Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 135 - Chương 136: Đại Đạo Phù Đồ Quyết

. ._68__2" class="block_" lang="en">Trang 68# 2

 

 

 

Chương 136: Đại đạo phù đồ quyết



Nội phủ thật yên tĩnh. Vân Triệt tiến vào nội phủ gần nửa ngày, như trước không nhìn thấy dù một đệ tử nội phủ. Lúc này, đại bộ phận bọn họ đều tu luyện trong Tụ huyền tháp.

Vân Triệt đứng ở trong tiểu viện, tìm được một vị trí bằng phẳng, hít sâu một hơi, khởi động huyền lực, triệu hồi Bá Vương cự kiếm từ trong thiên độc châu ra.

Bá Vương cự kiếm vào tay, sức nặng của gần bốn ngàn cân khiến Vân Triệt cho dù đã chuẩn bị sẵn sàng, vẫn như cũ bị rơi vào trên người trầm xuống, suýt chút nữa rời tay. Hắn cắn chặt răng, hai tay nắm chặt lấy chuôi kiếm, nhưng không cách nào nhấc cả cự kiếm lên. Nửa thân kiếm phía dưới nặng nề nện trên nền đất cứng rắn, chìm vào thật sâu bên trong.

- Tà phách!

Tà phách mở ra, huyền lực toàn thân Vân Triệt, lần này gầm nhẹ một tiếng, cầm nắm toàn bộ Bá Vương cự kiếm lên, nhưng chẳng qua chỉ kiên trì được thời gian mấy hơi, nửa thân kiếm phía dưới lại nặng nề nện về trên mặt đất, nếu không phải Vân Triệt cắn răng chống đỡ, ngay cả chuôi kiếm cũng phải rời tay.

- Phù…

Thu hồi Bá Vương cự kiếm, Vân Triệt thở một hơi dài nhẹ nhõm, lau mồ hôi nóng trên trán, thấp giọng lẩm bẩm:

- Một ngày nào đó… Ta nhất định có thể khống chế ngươi!

- Tại sao ngươi lại chọn lựa chuôi trọng kiếm này? Chỉ bởi vì phẩm cấp nó cao?

Giọng Mạt Lỵ, thình lình vang lên trong đầu óc hắn.

- Đương nhiên không phải.

Vân Triệt lắc lắc đầu, thành thật nói:

- Trước khi ta tiến vào Thiên binh các, cũng định lựa chọn một thanh kiếm, một thanh kiếm nhẹ mà tuyệt đại đa số huyền giả đều dùng. Nhưng mà, khi ta tới gần trọng kiếm này, ta bỗng nhiên có một cảm giác kỳ diệu, ta cảm thấy nó, dường như thích hợp với ta hơn.

- Vì sao?

Mạt Lỵ hỏi. Nàng rất ít hỏi đến cùng chuyện gì, nhưng dường như, nàng rất có hứng thú với việc tại sao Vân Triệt lại lựa chọn chuôi trọng kiếm này.

- Bởi vì, đây là một thanh kiếm thủ hộ.

Vân Triệt hơi ngẩng đầu, chậm rãi nói.

Mạt Lỵ: “…”

- Tư Không Độ nói không sai, trọng kiếm, là một vũ khí không thích hợp với bất cứ huyền giả nào, nó chỉ thích hợp với chiến trường. Nếu ta là một huyền giả thuần túy, ta cũng sẽ không lựa chọn chuôi trọng kiếm này, nhưng mà, ta không phải.

- Ta cũng từng điên cuồng truy đuổi lực lượng, kể cả hiện giờ cũng vậy, ta sở dĩ vội vàng khiêu chiến Mộ Dung Dật, cũng vì để cho mình đủ lực áp bách, chính là, mục đích theo đuổi lực lượng của ta, tâm tính, đều hoàn toàn không giống quá khứ. Bởi vì, ta đã trải qua những việc mà một vài người khác cả đời cũng khó có khả năng trải qua.

Chính là tử vong… Cùng với chết mà hoàn hồn.

- Thiên Huyền đại lục sở dĩ được gọi là Thiên Huyền đại lục, vì tu huyền là chủ yếu trên mảnh đại lục này, thậm chí là chủ yếu của cả thế giới này. Độ cao của huyền lực, đại biểu cho địa vị và danh vọng ở thế giới này. Thiên Huyền đại lục có vô số huyền giả, cuộc đời của bọn họ, thời gian nhiều nhất đều dùng để truy cầu huyền lực rất cao, nhưng mà trong bọn họ, một phần rất lớn, đến chết cũng không biết mục đích mình truy đuổi lực lượng là gì… Chỉ là truy đuổi đơn giản, đơn thuần muốn được độ cao rất cao.

- Nhưng mà ta không giống với bọn họ. Ta hiện giờ rất rõ ràng mục đích truy đuổi lực lượng của ta là gì.

Vân Triệt nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng chậm chạp nói:

- Ta muốn bảo vệ tốt cho tất cả người quan trọng đối với ta. Đã từng, ta cho rằng chỉ cần có lòng, chỉ cần đối xử và làm bạn thật tốt, liền có thể khiến cho người quan trọng bên cạnh mình an toàn và hạnh phúc, nhưng lần lượt mất đi, ta mới hoàn toàn tỉnh ngộ, ở nơi thế giới cá lớn nuốt cá bé, lực lượng làm chủ này, muốn cho bọn họ an toàn, nhất định phải khiến mình cường đại lên, cường đại đến khiến cho mọi người ngưỡng vọng, khiến cho mọi người không dám ức hiếp, như vậy, mới có thể làm đến thủ hộ chân chính, mới sẽ không lại mất đi.

Mạt Lỵ: “…”

- Kiếm nhẹ thích hợp với huyền giả, nó dễ dàng khống chế, dễ dàng tinh thông, chẳng những nhẹ nhàng, hơn nữa biến hóa ngàn vạn, quá khứ tương lai, vẫn luôn là vũ khí hoàn mỹ nhất. Nhưng mà, nếu bàn về thủ hộ, nó vĩnh viễn không có khả năng so sánh được với trọng kiếm. Kiếm nhẹ vung lên, có thể bảo vệ được ba người, năm người… Mà trọng kiếm vung lên, thiên quân chớ gần, chỉ cần che chở người cần bảo vệ ở phía sau, trừ phi đỡ được trọng kiếm của ta, bước qua thi thể của ta, bằng không đừng mong tổn hại đến bọn họ. Hơn nữa, đối với thích hợp với huyền giả hay không mà nói, lời Tư Không Độ nói, ta không hoàn toàn tán thành… Không có ai lựa chọn trọng kiếm, là vì khống chế trọng kiếm khó khăn, là vì khống chế trọng kiếm trăm ngàn lần, quen thuộc trọng kiếm phải cần thời gian, gấp kiếm nhẹ trăm ngàn lần. Nhưng mà, nếu như có một ngày, có thể vung trọng kiếm nhẹ nhàng giống như kiếm nhẹ…

- Như vậy, trên đời này, còn có cái gì có thể ngăn cản oai của trọng kiếm.

Vân Triệt nói từng chữ vang vang. Khi lần đầu tiên hắn nhìn thấy trọng kiếm, trong đầu tưởng tượng đến chính là hình ảnh như vậy. Chính là, hắn sâu sắc biết rằng để làm được đến một điểm này sẽ là gian nan cỡ nào, phải cần thời gian sẽ dài bao lâu. Đều là hai mươi năm, một người sử dụng kiếm nhẹ, trở thành kiếm đạo tông sư. Mà một người khác lựa chọn trọng kiếm, có lẽ thời gian vẻn vẹn hai mươi năm này mới miễn cưỡng làm được là tự do khống chế, mà thời gian hai mươi năm này, có lẽ ngay cả tu vi huyền lực cũng bị liên lụy, giao chiến với đối thủ cùng cấp, cũng khó có phần thắng, bị người cùng hèn mọn. Cho nên, huyền giả sẽ chọn lựa trọng kiếm, ít như phượng mao lân giác.

Nhưng Vân Triệt, lại cứ làm như vậy. Có lẽ còn có một nguyên nhân quan trọng, chính là trong tiềm thức của hắn không muốn làm ra lựa chọn giống như tuyệt đại đa số huyền giả.

Sau khi Vân Triệt nói xong, Mạt Lỵ thật lâu không đáp lại. Ngay khi Vân Triệt lại thử chuẩn bị nâng Bá Vương cự kiếm, giọng Mạt Lỵ mới xa thẳm truyền ra:

- Lý do lựa chọn trọng kiếm của ngươi… Với ca ca… Giống nhau như đúc…

Vân Triệt ngừng động tác, thấp giọng nói:

- Ca ca… Của ngươi? Hắn cũng từng dùng trọng kiếm.

Giọng Mạt Lỵ tràn đầy sầu não, Vân Triệt gần như có thể tưởng tượng đến ánh mắt ửng đỏ lúc này của nàng, bởi vì hai chữ “Ca ca” này, là mềm mại ấm áp nhất trong lòng nàng, cũng là đau đớn khắc cốt nhất:

- Lúc ban đầu, vũ khí ca ca dùng, cũng là kiếm nhẹ. Sau này, hắn buông kiếm nhẹ xuống, cầm trọng kiếm lên, bởi vì ca ca nói… Trọng kiếm, là kiếm giết hại, kiếm bá đạo, càng là kiếm thủ hộ, hắn muốn lấy trọng kiếm bảo vệ ta, bảo vệ mẫu thân, bảo vệ quê hương…

- Vì luyện tập trọng kiếm, ca ca mạo hiểm nguy hiểm vĩ đại tu luyện sách cấm kỵ “Đại đạo phù đồ quyết”, sau đó lại trải qua trăm ngàn cay đắng, tìm được nơi Thiên Lang tinh thần lưu lại, chiếm được “Thiên Lang ngục thần điển”, sau này ca ca lấy nghị lực cực lớn tu toàn bộ Đại đạo phù đồ quyết và Thiên Lang ngục thần điển đến đại thành, nâng trọng kiếm lên, trên chiến trường, một kiếm chém ra, vạn quân chớ gần.

- Khi đó, ta thích xem nhất chính là hình ảnh ca ca vung trọng kiếm ở trên chiến trường, để cho ta và mẫu thân có cảm giác an toàn và ỷ lại không cách nào hình dung được, giống như chỉ cần ca ca ở đó, cho dù trời sập xuống, cũng một chút không phải sợ hãi, bởi vì ca ca sẽ dùng trọng kiếm của hắn, vĩnh viễn bảo vệ chúng ta ở phía sau.

Giọng Mạt Lỵ càng lúc càng thấp, đến cuối cùng, đã mang theo run run rõ ràng.

Bởi vì ca ca của nàng, cuối cùng vẫn chết… Theo sự miêu tả của nàng, có thể biết được ca ca của nàng là một người vô cùng cường đại, có lẽ cường đại đến một cảnh giới mà Vân Triệt hoàn toàn không cách nào lý giải được. Mạt Lỵ cũng không nói ca ca của nàng rốt cuộc chết như thế nào, Vân Triệt cũng vốn không dám hỏi, bởi vì đó chính là một đoạn ký ức thê thảm nhất sâu trong tâm linh của nàng.

- Vì bảo vệ mà buông bỏ kiếm nhẹ, cầm lên trọng kiếm. Ca ca của ngươi nhất định là người thật vĩ đại.

Vân Triệt cảm thán nói:

- Nếu có thể, ta thật sự muốn kết giao với hắn một phen.

Mạt Lỵ thật lâu không nói gì, giống như đang ổn định tâm tình của mình, sau một hồi lâu, nàng bình tĩnh mở miệng:

- Ngươi, về sau thật sự muốn lựa chọn luôn luôn sử dụng trọng kiếm sao?

- Nếu như ta đã lựa chọn, thì đương nhiên sẽ không thay đổi và hối hận.

Vân Triệt không hề do dự nói:

- Hơn nữa ta có huyết mạch Tà thần trong người, ở ngang cấp, ta có thể phát huy ra lực lượng càng cường đại, khống chế trọng kiếm, với ta mà nói càng tương đối dễ dàng hơn cường giả khác.

- Được…

Mạt Lỵ lên tiếng trả lời, sau tạm dừng ngắn ngủi, bình thản nói:

- Như vậy, từ hôm nay trở đi, ta sẽ dạy ngươi tu luyện “Đại đạo phù đồ quyết”!

- “Đại đạo phù đồ quyết? Ngươi vừa mới nói, là thứ mà ca ca ngươi tu luyện?

Trong lòng Vân Triệt kinh ngạc.

- Không sai, chính là sách cấm kỵ mà ca ca ta vì khống chế trọng kiếm đã tu luyện!

Mạt Lỵ lạnh lùng nói:

- Sở dĩ gọi nó là “Sách cấm kỵ”, là vì nó giống với “Tà thần quyết” trên người ngươi, đều là huyền công của thần thuộc về chân thần thượng cổ! Đến từ chân thần thượng cổ tên là “Hoang thần”. Chỗ khác chính là, Tà thần quyết tồn tại trong huyết mạch, không cần tu luyện, còn đại đạo phù đồ quyết cũng ảnh hưởng đến huyết mạch, kinh mạch, cơ bắp, da, lông… Nhưng lại không hề có chút liên quan nào tới huyền mạch thậm chí huyền lực.

- Giống Tà thần quyết… Huyền công của thần?

Vân Triệt chấn động trong lòng. Cường đại của Tà thần quyết không cần nói, trước mắt hắn chỉ có thể mở ra cửa thứ nhất, liền có thể ở trạng thái Nhập Huyền cảnh cấp mười trọng thương Phong Việt Chân Huyền cảnh cấp ba. Còn “Đại đạo phù đồ quyết” cũng là huyền công của thần, uy lực kia, chẳng phải không hề kém gì “Tà thần quyết” sao?

- Chân thần thượng cổ mất mạng, tuy rằng không biết bởi vì nguyên nhân gì mà “Đại đạo phù đồ quyết” được lưu truyền xuống, nhưng cũng đã trở thành tồn tại cấm kỵ. Bởi vì nó là huyền công của thần, là người thường vốn không cách nào tu luyện. Rất nhiều năm qua, “Đại đạo phù đồ quyết” qua tay rất nhiều người, không đếm được bao nhiêu tuyệt thế cao thủ ỷ vào huyền lực của mình lên đến tột đỉnh, cho nên cưỡng ép tu luyện “Đại đạo phù đồ quyết”, nhưng kết quả, không ai không phải nổ tan xác mà chết. Lực của thần, sao thân thể người thường có khả năng thừa nhận được.

Vân Triệt: “…”

- Cho đến về sau, “Đại đạo phù đồ quyết” mai danh ẩn tích trên đời, truyền thuyết về nó, cũng càng lúc càng mờ nhạt. Cho đến một ngày, ca ca trong lúc vô tình chiếm được nó ở chỗ thần bí nguy hiểm. Mà sau khi ca ca được đến “Đại đạo phù đồ quyết” này, cũng là một bí mật chưa từng bị kẻ khác phát hiện, trên thế giới này, chỉ có ca ca và ta biết, ngay cả phụ thân và mẫu thân, đều không biết.

Mạt Lỵ nói không sai, “Đại đạo phù đồ quyết” này là bí mật của hai người ca ca và nàng, trừ hai người bọn họ ra, không một ai biết được “Đại đạo phù đồ quyết” lại một lần nữa hiện thế. Sau khi ca ca Mạt Lỵ chết đi, “Đại đạo phù đồ quyết” liền chỉ tồn tại trong nội tâm Mạt Lỵ.

Nàng chưa bao giờ nghĩ tới muốn tu luyện “Đại đạo phù đồ quyết”, càng không nghĩ tới muốn giao nó cho ai, thậm chí chưa bao giờ chuẩn bị nói cho người khác biết, mà khiến “Đại đạo phù đồ quyết” trở thành tưởng niệm vĩnh hằng về ca ca của nàng lắng đọng sâu trong linh hồn của nàng.

Nhưng mà, từ trên người Vân Triệt, Mạt Lỵ hết lần này đến lần khác nhìn thấy được dáng vẻ của ca ca… Thậm chí, tìm được một cảm giác như ca ca vậy… Lần đầu tiên, chính là ở hang động của Viêm long, hắn vì cứu nàng, không tiếc chảy một nửa máu trên người… Trong ý thức mơ hồ của nàng khi tỉnh lại, nàng cho rằng nàng thấy được ca ca…

Mà khi Vân Triệt lựa chọn trọng kiếm, cũng nói ra lý do trong đó, nội tâm của nàng giống như có thứ gì đó nặng nề đánh vào, run run thật lâu…

Nàng biết tại sao nàng lại khát vọng muốn dạy Vân Triệt tu luyện cấm kỵ “Đại đạo phù đồ quyết” này như vậy… Bởi vì, nàng muốn từ trên người Vân Triệt nhìn thấy được hình dáng năm đó ca ca vung trọng kiếm… Cũng như dệt một cảnh tượng chỉ có thể xuất hiện ở trong mộng.

- Nếu người bình thường không tu luyện được “Đại đạo phù đồ quyết”, trên thế giới này lại không có sự tồn tại của thần, vì sao ca ca của ngươi có thể tu luyện thành công?

Vân Triệt nói xen vào.

- Bởi vì, hắn cũng như ngươi, kế thừa lực lượng của một vị thần thượng cổ… Chân thần thượng cổ kia tên là “Thiên Lang Tinh thần”. Trong huyền mạch và huyết mạch, có ấn ký của chân thần, do đó có thể thừa nhận lực lượng của “Đại đạo phù đồ quyết”. Chẳng qua, “Đại đạo phù đồ quyết” có tổng cộng mười hai tầng, ca ca chỉ có thể luyện tới tầng thứ sáu đã là cực hạn, lại tiếp tục luyện lên, sẽ nổ tan xác mà chết giống như những người trước kia ngông cuồng tu luyện.

- Mà ngươi, thừa nhận lấy huyết mạch Tà thần, giống với ca ca, đủ để tu luyện “Đại đạo phù đồ quyết” tới cảnh giới tầng sáu! Bây giờ ngươi chỉ cần tu luyện “Đại đạo phù đồ quyết” tới cảnh giới tầng thứ nhất, là có thể thoải mái khống chế chuôi trọng kiếm này.

Lời Mạt Lỵ nói, câu này đến câu kia đều khiến Vân Triệt giật mình. Hắn nuốt một ngụm nước miếng, có phần không dám tin tưởng hỏi:

- Ngươi nói… Cảnh giới tầng thứ nhất của “Đại đạo phù đồ quyết”, có thể khiến cho ta khống chế chuôi Bá Vương trọng kiếm này? Chuôi Bá Vương trọng kiếm này không phải trọng kiếm bình thường, sức nặng có khoảng ba ngàn chín trăm cân!

Mà lời nói tiếp theo của Mạt Lỵ, khiến Vân Triệt kinh hãi đến thiếu chút nữa quỳ xuống ngay tại chỗ.

- Hừ, ta đương nhiên biết sức nặng của chuôi trọng kiếm này.

Mạt Lỵ lạnh lùng nói:

- Nhưng mà, nếu như ngươi luyện thành tầng thứ nhất của “Đại đạo phù đồ quyết”, dưới trạng thái huyền lực không hề gia tăng, có thể thêm vào ba ngàn cân lực cánh tay! Cảnh giới tầng thứ hai, có thể gia tăng tám ngàn cân lực cánh tay, cảnh giới tầng thứ ba, có thể gia tăng hai vạn cân lực cánh tay… Ngươi chỉ cần tầng thứ nhất, đã đủ! Nếu như đến tầng thứ hai, chuôi trọng kiếm này ở trong tay ngươi, khống chế nó liền không hề khác kiếm nhẹ ở trong tay huyền giả phổ thông khác.

- Hơn nữa, cho dù trọng kiếm không ra, chỉ bằng lực cánh tay ngươi thêm vào, không ra “Tà phách”, trong cùng cấp, vốn không có ai là đối thủ của ngươi. “Tà phách” phụ trợ, cũng đủ để đánh bại đối thủ vượt qua ngươi nửa đại cảnh giới!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment