc mắt.
Phạm Thiên thần đế cười hề hề liếc nhìn Nguyệt Thần đế:
- Vân Triệt sẽ đi về phía Long Thần giới không về, thiên hạ đều biết vì sợ Nguyệt Thần đế. Chỉ cần Nguyệt Thần đế bắn tiếng, tự nhận sẽ không vì chuyện “Thần hậu” mà làm khó hắn nữa, hắn tự nhiên sẽ quay trở lại. Nguyệt Thần đế, có đúng không?
Nguyệt Thần đế từ chối cho ý kiến. Hắn quay mắt đi, hai mắt lạnh lùng nheo lại.
Phạm Thiên thần đế tiếp tục nói:
- Như thế đã có thể hiện rõ Nguyệt Thần đế lòng dạ khoan dung độ lượng rộng rãi, lại có thể thành toàn ý nguyện của Trụ Thiên thần đế. Tương lai Vân Triệt trưởng thành càng là may mắn của đông thần vực, một công ba việc, chẳng phải quá đẹp sao.
Nguyệt Thần đế cười như không cười:
- Ha ha, Phạm Thiên thần đế nói rất đúng. Bổn vương đã công khai thu Khuynh Nguyệt làm nghĩa nữ, tự nhiên cũng lười truy cứu chuyện về Vân Triệt tiểu tử kia. Về phần vì sao tiểu tử kia lại phải ở Long Thần giới không về... Phạm Thiên thần đế, ngươi sẽ không phải thật sự...
Rầm!!
Lời của Nguyệt Thần đế còn chưa dứt, trái tim của hắn đột nhiên co rút lại... ba đại thần đế trong cùng một nháy mắt đột nhiên thay đổi sắc mặt.
- Sao lại thế này!?
Nguyệt Thần đế trầm giọng nói.
“...” Chân mày Trụ Thiên thần đế nhíu chặt lại, linh giác lập tức phóng thích, quét nhìn về phía thế giới to lớn chung quanh.
Phạm Thiên thần đế ngẩng đầu... bầu trời, vào lúc này đột nhiên tối xuống, mây đen không biết từ đâu mà đến cấp tốc ngưng tụ, quay cuồng lật chuyển trong không trung, sau đó áp chế từng tầng. Không bao lâu, trời cao bị mây đen che phủ hoàn toàn áp chế, gần như đến mức độ xòe tay không thấy được năm ngón.
- Đây... đây là?
Sắc mặt của ba đại thần đế trở nên ngưng trọng tới cực điểm. Cùng là dị tượng giống vậy, từ hơn một năm trước đã từng xuất hiện. Một lần đó, mây đen cuồn cuộn bao phủ toàn bộ đông thần vực, sau đó đánh xuống là chín tầng lôi kiếp hãi thế tuyệt luân.
Còn lần này khác với lần trước, bởi vì vẻ âm trầm với đè nén do mây đen này trầm xuống, còn trầm trọng đáng sợ hơn lần đó đâu chỉ trăm ngàn lần!!
Đáng sợ đến khiến ba đại thần đế đều triệt để hít thở không thông, linh hồn trong hoảng sợ, hiện ra co rút chưa bao giờ có.
.......
Trong Tinh Thần thành cũng mây đen đầy trời. Một luồng áp lực vô hình đè nén gắt gao trên ngực mọi người, ở giữa trời đất, tiếng trái tim nhảy lên kia càng lúc càng lớn... Giống như có một ma thần hỗn độn còn khổng lồ hơn thần giới đã yên lặng năm tháng vô tận đột nhiên thức tỉnh, chụp xuống thế giới yếu ớt này ma trảo với răng nanh của nó.
- Sao lại thế này? Rốt cuộc sao lại thế này?
Ở dưới đè nén đáng sợ quá mức cổ quái này, cho dù một đám tinh thần đều trong lòng nảy sinh bất an sâu sắc... Rất nhanh, những bất an này nhanh chóng chuyển thành sợ hãi, càng ngày càng sâu, khiến cho linh hồn, trái tim, thân thể, thậm chí cả bộ lông của bọn họ đều điên cuồng run rẩy.
Thịch!
Thịch!
Thịch thịch thịch...
Thịch thịch thịch thịch thịch thịch thịch thịch...
Tiếng trái tim nhảy lên càng ngày càng nặng, càng ngày càng nhanh, khí tức đáng sợ tới cực điểm tràn ngập từng góc của thế giới, chỉ có Mạt Lỵ, nàng vẫn không nhúc nhích, không hề có chút phản ứng nào, chỉ có đôi tròng mắt của nàng vẫn tối đen trống rỗng vô cùng.
Vân Triệt... Vân Triệt... Vân Triệt...
- Tỷ tỷ, tỷ... tỷ làm sao vậy? Tỷ tỷ...
Sắc mặt của Thải Chi trắng bệch, đối mặt với người thân nhất cả đời này, không biết vì sao trong lòng nàng lại hiện lên sợ hãi rất sâu cực kỳ sâu. Nàng liên tục la lên, nhưng Mạt Lỵ đều thủy chung không hề có bất cứ phản ứng nào, nàng cuối cùng liều mạng áp chế tất cả sợ hãi tiến về phía trước nắm lấy tay tỷ tỷ.
Trong nháy mắt, tay nàng giống như điện giật thu hồi lại, trên mặt càng thêm thất sắc:
- Tỷ... tỷ tỷ...
Tay của Mạt Lỵ lạnh còn hơn băng, lạnh hơn cả bắc cực hàn vực... Hơn nữa là lạnh đâm thẳng vào tâm hồn.
Lúc này, Mạt Lỵ đột nhiên động.
Nàng nâng tay trái lên, đặt lên trên kết giới lúc trước phong tỏa nàng và Thải Chi, cũng áp chế tất cả lực lượng của các nàng.
Trên mu bàn tay, một luân ấn tối đen chợt lóe, sau đó đột nhiên phóng xuất ra một luồng hắc mang vô cùng nồng đậm.
Khoảnh khắc khi luồng hắc mang này xuất hiện, như hiện ra hố đen có lực xé rách vô tận, linh giác, tầm mắt của mọi người đều bị lượng lực không thể ngăn cản dẫn dắt, toàn bộ tập trung tới. Ngây ngốc nhìn hắc mang lóng lánh trên tay Mạt Lỵ, tròng mắt của mọi người dưới vô ý thức dần phóng đại, lại phóng đại...
Màu đen là màu sắc bình thường trong cuộc sống, lại quá quen thuộc.
Nhưng mà, tất cả bọn họ đều không biết, màu đen lại có thể nồng đậm thâm thúy đến mức độ như vậy.
Luồng hắc mang kia chỉ có một cụm thật nhỏ, nhưng nhìn chăm chú vào nó, trong lòng mỗi người đều không hiểu sao dâng lên một ý niệm đáng sợ.
Luồng hắc mang này đủ để cắn nuốt bất cứ sinh mệnh gì, đủ để cắn nuốt toàn bộ Tinh Thần giới, đủ để cắn nuốt tất cả thế gian...
- Kia... kia là cái gì?
Thiên Nguyên tinh thần là người đầu tiên hoàn hồn, lông tóc gáy của hắn dựng đứng lên, thất thanh nói.
Hắc mang... Tinh Thần giới không hề có bất cứ huyền khí nào có thể phóng thích ra huyền quang như vậy, kia càng không có khả năng là lực lượng thuộc về Thiên Sát tinh thần!
Huyền quang màu đen, rõ ràng là Hắc Ám huyền lực mới có thể phóng thích ra huyền quang màu đen! Nhưng mà, tất cả hắc ám “Ma nhân” hoặc linh hồn hắc ám mà hắn gặp được trong mấy vạn năm tại thế, Hắc Ám huyền quang mà bọn chúng phóng thích ra đều chưa bao giờ gây đến cho hắn cảm giác kinh khủng như thế.
“...” Tinh Thần đế không nói được gì, hắn đều muốn biết hơn bất cứ kẻ nào, luồng hắc quang kia rót cuộc là cái gì? Trên người Mạt Lỵ rốt cuộc đã phát sinh cái gì? Toàn bộ Tinh Thần thành, lại đang phát sinh cái gì!?
Lúc hắc mang lóng lánh, từng đường vết sáng màu đen đột nhiên theo tay trái phủ hắc mang phóng thích mà ra, cấp tốc lan tràn, bắn về phía từng bộ phận trên thân thể Mạt Lỵ, trong thời gian vài giây ngắn ngủi, vết sáng màu đen li ti đã che phủ toàn bộ thân thể nàng.
Tóc của nàng cũng bay lượn dựng lên vào lúc này, ở trong mắt giật mình đến mức tận cùng của tất cả mọi người, đầu tóc dài màu máu do Thiên Sát thần lực nhiễm vào, tượng trưng cho Thiên Sát tinh thần từng chút một hóa thành màu tối đen khắp bầu trời.
Còn hắc ám hơn vực sâu, còn thâm thúy hơn đêm đen.
- A... a a... a!? Đây đây đây... đây rốt cuộc vì sao lại thế!?
Hơn phân nửa tinh thần, trưởng lão đứng lên trong kết giới, bọn họ mới vừa miễn cưỡng bình ổn lại từ trong kinh hãi do Vân Triệt mang đến, liền lại hoảng sợ đan xen...
Nhưng tất cả chỉ vừa mới bắt đầu, trong nháy mắt tiếp theo, bọn họ đồng loạt hồn bay lên trời.
Rắc!!!!
Một vết rách nhỏ bé xuất hiện dưới tay Mạt Lỵ, lại mang lên tiếng nứt vang tê thiên liệt địa. Mà khoảnh khắc khi vết rách xuất hiện, gần như khiến ánh mắt của tất cả tinh thần, trưởng lão, tinh vệ nhất tề nứt toác.
Bởi vì vết rách này xuất hiện trên kết giới phong tỏa Mạt Lỵ và Thải Chi.
Kết giới nghi thức được tạo ra từ lực lượng của chín tinh thần, ba mươi sáu trưởng lão, còn có vô số huyền thạch huyền tinh, ở trong nhận thức của bọn họ là thứ tuyệt đối không có khả năng bị phá tan tổn hại!
- A!!??
- Không... không có khả năng!!
Tinh Thần đế run rẩy đứng dậy, đôi mắt sung huyết, như rơi vào ác mộng.
Rắc -----
Hắc mang lại lóe lên, nháy mắt bành trướng mấy lần, đắm chìm cánh tay trái thon dài của Mạt Lỵ vào trong đó, lại là một đường vết rách thật dài nổ tung trên kết giới, sau đó, vết rách này giao với vết rách lúc trước, sau đó nhanh chóng lan tràn, trong nháy mắt, chính là trực tiếp kéo dài tới toàn bộ kết giới.
Kết giới ngăn cách ngưng tụ lực lượng và khí tức của một Vương giới đứng đầu, có thể nói là thế gian mạnh nhất, lại ở dưới hắc mang quỷ dị kia lại như một tầng thủy tinh yếu ớt, bị một vết rách dễ dàng phân thành hai nửa.
Sau đó... ầm ầm vỡ vụn.
Rắc ---------
Tiếng kết giới mạnh nhất vỡ vụn sắc nhọn đến như có hàng trăm ngàn cái dùi cùng nhau đâm vào màng tai với trái tim.
Kết giới này chẳng những nối tiếp với lực lượng của chín tinh thần và ba mươi sáu trưởng lão, còn nối tiếp với khí tức của bọn họ, dưới nứt vụn, sự đáng sợ của phản phệ này có thể nghĩ. Trong tiếng vỡ vụn bén nhọn rít không, màng tai của vô số tinh vệ vỡ tan, thất khiếu băng huyết, mà chín tinh thần và ba mươi sáu trưởng lão, bao gồm cả Tinh Thần đế ở trong đó toàn bộ giống như bị thiên chùy đánh trúng, máu tươi trong miệng lênh láng, kinh mạch, huyết mạch vỡ vụn từng mảnh, liền ngay cả nội tạng cũng nứt ra vô số vết rách...
Chỗ kết giới nghi thức của bọn họ, còn có hai tầng tinh hồn tuyệt giới đã phong tỏa Tinh Thần thành với Tinh Thần giới đã cùng trong một khoảnh khắc hoàn toàn hỏng mất, âm thanh tan vỡ và lực lượng bùng ra cuốn lấy mấy trăm ngàn gió lốc tai họa ở trên không Tinh Thần giới, toàn bộ Tinh Thần giới nhất thời giống như thiên tai hàng thế, tiếng sợ hãi kêu gào thảm thiết không ngớt.
Chín tinh thần, ba mươi sáu trưởng lão... Toàn bộ bọn họ đều quỳ rạp trên mặt đất, ở dưới phản phệ quá mức đáng sợ điên cuồng nôn ra máu, gần như muốn nôn cạn toàn bộ máu toàn thân. Bọn họ không biết đây rốt cuộc là ác mộng như thế nào, đầu óc trống rỗng, hồn phách càng chấn động muốn tan đi...
- Hi hi hi hi hi hi...
- Hu hu hu... Hu hu hu hu...
- A a... a a a a... ê ê ê... ê ê ha ha ha ha ha ha ha...
Trong thế giới giống như ác mộng, đột nhiên truyền đến từng trận âm thanh đáng sợ. Âm thanh kia rất the thé rất nhỏ bé, khi khóc khi cười, giống như khóc giống như cười, thoáng nghe giống như giọng trẻ nhỏ, nhưng mà lại âm trầm khủng bố đến mức tận cùng, khiến cho toàn thân bọn họ lạnh lẽo, như rơi vào vực sâu băng ngục.
Bọn họ theo bản năng ngẩng đầu lên... Trên bầu trời mây đen che phủ mặt trời, cuốn động lên cảnh tượng giống như thiên tai diệt thế, mà trong lúc mây đen cuốn động, lại chậm rãi lộ ra một gương mặt u ám... Đó là một khuôn mặt của trẻ sơ sinh, lại có hai mắt còn đáng sợ hơn ác ma, phát ra tiếng cười to khóc thét còn âm trầm hơn lệ quỷ...
- A a a...
- A a a a... Hu hu hu... Y ha ha ha ha...
Phía dưới gương mặt trẻ sơ sinh, Mạt Lỵ lẳng lặng đứng đó, toàn thân nàng vân đen, sợi tóc tối đen không gió mà múa, đôi huyết đồng trong quá khứ lại che phủ hắc quang đáng sợ, nhưng cũng phản chiếu khuôn mặt của nàng càng thêm trắng bệch.
Mà trên tay trái của nàng lại có một bàn quay tối đen bám vào, bàn quay lớn chừng thân thể nàng, triển khai bánh răng như lưỡi dao lành lạnh của ma quỷ. Nàng chậm rãi ngước đôi mắt tối đen lên, nhìn thế giới trước mắt bị hắc ám bao phủ, phát ra âm thanh oán hận đến từ chỗ sâu nhất của ma ngục:
- Các... ngươi... nên... chết...
- Các ngươi... tất cả đều... nên... chết!!
“...” Tinh Thần đế gắt gao nhìn chằm chằm vào bàn quay hắc ám trong tay Mạt Lỵ, thân thể hắn bắt đầu run run, run run đến gần như muốn vỡ vụn thân thể thần đế của hắn, trong miệng càng phát ra âm thanh hoảng sợ nhất, run rẩy nhất đời này:
- Tà... Anh... vạn... kiếp... luân...