.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1352" class="block_" lang="en">Trang 676# 2
Chương 1353: Nguyệt đế ngã xuống
Vân Triệt đã chết.
Một trận chiến kinh thế ở cuộc chiến phong thần của hắn, đánh bại Lạc Trường Sinh đã từng đứng đầu tứ thần tử đông vực, đưa tới chín tầng thiên kiếp từ xưa đến nay chưa hề có, được Thiên Cơ giới tiên đoán là “Thiên đạo chi tử”, Long hoàng muốn thu hắn làm nghĩa tử, Trụ Thiên thần đế muốn nhận hắn làm đệ tử thân truyền, thần nữ chủ động muốn gả cho, sau khi đi tới Nguyệt Thần giới lại dẫn tới “Thần hậu” bỏ trốn với hắn, khiến cho cả Nguyệt Thần giới mất hết mặt mũi, hoàn toàn đại loạn...
Từ sau khi hắn hiện thân ở đại hội huyền thần, mỗi một việc, mỗi một sự kiện sau đó không khỏi đều kinh hãi thế tục, thậm chí đều nhiễm lên sắc thái giống như thần thoại. Nhất là hắn đã triệt để phá vỡ lịch sử lũng đoạn của tinh giới thượng vị ở cuộc chiến phong thần, khiến tinh giới trung vị và tinh giới hạ vị vì vậy mà phấn chấn, lấy làm kiêu ngạo.
Nhưng mà, cách cuộc chiến phong thần kết thúc mới hơn một năm ngắn ngủi, hắn đã ngã xuống... Ngã xuống ở Tinh Thần giới, táng thân dưới lực lượng của Tà Anh.
Đây cũng không phải là tin đồn vô căn cứ khó tìm được nơi truyền ra, mà chính là đến từ Trụ Thiên thần giới không cho phép chất vấn!
Vô số người vì tin tức này mà khiếp sợ, chính là lực chú ý của mọi người cũng không dừng lại trên tin tức này lâu lắm, bởi vì đồng thời truyền ra còn có một tin tức khác kinh thiên giật thế, khiến cho cả đông thần vực, toàn bộ thần giới đều long trời lở đất.
Tà Anh hiện thế!
Thiên Sát tinh thần của Tinh Thần giới trở thành vật dẫn cho Tà Anh vạn kiếp luân thức tỉnh, Tinh Thần giới một trong bốn Vương giới gần như chôn diệt ở dưới lực lượng của Tà Anh, tinh vệ chết hết. Chiến lực cao nhất đông thần vực tập trung ác chiến một phen, cũng là toàn bộ bốn thần đế trọng thương, còn mất mạng hai tinh thần, hai nguyệt thần, ba người thủ hộ, một phạm vương...
Những cái tên chỉ cần nghĩ tới đều sẽ sinh lòng kính sợ vô tận, nhưng trong một sớm đều thành đàn ngã xuống.
Cuối cùng còn để Tà Anh bình yên thoát đi, không biết tung tích.
Mà chuyện này là do Trụ Thiên thần giới lấy âm thanh Trụ Thiên thông cáo hậu thế.
Âm thanh Trụ Thiên khiến trên đời hoảng sợ.
Các Vương giới, tinh giới thượng vị, thậm chí tinh giới trung vị và hạ vị đều phái ra vô số huyền giả tìm kiếm tung tích của Tà Anh.
Ma luân đã từng diệt thế, bốn thần đế liên thủ đều bị thương nặng, lực lượng giết Thần Chủ như giết chó... Trong lúc vô hình, giống như có một tầng bóng ma trầm trọng bao phủ đông thần vực to lớn, thậm chí toàn bộ thần giới.
Đông thần vực, Nguyệt Thần giới.
Tẩm cung thần đế, Nguyệt Thần đế nằm nghiêng trên giường, quanh thân vờn quanh mười mấy huyền trận, huyền quang hỗn loạn tập trung đổ xuống trên người hắn, vì hắn áp chế điều trị thương thế trên người và ma khí... thật ra đang cố gắng kéo dài tính mạng cho hắn.
Trong tẩm cung, toàn bộ nguyệt thần, nguyệt thần sử, đế tử đế tôn đều ở đây, tất cả quỳ rạp dưới đất, sắc mặt sợ hãi, các đế tử đế tôn ở phía sau càng thỉnh thoảng truyền ra tiếng nỉ non hoặc rõ ràng hoặc âm thầm.
Sắc mặt của Nguyệt Thần đế xanh đen, toàn bộ thân thể của hắn được huyền quang đắm chìm. Mà hễ là người tận mắt nhìn thấy thương thế của hắn, kể cả là nguyệt thần nguyệt thần sử đều không khỏi sợ hãi tim mật như muốn nứt ra.
Bởi vì đó chính là thương tổn tuyệt mệnh đối với thần đế.
Trong huyền trận, Nguyệt Thần đế cuối cùng mở mắt ra, trong đôi mắt lóe lên một đường tử mang, chính là tử mang đã từng uy thế thiên hạ này nhưng bây giờ đã mỏng manh như đom đóm.
Hắn chậm rãi lên tiếng:
- Vô Cực, ngươi lưu lại, những người khác, toàn bộ lui ra.
Nguyệt Thần thái tử Nguyệt Huyền Ca ở phía trước ngẩng đầu, mặt mang nước mắt, giọng run run nói:
- Phụ vương! Nhi thần phải ở bên cạnh phụ thân, cầu phụ vương đừng đuổi nhi thần đi.
- Lui ra đi.
Nguyệt Thần đế vô lực lắc đầu.
- Phụ vương, nhi thần...
Nguyệt Huyền Ca còn định kiên trì, từng chữ mang nước mắt.
- Lui ra! Khụ... khụ khụ...
Giọng Nguyệt Thần đế chợt âm ngoan, ma khí chạy loạn khiến cho hắn ho khan kịch liệt:
- Bổn vương còn chưa chết... Các ngươi đã bắt đầu ngỗ nghịch mệnh lệnh của bổn vương sao!
Cho dù Nguyệt Thần đế bị thương gần chết, uy thế này vẫn còn lại, một tiếng gầm nhẹ mang theo thống khổ và tức giận khiến mọi người kinh hãi trong lòng, Nguyệt Huyền Ca cuống quýt cúi đầu:
- Nhi... nhi thần không dám! Phụ vương bớt giận, nhi thần rời đi.
Mọi người lui ra, nhanh chóng, trong điện liền chỉ còn lại hai người Nguyệt Thần đế với Nguyệt Vô Cực. Nguyệt Thần đế khẽ nhắm mắt lại, một hơi kéo dài hồi lâu, nhưng sắc mặt càng thêm u ám.
- Thần đế, tây vực Long hậu nhất định cứu ngài, vì sao ngài không muốn thử một lần.
Hoàng Kim nguyệt thần Nguyệt Vô Cực đau đớn nói, hắn liếc nhìn thương thế của Nguyệt Thần đế, lại dời ánh mắt sang, không dám liếc nhìn thêm lần nữa.
- Không phải không muốn, mà là... Thật sự không còn kịp rồi.
Nguyệt Thần đế khó khăn nói. Bản thân hắn rõ ràng nhất tình huống của mình như thế nào. Từ Nguyệt Thần giới đi tới tây vực Long Thần giới quá mức xa xôi, cho dù Long hậu Thần Hi chịu ra tay giúp đỡ, hắn cũng không có khả năng chống đỡ được đến khi đó.
Huống chi... Độn nguyệt tiên cung có thể nhanh chóng tới Long Thần giới nhất còn bị Hạ Khuynh Nguyệt cho Vân Triệt.
Nguyệt Thần đế cười thảm một tiếng:
- Thiên Cơ giới thật sự không lừa ta, thân là đế của Vương giới, vẫn không chạy thoát được khỏi mệnh. Xem ra, vài năm ta đây chuẩn bị ngược lại cũng không uổng phí.
- Thần đế...
Nguyệt Vô Cực thống khổ nhắm mắt.
Nguyệt Thần đế nâng tay, nâng lên một hạt châu lưu ly dị quang mênh mông, vừa nhìn thấy hạt châu này, hai mắt Nguyệt Vô Cực trợn trừng.
- Vô Cực, “Nguyệt hoàng lưu ly” này, bổn vương... liền phó thác cho ngươi.
Nguyệt Vô Cực lại không tiếp nhận, mà chợt quỳ xuống, lo sợ không yên nói:
- Thần đế, Vô Cực tuyệt đối không đảm đương nổi, cầu thần đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Nguyệt hoàng lưu ly của Nguyệt Thần giới, khí tức hạch tâm của Nguyệt Thần giới, là nguồn cội của tất cả nguyệt thần thần lực, cũng là tượng trưng cho Nguyệt Thần đế.
Nguyệt Thần đế chậm rãi nói:
- Vô Cực, ta và ngươi huynh đệ nhiều năm như vậy, sao bổn vương lại không hiểu ngươi. Bổn vương... cũng không phải muốn ngươi kế vị Nguyệt Thần đế. Mà là... phó thác ngươi, giao nó cho Khuynh Nguyệt.
“...” Nguyệt Vô Cực ngẩng đầu, cũng không lộ ra ngoài ý muốn quá lớn, chính là sắc mặt lại vô cùng ngưng trọng:
- Thần đế, Vô Cực hiểu nguyện vọng lớn nhất những năm qua của ngài chính là Khuynh Nguyệt có thể kế thừa vị trí thần đế. Nhưng mà... Sau khi chuyện để cho nàng giả thành thân bị hủy bỏ, đã không cách nào thuận lý thành chương kế vị. Dù sao nàng có xuất thân hạ giới, chuyện hôn điển lại khiến toàn giới tức giận. Thành nghĩa nữ đã cực kỳ miễn cưỡng, nếu như kế vị thần đế, lực cản to lớn, sợ rằng...
Đến lúc đó, rất có thể gặp phải chính là phản đối của toàn giới. Lực cản như thế, đâu phải một nữ tử chưa đủ nửa giáp có thể thừa nhận được.
Nguyệt Vô Cực do dự một phen, vẫn nói ra:
- Hơn nữa... Khuynh Nguyệt nàng, có lẽ cũng không muốn.
Nguyệt Thần đế nhắm mắt nói:
- Sao bổn vương không rõ chứ. Năm đó nàng đáp ứng sau khi giả thành thân rồi kế vị thần đế là vì báo đáp ân tình của bổn vương. Mà một năm trước, sau khi nàng trở về, bổn vương nhận thấy được nàng đột nhiên có khát vọng đối với vị trí thần đế, hơn nữa còn là khát vọng rất mãnh liệt.
“...?” Nguyệt Vô Cực ngạc nhiên.
- Biến hóa của nàng là từ sau Vân Triệt xuất hiện, đương nhiên chỉ có thể bởi vì tiểu tử kia! Nhưng mà, tiểu tử kia lại cứ chết rồi... khụ, khụ khụ...
Dưới kích động khó nén, tác động lên thương thế của hắn, lại phun ra vài ngụm bọt máu màu đen.
- Cho nên, bổn vương cũng không biết Khuynh Nguyệt hiện giờ... nàng có nguyện ý không... khụ... khụ khụ...
Một hơi này, Nguyệt Thần đế trì hoãn thật lâu, sau đó khi hắn cuối cùng thoáng bình ổn, sắc mặt u ám nhạt đi vài phần, thay vào đó là vẻ trắng bệch nhìn thấy mà ghê người.
Hắn mở miệng lần nữa:
- Vô Cực, dùng huyền ảnh ngọc khắc ấn lời nói tiếp theo đây của bổn vương... di mệnh truyền ngôi cho Hạ Khuynh Nguyệt. Nếu như nàng nguyện ý, liền giao nguyệt hoàng lưu ly cho nàng, công khai với toàn giới di mệnh của bổn vương. Nếu như nàng không muốn, liền do ngươi tới kế vị... Tuy rằng hành động lần này làm khó ngươi, nhưng mà, ngươi là bào đệ của bổn vương, sau khi bổn vương ra đi, thực lực của ngươi cũng đứng đầu nguyệt thần, chỉ có ngươi mới có khả năng phục chúng nhất.
Môi Nguyệt Vô Cực mấp máy, cuối cùng không kháng cự nữa, đưa tay tiếp nhận nguyệt hoàng lưu ly:
- Vô Cực nhất định không phụ nhờ vả của thần đế.
Huyền ảnh khắc xong, Nguyệt Thần đế nhắm mắt lại trong thoáng chốc, nói:
- Kêu Khuynh Nguyệt tới đây.
....
....
Tẩm điện của thần đế lộ ra vắng lặng chưa bao giờ có, Hạ Khuynh Nguyệt chậm rãi đi vào, bước chân không tiếng động, một thân nguyệt y trắng tinh mộc mạc, nhưng phong hoa quá mức tuyệt mỹ của nàng trong lúc vô hình khiến tẩm điện vắng lặng này mơ hồ sáng ngời rất nhiều.
- Nghĩa phụ.
Nàng quỳ xuống, nói khẽ.
Nhìn Hạ Khuynh Nguyệt, đôi mắt Nguyệt Thần đế sáng lên vài phần, trong miệng lại nói ra lời nói vô cùng tàn khốc:
- Khuynh Nguyệt, Vân Triệt đã chết.
-... Con biết.
Hạ Khuynh Nguyệt trả lời, không vui không buồn.
Phản ứng lạnh lùng của nàng khiến Nguyệt Thần đế cau chặt mày, thầm than một tiếng, sau đó nói thẳng:
- Vô Cực, ngươi tới hộ pháp.
Nguyệt Vô Cực sửng sốt, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi, kinh giọng nói:
- Thần đế, chẳng lẽ ngài định... không, không được! Tử khuyết thần lực có thể thông qua nguyệt hoàng lưu ly truyền thừa, sao có thể... Mạnh mẽ như thế!
Hạ Khuynh Nguyệt mở mắt đẹp, kiên quyết lắc đầu:
- Không được! Nghĩa phụ, bây giờ thương thế của người rất nặng, không thể mất đi Tử Khuyết thần lực, chắc chắn...
- Các ngươi muốn để cho bổn vương chết không nhắm mắt sao!!
Nguyệt Thần đế gầm nhẹ một tiếng, trong huyền trận nhất thời chuyển động lên từng trận hắc khí khiến cho toàn thân hắn thống khổ co rút lại.
Nguyệt Thần đế vô cùng kiên quyết nói:
- Nguyên lực truyền thừa của nguyệt hoàng lưu ly cần thời gian rất dài mới một lần nữa thức tỉnh ở trong huyền mạch của nguyệt thần mới. Nhưng mà Khuynh Nguyệt, con không giống vậy. Con thân mang cửu huyền linh lung, truyền thừa trực tiếp này có thể để cho Tử Khuyết thần lực đạt đến đỉnh phong ở trên thân con trong thời gian ngắn nhất, còn có thể dung hợp với lực lượng vốn có của con, cũng có thể... trong thời gian ngắn nhất... siêu việt bổn vương!
- Đây là kỳ tích của huyền đạo, cũng là kỳ tích của nguyệt thần lực, chỉ có khả năng thực hiện ở trên người con. Có thể để cho Tử Khuyết thần lực lóng lánh như thế... cho dù bổn vương chết muôn lần cũng có thể sáng mắt!
Ngực Hạ Khuynh Nguyệt phập phồng, cuối cùng vẫn nhắm đôi mắt lại, nhẹ nhàng nói:
- Được.
Nguyệt Thần đế rời khỏi huyền trận đang kéo dài tính mạng cho hắn, hắn ngồi ở phía trước Hạ Khuynh Nguyệt, một huyền trận đặc thù trải rộng ra ở dưới thân hắn và Hạ Khuynh Nguyệt, thong thả xoay tròn. Hồi lâu, ngón tay hắn chậm rãi nâng lên, một điểm tử mang ngưng tụ trên đầu ngón tay hắn... Đây là một điểm tử quang rất nhỏ bé, nhưng lại trong nháy mắt chiếu rọi toàn bộ tẩm điện hoàn toàn tím ngắt.
Sắc mặt của Nguyệt Thần đế bỗng chốc trở nên vô cùng tái nhợt, ngón tay cũng điểm ra tia chớp, điểm lên trên mi tâm của Hạ Khuynh Nguyệt, quang mang màu tím nhất thời tràn ra ở mi tâm của nàng, nhập cả người, còn có toàn bộ thế giới chỗ nàng vào trong đó.
Truyền thừa nguyệt thần lực vốn chỉ có khả năng sau khi một nguyệt thần ra đi, nguyên lực trở về nguyệt hoàng lưu ly, sau đó tìm được người thừa nhận tiếp theo, lại do nguyệt hoàng lưu ly truyền thừa nguyệt thần lực cho nguyệt thần sau.
Tinh Thần giới cũng như thế.
Mà kiểu truyền thừa trực tiếp là lần đầu tiên trong lịch sử Nguyệt Thần giới... cũng chỉ có thể thực hiện trên người vốn có cửu huyền linh lung thể.
Thời gian cấp tốc trôi qua trong thế giới màu tím, sắc mặt của Nguyệt Vô Nhai vô cùng bình tĩnh, thậm chí mang theo chút thỏa mãn. Còn Nguyệt Vô Cực ở bên người hắn lại tỏ vẻ thống khổ, bởi vì hắn vô cùng rõ ràng, Nguyệt Vô Nhai có thể kéo dài hơi tàn ở dưới thương thế như thế đều bởi vì Tử Khuyết thần lực cường đại của Nguyệt Vô Nhai.
Mà một khi mất đi Tử Khuyết thần lực... không hề nghi ngờ sẽ là lúc Nguyệt Vô Nhai mất mạng.
Một canh giờ...
Hai canh giờ...
Ba canh giờ...
Bốn canh giờ...
Tinh!!
Tử quang đột nhiên tan hết trong nháy mắt nào đó.
Một tầng tử mang trong suốt lưu chuyển khắp quanh người Hạ Khuynh Nguyệt, mãi cho đến sợi tóc thật dài không gió cũng bay múa của nàng. Nàng mở mắt đẹp ra, chỗ sâu trong đôi mắt lóe lên chút tử mang thâm thúy như trời sao.
Trước người nàng, trên mặt Nguyệt Vô Nhai đã không có thần sắc gì, liền ngay cả vẻ xanh đen lúc trước cũng đã hoàn toàn tiêu tán, tóc vốn trong đen mang tím cũng không biết từ khi nào đã biến thành màu xám trắng.
Ngón tay hắn chậm rãi buông xuống, sau đó... ngã thẳng về phía sau.
- Thần đế!!
Nguyệt Vô Cực vội vàng đỡ Nguyệt Vô Nhai vào lòng, cảm nhận được khí tức mỏng manh như ánh sáng sắp tàn trên thân thể hắn, trên mặt đau xót vô tận.
- Nghĩa phụ...
Hạ Khuynh Nguyệt bước nhanh đến trước mặt hắn, định lấy Tử Khuyết thần lực vừa mới có được để kéo dài tính mạng cho hắn, nhưng lại bị Nguyệt Vô Nhai thong thả mà kiên quyết ngăn cản.
Nguyệt Vô Nhai nhìn lên không, giọng nói suy yếu nhẹ bổng:
- Khuynh Nguyệt, con... có còn nhớ rõ... ngày mà... ta tìm được con?
Hạ Khuynh Nguyệt gật đầu, nói từng chữ:
- Khuynh Nguyệt nhớ được, vĩnh viễn không dám quên.
- Ngày đó, con bị ép vào tuyệt cảnh, vì không... để người khi nhục, muốn... tự tuyệt mà chết... ta ra tay... cứu con... còn tự tay, giết vài... tên Thần Nguyên cảnh...
Đó là lần đầu tiên trong hơn vạn năm hắn hạ mình đến tự tay giết vài tên mới Thần Nguyên cảnh, vốn ngay cả cặn bã đều không được tính ở trong mắt hắn.
- Nhưng con có biết... trên đường dẫn con về Nguyệt Thần giới... ta đã có bao nhiêu lần... muốn ra tay... giết con!
Hạ Khuynh Nguyệt: “...”
- Bởi vì... ta mong ngóng con là hài tử của Vô Cấu... nàng sẽ vì vậy mà vui mừng... ta lại sợ hãi vì con là hài tử của Vô Cấu... hài tử của Vô Cấu... và người kia!
“...” Ngực Hạ Khuynh Nguyệt phập phồng kịch liệt.
- Khuynh Nguyệt... những năm này, cho dù... ta đối xử với con tốt như thế nào, cho dù ta hứa hẹn tuyệt đối sẽ không thương tổn phụ thân con... con đều không chịu... lộ ra nửa chữ về phụ thân con... con muốn về nơi con xuất thân... lại chưa bao giờ dám về... a... ha ha...
Nguyệt Vô Nhai đột nhiên cười thảm:
- Hôm nay ta... nói cho con biết... con làm... không sai... bởi vì... bởi vì... ta hận hắn... ta vô cùng hận hắn!!
- Nếu để cho ta biết hắn là ai... ta nhất định giết hắn.. ta nhất định... tự tay giết hắn!!
“...”Hạ Khuynh Nguyệt quay mắt đi, vẻ đau xót hiện lên đã bị nàng toàn lực giấu đi.
- Bởi vì hắn làm bẩn Vô Cấu của ta, cướp đi Vô Cấu của ta... nếu là cơ thiếp khác của ta... ta sẽ thưởng cho hắn... bao nhiêu đều được... tất cả ta đều cho hắn... vì sao... vì sao cố tình lại là Vô Cấu... vì sao...
Hạ Khuynh Nguyệt cắn chặt môi, thân thể run rẩy. Nàng muốn nói phụ thân không sai... nhưng chuyện này vốn không hề liên quan đến sai với không sai, và hận với không hận.
- Ta và Vô Cấu... tình cảm trăm năm... hứa hẹn sinh tử với nhau... nàng và phụ thân con... chỉ có bảy năm ngắn ngủi... vào năm nàng trở về, chặt đứt nhân duyên với cha con, không mang theo một món đồ có liên quan tới hắn, liền ngay cả thân xiêm y... cũng là bộ năm đó khi “Gặp nạn” nàng đã mặc... nhưng mà vì sao... nàng chính là không đồng ý để cho ta xóa đi ký ức về phụ thân con... vì sao tình nguyện để cho mình hãm sâu vào trong thống khổ với tra tấn tự trách khó cả đôi đường, cũng không nguyện ý quên hắn đi... vì sao... khụ... khụ khụ..
Trên khuôn mặt tái nhợt của Nguyệt Vô Nhai rơi xuống hai hàng nước mắt thật sâu, đế của một đời Vương giới lại đang rơi lệ... Không, sau khi hắn phó thác nguyệt hoàng lưu ly và Tử Khuyết thần lực ra ngoài thì đã không còn là Nguyệt Thần đế, hắn hiện giờ chính là Nguyệt Vô Nhai, một người nam nhân cuối cùng có thể thỏa sức phóng thích cảm xúc, có thể làm càn khóc rống.
Hắn lại một lần nữa cười thảm:
- Ta hận hắn... cho đến sắp chết... ta đều muốn giết hắn... Nguyệt Thần đế cái gì.. từ đầu đến đuôi ta... chẳng qua chỉ là một... nam nhân lòng dạ hẹp hòi... càng là một... phế vật ngay cả người mình yêu nhất... đều không bảo hộ được... thậm chí vô lực báo thù!
Nguyệt Vô Cực lắc đầu nói:
- Thần đế, đây cũng không phải là lỗi của ngài. Là Phạm Đế thần giới... nếu tương lai, cho dù chỉ có một chút khả năng... Vô Cực chắc chắn tìm cơ hội, giết Thiên Diệp Ảnh Nhi!
Giọng nói của Nguyệt Vô Nhai càng lúc càng mỏng manh:
- Khuynh Nguyệt... nếu như con nguyện làm Nguyệt Thần đế, liền tiếp nhận... nguyệt hoàng lưu ly từ trong tay Vô Cực... con đường kế vị của con sẽ phủ kín vô số lực cản bụi gai... mà nó... là khảo nghiệm với lịch lãm lớn nhất để cho con trở thành một thần đế chân chính...
- Nếu như con không muốn... sau khi ta mất... con cuối cùng có thể... như ý nguyện trở lại tinh giới mà con sinh ra... nhưng mà... nhất định phải chiếu cố tốt... mẫu thân của con... cũng chuyển cáo cho phụ thân con... ta... Nguyệt Vô Nhai... vĩnh viễn... sẽ không... tha... thứ... cho... hắn...
Giọng nói nhẹ như sợi bông, cho đến quy về mây khói tiêu tán.
....
....