Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 136 - Chương 137: Ngọc Truyền Âm

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_137" class="block_" lang="en">Trang 69# 1

 

 

 

Chương 137: Ngọc truyền âm



- Thật sự lợi hại như vậy?

Vân Triệt cả kinh nói. Cảnh giới tầng thứ nhất đã có thể gia tăng thêm ba ngàn cân lực cánh tay… Như vậy, nếu đạt tới cảnh giới tầng thứ mười hai cao nhất, chẳng phải sẽ một quyền rách trời nứt đất?

- Tăng lên thực lực, chẳng qua chỉ là một trong những tác dụng của “Đại đạo phù đồ quyết”. Nếu nó chỉ có chút tác dụng đó, sao thích hợp với cái tên “Sách cấm kỵ”. Sau khi tu luyện “Đại đạo phù đồ quyết”, thân thể của ngươi từ trong ra ngoài, đều sẽ thoát thai hoán cốt, không chỉ có lực lượng thân thể ngươi tăng lên trong phạm vi lớn, độ cứng cỏi của thân thể cũng sẽ bạo tăng, đến lúc đó, cho dù ngươi không lấy huyền lực hộ thân, người khác muốn tổn thương thân thể ngươi, đều rất gian nan, cảnh giới càng cao, thân thể càng cứng cỏi, đến cảnh giới đầy đủ, thân thể, huyết mạch, nội tạng, thậm chí là ánh mắt yếu ớt nhất của ngươi, đều sẽ cứng cỏi giống như thép tinh.

- Đồng thời, thân thể của ngươi sẽ có năng lực tự lành rất mạnh, cảnh giới càng cao, năng lực tự lành càng cường đại. Ca ca hắn sau khi tu luyện “Đại đạo phù đồ quyết” tới cảnh giới tầng thứ sáu, người khác dưới huyền lực tu dưỡng cần hai tháng mới có thể khỏi hẳn trọng thương, hắn chỉ cần hai ba ngày sẽ khỏi hẳn. Thậm chí, ca ca từng nói cho ta biết, nếu như có thể tu luyện tới cảnh giới tầng thứ bảy, cho dù thân thể không trọn vẹn, ví dụ như cụt tay, tàn thân, mắt mù… Đều có thể tiến hành trùng sinh lần nữa. Chính là, cảnh giới tầng thứ sáu, đã là cực hạn mà ca ca có thể đạt tới, cảnh giới tầng thứ bảy, chung quy chỉ có thể là cảnh giới mong muốn mà không thể thành được.

Vân Triệt càng nghe càng khiếp sợ, lời Mạt Lỵ nói, hắn đương nhiên sẽ không hoài nghi. Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới, trên thế giới này, thế mà lại tồn tại huyền công tuyệt luân kinh khủng như thế, làm cho người ta khó có thể tin như thế. Nếu đây không phải từ trong miệng Mạt Lỵ nói ra, hắn đều vốn lựa chọn không tin tưởng, mà chỉ cho rằng là chuyện ngàn lẻ một đêm.

- Nếu ngươi có thể tu thành “Đại đạo phù đồ quyết”, liền đương đương có huyền mạch của Tà thần, thân thể của Hoang thần. Cho dù là lực lượng của Tà thần, hay lực lượng của Hoang thần, điều ngươi tiếp xúc, ngươi nghe được, đều chỉ là một góc của núi băng giống như hạt gạo mà so sánh với mặt trăng, mức cường đại của lực lượng thần thượng cổ lưu lại, vượt xa sự tưởng tượng của ngươi. Huyền mạch Tà thần ta ban cho ngươi… Mục đích lớn nhất là vì bảo vệ tính mạng của ta. Còn dạy ngươi tu luyện “Đại đạo phù đồ quyết”… Ta chỉ yêu cầu ngươi vĩnh viễn không được buông bỏ trọng kiếm, càng không nên quên ước nguyện ban đầu khi lựa chọn trọng kiếm!

- Được!

Vân Triệt không chút do dự gật đầu, trong lòng hoàn toàn phấn chấn… Nếu “Đại đạo phù đồ quyết” khủng bố giống như miêu tả của Mạt Lỵ, hắn không có bất cứ lý do gì đi cự tuyệt.

- Trước ngươi giao thủ với Phong Việt kia, có chỗ hao tổn. Hôm nay trước tiên nghỉ ngơi hồi phục đi. Dưỡng tốt trạng thái, ngày mai đi Tụ huyền tháp trước, bắt đầu tu luyện “Đại đạo phù đồ quyết”!

… … … … … … … …

Một đêm đi qua.

Tin tức Vân Triệt ứng chiến Mộ Dung Dật nội phủ đã trong một đêm này truyền khắp toàn bộ Thương Phong huyền phủ, gần như người người đều biết.

- Cái gì! Một tân đệ tử mới vào phủ lại muốn trong ba tháng sau khiêu chiến Mộ Dung Dật? Đầu hắn bị kẹp cửa hay bị lừa đá rồi?

- Khụ khụ, vị lão huynh này, ngươi nói như vậy không đúng, Vân Triệt kia rõ ràng đầu bị kẹp cửa lại đồng thời bị lừa đá!

- Nói xem, Vân Triệt kia là tu vi gì… Cái gì? Nhập Huyền cảnh! Má nó! Nhập Huyền cảnh khiêu chiến Mộ Dung Dật Chân Huyền cảnh cấp chín? Còn tự nhận bại do Mộ Dung Dật xử lý? Ngươi không phải đang kể chuyện cười chứ?

- Nghe nói Tần phủ chủ tự mình chứng kiến chuyện này, còn nói ba tháng sau muốn đích thân đi xem trận ước chiến này. Càng kỳ quái hơn chính là, Tần phủ chủ vì “Công bằng”, thế mà lại cho phép Vân Triệt trong ba tháng này trực tiếp đi nội phủ, hưởng thụ điều kiện tu luyện giống với Mộ Dung Dật!

Chuyện này còn đang ồn ào huyên náo ở Thương Phong huyền phủ, càng làm cho người ta sặc sụa thêm chính là tin tức mới truyền đến.

- Tin tức lớn! Nghe nói Vân Triệt kia ở Thiên binh các nội phủ chọn lựa binh khí, lại chọn thanh Bá Vương trọng kiếm bao nhiêu năm cũng không có ai đụng vào.

- Nhất định do thấy trọng kiếm là Địa Huyền cảnh, cho nên liền tuyển chọn về phẩm cấp, chậc chậc, trò cười này!

- Đặc biệt! Vân Triệt ở tầng thứ ba Thái huyền điện lựa chọn hai bản huyền kỹ, theo thứ tự là “Hỏa diễm quyền” và “Hỏa vân chưởng”.

- Phụt ~~~~~

… … …

Nhập Huyền cảnh khiêu chiến Mộ Dung Dật, lựa chọn Bá Vương cự kiếm làm vũ khí, ở Thái huyền điện lựa chọn hai huyền kỹ rác đến không thể rác hơn…

Từ trên tổng hợp lại, Vân Triệt vô cùng đương nhiên trở thành “Trò hề đầu tiên trong lịch sử Thương Phong huyền phủ”!

Mà lúc này, trò hề đầu tiên vừa mới tỉnh lại trên giường lớn trong nội phủ, còn bị tiếng đập cửa đánh thức. Chiếc giường lớn này thật sự rất thoải mái, nếu không bị đánh thức, hắn đoán chừng có thể thoải mái ngủ đến khi mặt trời lên cao.

- Là ai?

Vân Triệt rời giường, vặn eo bẻ cổ nói. Hắn đoán rằng đứng bên ngoài nhất định là Tư Không Độ, bởi vì trong nội phủ, người sẽ đến tìm hắn cũng chỉ có Tư Không Độ.

Ngoài dự đoán của hắn, bên ngoài truyền đến giọng một nữ hài.

- Vân sư đệ, là ta.

- Tuyết Nhược sư tỷ!

Vân Triệt vội vàng sửa sang lại quần áo, nhảy xuống giường mở cửa ra. Ngoài cửa, Lam Tuyết Nhược yêu kiều đứng ở đó, áo lam phất phới, nụ cười dịu dàng như gió.

- Sư tỷ, sao ngươi lại tới đây?

Nhìn thấy Lam Tuyết Nhược, Vân Triệt tự nhiên vui sướng. Chỉ có điều hắn nhớ được Tần Vô Ưu từng nói Lam Tuyết Nhược là đệ tử hữu danh vô thực của trung phủ Thương Phong huyền phủ, sao lại đến được nội phủ.

Lam Tuyết Nhược thản nhiên cười, nói:

- Tần đạo sư nói với ta ngươi ở đây, còn lâm thời cho ta tư cách tiến vào nội phủ. Vân sư đệ, đầu tiên chúc mừng ngươi thành công trở thành đệ tử chính thức của Thương Phong huyền phủ, chính là, không nghĩ tới ngày hôm qua thế mà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngươi có thể đánh bại Phong Việt, ta một chút cũng không kinh ngạc, nhưng không nghĩ tới, bởi vì Mộ Dung Dạ, Mộ Dung Dật thế mà lại muốn ra tay đối phó ngươi, còn ép ngươi ba tháng sau ước chiến với hắn… Chuyện này, trên dưới toàn bộ Thương Phong huyền phủ đã biết, hiện giờ chung quanh đều bàn luận về ngươi, hơn nữa, cơ bản đều là âm thanh châm chọc ngươi.

Nói xong, trên mặt Lam Tuyết Nhược lộ vẻ lo lắng.

Vân Triệt cười ha ha, nói:

- Sư tỷ, yên tâm đi. Ta không phải người để cho mình chịu thiệt.

- Ừ, ta cũng biết Vân sư đệ không phải người cuồng vọng tự đại, không có chừng mực, cho nên, tuy rằng khiêu chiến Mộ Dung Dật thật khoa trương, ta cũng không cảm thấy lo lắng quá mức.

Lam Tuyết Nhược cười khẽ, sau đó từ trong không gian giới chỉ lấy ra một miếng ngọc thạch màu vàng và một xấp lá bùa:

- Ta tới đưa cho ngươi mấy thứ này, đây là ngọc truyền âm, ấn ký truyền âm đã thiết lập xong cho ngươi, bên trong cũng thêm vào ấn ký truyền âm của ta và Tần Vô Ưu đạo sư. Thứ này, là ba mươi cái truyền âm phù trăm dặm và năm cái truyền âm phù ngàn dặm, nếu như sau này có chuyện quan trọng muốn tìm ta và Tần đạo sư, chỉ cần dùng truyền âm phù truyền âm cho chúng ta là được rồi.

Vân Triệt nhận lấy, cẩn thận cất đi. Thật ra nếu Lam Tuyết Nhược không đến đưa, hắn cũng sẽ nhanh chóng đi làm cho mình một miếng ngọc truyền âm. Suy cho cùng món đồ có thể truyền âm cách xa nhau trăm dặm thậm chí ngàn dặm, thật sự rất tiện lợi.

Lam Tuyết Nhược đánh giá phòng của Vân Triệt, mỉm cười nói:

- Tuy rằng ta cũng từng ở Thương Phong huyền phủ một thời gian ngắn, nhưng vẫn là lần đầu tiên tiến vào chỗ ở của đệ tử nội phủ, thật sự đúng là xa hoa ngoài dự đoán, còn mạnh hơn chỗ ở của đệ tử trung phủ không biết bao nhiêu lần. Chỉ cần chiếc giường lớn này, ngủ tầm hai ba người đều không thành vấn đề gì.

Nói tới đây, giọng Lam Tuyết Nhược khựng lại, không biết bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, hai má hiện lên hai rặng mây đỏ.

Ánh mắt Vân Triệt mơ màng, tầm mắt dịu dàng nhìn vào mắt Lam Tuyết Nhược:

- Tuy rằng giường rất lớn, nhưng ngủ cũng không ngon, bởi vì luôn cảm thấy thiếu vắng gì đó… Sư tỷ, đêm qua, ngươi ngủ có quen không?

Mười ngày trên đường đến Thương Phong huyền phủ, bọn họ đều cùng giường mà ngủ. Mừoi ngày, đủ để trong lặng yên dưỡng thành một thói quen ái muội… Lời Vân Triệt, hoàn toàn chính là trắng trợn hỏi nàng: Không có ta ngủ cùng ngươi, ngươi ngủ có quen không?

Câu nói nay của Vân Triệt, đánh thẳng vào trong lòng Lam Tuyết Nhược. Bởi vì hiện giờ nàng vẫn còn chưa thoát ra được khỏi cảm giác trống rỗng và cảm giác mất mất vào ban đêm khi đi vào giấc ngủ và sáng sớm khi tỉnh lại, trên mặt nàng lộ ra vẻ hoảng loạn, hơi chật vật lắc đầu:

- Ở nhà của mình… Đương nhiên sẽ ngủ cực kỳ quen. Ta… Ta đi trước, ta còn có chuyện rất quan trọng phải làm, sẽ không quấy rầy ngươi tu luyện. Thời gian mỗi một giây tu luyện ở Tụ huyền tháp đều quý giá, ít nhất trong ba tháng này, ngươi phải nỗ lực.

Nói xong, Lam Tuyết Nhược chuẩn bị rời đi, mà Vân Triệt cũng nhìn thấy vẻ khẩn trương trên khuôn mặt nàng… Hiển nhiên, nàng thật sự phải bận rộn chuyện gì đó.

- Sư tỷ.

Vân Triệt tiến lên ngăn cản nàng, ân cần hỏi:

- Ngươi bận rộn chuyện gì? Có thể nói cho ta biết không? Có lẽ ta có thể giúp được chút việc.

- Không cần.

Lam Tuyết Nhược mỉm cười lắc đầu, do dự một chút, khẽ nói:

- Là thân thể của phụ thân ta luôn ôm bệnh nhẹ, sáng nay khi ta đi thăm, phát hiện trạng thái của phụ thân lại trở nên rất kém, cho nên ta muốn đi mời một y sư về.

Tuy rằng không biết Lam Tuyết Nhược có thân phận gì, nhưng có thể ảnh hưởng đến phó phủ chủ Tần Vô Thương của Thương Phong huyền phủ, bối cảnh của nàng tất nhiên không phải nhỏ, mà có được bối cảnh như vậy, lại muốn đích thân đi mời y sư, điều này khiến cho Vân Triệt không cách nào buông tay, hơi nhíu mày nói:

- Sư tỷ, không cần đi tìm, ta cùng ngươi đi xem phụ thân của ngươi đi. Tuy rằng tuổi ta không quá lớn, nhưng ta là thần y hàng thật giá thật, ngươi cũng chứng kiến y thuật của ta, nếu mang ta đi, bệnh của phụ thân ngươi nhất định có thể nhanh chữa khỏi.

Lam Tuyết Nhược ngẩn ra, sau đó trên mặt lộ ra chút mất tự nhiên, nhưng vẫn lắc đầu, miễn cưỡng cười:

- Không cần, bệnh của cha ta là do vất vả lâu ngày thành tật, đã hơn nhiều năm, những năm này, vẫn luôn do y sư kia điều trị. Vân sư đệ ngươi yên tâm ở đây, tu luyện cho tốt là được rồi, bên chỗ ta không có chuyện gì có thể bận tâm.

- Chờ chuyện trong nhà ta thu xếp ổn thỏa xong, ta sẽ thường đến thăm ngươi.

Mắt đẹp của Lam Tuyết Nhược nhìn chăm chú vào Vân Triệt, cười một tiếng, xoay người rời đi.

Lam Tuyết Nhược đi rồi, Vân Triệt đứng tại chỗ, nhíu mày, thật lâu không nói gì.

Bởi vì hắn từ trong ánh mắt của Lam Tuyết Nhược đã thấy được rất nhiều thứ không muốn nhìn thấy… Lo âu, buồn phiền, bàng hoàng, thậm chí còn có chút u ám.

Sư tỷ, trong nhà ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vân Triệt lẩm bẩm trong lòng, chính là hiển nhiên, Lam Tuyết Nhược không muốn để cho hắn tham gia vào chuyện nhà nàng.

Hắn cũng không định thăm dò thân thế của Lam Tuyết Nhược, hắn chờ đợi sẽ có một ngày, Lam Tuyết Nhược có thể hoàn toàn mở rộng cửa lòng với hắn, chủ động nói cho hắn biết tất cả điều hắn muốn biết. Mà ít ra tới bây giờ, hắn có thể hoàn toàn tin tưởng chính là, cho dù Lam Tuyết Nhược che giấu hắn điều gì, hoặc hành động cho tới bây giờ nhằm “ Mưu đồ” hắn cái gì… Nàng đều tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì tổn hại hắn. Dù sao, bản tính nhu nhược lương thiện của nàng vĩnh viễn đều sẽ không thay đổi.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment